Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 52

Tháng 3 hoa gạo đi qua. Mùa xuân ấm áp cũng đã dần tạm biệt.

Vậy là một tháng rồi…

Bên cửa sổ lớp nhìn được ra cây hoa điệp vàng, có một cô bé đang ngồi đọc sách. Những câu chuyện trong sách thật là hay, nhưng sao cô bé vẫn thấy trống rỗng quá. Nhìn sang bên cạnh, thấy vẫn đang chỉ ngồi một mình mình…

Một tháng nay, cậu ấy vẫn không tỉnh lại.

“Ê mọt sách vừa thôi, sấu dầm ra lò nè!”

Điệp ngẩng lên. Thanh lúc nào cũng thế, cứ đến giờ ra chơi là phải chạy ngay đi mua sấu dầm mới nhất.

“Dạo này bắt đầu nóng lên rồi, ăn sấu dầm ngon gì tuyệt bằng!” – Thanh cho ngay miếng sấu vào miệng.

“Ừ ngon thật!” - Điệp cười – “Nhưng tao nghe nói mày đã tăng cân hả?”

“Một tháng nay tao sụt thì có đấy, lên cân có 43kg cơ, sợ quá phải ăn vội, nhưng ăn quá đà nó lại lên 46!”

“Chà kinh quá, tăng hơn 1kg so với cân nặng cũ J!!! Nhưng sao mà sụt? Lần đầu tiên tao nghe thấy tin Thanh sụt cân đấy!”

“Thì cũng vì chuyện của Vỹ…”

Nghe thế mặt Điệp đang cười bỗng co lại. Đúng rồi, vì chuyện của Vỹ mà nó cũng như Thanh, sút đi bao nhiêu cân.

“Một tháng nay cậu ấy không tỉnh rồi, bỏ bao nhiêu bài học!” – Thanh xuýt xoa.

“Vỹ học giỏi như vậy, tao chẳng lo việc bỏ học hay không, tao chỉ lo không biết bao giờ cậu ấy mới tỉnh. Tình trạng thì vẫn bình thường…” - Điệp ngậm ngùi.

“Nhưng nếu cậu ấy tỉnh lại chắc sẽ biết ơn mày lắm đấy nhé!”

“Gì mà biết ơn chứ?”

“Mày xem, một tháng qua mày chép bài hộ Vỹ, sang nhà Vỹ để cất dọn đồ đạc cho cậu ấy, thử hỏi cậu ấy không cảm động mới là lạ.”

“Cái đó thì bình thường thôi, có cái gì đâu mà!” - Giọng Trinh vang lên. Nó cũng rất buồn, tính tình thay đổi hẳn. – “Quan trọng là Vỹ có tỉnh lại mà cảm động không thôi.”

“Ừ đúng thế, nhưng mà làm như vậy mà cũng coi là bình thường sao?” – Thanh vặn vẹo.

“Nghe các cậu nói chuyện tôi mới nhớ, có lẽ tôi nên đến chuộc lại lỗi của mình.” – Trinh nói.

“Lỗi gì nữa đây?”

“Thì cái PVL của Vỹ bị tôi làm cháy hỏng mà, tôi nên dọn lại. Một tháng nay nó vẫn là đống bừa bộn.”

Tất cả ồ lên một tiếng, hầu như họ quên khuấy mất cái PVL đó. Điệp liền bước lên:

“Tôi thấy cậu chỉ làm cháy đồ, cậu mua đồ thí nghiệm mới đền lại là xong. Còn việc làm bừa bộn phòng thì do tôi ngã vào, tôi mới phải đi dọn.”

“Nhưng cậu ngã cũng là do…”

“Không nói nhiều nữa, nên mỗi người một tay đi. Thanh, giúp chứ? (Thanh OK liền). Vậy Trinh sẽ đi mua lại những đồ thí nghiệm bị hỏng, tôi sẽ làm vệ sinh và sắp xếp lại mọi thứ. Thanh giúp tao cùng sắp xếp nhé!”

“Được rồi!” - Cả Thanh và Trinh đồng ý.

Chiều hôm đó, Điệp đến PVL sớm nhất.

Cả căn phòng bừa bộn đồ đạc, những thứ đồ thí nghiệm bị đổ chồng hết lên nhau, vẫn còn bốc mùi khét lẹt. Tuy đã hỏng hết rồi nhưng đồ thí nghiệm nào cũng to và nặng, bê ra cũng khó.

May là Thanh đến ngay sau đó, mang theo cái thùng lớn:

“Nào, cho hết đồ thí nghiệm hỏng vào đây!”

Cả hai cho đồ thí nghiệm hỏng vào thùng, đều tiếc rẻ vì những thứ cháy toàn là đồ đắt tiền và kích thước lớn, Trinh dù rất giàu nhưng chắc cũng sẽ sạt nghiệp để mua lại những thứ đó.

Phải mất mấy cái thùng, mất tận một tiếng liền hai bạn mới khuân hết ra những thứ đồ bị hỏng. Căn phòng trống chỉ còn bàn ghế và những thứ còn dùng được, tuy nhiên chúng cũng bị dính lửa đen thui.

Đúng lúc ấy Trinh cũng bê về mấy cái thùng đầy đủ những đồ mới toanh, nó phải phân loại, ghi chép vào mới nhớ mà mua cho đủ. Điệp xách xô nước, chổi vào:

“Cứ đợi tao làm vệ sinh cho sạch rồi bê đồ này vào sắp xếp lại nhé!”

“Mày cẩn thận đó, trong đó nhiều điện dễ giật lắm.”

Thanh cảnh báo cũng đúng, những đồ còn dùng được đa số có điện. Điệp phải lau chùi chúng, dù dùng khăn khô nhưng tay nó vẫn có nước và vẫn bị giật, giật rất đau đến chảy máu.

Phải cố gắng lên nào!

Vì cuộc sống của Vỹ!

8h tối. Điệp mệt lử nhưng vẫn cố gắng đến bệnh viện.

Nó mang theo một cái khay đựng toàn những đồ thí nghiệm mà Vỹ thích.

Chúng đều mới toanh và rất đẹp.

Lúc này trong bệnh viện không có ai trông Vỹ, anh Bằng cũng có việc nên mới gọi Điệp đến. Dù Điệp rất mệt nhưng không ngày nào nó không đến thăm Vỹ kể cả cậu chưa hề tỉnh lại.

“Vỹ à, tớ mang một thứ đặc biệt đến cho cậu đây, cậu chưa tỉnh sao?” - Điệp cười nói với Vỹ vẫn đang bất động trên giường bệnh.

Một tháng nay, cậu xanh xao quá.

“Tớ đã dọn dẹp cái PVL đó chỉ mong cậu tỉnh lại thôi mà, thế mà cậu chẳng tỉnh còn tớ bị giật điện tới lòi cả mắt đây!!” - Điệp vẫn làm bộ trách móc, y như là Vỹ đã tỉnh vậy.

Vỹ vẫn yên lặng trên giường.

Bỗng dưng, Điệp nảy ra một ý.

Một ý hơi ác.

Nhưng biết đâu lại có thể đánh thức “giấc ngủ ngàn…xuân” của Vỹ nhỉ?

Dẫu sao thì cũng không tới mức nguy hiểm chết người.

Điệp liền lấy ra ở đó có một cái mạch điện.

Để được học sinh xuất sắc học kỳ I nó cũng đã phải chịu để cái mạch điện này hành hạ.

Mà cũng từ Vỹ mà ra.

Giờ tranh thủ trả thù!

Ôi Điệp ác qué, định châm điện Vỹ sao?

Sorry mấy bạn đọc nhé, tớ làm vậy cũng phải để cứu Vỹ thôi (lời Điệp).

Điệp đưa điện giật cho Vỹ một cái vào tay.

Tay Vỹ bỗng nảy lên một cái.

Điệp giật mình, vội tóm lấy tay cậu.

Tay cậu to quá đi, bàn tay bé nhỏ của nó lọt thỏm vào lòng bàn tay Vỹ.

Nhưng mà Vỹ vẫn chẳng hề tỉnh lại.

“Vỹ, cậu quá đáng thế! Tớ đã chịu để tay tớ giật điện chảy cả máu thế này để lau chùi cho cậu cái PVL, thế mà cậu chỉ biết nằm đó à?” - Điệp bực mình. Nhưng nó sững lại.

Không nói được nữa.

Bàn tay to lớn của Vỹ đang bất động…

…bỗng dưng nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ ấy!

Điệp ngỡ ngàng, nó suýt nữa thì hét lên rồi. Vỹ đang nắm lấy tay nó, nắm rất chặt. Nó không nhìn lầm, không nhìn lầm! Vậy có nghĩa là…

Điệp ngẩng lên và vỡ òa…

Đôi mắt ấy đã mở ra, sáng như một vì sao lấp lánh trên bầu trời đang chiếu những tia sáng lung linh nhìn vào nó...

Giờ thì Điệp là kẻ bất động. Nó hóa thành băng! Loại băng không tan!

“Dám giật điện tôi sao, cậu đúng là nham hiểm hơn bất cứ đứa nào mà tôi biết.” - Và giọng nói ấy đã cất lên.

Đúng là giọng nói đó.

Giọng nói hay mỉa mai, giễu cợt, bực bội.

Chỉ có thể là cậu ấy.

VỸ ĐÃ TỈNH RỒI!!!!

Điều đó là sự thậ….ật……t………….t………!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Điệp lao tới ôm chầm lấy Vỹ, hét ầm lên:

“Vỹ, cậu tỉnh rồi!!! Trời ơi cậu tỉnh rồi, cậu đã không chết!! Vỹ, tớ biết là cậu sẽ tỉnh mà. Tớ mừng quá, hạnh phúc quá!!!!!”

Cậu thiếu niên suýt nữa ngã khỏi giường bệnh vì bị ôm một cách bất ngờ như thế, lại ôm chầm lấy nữa. Nhưng rồi cậu đã hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Cậu mỉm cười, hai cánh tay cũng ôm lại cô bạn thân yêu.

“Tôi đã ngất đi một tháng sao????”

“Ừ, một tháng đấy, không hề ít gì đúng không? Tụi tớ lo cho cậu gần chết, tưởng là cậu sẽ…”

“Nhưng sao tôi lại ngất vậy?” - Vỹ thực sự rất khó nhớ nguyên nhân.

Điệp nâng cánh tay Vỹ đang được băng bó ở động mạch:

“Cánh tay này tớ sẽ ghi nhớ công ơn nó lắm nhé!”

Trí nhớ về ngay với Vỹ. Cậu nhớ cách đây một tháng đã đỡ cho Điệp một nhát dao từ thằng cướp xấu xa. Nhát dao đó đã đâm thẳng vào tay cậu, trúng động mạch.

Khi đó, máu tuôn ra, cậu dần ngất đi.

Nhưng cậu vẫn cảm nhận có một người đã ôm cậu.

Hơi ấm quen thuộc, và cả tiếng khóc quen thuộc nữa.

Đúng lúc đó, cửa mở. Thanh, Trinh, Bằng nhận được tin từ Điệp đã hộc tốc chạy đến. Thanh ào tới ôm lấy Vỹ:

“Trời ơi cuối cùng cậu đã tỉnh lại, cậu biết tớ lo cho cậu thế nào không hả?”

“Thanh à tớ biết rồi, tớ đã tỉnh lại rồi còn gì!”

“Em dại quá đấy, làm anh sợ quá!”

“Dẫu sao cũng qua khỏi rồi mà anh.”

Cuối cùng, Trinh chỉ biết đứng đó:

“Vỹ à,cậu có thể cho tớ xin lỗi cậu được không?”

“Xin lỗi cái gì?”

“Tất cả! Tất cả những tội lỗi của tớ gây ra cho mọi người. Nhưng Vỹ à, cho dù thế nào tớ vẫn luôn mong muốn mình là người bạn tốt của cậu, và cậu cũng là người bạn tốt nhất với tớ, đó là điều không bao giờ đổi thay! Cậu đã tỉnh lại, cám ơn cậu vì điều đó. Vậy là tớ vẫn được xin lỗi cậu rồi.”

Vỹ không cười, cũng không lạnh nhạt. Cậu đáp:

“Chỉ cần cậu cứ sống tốt, đừng ghen tỵ làm hại ai, như vậy thì tôi bỏ qua rồi!”

“Cám ơn cậu!!!!” – Trinh sung sướng vô cùng.

Điệp cười:

“Trinh cũng đã rất cố gắng để cậu tỉnh lại đấy. Cậu xem, Trinh đã mua lại cho cậu những đồ thí nghiệm bị cháy rồi.”

“À vì thế mà cậu đã sử dụng giật điện tôi luôn hả?” - Vỹ cười nham hiểm.

“Thì tốt chứ sao, nhờ thế mà cậu tỉnh lại đấy!”

Cả phòng bệnh cười sảng khoái, ai cũng cảm thấy niềm vui dâng trào.

Một lúc sau Vỹ nhổm dậy:

“Nằm đây một tháng rồi, giờ cho tôi xuất viện đi!”

“Em có chắc không vậy, vừa tỉnh đó!” - Bằng bảo.

“Còn chắc với không chắc gì, em sẽ về luôn. Điệp, sáng mai Chủ nhật đến PVL của tôi!”

“Đến làm gì?”

“Cứ đến rồi cậu khắc biết!”

_
Bình Luận (0)
Comment