Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 592

Anh ấy chưa bao giờ chạm vào một người con gái mà mình không thích, cũng chưa bao giờ tìm đến những nơi đèn mờ để giải tỏa nhu cầu sinh lý.

Anh ấy chỉ một lòng muốn dành cho Tô Tư Nhụy, tình cảm của anh ấy và cơ thể của anh ấy đều thuần khiết như thế, giống như Nhụy Tử đã từng hình dung anh ấy; tình như tuyết trắng không nhiễm bụi.

Cho nên trên người anh ấy, chẳng có kinh nghiệm gì hết.

Sau khi anh ấy bị Lam Ninh kích bác, chỉ có thể cứng mồm như thế.

Anh ấy nói rằng mình có rất nhiều kinh nghiệm.

Nhưng ánh mắt xảo quyệt của Lam Ninh như nhìn thấu được tim anh ấy vậy.

“ Aiya, tôi nói Dạ Thiên Kỳ, trên thế giới này, đàn ông trinh tiết còn khó tìm hơn phụ nữ trinh tiết, anh bây giờ là thuộc hạ của tôi, anh chấp nhận ngủ với tôi đi? Sau đó tôi sẽ gửi cho anh một phong bao lì xì?” Lam Ninh cười nói.

Thực ra, Lam Ninh cố tình nói như thế, nha đầu này cũng đang tự bảo vệ lấy mình.

Thực sự, trong lòng cô ta cũng là sợ Dạ Thiên Kỳ làm gì mình, Dạ Thiên Kỳ mặc dù hai chân bị trật xương, nhưng dù sao anh ta cũng là một người đàn ông khỏe mạnh lực lưỡng, nếu như anh ta bộc phát thú tính của mình, làm gì mình......

Cho nên, Lam Ninh phải phủ đầu trước.

Cô ta muốn để Dạ Thiên Kỳ nghĩ rằng mình là một người con gái có cuộc sống hoan lạc, chơi bời, anh ta cao quý như thế, chắc chắn sẽ không dám động vào mình, như thế mình đã an toàn rồi.

Cho nên, Lam Ninh ra sức mà chém gió.

Còn Dạ Thiên Kỳ cũng cố ra sức thể hiện trước mặt Lam Ninh là mình có kinh nghiệm, anh ấy cũng nói dối.

Hai người này đều cùng suy nghĩ với nhau.

“ Thế thì Dạ Thiếu Gia nói xem anh có những kinh nghiệm gì? Nói cho tôi nghe xem?” Lam Ninh chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Dạ Thiên Kỳ nói.

“ Tôi.......” Dạ Thiên Kỳ hơi đỏ mặt, anh ấy lạnh lùng nói, “ Con người tôi chẳng có người phụ nữ nào không thích, sinh nhật năm tôi 25 tuổi, bố tôi gọi 25 người đẹp đến chơi với tôi, tối hôm đó tôi quần với 25 người đẹp đấy.”

“ Ồ? 25 người sao?” Lam Ninh cười gian xảo nói.

“ Đúng thế, 25 người.” Dạ Thiên Kỳ hơi chột dạ, anh ấy cố tình thẳng người nhìn Lam Ninh.

“ Một buổi tối?” Lam Ninh lại hỏi.

“ Đúng....đúng thế......” Dạ Thiên Kỳ vô vị nói, “ Có gì thắc mắc sao?”

“ Bắt đầu từ mấy giờ thế?” Lam Ninh lại hỏi, “ tiệc sinh nhật cũng phải tốn không ít thời gian, thế thì Dạ Thiếu Gia chắc chắn rất muộn mới chơi bời với người đẹp nhỉ?”

“ Đó là điều đương nhiên, bắt đầu từ mười giờ tối.” Dạ Thiên Kỳ cố tình nói.

“ Thế thì không đúng, buổi tối hôm đó cứ tính đến sang đến 8h sáng ngày hôm sau, mới có bao nhiêu tiếng chứ? Hai mươi năm người đẹp, nếu như lần lượt, thì một người cũng phải mất bao lâu, lẽ nào.....” Lam Ninh ranh mãnh chớp chớp mắt, “ lẽ nào Dạ thiếu Gia một lần chưa cần đến nửa tiếng thôi sao? Dạ Thiếu Gia chưa đi đến chợ đã tiêu hết tiền sao?”

Ai ya ya.

Dạ Thiên Kỳ thầm than khổ trong lòng, vốn dĩ chỉ muốn dọa Lam Ninh, cũng không tính kỹ thời gian, kết quả bị nha đầu này cho rằng mình bị ra sớm rồi.

“ Tôi........” Dạ Thiên Kỳ lúc này đầu như loạn lên, không biết nên nói gì mới được.

“ Còn nữa, nhiều người đẹp như thế, Dạ Thiếu Gia nhất định phải dùng rất nhiều tư thế phải không?” Lam Ninh cười nói.

“....Đó là điều đương nhiên.....” Dạ Thiên Kỳ cảm thấy mồ hôi đang vã ra trên mặt mình.

“ Dạ Thiếu Gia thường dùng tư thế gì? Phổ cập kiến thức cho tôi một chút được không?” Lam Ninh ngồi xuống đối diện với Dạ Thiên Kỳ, khuôn mặt thanh tú cười hì hì nhìn Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ cảm thấy trước mặt mình như tối sầm, hận không thể cho một cái bạt tai vào mặt nha đầu thối này.

Anh ấy biết tư thế gì chứ?

Không phải đã nói rồi sao? Anh ấy đến những phim tình cảm nam nữ bình thường còn chả xem, trong ấn tượng, anh ấy chỉ biết trong cuộc sống nam nữ thông thường thì nam trên nữ dưới, còn không biết tư thế khác nữa.

Trước đây anh ấy đùa Nhụy Nhụy như thế, nhưng bây giờ gặp phải Lam Ninh, anh ấy cảm thấy mình giống như gặp phải một mụ phù thủy vậy.

“ Tôi........” Dạ Thiên Kỳ cảm giác như lưỡi mình bị ngắn lại vậy.

“ Dạ Thiếu Gia, Dạ Thiếu Gia đã có nhiều kinh nghiệm phong phú như thế, thế thì tôi kiểm tra anh xem.” Lam Ninh cười nói, cô ta ranh ma dựa sát vào Dạ Thiên Kỳ, cô ta cười một cách xảo quyệt: “ Thế thì Dạ Thiếu Gia, anh biết cái gì gọi là dê núi ôm cây không?”

“ Dê núi.......” Dạ Thiên Kỳ lắp bắp nói, anh ấy thật sự không hiểu dê núi thì có quan hệ gì với chuyện nam nữ.

“ Cái này, cao thủ tình trường chắc chắn sẽ biết.” Lam Ninh cười nói, cô ta nhìn thấy mặt Dạ Thiên Kỳ đỏ bừng lên.

Cô ta chớp chớp mắt, cười nói: “ Được thôi, có lẽ cái này Dạ Thiếu Gia chưa dùng qua, thế thì anh chắc chắn đã sử dụng thế quan âm ngồi đài sen rồi nhỉ?”

“ Quan âm......ngồi đài sen?” Mặt Dạ Thiên Kỳ càng đỏ hơn, quan âm ngồi đài sen là thế gì chứ?

Lam Ninh đưa tay bịt một bên mắt lại, giơ tay đập đập vào cơ thịt rắn chắc của Dạ Thiên Kỳ, cô ta tiếp tục nói: “ Dạ Thiếu Gia kinh nghiệm đầy mình nói thử xem, cái gì gọi là ngựa hoang nhảy vọt?”

Dạ thiên Kỳ cảm thấy mình như sắp ngất đi rồi.

“ Có lẽ chúng ta nói không phải là cùng một tư thế, chúng tôi có lẽ không gọi như thế? Tôi chỉ biết làm, ai quan tâm tư thế gì chứ? Tôi cũng chẳng quan tâm xem đó gọi là tư thế gì.” Dạ Thiên Kỳ đỏ mặt nói.

Anh ấy sắp bị tên trộm đáng ghét này ép cho điên rồi, tư thế gì mình cũng không biết, không biết thật!

“ Thế cái gì gọi là hán tử thúc ngựa?” Lam Ninh cố tình nói.

Mồ hôi trên mặt Dạ Thiên Kỳ thi nhau chảy ra, mình đến cái gì gọi là hán tử thúc ngựa còn không biết, mặc dù mình thường xuyên nghe đến cụm từ này, nhưng anh ấy cũng chẳng quan tâm xem rốt cuộc đó là tư thế gì.

“ Những tư thế bình thường dễ dàng như thế mà Dạ Thiếu Gia cũng không biết. Anh còn nói mình kinh nghiệm phong phú nữa chứ! Ha ha.” Lam Ninh cười đưa tay ấn ấn vào ngực của Dạ Thiên Kỳ, “ Đừng chém nữa, Dạ Thiếu Gia, Dạ Thiếu Gia anh là một người đàn ông trinh tiết cái gì cũng không biết! A ha ha!”

Dạ Thiên Kỳ thật sự bị chọc cho tức điên rồi, nếu không phải hai chân mình bị trật, cử động không tiện, anh ấy thật muốn đâm chết nha đầu này rồi.

“ Nói cứ như cô rất hiểu vậy.” Anh ấy hậm hực nói.

“ Chuyện đương nhiên, chị đây đã từng thân chinh trăm trận, cái gì mà không biết, được thôi, để tôi dạy anh, sau này, khi anh chém gió cũng biết đường mà chém.” Lam Ninh cười nói.

Cô ta nhìn Dạ Thiên Kỳ ngồi trên đấy, cô ta lập tức nhảy lên, lưng quay vào nửa thân dưới của Dạ Thiên Kỳ đang ngồi, sau đó cố tình lắc mông mình, sau đó, cô ta vênh mặt hất hàm nói: “ Đây gọi là dê núi ôm cây, biết không?”

Mặt Dạ Thiên Kỳ đỏ không khác gì con tôm hấp rồi.

Anh ấy đờ đẫn ngồi ở đó, dường như không biết phải phản ứng thế nào nữa.

Lam Ninh sau đó đẩy Dạ Thiên Kỳ ngã ra đất, Dạ Thiên Kỳ cau mày nói: “ Cô đẩy tôi làm gì?”

Lam Ninh lại đặt mông ngồi lên thân dưới của anh ấy, quay đầu cười nói: “ Nhìn thấy chưa, đây gọi là quan âm ngồi đài sen.” Cô ta lại cố tình ấn mông mình xuống hai cái.

“ Thế còn cái gì gọi là ngựa hoang nhảy vọt?” Lam Ninh lại kéo Dạ Thiên Kỳ dậy, nhấc một chân của mình lên, đặt lên bả vai của Dạ Thiên Kỳ, cơ thể hai người áp sát lại với nhau.

“ Đây gọi là thế ngựa hoang nhảy vọt, hì hì, có điều cần phía nữa phải dẻo dai, người nữ nhất định phải dẻo dai mềm mại như chị đây, đàn ông phải cứng rắn, hì hì, không biết Dạ Thiếu Gia có làm được hay không?” Lam Ninh cười nói.
Bình Luận (0)
Comment