Những Chiến Binh Phần 1 Tập 4: Bão Nổi

Chương 26


Tim Lửa cảm thấy như mình mới chỉ ngủ thiếp đi được một lúc khi anh thức giấc. Một làn gió mát thổi dựng lông của anh. Mưa đã tạnh. Phía trên đầu, bầu trời ngồn ngộn từng đám mây trắng. Trong chốc lát, anh cảm thấy bối rối trước khung cảnh xa lạ xung quanh. Sau đó, anh nhận thức được những tiếng meo gần đó và nhận ra giọng meo run rẩy của Tai Nhỏ.

"Tôi đã bảo với cô là bộ tộc Sao bày tỏ sự tức giận mà!" Ông mèo già the thé. "Nhà của chúng ta đã bị tàn phá, rừng không còn nữa."

"Lẽ ra Sao Xanh phải chỉ định thủ lĩnh trợ tá trước khi trăng lên cao," Đuôi Chấm cáu kỉnh. "Đó là tập quán!"

Tim Lửa đứng dậy, tai anh nóng bừng, nhưng trước khi anh có thể nói gì, tiếng meo của Da Xỉ Than vang lên trong không gian.

"Sao ông có thể vô ơn thế? Tim Lửa đã mang ông qua sông mà, Tai Nhỏ!"

"Anh ta suýt dìm chết tôi thì có." Tai Nhỏ kêu rên.

"Ông chắc đã chết rồi nếu như thầy ấy để ông lại phía sau," Da Xỉ Than quát. "Nếu Tim Lửa không phải là mèo đầu tiên ngửi thấy mùi khói thì tất cả chúng ta có thể đã chết hết!"

"Tôi chắc là Da Vá, Đuôi Cộc và Nanh Vàng đều biết ơn anh ta sâu sắc."

Lông của Tim Lửa rợn lên giận dữ trước tiếng ngao mỉa mai của Vằn Đen.

"Nanh Vàng sẽ tự cảm ơn thầy ấy khi chúng ta tìm thấy bà!" Da Xỉ Than rít lên.

"Tìm thấy á?" Vằn Đen kêu vang. "Không cách gì bà ta thoát khỏi đám cháy đó cả. Tim Lửa đáng lẽ không bao giờ nên để bà trở lại trại."

Da Xỉ Than ngao lớn trong cổ họng cô. Vằn Đen đã đi quá xa. Tim Lửa quầy quả bước ra khỏi bóng tối và thấy chân Dương Xỉ ngồi bên cạnh Vằn Đen, ngước lên nhìn mèo bảo trợ của mình với vẻ sợ hãi trong mắt.

Tim Lửa há miệng ra, nhưng chính Da Bụi là mèo nói trước. "Vằn Đen! Ông nên tỏ ra tôn trọng hơn với những mèo đồng tộc đã mất của mình, và," – anh liếc xuống chân Dương Xỉ đang hoảng sợ với vẻ thông cảm – "hãy cẩn thận hơn với lời ông nói. Bộ tộc của chúng ta đã khốn khổ lắm rồi!"

Tim Lửa bất ngờ khi nghe anh chiến binh trẻ kháng cứ mèo bảo trợ cũ của mình.

Vằn Đen nhìn Da Bụi với vẻ ngạc nhiên không kém, sau đó nheo mắt lại một cách nguy hiểm.

"Da Bụi nói đúng đấy," Tim Lửa lặng lẽ meo, bước tới trước. "Chúng ta không nên cãi nhau nữa."

Vằn Đen, Tai Nhỏ và những mèo khác quay phắt lại, trố mắt nhìn Tim Lửa, tai và đuôi của họ giật giật lúng túng khi nhận ra rằng anh đã nghe được cuộc trò chuyện của họ.

"Tim Lửa!" Tiếng meo của Vằn Xám cắt ngang họ, và Tim Lửa thấy anh bạn mình đang phóng qua trảng trống, lông ướt đẫm nước sông.

"Cậu đi tuần tra rồi hả?" Tim Lửa hỏi, quay đi khỏi những mèo bộ tộc Sấm và bước đến gặp Vằn Xám.

"Ừ. Đi săn rồi luôn," Vằn Xám meo. "Tất cả chúng ta không thể ngủ cả buổi sáng mà," cậu huých vai Tim Lửa và nói tiếp. "Chắc cậu đói rồi. Đi với mình đi," cậu dắt Tim Lửa đến đống mồi ở phía rìa trảng trống. "Lông Báo Đốm nói đây là phần cho bộ tộc của cậu." Vằn Xám nói với anh.

Bụng của Tim Lửa sôi lên vì đói. "Cảm ơn," anh meo. "Để mình nói cho bộ tộc biết," anh bước lại chỗ những mèo bộ tộc Sấm đang tụ tập. "Vằn Xám nói đống thức ăn kia là dành cho chúng ta." Anh thông báo.

"Tạ ơn bộ tộc Sao." Hoa Vàng meo một cách biết ơn.

"Chúng ta không cần bộ tộc khác cho mình ăn." Vằn Đen nói với vẻ khinh bỉ.

"Tôi đề nghị anh có thể đi săn nếu anh muốn," Tim Lửa meo, nheo mắt lại với ông chiến binh mèo mướp. "Nhưng anh phải xin phép Sao Xoắn trước đã. Xét cho cùng thì đây là lãnh thổ của ông ấy."

Vằn Đen khịt mũi mất kiên nhẫn và bước đến đống mồi tươi. Tim Lửa nhìn Sao Xanh. Bà không hề phản ứng gì với tin tức về thức ăn.

Bão Trắng giật giật tai. "Tôi sẽ đảm bảo tất cả mèo đều được chia phần." Ông hứa, và liếc nhìn Sao Xanh.

"Cảm ơn." Tim Lửa trả lời.

Vằn Xám bước đến và đặt một con chuột xuống dưới chân Tim Lửa. "Đi, cậu có thể ăn cái này ở nhà trẻ," cậu meo. "Mình muốn cậu gặp vài con mèo con."

Tim Lửa nhặt con chuột lên và đi theo bạn về phía một bụi cỏ tranh lùm xùm. Khi họ vừa đến nơi, hai đụn lông bạc lao bắn qua một khe hở nhỏ xíu trong đám thân cỏ tranh đan chằng chịt vào nhau và chạy về phía Vằn Xám. Bọn chúng nhảy xổ mình vào anh, và Vằn Xám lăn ngửa mình ra, tràn trề hạnh phúc, bốn chân thu vuốt vào khều nhẹ bọn mèo con khi chúng leo lên người anh. Tim Lửa lập tức biết ngay đấy là những đứa con của ai.

Vằn Xám rù rừ kêu lớn. "Sao các con biết là bố đến?" Anh quát ầm ầm.

"Vì tụi con ngửi thấy mùi của bố!" Mèo con lớn hơn trả lời.

"Giỏi!" Vằn Xám khen nó.

Khi Tim Lửa nuốt xong miếng chuột cuối cùng, cậu chiến binh xám ngồi dậy và đám mèo con trượt xuống khỏi người bố của chúng. "Bây giờ đến lúc các con gặp một mèo bạn cũ của bố," cậu nói với chúng. "Bọn bố đã được huấn luyện cùng với nhau."

Lũ mèo con hướng đôi mắt hổ phách của chúng về phía Tim Lửa, ngước lên nhìn anh trân trân.

"Đây có phải là chú Tim Lửa không?" Đứa nhỏ hơn meo. Vằn Xám gật đầu, và Tim Lửa cảm thấy vui sướng vì anh bạn mình đã kể về mình cho lũ con anh ấy biết.

"Đi về nào, hai đứa!" Một gương mặt nhị thể ló ra khỏi lối vào nhà trẻ. "Trời sắp mưa lại rồi." Tim Lửa thấy mát của lũ trẻ nheo lại phụng phịu, nhưng chúng cũng quay đi và ngoan ngoãn bước về phía hang của mình.

"Chúng tuyệt quá." Anh rù rừ.

"Đúng vậy," Vằn Xám đồng tình, mắt cậu dịu đi. "Mình phải nói đó là nhờ vào Da Rêu nhiều hơn là mình. Cô ấy đã chăm sóc chúng." Tim Lửa nghe thấy thoáng buồn trong giọng nói của bạn, và tự hỏi không biết Vằn Xám nhớ quê cũ của mình như thế nào.

Không mèo nào nói gì khi anh chiến binh lông xám đứng dậy và dắt Tim Lửa ra khỏi trại. Họ ngồi xuống một mỏm đất trống trong đám cỏ tranh. Một cây liễu rũ bóng xuống đầu họ, mấy nhành liễu quằn quại trước những làn gió tươi mát. Tim Lửa cảm thấy gió thúc mạnh vào lông mình khi anh nhìn qua bức màn liễu về phía khu rừng xa xăm. Trông như thể bộ tộc Sao sẽ ban nhiều mưa hơn nữa cho rừng.

"Nanh Vàng đâu rồi?" Vằn Xám hỏi.

Nỗi đau buồn lại dâng lên trong ngực Tim Lửa. "Nanh Vàng trở về trại bộ tộc Sấm với mình để tìm Da Vá và Đuôi Cộc. Mình đã lạc mất bà trong đám khói. Một cái cây ngã... ngã xuống chắn khe núi khi bà đang chạy ra." Có cách nào mà bà có thể thoát khỏi ngọn lửa không? Anh không thể nhen được tia hy vọng nào trong ngực mình, như một con bồ câu rừng mắc bẫy đang giẫy giụa vươn cánh ra. "Mình nghĩ, cậu không tìm thấy mùi của bà ấy khi đi tuần tra, đúng không?"

Vằn Xám lắc đầu. "Mình xin lỗi."

"Cậu nghĩ lửa có còn cháy không sau cơn bão đó?" Tim Lửa meo.

"Mình không chắc lắm. Trong khi đi ra ngoài, bọn mình thấy vài đám khói."

Tim Lửa thở dài. "Cậu có nghĩ có còn sót lại thứ gì trong trại không?"

"Cậu sẽ biết điều đó sớm thôi," Vằn Xám trả lời. Cậu ngước đầu lên và nhìn qua kẽ lá lên bầu trời đang tối sầm sập. "Da Rêu nói đúng – sắp mưa nữa rồi," cậu nói chưa dứt lời, một giọt mưa lớn đã rớt xuống mặt đất bên cạnh họ. "Nó sẽ dập tắt những đóm lửa còn sót lại."

Tim Lửa thấy đầu mình quay quắt với nỗi đau khi nhiều hạt mưa nữa vung vãi qua lá cành, và bắn tung tóe trên những đám cỏ tranh cứng nhắc. Bây giờ, mưa đang rơi lần thứ hai, và dường như bộ tộc Sao đang khan thóc cho tất cả những gì đã mất.

Bình Luận (0)
Comment