"Lại đây," Sao Xanh ra lệnh. Bà bắt đầu chậm rãi bước ngang trại về phía hang của bà, bỏ lại Tim Lửa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo bà. Khi đã vào bên trong, bà bảo chú ngồi xuống, và bà nằm xuống ổ của mình.
"Cậu biết được bao nhiêu?" Bà hỏi Tim Lửa, đôi mắt xanh da trời của bà dò xét chú.
"Chỉ biết rằng Tim Cây Sồi đã từng mang hai đứa trẻ bộ tộc Sấm về bộ tộc Sông," Tim Lửa thừa nhận. "Ông ấy nói với Hồ Xám – đó là bà miu đã cho chúng bú – rằng ông không biết chúng có gốc gác từ đâu."
Sao Xanh gật đầu, ánh mắt bà dịu lại. "Ta biết Tim Cây Sồi sẽ trung thành với ta mà," bà lầm bầm. Bà ngẩng đầu lên. "Ông ta là cha của lũ trẻ," bà thêm. "Cậu có đoán được điều đó không?"
Tim Lửa lắc đầu. Nhưng điều đó cũng có lý vì Tim Cây Sồi đã rất mong muốn Hồ Xám chăm sóc những đứa trẻ bất hạnh. "Chính xác điều gì đã xảy ra với các con của bà?" Chú gặng hỏi, sự tò mò khiến chú chẳng còn giữ ý tứ. "Tim Cây Sồi không đánh cắp chúng phải không?"
Tai của vị tộc trưởng bộ tộc giật một cách mất kiên nhẫn. "Đương nhiên là không." Đôi mắt của bà xoáy vào mắt Tim Lửa, đột nhiên nó chất chứa nỗi đau thương mà chú không tài nào tưởng tượng ra được. "Không, ông ấy không đánh cắp chúng. Mà ta đã cho chúng đi."
Tim Lửa trợn mắt không tin nổi. Chú không thể làm gì ngoài việc đợi bà mèo giải thích.
"Tên chiến binh của ta là Lông Xanh," bà bắt đầu. "Cũng giống như cậu, ta không mong muốn gì hơn ngoài việc được phục vụ cho bộ tộc của mình. Tim Cây Sồi và ta gặp nhau tại một cuộc Tụ Họp vào đầu một mùa lá trụi, khi chúng ta vẫn còn trẻ và bồng bột. Chúng ta là bạn của nhau không bao lâu. Khi ta phát hiện ra mình có mang, ta đã định sẽ sinh chúng cho bộ tộc Sấm. Không ai hỏi ta cha chúng là ai – nếu nữ miu không muốn nói ra thì đó là lựa chọn của cô ta."
"Nhưng sau đó...?" Tim Lửa thúc giục bà.
Đôi mắt của Sao Xanh nhìn mông lung vào một điểm đằng xa, như thể bà đang nhìn vào quá khứ xa xăm vậy. "Sau đó thủ lĩnh trợ tá bộ tộc của ta, Đốm Hung, quyết định nghỉ hưu. Ta biết mình rất có cơ may được chọn đảm đương vi trí của ông. Mèo lang y của bọn ta cũng đã bảo cho ta biết rằng bộ tộc Sao đã định đoạt một số mệnh vĩ đại cho ta. Nhưng ta cũng biết rằng bộ tộc sẽ không bao giờ chọn một nữ miu đang nuôi con làm thủ lĩnh trợ tá."
"Vì thế bà đã cho chúng đi?" Tim Lửa không thể ngăn nổi sự hoài nghi thoát ra trong lời nói của mình. "Bà không thể đợi cho đến khi chúng rời nhà trẻ sao? Chắc hẳn bà vẫn có thể trở thành thủ lĩnh trợ tá khi bọn trẻ đã đủ lớn để tự chăm sóc mình."
"Đó không phải là một quyết định dễ dàng," Sao Xanh bảo chú, giọng bà nặng nề nỗi đau đớn. "Đó là một mùa lá trụi khắc nghiệt. Bộ tộc đã phải nhịn đói và ta không có đủ sữa để nuôi con. Ta biết rằng ở bộ tộc Sông, chúng sẽ được chăm sóc tốt hơn. Vào những ngày đó, con sông đầy cá, và những mèo bộ tộc Sông không bao giờ bị đói cả."
"Nhưng để mất chúng..." Tim Lửa chớp mắt trước nỗi đau xé lòng mà chú đồng cảm với bà.
"Tim Lửa, ta không cần cậu nói cho ta biết sự lựa chọn của ta đã khó khăn như thế nào. Ta đã trằn trọc thức trắng nhiều đêm, quyết định xem mình phải làm gì. Điều gì tốt nhất cho bọn trẻ... điều gì tốt nhất cho mình... và điều gì tốt nhất cho bộ tộc."
"Chắc hẳn là có những chiến binh khác sẵn sàng cho vị trí thủ lĩnh trợ tá?" Tim Lửa vẫn tranh đấu để chấp nhận việc Sao Xanh đã quá tham vọng đến nỗi bà đã cho đi những đứa con ruột rà của mình.
Sao Xanh bất giác ngước cằm lên ngạo nghễ. "Ồ, có chứ. Có Vuốt Cây Kế (*). Ông ta là một chiến binh kiệt xuất, dũng mãnh và gan dạ. Nhưng câu trả lời của ông ta cho tất cả mọi vần đề là đánh nhau. Liệu ta có thể chịu ngồi nhìn ông ta lên làm thủ lĩnh trợ tá, và sau đó là tộc trưởng, để ông ta ném bộ tộc vào những cuộc chiến đấu không cần thiết?" Bà thẫn thờ lắc đầu. "Tim Lửa à, ông ta đã chết hệt như ông ta sống, một vài mùa trước khi cậu đến gia nhập với chung tôi, trong đợt tấn công một đội tuần tra bộ tộc Sông vùng biên giới. Vẫn hung dữ và kiêu ngạo đến phút cuối cùng. Ta không thể nào ủng hộ ông ta và để ông ta hủy hoại bộ tộc được."
(*) Một loại cây thuộc họ xương rồng, có gai nhọn cực sắc.
"Chính bà đã đưa những đứa trẻ cho Tim Cây Sồi à?"
"Đúng vậy. Ta đã nói chuyện với ông ấy tại một cuộc Tụ Họp, và ông ấy đồng ý nhận chúng. Thế là, vào một đêm nọ, ta đã lẻn ra khỏi trại và mang chúng đến gò đá Thái Dương. Tim Cây Sồi đang đợi ở đó, và ông mang hai trong số chúng qua sông."
"Hai trong số chúng?" Tim Lửa giật mình. "Ý bà là bà có hơn hai đứa con?"
"Có ba đứa." Sao Xanh gục đầu ủ rũ, tiếng meo của bà gần như không nghe được. "Đứa thứ ba đã quá yếu để đương đầu với chuyến đi. Nó đã chết dọc đường đến đó, cạnh dòng sông."
"Bà đã nói gì với những mèo còn lại của bộ tộc?" Tim Lửa nghĩ lại cuộc Tụ Họp, khi Da Vá chỉ nói rằng Sao Xanh đã "mất" những đứa con của bà.
"Ta... ta đã làm cho giống như chúng đã bị một con cáo hay một con lửng bắt đi khỏi nhà trẻ. Ta đã khoét một lỗ trên bức tường nhà trẻ trước khi đi, và khi trở về, ta nói rằng ta đã đi săn trong khi lũ con mình ngủ say. Toàn thân bà run lên, và Tim Lửa có thể thấy rằng việc thừa nhận lời nói dối này khiến Sao Xanh còn đau đớn hơn cả mất đi một mạng.
"Tất cả mèo đểu bổ đi tìm," bà tiếp tục. "Và ta cũng đi tìm, mặc dù ta biết rằng chẳng có hy vọng tìm được chúng. Cả bộ tộc tan hoang vì ta." Bà gục đầu xuống chân. Trong một khoảnh khắc quên mất bà là tộc trưởng của mình, Tim Lửa bước ngang qua sàn hang và liếm nhẹ nhàng liếm vào tai bà một cái.
Một lần nữa chú nhớ lại giấc mơ của mình, và nữ miu không có mặt từ từ biến mất, để lại những đứa con khóc than thảm thiết. Chú đã nghĩ nữ miu đó là Suối Bạc, nhưng giờ chú nhận ra đó cũng là Sao Xanh. Giấc mơ vừa là lời tiên tri, vừa là ký ức của bộ tộc. "Tại sao bà lại chia sẻ việc này với con?" Chú hỏi.
Khi Sao Xanh ngước lên, Tim Lửa dường như không thể chịu đựng nổi khi thấy nỗi sầu muộn trong mắt bà.
"Suốt bao mùa qua, ta đã gạt bọn trẻ ra khỏi tâm trí mình," bà trả lời. "Ta trờ thành thủ lĩnh trợ tá, rồi sau đó là tộc trưởng, và bộ tộc của ta cần ta. Nhưng gần đây, với các cơn lũ, và những hiểm họa đe dọa bộ tộc Sông... và những khám phá của cậu, Tim Lửa, đã khiến ta nghe lại những việc mà ta đã biết rất rõ rồi... Đến bây giờ lại thêm hai đứa trẻ khác cũng nửa bộ tộc Sông nửa bộ tộc Sấm. Có thể lần này ta sẽ ra những quyết định tốt hơn."
"Nhưng tại sao bà lại kể với con?" Tim Lửa lặp lại.
"Có lẽ sau một quãng thời gian dài ta muốn có một mèo biết được sự thật," Sao Xanh meo, hơi chau mày. "Ta nghĩ trong tất cả các mèo thì cậu có thể hiểu được, Tim Lửa. Đôi khi không có những lựa chọn đúng đâu."
Nhưng Tim Lửa cũng không chắc là mình hiểu chuyện. Tâm trí chú đang quay cuồng. Một mặt, chú hình dung ra cô chiến binh trẻ, Lông Xanh, đầy tham vọng, quyết định làm điều tốt nhất cho bộ tộc mình, ngay cả khi điều này có nghĩa là một sự hy sinh to lớn không thể nào tưởng tượng được. Mặt khác, chú thấy một người mẹ buồn thương những đứa con mà mình đã bỏ rơi bấy lâu nay. Và một điều có vẻ thực tế hơn hết đối với chú, là hình ảnh một tộc trưởng tài ba đã làm điều mà bà cảm thấy là tốt nhất và âm thầm chịu đựng nỗi đau một mình.
"Con sẽ không kể cho bất cứ mèo nào khác đâu," chú hứa, và nhận thấy bà đã phải tin tưởng chú biết nhường nào nên mới tiết lộ với chú những bí mật của bà thế này.
"Cảm ơn, Tim Lửa," bà trả lời. "Những thời khắc khó khăn vẫn còn ở phía trước chúng ta. Bộ tộc không cần thêm nhiều rắc rối nữa." Bà đứng dậy và duỗi mình như thể bà đã cuộn tròn ngủ một giấc dài. "Bây giờ ta phải nói chuyện với Vuốt Cọp. Còn cậu, Tim Lửa, cậu nên đi tìm anh bạn của cậu đi."
Mặt trời bắt đầu lặn, biến dòng sông thành một dải ruy băng phản chiếu ánh lửa khi Tim Lửa trở lại gò đá Thái Dương. Vằn Xám nằm gục cạnh một vồng đất vừa mới đắp xong ở nơi cao nhất của bờ sông, ánh mắt cậu dán chặt vào dòng nước lấp lánh.
"Mình đã chôn cô ấy ở bờ sông," cậu thì thầm khi Tim Lửa bước đến và ngồi xuống bên cạnh cậu. "Cô ấy yêu dòng sông này lắm." Cậu ngước lên nơi mà những ngôi sao đầu tiên của Dải Thiên Hà bắt đầu xuất hiện. "Bây giờ cô ấy đi săn cùng bộ tộc Sao rồi," cậu meo khẽ. "Một ngày nào đó mình sẽ gặp lại cô ấy, và tụi mình sẽ được ở bên nhau."
Tim Lửa không biết nói gì. Chú nép người sát hơn vào Vằn Xám, và hai mèo nằm đó trong im lặng khi những tia sáng đỏ như máu phai nhạt dần.
"Cậu đã mang bọn trẻ đi đâu vậy?" Cuối cùng Vằn Xám meo. "Đáng lẽ chúng phải được chôn cùng với cô ấy."
"Chôn?" Tim Lửa kêu to. "Vằn Xám, cậu không biết à? Bọn trẻ còn sống."
Vằn Xám nhìn chú, miệng trễ xệ xuống, đôi mắt vàng của cậu chợt sáng lên. "Bọn chúng còn sống – những đứa con của Suối Bạc – những đứa con của mình? Tim Lửa, bọn chúng đâu rồi?"
"Trong nhà trẻ bộ tộc Sấm." Tim Lửa vội liếm cậu một cái. "Hoa Vàng đang cho chúng bú."
"Nhưng cô ta sẽ không nuôi chúng đâu, phải không? Cô ta có biết chúng là con của Suối Bạc không?"
"Cả bộ tộc đều biết," Tim Lửa ngập ngừng nói với cậu. "Vuốt Cọp đã thấy tất cả. Nhưng Hoa Vàng không trách bọn trẻ, và Sao Xanh cũng vậy. Bọn chúng sẽ được chăm sóc mà, Vằn Xám, chắc chắn."
Vằn Xám khặc khừ đứng dậy, chật vật cử động sau một hồi nằm lâu. Cậu nhìn Tim Lửa vẻ ngờ vực, tựa hồ như cậu không thể tin rằng bộ tộc Sấm lại thật sự chấp nhận bọn trẻ. "Mình muốn gặp chúng."
"Vậy thì đi," Tim Lửa meo, cảm thấy nhẹ người đi khi bạn mình đã sẵn sàng đối mặt trở lại với bộ tộc. "Sao Xanh bảo mình đến để đưa cậu về nhà."
Tim Lửa dẫn đường qua khu rừng đen kịt. Vằn Xám thẫn thờ bước theo, nhưng chốc chốc cậu lại ngoái nhìn lại, cứ như cậu không thể chịu đựng được việc phải để Suối Bạc lại một mình. Cậu không nói gì, và Tim Lửa để mặc cho cậu tĩnh lặng với những ký ức của cậu.
Khi họ về đến trại, những tiếng lào xào, xì xầm, tò mò của các nhóm chiến binh và lính nhỏ đã tắt hẳn, tất cả mọi thứ trông đều bình thường cho một buổi tối ấm áp mùa lá non. Lông Diều Hâu và Da Bụi nằm thư thái cạnh bụi tầm ma, đang cùng ăn một miếng mồi tươi; và phía ngoài hang lính nhỏ, chân Gai và chân Sáng đang lăn cù nhầy với trò chơi đánh trận trong khi chân Lẹ làm khán giả. Vuốt Cọp và Sao Xanh không thấy đâu cả.
Tim Lửa thở phào nhẹ nhõm. Chú muốn Vằn Xám được để yên một mình, ít nhất là cho đến lúc cậu thăm lũ trẻ xong, mà không bị quấy rầy bởi những lời trách móc hay thái độ thù địch từ những chiến binh cùng trang lứa với cậu.
Sau đó, trên đường đến nhà trẻ, họ đi ngang qua Bão Cát. Cô nàng đột nhiên dừng phắt lại, liếc nhìn hết Tim Lửa đến Vằn Xám rồi lại nhìn Tim Lửa.
"Xin chào," Tim Lửa meo, cố tỏ ra thân thiện như thường nhật. "Chúng tôi đi thăm lũ trẻ đây. Hẹn gặp cô trong hang sau nhé?"
"Anh thì được," Bão Cát nói, nhìn gườm gườm vào Vằn Xám. "Chỉ cần nó tránh xa tôi ra, thế thôi." Cô nàng ngoảy bước đi, đầu với đuôi nhổng cao lên.
Tim của Tim Lửa nghẹn lại. Chú nhớ Bão Cát đã tỏ ra thù địch với chú như thế nào khi chú mới gia nhập bộ tộc. Phải mất một thời gian dài cô nàng mới hòa đồng với chú. Không biết đến bao lâu thì cô ấy mới đối xử với Vằn Xám như một người bạn trở lại?
Vằn Xám ẹp tai xuống sát đầu. "Cô ta không muốn mình ở đây. Chẳng ai muốn cả."
"Mình muốn," Tim Lửa meo, hy vọng lời mình nói đủ để động viên bạn. "Nào, đi thăm bọn trẻ thôi."