Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 626

“ Hứ, đấu thì đấu, tiểu nha đầu, em muốn biết thế nào là trời cao đất dày phải không? Thế thì anh sẽ dạy cho em biết!” Dạ Thiên Kỳ kiêu ngạo nói.

Truyện cười, Dạ Thiên Kỳ anh ấy tung hoành trên đấu trường đua xe bao năm nay, muốn làm địch thủ sao?

Bây giờ người con gái tên là Lam Ninh này huênh hoang đòi đua xe với mình, ha ha, không phải đang đùa à?

Dạ Thiên Kỳ cảm thấy mình nhất định phải dạy dỗ cho Lam Ninh này một bài học.

Hơn nữa, vừa nhắc đến đua xe, Dạ Thiên Kỳ thấy mình như lấy lại tinh thần ngay lập tức vậy.

“ Tiểu Dạ, nếu như anh thua em thì sao? Đấu chơi thì chẳng có gì vui, chúng ta phải cá cược mới hay.” Lam Ninh chớp chớp đôi mắt đẹp khẽ nói.

“ Em thích cá cược cái gì thì cá cái đó.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, mình chẳng nhẽ lại thua nha đầu này sao?

“ Được, thế thì cá, anh làm cho em một việc.” Lam Ninh cười nói.

“ Đồng ý với em một việc sao?” Dạ Thiên Kỳ nhếch đôi lông mày rõ nét, “ Lam Ninh em sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý đấy chứ?”

Lam Ninh vội nói: “ Chắc chắn là không, em chắc chắn sẽ không đưa ra việc trái đạo đức, chắc chắn sẽ không vô lý đâu? Mà Tiểu Kỳ, tại sao anh lại đề phòng thế? Lẽ nào anh nghĩ anh nhất định sẽ thua em à?”

“ Anh sao thua được chứ?” Dạ Thiên Kỳ nhanh mồm nói, “ Anh sẽ cho em thua lên bờ xuống ruộng. Được rồi, dù sao em cũng không thắng được, dù cho em đưa ra yêu cầu gì, em cũng sẽ đồng ý.”

“ Được, anh nói đấy nhé, đập tay!” Lam Ninh nói.

Cô giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, làm tư thế đập tay.

“ Hừ, đúng là ấu trĩ.” Dạ Thiên Kỳ chẳng do dự cũng giơ tay lên vỗ lại lòng bàn tay của Lam Ninh, nắm chặt lấy bàn tay của Dạ Thiên Kỳ, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Ninh lộ ra nụ cười dễ thương.

Dạ Thiên Kỳ nheo mắt lại, trên thế giới này, anh thấy hai người con gái khi cười lên là đẹp nhất, có cảm tình nhất.

Nụ cười của bọn họ trong sáng, ngây thơ đáng yêu.

Một là Nhụy Tử, một là Lam Ninh.

.........

Trong đấu trường đua xe.

Dạ Thiên Kỳ trên người mặc bộ quần áo đua xe màu xám bạc, đi đôi boot đen, tư thế đĩnh đạc hiên ngang, mái tóc hơi xoăn, giống như chàng hoàng tử đẹp trai bước ra từ trong truyện tranh vậy.

Còn Lam Ninh mặc bộ quần áo đua xe màu xanh nhạt, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt trong veo, ngồi trên chiếc xe moto hạng nặng màu xanh sẫm, cô ấy cũng không khác gì người đẹp bước ra từ truyện tranh.

Dạ Thiên Kỳ hơi cúi người kéo tay ga khiến động cơ phát ra thứ âm thanh chói tai, anh ấy cười nhìn Lam Ninh: “ Này, bây giờ nhận thua vẫn còn kịp đấy.”

Lam Ninh giơ ngón tay cái hướng lên trời về phía Dạ Thiên Kỳ, rồi lại từ từ quay ngược đầu của ngón tay cái hướng xuống đấy, cô lạnh lùng nói: “ Sao em thua được chứ? Người thua là Dạ Thiếu Gia anh đấy.”

“ Được thôi, xem anh xử lý em thế nào.” Dạ Thiên Kỳ đậy vành che mũ đội đầu xuống, che đi đôi mắt sáng đẹp của mình.

Lam Ninh cũng thế.

“ Chuẩn bị........” Các thành viên trong câu lạc bộ đua xe của Dạ Thiên Kỳ cũng đến, bọn họ là đến xem cổ vũ, bọn họ cũng không thể ngờ lại có một người con gái đến thách đấu với Dạ Xoa.

Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh lập tức tập trung tinh thần.

“ Đoàng......” Tiếng súng phát lệnh vang lên, Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh cùng hai chiếc moto cùng lúc xuất phát.

Dạ Thiên Kỳ thật sự không ngờ, Lam Ninh lại lợi hại như thế, dù cho là đoạn đường gập gềnh hay cua dài, Lam Ninh cũng chơi rất xuất sắc, trong thi đấu dài hai mươi vòng, cô ấy từ đầu đến cuối đều ngang sức với Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ dùng toàn bộ sức lực cũng không để tụt Lam Ninh lại phía sau.

Có điều, cô cũng không vượt trước Dạ Thiên Kỳ, từ đầu đến cuối đều ở vị trí nửa xe của Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ hừ một tiếng lạnh lùng trong lòng, tiểu nha đầu Lam Ninh, mặc dù cô rất lợi hại, nhưng cô cũng vẫn sẽ thua thôi.

Còn khi đến lượt cuối cùng lao về điểm cuối, Lam Ninh đột nhiên vọt ga chiếc moto của mình, chiếc moto nặng nề phi nhanh sáu, bảy mét, vượt trước lao về điểm chốt.

Mắt Dạ Thiên Kỳ gần như lòi cả ra ngoài, hừ, nha đầu này trông thế mà lại có ngón võ này sao?

Những thành viên của câu lạc bộ đua xe ngồi trên khán đài cũng rào rào lên tiếng vỗ tay, bọn họ không ngờ Dạ Xoa lợi hại như thế lại bị một tiểu nha đầu dắt mũi.

Lam Ninh dừng xe moto lại, quay người một cách tao nhã, gỡ mũ đội đầu xuống, cô cười nhìn Dạ Thiên Kỳ, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào đôi mắt long lanh như nước đó.

Dạ Thiên Kỳ cũng dừng xe moto lại, gỡ mũ đội đầu ra.

“ Anh tiểu Dạ, anh thua rồi. Tâm phục khẩu phục chưa.” Lam Ninh cười nói.

Dạ Thiên Kỳ quả thật không biết nói thế nào mới được. Nghĩ một lúc lâu, anh ấy mới bối rối nói: “ Yên tâm, Dạ Thiên Kỳ anh nói được làm được, em nói đi, em muốn anh làm gì?”

Lam Ninh nhẹ chớp chớp mắt: “ Uhm…..vì em làm gì nhỉ…..em bây giờ còn chưa nghĩ xong, đợi em nghĩ xong, em sẽ bảo cho anh biết, đến lúc đó, anh phải làm cho em đấy.”

Dạ Thiên Kỳ lườm Lam Ninh một cái. Có điều, trong lòng anh ấy không phải không vui, mặc dù bị Lam Ninh đánh bại, nhưng cô ấy đã thức tỉnh lòng sôi sục trong cuộc sống của mình.

“ Này…..Thiên Kỳ, ở đâu đến tiểu nha đầu lợi hại thế này, đua moto, không phải người bình thường cũng có thể điều khiển được. Trong câu lạc bộ của chúng ta có rất nhiều người không bay qua nổi, ở trên đường bằng còn khó khăn nữa là!” Những thành viên trong câu lạc bộ đều sôi nổi nói.

Bọn họ đều biểu hiện thái độ tán dương với Lam Ninh, hết lời khen ngợi.

Lam Ninh được bọn họ khen nhiều đến nỗi bắt đầu thấy hơi ngại.

Còn Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy bạn bè mình thích Lam Ninh như thế, trong lòng cũng hết sức phấn khích.

Bọn họ vừa vui vẻ nói chuyện, vừa lái xe moto đi vào công viên rừng rậm Đảo chim ăn đồ nướng, cả ngày, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy rất vui.

Có lẽ, lâu rồi chưa được vui như thế này.

Đặc biệt là nhìn thấy Lam Ninh chăm chú nướng thịt cho mọi người, trên khuôn mặt nhọ nhem, anh ấy cảm thấy trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp.

“ Cho anh này, anh Tiểu Dạ, em nướng lạp xưởng đấy, rất ngon.” Lam Ninh dùng quen xiên cắm vào chiếc lạp xưởng thơm ngon đó đưa cho Dạ Thiên Kỳ.

Cô rất đáng yêu đưa chiếc lạp xưởng vào trong miệng Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thien Kỳ cắn một miếng, cảm thấy cực kỳ ngon.

“ Ngon, rất ngon.”

Dạ Thiên Kỳ xuýt xoa nói.

Mắt Lam Ninh cũng ánh lên nụ cười sung sướng.

“ Woa, Thiên Kỳ, Lam Ninh đúng là không còn gì để chê, mau chốt đi thôi, nếu như cậu không theo đuổi Lam Ninh, bọn mình theo đuổi cô ấy đấy.” Mấy người bạn trong câu lạc bộ cười phá lên, trêu đùa.

Dạ Thiên Kỳ giơ nắm đấm trêu lại mấy người đó.

Lam Ninh cười ngồi bên cạnh Dạ Thiên Kỳ: “ Tiểu Dạ, có phải cảm thấy vui hơn chút rồi không?”

“ Đúng thế? Lại đang tranh công đấy à?” Dạ Thiên Kỳ cười nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Lam Ninh.

“ Đúng thế, Tiểu Dạ, em thích nhìn Tiểu Dạ tự nhiên phóng khoáng, mặt mày hớn hở, mặt mày ủ rũ không phải anh đâu.” Lam Ninh cười nói.

Dạ Thiên Kỳ nhìn vào đôi mắt long lanh lấp lánh ánh cười đó, anh lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Lời Lam Ninh nói đúng, mình, đã từng là người tự tin như thế kiêu hãnh như thế, Dạ Thiên Kỳ bây giờ, đến mình còn cảm thấy lạ lẫm.
Bình Luận (0)
Comment