Những Chiến Binh Phần 1 Tập 5: Con Đường Hiểm Nguy

Chương 26


Khi Tim Lửa lên tới đỉnh khe núi, anh dừng lại rồi quay qua chân Dương Xỉ và chân Tần Bì. "Hai mèo hãy đợi ở đây," anh ra lệnh. "Ngay khi thấy bầy chó, hãy chạy thẳng ra thác nước. Bão Cát sẽ đứng kế tiếp trong hàng chạy tiếp sức. Khi các cháu trông thấy cô ấy, hãy leo lên một cái cây nào đó, và đến khi bầy chó dò ra dấu vết của cô ấy và chạy đi khỏi rồi, hãy hướng ra gò đá Thái Dương."

Anh nhìn xuống hai lính nhỏ. Mắt chúng quắc lên nỗi căm thù, nỗi đau thương mất mẹ tạm thời bị quên đi trước sự khao khát trả thù cho cái chết của bà. Tim Lửa hy vọng chúng nhớ kỹ những chỉ thị của mình và không bấn loạn lên, hay tệ hơn, cố tự mình tấn công bầy chó. "Bộ tộc dựa vào hai cháu," anh thêm. "Và chúng tôi tự hào về hai cháu."

"Chúng cháu sẽ không làm mọi mèo thất vọng." Chân Dương Xỉ hứa.

Tim Lửa để chúng ở đó và dẫn những mèo khác vào sâu trong rừng. Tai anh dỏng lên dò tìm tiếng của bầy chó, nhưng lúc này, dường như khu rừng đang chờ đợi trong sự thinh lặng ngẹt thở, chờ tiếng tru thốn óc hoặc tiếng vén dạt những bụi cây thấp. Tiếng đội mèo thở và tiếng bước chân rón rén của họ dường như ồn ào một cách không tự nhiên khi họ đi dưới những tàng cây.

Thoáng sau, Tim Lửa lại dừng lại. "Bão Cát, cô đứng ở đây," anh meo. "Tôi không muốn hai lính nhỏ phải chạy quá xa. Cô là mèo chạy nhanh nhất bộ tộc Sấm – cô cần xuất phát tốt với bầy chó để cho những mèo còn lại chúng tôi có cơ hội. Được chứ?"

Bão Cát gật đầu. "Anh có thể tin tưởng tôi, Tim Lửa."

Thật nhanh, cô quét mõm mình vào mõm anh. Không có thời gian để nói thêm lời nào nữa, nhưng tình yêu của cô dành cho anh sáng ngời lên trong đôi mắt xanh lá cây, và Tim Lửa dấy lên nỗi lo lắng cho cô.

Cố dứt đi khỏi, anh sắp đặt những chiến binh còn lại vào hàng suốt dọc đường đến thác nước – mỗi chiến binh được cắm lại tại một quãng cách đều nhau: Tiếp theo là Đuôi Dài, rồi Da Bụi, sau đó là Lông Chuột. Sau cùng chỉ còn lại anh và Vằn Xám ở trên lằn biên giới với bộ tộc Sông, gần thác nước, nhưng chưa rời lãnh địa của họ. "Được rồi, Vằn Xám," anh meo, dừng lại. "Cậu núp ở đây. Nếu tất cả suôn sẻ thì Lông Chuột sẽ dẫn bầy chó tới chỗ cậu. Khi chúng xuất hiện, hãy dẫn chúng tới nơi dốc nhất của thác nước. Mình sẽ ở phía trước cậu, chờ ở đó để chạy nốt quãng cuối cùng."

"Nhưng đó là ở bên bộ tộc Sông," Vằn Xám hồ nghi. "Sao Báo Đốm sẽ nghĩ gì về việc này?"

"Nếu may mắn thì Sao Báo Đốm sẽ chẳng hay biết gì sất," Tim Lửa đáp, nhớ ra tộc trưởng bộ tộc Sông dọa sẽ giết Vằn Xám nếu cậu ta lại đặt chân lên lãnh địa của bà ta một lần nữa. "Giờ tụi mình chẳng thể lo lắng về chuyện đó được. Cứ núp phía bên đất của chúng ta đi, và nếu cậu bắt gặp đội tuần tra, đừng để cho họ biết cậu đang ở đây."

Vằn Xám gật đầu và nằm ẹp bụng xuống đất để bò xuống dưới một bụi cây gai rậm rạp. "Chúc may mắn." Vằn Xám meo rồi biến mất vào bụi gai.

Tim Lửa cũng chúc bạn may mắn và đi khỏi, nơm nớp phập phồng hơn và vào lãnh địa bộ tộc Sông. Anh không thấy mèo bộ tộc Sông nào, nhưng ngửi thấy phảng phất những mùi mèo còn mới, chứng tỏ đội tuần tra bình mnh đã đi ngang qua lối này. Cuối cùng anh cũng tìm được chỗ núp trong một cái hõm ở dưới chân một tảng đá và nằm xuống đợi. Toàn bộ khu rừng yên ắng, ngoài tiếng gầm réo chỗ thác nước đằng xa.

Tim Lửa không thể không tự hỏi liệu lúc này Sao Cọp đang ở đâu. An tọa trong lãnh địa bộ tộc Bóng Tối, anh đoán, chờ bộ tộc của anh bị xé xác. Thế rồi sau đó hắn ta sẽ nhảy xổ vào tựa như một con quạ thối tha và chiếm đất bộ tộc Sấm làm đất của mình, hả hê vì đã trả thù trọn vẹn.

Mây vẫn phủ kín bầu trời, vì vậy Tim Lửa không có cách chi để phá đoán thời gian trôi đi, nhưng cứ sau mỗi nhịp tim đập, anh lại bắt đầu lo rằng có cái gì đó không ổn. Tại sao lại lâu như vậy? Bầy chó có vồ được một trong những chiến binh của anh hay không? Tim Lửa hình dung Bão Cát bị rỉa dứt bởi những quai hàm hung tợn, bất giác anh cào thật mạnh mảng đất cứng ở trước mặt, hết giương móng ra rồi lại thụt vuốt vào. Anh cố buộc mình không được quay trở lại xem chuyện gì xảy ra. Ngộ nhỡ đây là một sai lầm khủng khiếp thì sao? Anh tự hỏi. Phải chăng anh đã đưa toàn thể bộ tộc vào thảm họa thậm chí còn ghê gớm hơn?

Sau đó, nổi hẳn lên tiếng ì oạp của con sông, anh nghe thấy tiếng sủa ở đằng xa. Gấp rút, nó tiến lại gần hơn. Thế lực đen tối rốt cuộc cũng đã lên tiếng, khi bầy chó lao hùng hục vào những con mèo mà đã trở thành mồi của chúng. Tiếng sủa càng lúc càng rộ hơn, cho đến khi nó vang động khắp khu rừng, và Vằn Xám xuất hiện, di chuyển cực nhanh với cái bụng hầu như quệt sát đất.

Cách chưa đầy ba con cáo ở đằng sau cậu ta là gã chó đầu đàn. Tim Lửa chưa từng bao giờ trông thấy con chó nào như thế cả. Gã to sù sụ, dễ đến gấp đôi kích thước của bất cứ con vật cưng nào của Hai Chân. Khi nó chạy, cơ bắp của nó nổi u cục, mạnh mẽ bên dưới tấm ga ngắn củn màu đen và nâu. Quai hàm nó ngoác ra để phô những hàm răng trắng nhởn, và cái lưỡi lè ra lòng thòng. Nó sủa rống lên trong khi chạy đuổi theo Vằn Xám.

"Bộ tộc Sao hãy giúp con!" Tim Lửa thì thào và phóng ào ra khỏi chỗ nấp.

Anh chỉ vừa kịp thời gian để thấy Vằn Xám cong mình chạy về phía thân cây gần nhất, sau đó tất cả những gì anh có thể làm là chạy. Tiếng sủa hình như dội âm gấp đôi, và anh cảm thấy hơi thở nóng ran của gã chó đầu đàn dính vào hai cẳng sau của mình.

Lần đầu tiên Tim Lửa mới tự hỏi mình sẽ làm gì khi chạy đến thác nước. Trước đó anh đã hình dung mình nhảy bắn qua một bên vào khoảnh khắc cuối cùng, để hất bầy chó đang hăng tiết lao thẳng qua mép đá. Bây giờ anh chợt nhận ra điều đó có thể không thực hiện được – bầy chó đang càng lúc càng gần, gần hơn anh có thể tưởng tượng nhiều.

Có lẽ chính anh phải nhảy xuống thác nước.

Nếu đó là điều cần thiết để cứu bộ tộc, thì mình sẽ làm, Tim Lửa thề độc.

Thác nước mỗi lúc một thu ngắn lại. Tim Lửa xồ ra khỏi rặng cây để rồi chẳng thấy gì ngoài lớp cỏ mịn ngăn cách anh và gờ đá. Luống cuống liếc vội ra sau, anh thấy mình bị bầy chó đông nhung nhúc đuổi theo, và kìm bước lại một nhịp cho chúng đuổi kịp. Bầy chó lũ lượt tuồn ra khỏi rừng cây cây theo sau gã đầu đàn của chúng, lưỡi chúng thập thò, sủa vang.

"Bầy, bầy! giết, giết!" Những tiếng đó chém phập vào Tim Lửa như răng phập xuống.

Bất thình lình, từ hông phía bên kia của anh, một khối nặng quăng vào anh, vật anh ngã lộn nhào. Anh giãy giụa một cách vô hiệu để đứng lên trong khi một cái chân khổng lồ ghìm chặt cổ anh xuống. Một tiếng ngao gào trong tai anh. "Đi đâu đó hả, Tim Lửa?"

Đó là Sao Cọp.

Bình Luận (0)
Comment