Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 86

Mấy người này ra sức nịnh hót Dạ Thiên Kỳ, nhưng Dạ Thiên Kỳ một chút cũng không để ý.

Hắn ta dùng ánh mắt liếc sang tôi, nhìn thấy tôi dáng vẻ nghiêm chỉnh nghe trợ lý dặn dò công việc.

Tổng giám sát sân khấu và trợ lý phân nhau nói cho tôi và Dạ Thiên Kỳ biết khi ở trên sân khấu trình diễn thì nên làm thế nào, hai người chúng tôi thông minh lập tức lĩnh hội, sau đó vội vàng đi thay quần áo.

Tôi nói bản thân thông minh, có phải hơi giống Lão Vương bán dưa không, tự bán tự khoa trương dưa ngon…?

Đợi Dạ Thiên Kỳ mặc xong phục trang, tao nhã bước ra, hắn ta cũng nhìn thấy tôi mặc xong đồ đi ra, tôi nhìn thấy, mắt hắn ta sáng lên, tôi không kìm được hơi hối hận, không nên đi cùng thằng cha này mới phải.

Nhà thiết kế phục trang đều là nhà thiết kế hạng nhất, mặc dù bộ trang phục đó không phải là căn cứ vào số đo của Dạ Thiên Kỳ và tôi làm, nhưng bọn họ có thể qua bàn tay khéo léo của mình và kim gài đẹp đẽ chỉnh lại bộ trang phục đó cho vừa khít người chúng tôi.

Cũng không biết thợ trang điểm hôm nay tại sao lại lợi hại như thế, trang điểm cho tôi, thật sự quá đẹp, đến người luôn không tự tin như tôi nhìn bản thân trong gương, cảm thấy bản thân dường như quá đẹp rồi.

Có thể tự hào mà nói: ngây thơ trong sáng mà không mất đi sự yểu điệu duyên dáng như tôi quả thật khiến ánh hào quang của tất cả nữ minh tinh sau hậu trường đều bị che đi.

Những người đẹp đó không ngừng thì thầm nói riêng: “ người đẹp này rốt cuộc là ai thế?”

Có người nói khẽ: “ Nghe nói là người mà Dạ Thiên Kỳ đang theo đuổi?”

“ Thật sao?”

Lập tức có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ hướng ánh nhìn sang tôi, có lẽ bọn họ đang nghĩ, người đẹp này đúng là con cưng của ông trời, quả thật muốn gì được nấy.

Thực ra, bọn họ không biết, tôi chỉ là người bị tên Dạ Thiên Kỳ bá vương thô bạo kéo tôi đến. Tổng giám sát sân khấu khí chất tao nhã nhìn tôi và Dạ Thiên Kỳ, cười nói: “ Thế thì hai vị chính là cộng tác của buổi từ thiện này rồi, buổi từ thiện này thật sự tôi phải dựa vào hai vị rồi, tôi tin hai vị, nhất định sẽ mang vinh dự đến cho buổi từ thiện tối ngày hôm nay.”

Tôi quả thực cảm thấy đầu mình hơi đau.

Tôi buồn bực nhìn Dạ Thiên Kỳ và mình trong gương, xem ra rất giống dáng vẻ đăng đối, một người đẹp trai không ai bằng, một người hết sức xinh đẹp, ôi, thật sự khiến tôi đau đầu.

Dạ Thiên Kỳ cười hết sức vui vẻ: “ Hy vọng tôi và Nhuỵ Nhuỵ sẽ không làm mọi người mất mặt.”

Tôi lại ngước mắt xuống, mượn cớ chỉnh lại trang phục, dường như không nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ vậy.

Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy dáng vẻ chẳng thèm để ý đó của tôi, lại cười len, dáng vẻ hắn ta cười, thật sự quá lưu manh, tôi thật chỉ muốn cho hắn ta một nắm đấm.....

Mặc dù trên mặt tôi biểu lộ không để ý đến Dạ Thiên Kỳ, nhưng thực sự cũng đã quan sát hết Dạ Thiên Kỳ.

Tôi không kìm được hơi ngạc nhiên, tại vì bộ trang phục này dường như giống như để may cho Dạ Thiên Kỳ mặc vậy, quả thật quá vừa vặn.

Bộ trang phục thiết kế độc đáo này càng làm tăng thêm vẻ vốn dĩ hết sức xuất chúng của Dạ Thiên Kỳ, quả thật dáng vẻ hiên ngang, cây ngọc trước gió.

Tin rằng khi hắn ta bước ra, bao nhiêu phụ nữ đều phát điên vì hắn ta. Cái này, hiện trường, mắt của bao nhiêu người mẫu và nữ minh tinh đều như được dưỡng mắt rồi.

Trong lòng tôi không kìm nổi hừ lên một tiếng lạnh lùng.

Hơn nữa bộ quần áo mà tôi và Dạ Thiên Kỳ mặc giống như là quần áo tình nhân vật, hai người xem ra, phối hợp như thế, quả thật có thể nói duyên trời tác hợp.

Tổng giám sát sân khấu hài lòng nhìn tác phẩm của mình, vỗ hai tay vào nhau: “ Thật sự quá đẹp rồi, hai người làm gì giống kiểu kiêm người mẫu, quả thật chính là một đôi xứng đôi vừa lứa mà!”

Tôi không kìm được lại liếc mắt ra chỗ khác.

Kính nhờ, chị giám sát, tôi với anh ta cái gì mà một đôi trời sinh chứ? Đừng đùa nữa.

Cô ta không kìm được liếc nhìn Dạ Thiên Kỳ.

“ Tôi không có kinh nghiệm gì trên sân khấu cả.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhíu đôi lông mày đẹp đẽ đó, cười hết sức mê người nhìn tôi, “ Nhuỵ nhuỵ em chắc chắn có kinh nghiệm sân khấu hơn anh, cho nên, vẫn cần em chỉ bảo mới phải.”

“ Không dám, đại thiếu gia Dạ Thiên Kỳ, rõ ràng đa tài, còn không có kinh nghiệm sao? Còn cần tôi phải giúp sao?” Tôi giả bộ chẳng liên quan chỉnh lại bộ quần áo hoa bách hợp trên người mình.

“ Đương nhiên, anh cũng không phải diễn viên, mặc dù anh thường xuyên xem người mẫu gì đó, nhưng suy cho cùng bản thân chưa đến bao giờ.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Hừ hừ, chưa ăn thịt lợn, còn chưa thấy lợn chạy.” Tôi hừ hai tiếng lạnh lùng.

Nhìn dáng vẻ không thèm để ý của tôi, Dạ Thiên Kỳ không nói gì, chỉ híp mắt lại, chăm chú nhìn kỹ tôi.

Mái tóc hơi xoăn của tôi được chải giống như bông hoa hồng gợi cảm buông trên vai, trên đầu là một vòng hoa nhí được kết từ những bông hoa nhỏ trang nhã, không rườm rà một chút nào, thậm chí đến một đôi bông tai cũng không có, chỉ là vòng hoa đội đầu này càng lộ ra vẻ đẹp của khuôn mặt tôi, làn da trắng nõn nà lấp láng dưới ánh đèn, đôi mắt to sáng trong veo.

Bộ lễ phục nhỏ cùng màu với bộ quần áo của Dạ Thiên Kỳ ôm sát vào thân hình cao ráo thon thả của tôi, phần eo được may hoa bách hợp độc đáo, phần váy trước mặt vừa đến đầu gối, lộ ra đôi chân nhỏ đều và dài của tôi, chân đi đôi giày cao gót màu bạc, không thể không thừa nhận, thân hình thật sự hết sức tuyệt đẹp.

Tôi từ trước đến nay không ngờ bản thân có thể rực rỡ như thế, tôi tin tôi lúc này, có thể thu hút bất cứ ánh nhìn nào.

Xem ra, tôi thuần khiết trong sáng, lại dễ thương, vẫn không mất đi tính gợi cảm.

Thảo nào, thảo nào mà những minh tinh đó mỗi lần ra sân khấu đều đẹp như thế, thì ra thợ trang điểm của bọn họ rất lợi hại, như thế, tôi cảm thấy tôi có thể không cần phải ngưỡng mộ bất kỳ minh tinh nào rồi.

Nhìn dáng vẻ tôi trong gương, Dạ Thiên Kỳ không kìm được cười lên. “ Cười cái gì chứ?” Tôi không vui nhìn hắn ta, tôi cố ý làm ra vẻ không hài lòng.

“ Thích thì cười thôi mà, lẽ nào không được sao?” Dạ Thiên Kỳ tinh quái nói.

Tôi lập tức lườm anh ta ánh mắt sắc lạnh, giống như mũi kiếm sắc nhọn vậy.

“ Dạ Thiếu gia, đừng lãng phí thời gian nữa, tôi phải nhanh bảo cho ngài, ngài và cô Tô đây trước khi lên sân khấu sẽ có người chuyên môn đem đến đồ châu báu mà ngài cần trình diễn, ngài và cô Tô phải phối hợp ăn ý tiến hành trình diễn đồ châu báu đó!” Tổng giám sát sân khấu chạm nhẹ vào cánh tay Dạ Thiên Kỳ, vội vàng nhắc nhở hắn ta.

Dạ Thiên Kỳ vội quay ánh mắt lại, giả bộ làm ra dáng vẻ không có việc gì nói: “ Được.”

Dạ Thiên Kỳ vốn dĩ cực kỳ thông minh, là người nói một chút là hiểu ngay, mặc dù hắn ta vốn dĩ chưa từng đi lên sân khấu, nhưng qua sự hướng dẫn của tổng giám sát sân khấu, rất nhanh trong thời gian ngắn đã đi như người mẫu vậy, rất có khí chất của người mẫu chuyên nghiệp.

Không đến hai mươi phút, hắn ta đem tất cả những động tác học được diễn tương đối xuất sắc.

Đặc biệt là khi hắn ta và tôi tập luyệt không chê vào đâu được, quả thật khiến người khác nghĩ rằng hai người chúng tôi như người mẫu chuyên nghiệp vậy.

Mặc dù mỗi lần khi quay người lại, tôi luôn dùng ánh mắt hằm hằm nhìn hắn ta.

“ Anh, anh khuyên em không nên dùng ánh mắt này, tránh phải lát nữa lên sân khấu quen rồi, cẩn thận đồ quý mà em trình bày ra lại bán được giá thấp nhất. Em không thể vì sự nghiệp từ thiện mà cống hiến rồi.” Dạ Thiên Kỳ mượn lúc cùng tôi tạo dáng, nhẹ nhàng nói bên tai tôi.

“ Không cần anh quan tâm.” Tôi lạnh lùng nói, nhưng khoé miệng vẫn nở nụ cười tươi như hoa.

......

Bình Luận (0)
Comment