Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 94

Tôi đứng trong thang máy, lập tức có người nịnh nọt ấn số “18” giúp tôi, tôi nhìn Trần An An ấn số “3”, tôi đứng ở bên cạnh Trần An An, nhưng cậu ấy vẫn không nói câu gì với tôi.

Tôi quả thật có vẻ nhịn không nổi rồi.

Tầng ba trong tích tắc đã đến rồi, An An cũng chẳng buồn quay đầu đi ra ngoài thang máy, tôi cũng vội vàng đi theo ra ngoài.

Không được, tôi quả thật không thể nhịn được, tôi phải nói rõ ràng với cậu ấy, tôi muốn nghĩ cách bù đắp lại tình bạn của chúng tôi, tôi thật sự thật sự không muốn mất đi người bạn thân này!

Cho nên, tôi đuổi theo ra ngoài, không để ý ánh mắt ngạc nhiên của các đồng nghiệp khác.

“ An An.” Tôi gọi Trần An An.

Trần An An dừng chân, chầm chậm quay người lại, cậu ấy bình thản nhìn tôi, nụ cười rạng rỡ trên mặt như được công thức hoá: “ Thư ký Tô, có gì dặn dò sao?”

“ An An, mình muốn nói chuyện với cậu.” Tôi lập tức nói.

An An chớp chớp mắt: “ Thư ký Tô, tôi không cảm thấy giữa chúng ta có gì đó để nói, cô có việc gì cần tôi làm, dặn dò tôi là được rồi.”

“ Cậu là cấp dưới của mình à? Mình sao phải dặn dò cậu?” Tôi nghiến răng nói.

Trên mặt Trần An An lộ ra nụ cười kỳ dị, cậu ấy nhẹ giọng nói: “ Chúng ta đều làm thuê cho Lạc Tổng, mà cậu bây giờ quan hệ với Lạc Tổng không bình thường, thì tôi không phải là cấp dưới của cậu sao?”

Con người này rốt cuộc làm sao thế, lúc nào cũng âm dương cổ quái vậy.

Tôi quả thật chịu không nổi rồi, mặc kệ sự phản đối của Trần An An, tôi kéo cậu ấy vào trong thang bộ, bây giờ, cơ bản có rất ít người dùng thang bộ, cho nên, đây là nơi nói chuyện tốt.

“ Cậu định làm gì? Lằng nhằng gì thế?” Trần An An lấy hết sức hất cánh tay ra, nét mặt không vui.

Tôi bỏ tay cậu ấy ra, bình tĩnh nhìn An An, cậu ấy nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc váy hàng hiệu của mình.

“ An An, mình nói cho cậu rồi, mình thật sự không phải tình nhân của Lạc Mộ Thâm, mình không dựa vào anh ta, trên sự thật, mình cũng không biết tại sao anh ta lại quan tâm mình, mình không bị anh ta gạ gẫm, quan hệ, cậu phải tin mình.” Tôi sốt ruột bé giọng nói với Trần An An.

Trần An An cười khẩy một tiếng: “ Tô Tư Nhuỵ, tại sao cậu lại sợ tôi cho rằng cậu bị Lạc Mộ Thâm gạ gẫm quan hệ chứ? Thực ra, tôi rất ngưỡng mộ cậu? Dù cho cậu có phải bị ép quan hệ hay không, quan trọng là, cậu được Lạc Mộ Thâm quan tâm chăm sóc, còn tôi, không cho rằng loại công tử bột như Lạc Mộ Thâm lại có lòng từ thiện như thế, nhìn cậu thuận mắt như thế, chăm sóc cậu, cậu xem cả Lạc Thị này, xuất sắc hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, dễ thương hơn cậu, nhiều vô kể, tại sao lại cứ phải quan tâm cậu, cậu lên thăm mộ đốt báo à, hay là định lừa ma quỷ? Tôi xem cậu là muốn làm gái điếm, lại muốn lập miếu thờ trinh tiết à? Đáng tiếc, tôi không phải kẻ ngốc, cậu không cần phải nói với tôi, cậu giải thích với tôi cũng chẳng có tác dụng gì, có khả năng kiên nhẫn thì cậu đi mà giải thích với cả công ty, bây giờ người của cả công ty đều biết cậu có quan hệ với Lạc Mộ Thâm cậu có biết không?”

Trên mặt cậu ấy là nụ cười là tôi không sờ thấy, hơi âm u, hơi.....

“ Nếu như cậu nhìn không thuận tôi, cậu bảo Lạc Mộ Thâm đuổi việc tôi là được, tôi biết điểm này cậu có thể làm được.” Trần An An lạnh lùng nói, tôi trong mắt cậu ấy, nhìn thấy rõ sự đố kị và căm phẫn.

Tim của tôi co thắt lại, cậu ấy đang đố kị sao?

Cậu ấy cho rằng tôi và Lạc Mộ Thâm ở cùng nhau, mà không phải cậu ấy sao?

“ An An, cậu cần gì phải thế này chứ?” Tôi thở dài một hơi, khó khăn nói, “ Chúng ta đã từng là bạn thân không phải sao?”

Trần An An nhẹ thở dài: “ Đúng thế, chúng ta từng là bạn thân, nhưng trên công việc, trở thành đồng nghiệp, chúng ta không phải là bạn thân nữa, chúng ta mỗi người tự lo lấy bản thân đi, ai sống ai chết, đều có số trời. Bây giờ, cậu thắng trước rồi, cho nên cậu leo lên cao, có điều Tô Tư Nhuỵ, cậu đừng đắc ý quá, mỗi tai đều đã từng nghe Lạc Mộ Thâm là con người phong lưu thế nào, tình nhân bạn gái gì đó của anh ta, chẳng có ai được hơn một tháng, cho nên, cậu xem anh ta có thể cưng chiều cậu đến lúc nào?”

Trong mắt cậu ấy sáng lên vẻ cười lên nỗi đau của người khác: “ Đương nhiên, không chừng Nhuỵ Tử của chúng ta thật giỏi, có thể ở bên cạnh anh ta thời gian lâu ấy chứ? Được thôi, để tôi tiếp tục ngưỡng mộ đi!”

Nói xong, cậu ấy nhìn tôi một cái, kéo cửa thang bộ, quay lưng đi ra ngoài.

Tôi sững sờ người, cũng đi theo sau, bên ngoài chính là bộ phận kinh doanh, tôi nhìn thấy rất nhiều đồng nghiệp ngày trước nhìn thấy tôi, đều ngạc nhiên nói: “ Thư ký Tô?”

Dù cho quan hệ có tốt hay không, trước đây có phải hoà thuận tương hỗ hay không, bọn họ đều thân thiết bước đến, nắm lấy tay tôi: “ Ôi, Thư ký Tô, cơn gió nào thổi cô đến đây thế? Có phải ở phòng Tổng Giám đốc buồn tẻ, đến thăm mấy đồng nghiệp cũ chúng tôi không?”

Tôi cố gắng hết mỉm cười với những người này: “ Đúng thế, nhớ mọi người rồi, cho nên đến thăm mọi người.”

Tôi nhìn thấy Trần An An cười khẩy, cũng chẳng thèm quay đầu đi vào bộ phận kinh doanh.

Tôi miễn cưỡng thoát thân trong sự vây quan của những người đó, lại đi vào thang máy, quay về phòng làm việc Tổng giám đốc tầng 18, đầu của tôi loạn hết lên, tâm trạng cũng hỗn loạn.

Nói thật, tôi thật sự không nghĩ đến Trần An An lại là người như thế, tôi vốn dĩ không phải tình nhân của Lạc Mộ Thâm, mà dù cho tôi thật sự chấp nhận gạ gẫm quan hệ với Lạc Mộ Thâm, trở thành tình nhân của anh ta, thì có liên quan gì đến Trần An An, cậu ấy tại sao lại đối xử với tôi như thế, nhìn thấy tôi như nhìn thấy tình địch vậy.

Tôi là ôm con của cậu ấy chạy trốn hay là làm sao chứ?

Tôi ôm đầu nằm bò ra bàn, dạ dày đau nhẹ một chút, sáng chưa ăn gì, bây giờ lại thêm bực bội vào người, thật sự khó chịu quá rồi.

Trong khi tôi bò nhoài ra bàn, ba thư ký khác của Tổng giám đốc Tần Cương bọn họ cũng đến chào hỏi tôi, sau đó đi về phòng làm việc.

Công việc của tôi đâu? Hay là không có người sắp xếp công việc cho tôi, nếu như bận việc, có lẽ tôi sẽ không buồn bực như thế?

Tôi đang buồn rầu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, tôi lập tức lấy lại tinh thần, tôi có thể nghe ra, là Lạc Mộ Thâm đến.

Tôi nghe thấy tiếng anh ta đi vào trong phòng làm việc rồi.

Tôi vội vàng đứng lên, rời khỏi phòng làm việc của mình, đến cửa phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm, gõ cửa.

“ Vào đi.” Giọng nói dễ nghe của Lạc Mộ Thâm chuyển đến, tôi vội vàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm vừa ngồi vào ghế tổng giám đốc, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú sáng lạn không ai bằng, càng hiện rõ cử chỉ hào phòng.

Anh ta ngước mắt nhìn tôi, bình thản nói: “ Ồ, cũng mạnh mẽ đấy, bò đi làm rồi cơ à?”

Tôi vội vàng đi vào phòng làm việc, nhân tiện đóng cửa tại, cười nói: “ Đúng thế, tôi không thể lúc nào cũng chỉ ngồi không nhận lương, hơn nữa, cũng không phải bệnh nặng gì.”

“ Thế thì cô có việc gì?” Lạc Mộ Thâm vừa lật tài liệu xem vừa nói, tôi biết tài liệu kẹp ở đây mỗi ngày có rất nhiều báo cáo cần anh ta phê duyệt.

Tôi vội vàng ngồi lên ghế trước bàn của Lạc Mộ Thâm, cẩn thận nói: “ Lạc Tổng, anh xem anh điều tôi lên làm thư ký tổng giám đốc một thời gian ngắn rồi, trong thời gian ngắn này tôi lại ở bệnh viện dưỡng thương một tháng, cộng lại tôi cũng chưa làm được việc gì, tôi rảnh rỗi cũng rất khó chịu, anh xem, có phải nên phân cho tôi việc gì đó để tôi làm không? Anh nuôi tôi như thế, tôi rất áy náy!”

Lạc Mộ Thâm nhíu nhẹ lông mày, chớp chớp mắt: “ Người khác chỉ mong không phải làm việc, rảnh rỗi mà nhận lương, còn cô....xem ra thật sự ít được ra thế giới bên ngoài rồi.”

“ Không phải, tôi là người rảnh rỗi quá sẽ không thoải mái.” Tôi liền cười nói. “ Lạc Tổng, anh xem phân cho tôi việc gì làm đi?”

Lạc Mộ Thâm lại đảo mắt nghĩ rồi nói: “ Được thôi, cô đã yêu cầu thành khẩn như thế, tôi sẽ phân cho cô chút việc, thế này, cô gọi điện đến công ty Van Cleef & Arpels và công ty Prada, bảo bọn họ gửi cho tài liệu ảnh của nhãn hiệu kiểu mới nhất, cô chọn một vài thứ.”

“ A?” tôi có chút không hiểu lắm, đơn giản thế thôi sao?

Bình Luận (0)
Comment