Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 523

“ Nhụy Tử của chúng ta chính là lợi hại mà, ôi, nghe thôi mà anh cũng thấy sợ, đây nếu như không phải Nhụy Tử đầu lợn, mà đổi sang là một người con gái tay trói gà không chặt, không chừng bây giờ biến thành gà thui rồi ấy chứ.” Phương Trạch Vũ khẽ nói, “ Ôi, tại sao đột nhiên lại cháy thế nhỉ? Vừa nãy mình nghe tin tức, bà hỏa đó thiêu rụi nhiều như thế, còn chết hơn hai mươi người nữa đấy!”

“ A? Chết hơn hai mươi người sao? Thê thảm như thế sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Tôi thật sự cảm thấy mình may mắn vì đã sống sót sau tai nạn, nếu không phải tôi điềm tĩnh lại, nếu không phải tôi có sức mạnh, tôi cũng thật sự đen đủi mà đi theo những người đó xuống địa phủ rồi.

Những người vô tội đó, thật đáng thương!

“ Ưh, bị thương chết hơn hai mươi người.” Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng nói, “ Tòa chung cư đó hỏng hết rồi, ôi. Bao nhiêu người đáng thương.”

“ nếu không phải anh Đại Thâm điều máy bay trực thăng đến đón em, có lẽ em cũng không còn ngồi đây nữa rồi.” Tôi thở dài ôm lấy Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm cũng ôm chặt lấy tôi.

Tôi biết trong lòng anh ấy vẫn mang đầy sợ hãi và hoảng hốt, mặc dù Lạc Mộ Thâm trước nay chưa bao giờ gan thỏ đế, nhưng anh ấy quá sợ mất tôi, mất đi đứa con của chúng tôi.

Tôi hiểu cảm giác sợ hãi của anh ấy.

Người đàn ông này, thực ra vẫn còn có mặt của một đứa trẻ.

Tôi ôm ghì lấy cổ của Lạc Mộ Thâm: “ Anh xem, em không phải không có chuyện gì rồi sao? Con người em ấy à, chính là phúc lớn mệnh lớn.”

Tôi cố gắng cười nói.

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi đầy tình cảm, dụi cằm vào đầu tôi.

“ Được rồi, đưa Nhụy Tử về nhà đi? Cho cô ấy nghỉ ngơi.” Phương Trạch Vũ nói.

Lạc Mộ Thâm gật đàu, ôm lấy tôi, khu chung cư nơi tôi ở tạm thời không thể về được nữa, Lạc Mộ Thâm cũng không đưa tôi về biệt thự của anh ấy, mà đưa tôi đến khách sạn.

Khi tôi vào trong phòng tắm mới phát hiện mặt mình nhem nhuốc đen xì, giống như một con gà thui vậy.

Ôi, thật quá mất mặt mà, sau này không muốn gặp Phương Trạch Vũ nữa, lúc nào ở trước mặt anh ấy cũng xấu hổ như thế.

.....

Tôi nhoài người ở lan can của căn phòng tổng thống đó, nghĩ lại cảnh tượng hoảng sợ khi tôi đứng ở sân thượng khu chưng cư mình ở mà nhìn xuống, thầm tự cảm thấy may mắn vì mình mạng lớn.

Còn Lạc Mộ Thâm lạnh lùng ngồi trên ghế sopha, không nói lời nào mà thưởng thức rượu vang.

“ Lạc Mộ Thâm, anh nói xem em có lợi hại không? Có phải em rất lợi hại? anh còn chưa khen em đấy.” Tôi nũng nịu ngồi vào lòng Lạc Mộ Thâm, hai tay ôm lấy cổ anh ấy, yểu điệu nói.

“ Em ấy à!” Lạc Mộ Thâm đưa tay vén tóc của tôi lên, nhưng không ngờ anh ấy lại nhìn thấy mấy vệt xước trên trán tôi khi bị mảnh thủy tinh xượt vào.

Anh ấy vội dùng tay giữ lấy đầu của tôi.

Lực tay của anh ấy mạnh như thế, tôi cảm thấy đầu mình giống như củ cà rốt bị nhổ lên vậy.

“ Này, Lạc Thiếu gia, anh có thể nhẹ tay một chút được không? Mặt của em sắp bị anh nặn cho méo rồi.” Tôi cố nói.

Lạc Mộ Thâm dường như không nghe thấy gì vậy, nhìn kỹ vết thương trên trán tôi.

“ Em bị thương à?” Anh ấy khẽ nói, anh ấy vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong vụ cháy ban nãy.

“ Không sao không sao.” Tôi cố ngoảnh đầu đi chỗ khác.

Nhưng tôi vẫn không khỏe bằng Lạc Mộ Thâm, anh ấy dùng ngón tay trỏ sờ vào chỗ xước đó của tôi, miệng trách mắng nói, “ Ở bệnh viện tại sao không nói, để bác sĩ xử lý cho em? Em xem tím bầm thế này, giống như mọc thêm mấy cái mắt vậy.”

“ Em quên mất. Quên mất, hì hì.” Tôi cười nói.

“ Còn nói mình lợi hại, đập khóc mà còn để đầu đập thành thế này à?” lạc Mộ Thâm cau mày lại nói.

“ Còn lâu ấy.” Tôi vội biện minh nói, “ là bọn lưu manh đập vỡ cửa kính xe làm em ra thế này.”

Thế là tôi trượt mồm nói ra.

Sau đó tôi tự biết vội bịt mồm lại, ôi, thật muốn cho mình một cái bạt tai, vốn dĩ không muốn để Lạc Mộ Thâm lo lắng, tại sao bị anh ấy hơi kích cho một cái mà đã nói ra rồi.

“ Cái gì? Lưu manh? Đập vỡ cửa kính? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Đầu lợn?” Mặt Lạc Mộ Thâm trầm lại dồn dập hỏi tôi.

Đôi mắt lạnh lùng của anh ấy chăm chú nhìn tôi, tôi đã không thể né tránh được nữa.

“ Uhm.....là thế này, hôm đó, chính là hôm anh đi tiếp khách đó, em không phải đi uống canh ở cửa hàng nhà mẹ chồng Châu Đình sao? Sau đó, em cùng hai bảo mẫu và lái xe A Phong trên đường đi về, gặp phải mấy người lái xe moto, bọn họ dùng gậy đánh bóng chày đập vỡ cửa kính xe, dọa em sợ hết hồn, mấy mảnh vỡ thủy tinh của cửa kính bay vào trán em, mới bị như thế này, em sợ anh lo lắng, cho nên không nói cho anh biết.” Tôi lẩm bẩm nói.

“ Cái gì?” Hai mắt Lạc Mộ Thâm như sắp xếch ngược cả lên rồi, anh ấy nắm lấy hai tay tôi, “ Em là nói, có người đột kích bất ngờ sao?”

“ Có lẽ không phải công kích gì đó, đừng nghĩ nghiêm trọng như thế, có lẽ là bọn lưu manh ngoài đường, thù hận nhà giàu, nhìn thấy em xinh đẹp đi trên chiếc xe hạng sang đó, cho nên dùng gậy bóng chày dạy dỗ em. Chúng ta không phải thường xuyên nhìn thấy trên báo chí ti vi sao? Loại người đó, nhìn thấy người khác sống tốt, trong lòng cảm thấy khó chịu, đánh người vô cớ, thường xuyên tạo ra các vụ tai nạn giao thông gì đó.” Tôi vội nói.

Lạc Mộ Thâm khẽ nheo mắt lại.

Không biết anh ấy đang nghĩ gì.

“ Này, anh Đại Thâm, sao thế? Đơ rồi à?” Tôi dùng tay gõ một cái vào đầu Lạc Mộ Thâm.

“ Không phải,” Lạc Mộ Thâm trầm mặt nói, “ Nhụy Tử, anh đột nhiên nghĩ đến, có lẽ vụ cháy ở khu chung cư lần này không phải là sự cố ngoài ý muốn, có lẽ, đây là nhằm vào em.”

“ Nhằm vào em sao?” Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, “ Không phải chứ, em có đắc tội ai đâu? Hơn nữa, em cũng không sao, ngược lại bao nhiêu người khác chết, đây..........”

“ Em nói ở cầu thang bộ cũng có lửa, hơn nữa tầng 12 và tầng 20, đó không phải là muốn bít lối thoát của em sao? Thế rồi cửa cầu thang ra sân thượng cũng bị khóa nữa.” Lạc Mộ Thâm vẫn cau mày lại suy nghĩ.

Tôi lập tức sởn hết gai ốc lên. Không phải chứ? Mẹ ơi, ông bà ơi, con đắc tội với ai chứ? Ai muốn giết tôi thế?

Tôi thà rằng tin là thần kinh nhạy cảm của Lạc Mộ Thâm, nếu không cứ nghĩ đến có người muốn giết tôi, tôi thật.......

Tôi dù có gan to, cũng sợ mình trở thành đối tượng bị giết hại?

“ Không phải chứ?” Tôi chớp mắt nói, “ Lẽ nào bố anh vì không thích em, muốn trừ khử em, muốn em biết mất không động tĩnh sao? Trời ơi, đây là một cái xác nhưng hai mạng người mà!”

Tôi run rẩy giống như điện thoại rung vậy.

Nếu như thật sự là Lạc Kiến Ba, thế thì lão hồ ly đó thật sự quá độc ác tàn nhẫn rồi.

Có điều, tôi thà tin là không phải.

“ Có lẽ thật sự là ông ấy, có lẽ là người khác, có lẽ thật sự là thần kinh anh quá nhạy cảm, đoán nhầm rồi.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ Có điều, chúng ta vẫn phải cẩn thận, nếu như thật sự có người núp đâu đó, thế thì mục tiêu không phải em, mà là đứa con trong bụng em.”

Tôi há hốc miệng, mắt trợn ra còn to hơn cả mồm.

“ Dù cho có phải chúng ta nghĩ sai, anh vẫn phải sai vệ sĩ đến bảo vệ em.” Lạc Mộ Thâm nói.

“ Vệ sĩ sao?” Tôi chớp mắt nói.
Bình Luận (0)
Comment