Nhưng Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Xinh Đẹp

Chương 26

Trans: Thanh Thảo

Beta: Nguyệt Nguyệt

Thời gian dường như ngừng lại.

Hơi thở nhẹ nhàng dây dưa phả ở bên tai, đôi mắt sâu thẩm của người đàn ông hiện lên một tia luống cuống.

Mùi hương thơm ngát, khuôn mặt quyến rũ, mỗi một chỗ trên người cô đều tỏa ra sức quyến rũ câu người, nhưng…

Bộ dáng này không nên xuất hiện ở trước mặt anh.

Hai tiếng bước chân hỗn loạn, Hoắc Cẩn Hành thùi về phía sau kéo khoảng cách, ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ cảnh cáo xa lạ: “Linh Ngân, không được qua đây.”

Cánh tay vốn dĩ giơ lên trên không bỗng rũ xuống, ánh mắt của Diệp Linh Ngân dừng ở trên mặt anh: “Em đáng ghét đến như vậy sao? Em chạm một chút mà anh hận không thể cách em ba thước.”

“Đây không phải là chuyện em nên làm.” Anh trả lời.

“Vậy anh cảm thấy em nên làm gì? Em rõ ràng nảy sinh tình cảm nam nữ với anh, nhưng phải giả vờ duy trì mối quan hệ anh em với anh sao?” Diệp Linh Ngân tiến về phía trước một bước, làn váy lộng lẫy đung đưa che đi bàn chân của cô.

“Hoắc Cẩn Hành, em không có đùa giỡn với anh.” Nụ cười trên mặt cô phai đi, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc: “Là một người trưởng thành hai mươi bốn tuổi, em có đủ khả năng phán đoán và suy nghĩ riêng, em biết phân biệt rõ cái gì là tình thân, tình bạn và tình yêu.”

“Đây chẳng qua là suy nghĩ của em!” Anh lớn tiếng cắt ngang, ánh mắt anh lạnh lùng như kim châm.

Diệp Linh Ngân cố chấp tranh cãi: “Anh chưa thử thì làm sao biết mình sẽ không thích em?”

“Ai sẽ thích một đứa trẻ mình nuôi lớn?” Hoắc Cẩn Hành chợt phản bác, anh giận dữ.

Đây là một suy nghĩ bảo thủ! Diệp Linh Ngân bị logic bảo thủ của anh chọc giận: “Không phải chúng ta chỉ kém nhau tám tuổi thôi sao, anh coi như là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau không được sao?”

Đột nhiên cãi vã, Hoắc Cẩn Hành nắm chặt tay thành nắm đấm, giống như anh không biết dạy dỗ cô như thế nào, anh liền vội vàng đóng sầm cửa lại: “Em tự mình bình tĩnh đi.”

Nhưng anh đã quên, cái gọi là hành vi xúc động, là bao gồm việc suy nghĩ của bản thân không có cách nào bình tĩnh và vội vàng trốn tránh.

Diệp Linh Ngân đứng tại chỗ, cô nhìn cánh cửa mở ra rồi khép lại đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất.

Ngay cả vest anh cũng quên lấy đi.

Sau khi Hoắc Cẩn Hành rời đi, cô ngồi ở trên giường rất lâu, liên tục nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, cô tức giận đến mức đập bàn.

Ngày hôm sau, Hoắc Cẩn Hành rời khỏi Lan Đình Thủy rất sớm, Diệp Linh Ngân tỉnh lại không thấy người, một mình cô đợi ở nhà cả ngày, không có việc gì làm cô liền lướt Weibo.

Weibo rất náo nhiệt, hình xăm con bướm trong buổi họp báo tối hôm qua có rất nhiều đăng lại, fan cũng đang thảo luận.

[Lưng trần của cô ấy thật đẹp!]

[Tiên nữ xuống phàm để làm việc.]

[Hình xăm của chị gái thật đẹp, tôi cũng muốn đi xăm một cái.]

[Hóa ra là người của xã hội.]

[Ô ô ô, mặc dù rất đẹp nhưng lúc xăm lên nhất định rất đau, đau lòng cho bảo bối cả tôi.]

[Chỉ có tôi tò mò tại sao Ngân Bảo xăm ở vị trí đó sao?]

Có rất nhiều bình luận khen hình xăm đó, ngón tay Hoắc Cẩn Hành lướt trên màn hình dừng lại một cái, trước mặt dường như hiện lên cô gái nhỏ nằm lì ở trên giường, đau đến đổ mồ hôi nhưng chỉ cắn chặt răng, không rên một tiếng nào để cho chuyên gia xăm người che vết thương đạn bắn ở trên lưng cô.

Ngay từ đầu con bướm xanh biếc xinh đẹp kia không phải vì làm đẹp mà có, Diệp Linh Ngân đã thay anh ngăn đòn tập kích của Hoắc Thẩm Dục, vị trí hình xăm kia chính là chỗ trúng đạn.

Cô đã gặp qua tử thần, đó là kí ức mà Hoắc Cẩn Hành vĩnh viễn không có cách nào quên được.

Làm sao anh có thể quyết tâm tàn nhẫn với cô.

Lúc gặp nhau anh lúc nào cũng không kiềm chế được mà dung túng cô muốn làm gì thì làm, mười bốn năm qua gần như anh chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của Diệp Linh Ngân.

Nhưng hôm nay tình yêu mà Diệp Linh Ngân đòi hỏi là thứ anh không có cách nào cho đi, ngoại trừ tránh né anh thật sự cũng không biết làm gì với cô.

Do dự hết lần này tới lần khác, Hoắc Cẩn Hành mới lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn: [Linh Ngân, nếu như em sẵn lòng, chúng ta sẽ nói chuyện một cách lý trí.]

Diệp Linh Ngân đang lướt Weibo, lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn, lông mày cô giật giật.

Nói chuyện lý trí?

Nói chuyện gì?

Nhất định là nói cô buông tha các kiểu.

Cô mới không thèm nghe.

Ngón tay cô gõ nhanh trên màn hình, cô trả lời: [Không muốn.]

Cô sẽ không nói chuyện cho anh tức chết.

Dù sao Hoắc Cẩn Hành cũng không có cách nào khác là giả bộ nghiêm túc.

Hành động tối hôm qua xem như là triệt để làm rõ, mà Hoắc Cẩn Hành dùng hành động thực tế từ chối cô, lần này ngay cả mượn cớ anh cũng không tìm, từ sáng tới tối anh vẫn chưa về nhà.

“Đồ nhát gan.” Diệp Linh Ngân đứng ở trước cửa sổ, đưa ngón tay lên mặt kính lạnh lẽo, vẽ lên một dấu X.

Tâm trạng hụt hẫng là điều không thể tránh khỏi, nhưng tâm trạng này không kéo dài quá lâu trên người của Diệp Linh Ngân, không lâu sau cô thu dọn đồ đạc lên đường, chính thức đến địa điểm ghi hình tập đầu tiên của “Chạy trốn mê thành”.

Vào ngày ghi hình hôm đó, sáu khách mời đã vào khách sạn mà tổ chương trình an bày, hai nữ bốn nam, nhưng chỉ sắp xếp ba phòng.

Diệp Linh Ngân và Sầm Ty Ty ở cùng một phòng, chiếc vali để ở cạnh cửa, Diệp Linh Ngân ngắm nhìn xung quanh, cô phát hiện trên bàn để hai cái điện thoại và hai cái tai nghe, phía trên có dán tên người dùng, theo thứ tự là người nổi tiếng và y tá.

“Chị Ty Ty.” Diệp Linh Ngân kêu cô ấy lại đây: “Cái này hình như là tương ứng với thân phận của chúng ta.”

Lần trước ghi hình kẻ dẫn đường, mỗi người nhận được nhân vật khác nhau, lúc tìm phòng cô đã thấy thân phận của mỗi người, Diệp Linh Ngân là y tá, Sầm Ty Ty là người nổi tiếng.

“Đây là tổ chương trình cung cấp điện thoại cho chúng ta sao?”

“Chúng ta mở ra xem thử đi.”

Hai người dựa theo thân phận là lấy điện thoại thuộc về mình, họ mở lên thì màn hình hiện nhắc nhở: “Xin bảo vệ tốt bí mật của mình và lấy trang phục thuộc về bạn.”

Họ vuốt lên và phát hiện điện thoại có mật khẩu.

Không có mật khẩu, họ tập trung mục tiêu là tủ quần áo, mở tủ ra, bên trong treo hai bộ quần áo nữ. Một bộ là đồng phục y tá màu hồng nhạt, một bộ quần áo rực rỡ.

Tổ chương trình sắp xếp bữa trưa vào lúc mười một giờ, sau đó cho tất cả mọi người nghỉ ngơi điều chỉnh tâm trạng, đúng bốn giờ chiều dùng cơm, năm giờ rưỡi thay quần áo xong xuôi thì khách mời chuẩn bị lên đường.

Mọi người trang điểm xong, Sầm Ty Ty lên xe với mái tóc đỏ rực, Triệu Kha Dục lui về sau trốn: “Oa, là ai đó!”

Sầm Ty Ty vén tóc giả lên, Triệu Kha Dục khoa trương vỗ vỗ ngực: “Chị Sầm, thiếu chút nữa tôi không nhận ra chị.”

Diệp Linh Ngân theo sát phía sau, cô mặc đồng phục y tá hồng nhạt, tóc đội mũ y tá, đôi mắt của Lê Hạo Vũ từ từ sáng lên, anh ta đổi cách xưng hô: “Chị y tá.”

Diệp Linh Ngân ngồi phía trước Lê Hạo Vũ, thấy trên cổ anh ta treo máy chụp hình, cô có chút ngạc nhiên: “Đây là máy chụp hình thật hay là đạo cụ?”

“Thật! Đương nhiên thật, họ còn nói nó bị sứt mẻ gì tôi phải chịu trách nhiệm.” Lê Hạo Vũ là một gã phóng viên, bất cứ lúc nào cũng phải mang máy chụp hình.

Triệu Kha Dục đội nón bảo hiểm màu vàng, anh ta cố ý xốc dây chuyền vàng trước mặt rồi vênh mặt nói: “Nhìn thấy không, tôi…”

Lê Hạo Vũ trợn to mắt: “Vàng thật?”

Triệu Kha Dục: “Không phải, có người nói đây chính là báu vật 9.9 được vận chuyển miễn phí.”

Thân phận của anh ta là chủ thầu.

“Có người đến, nhìn bên ngoài cửa sổ.”

Xuyên qua cửa sổ xe, Trần Ninh Viễn mặc áo khoác lông chồn bước tới, trên xe bốn người tụ lại nói nhỏ, chờ lúc anh ta lên xe, mọi người đồng loạt hô: “Chào buổi chiều ông chủ.”

Đây là sự sắp xếp!

Trần Ninh Viễn bị dọa sợ lui về sau, cả người anh ta đâm vào Trì Khuynh mặc áo trắng, mọi người cười lên.

Khi tập hợp đủ người chơi, bọn họ xuất phát đến điểm đến.

Doanh nhân áo khoác lông chồn… Trần Ninh Viễn.

Chủ thầu dây chuyền vàng… Triệu Kha Dục.

Phóng viên trẻ… Lê Hạo Vũ.

Người nổi tiếng tóc đỏ rực… Sầm Ty Ty.

Y tá mặc đồng phục hồng nhạt… Diệp Linh Ngân.

Bác sĩ mặc áo choàng trắng… Trì Khuynh.

Nhìn lối ăn mặc của đối phương, bọn họ bắt đầu thảo luận: “Những nghề nghiệp này có liên quan gì sao?”

“Các ông chủ và nhà thầu, phóng viên và người nổi tiếng, bác sĩ và y tá, ba lĩnh vực khác nhau mà?”

Lúc này, một âm thanh máy móc đột nhiên vang lên trước mặt họ: [Mời người chơi mở điện thoại và đeo tai nghe lên, cẩn thận nhớ lại quá khứ của các bạn.]

Điện thoại để ở trên bàn rốt cuộc cũng có tác dụng, thế nhưng: “Mật khẩu đâu?”

Nhân viên phía trước ném tới một khối rubik: “Mọi người hãy khôi phục khối rubik, câu trả lời các bạn mong muốn ở phía trên đó.”

Không thể nào, quá tùy ý!

Mọi người tìm tòi và làm xáo trộn khối rubik, sáu mặt khác nhau viết con số khác nhau, theo thứ tự là 297542.

“Để tôi.” Người em trai chó con bày tỏ bản thân trước đây thường chơi rubik, anh ta bắt đầu quay rubik, vài cặp mắt đồng loạt đổ dồn về anh ta.

Diệp Linh Ngân ở bên cạnh cúi đầu thử điện thoại, một lần, hai lần, mở khóa thành công.

Lúc Lê Hạo Vũ cố gắng khôi phục, Diệp Linh Ngân đột nhiên lên tiếng: “Mật khẩu là 947522.”

Mọi người đều sửng sờ, chỉ nghe cô nói: “Điện thoại của tôi đã mở khóa, mọi người thử đi.”

Mọi người vội vàng cầm điện thoại điền mật khẩu, quả nhiên thành công.

Em trai khóc không ra nước mắt: “Khối rubik của tôi còn chưa được khôi phục.”

Diệp Linh Ngân giải thích: “Bất kể mọi người ghép như thế nào, mỗi mặt chỉ có một con số, chỉ có thể tìm ra quy luật từ màu sắc và số. Đỏ 9, lam 2, vàng 7, xanh lá 5, cam 4, trắng 2, nếu như sắp xếp số  theo thứ tự, hai số 2 không có ý nghĩa, nếu như sắp xếp theo thứ tự bảy sắc cầu vồng, đỏ cam vàng xanh lá lam thì tương ứng với 94752, còn dư lại số 2 của màu trắng tôi thử chia ra đặt ở trước mặt và phía sau, cho ra mật khẩu là 947522.”

Cho nên việc phục hồi rubik chỉ vì làm rối loạn mạch suy nghĩ của bọn họ.

Thật là kịch tính phải không?

Mặc kệ nói thế nào, nhanh chóng giải ra mật khẩu là được.

Bởi vì bọn họ phải bảo vệ bí mật của mình, mọi người ăn ý cách xa nhau, tránh tầm mắt của người khác mà mở điện thoại.

Mở khóa trang album, trong đó chỉ có một video duy nhất, sau khi click vào sẽ hiện ra hình ảnh truyện tranh của nhân vật và phần giới thiệu về nhân vật, cuối cùng là nhắc nhở bọn họ thuộc nội dung truyện.

Sau khi họ đọc kịch bản, ban đầu họ ồn ào sy đoán mối quan hệ với nghề nghiệp của mình, bây giờ bọn họ bỗng im lặng.

“Chạy trốn mê thành” kết hợp hai yếu tố chạy trốn căn phòng bí mật và kịch bản giết người, đúng như tên gọi, khách mời tiến vào một không gian bị phong tỏa, họ phải tìm lối ra thông qua tìm kiếm manh mối ẩn và thoát ra ngoài. Kịch bản giết người đứa đựng nội dung phong phú hơn, yêu cầu từ trong manh mối rời rạc tìm ra  chân tướng của câu chuyện và giải ra câu đố.

Mỗi một tấm thẻ giao cho bọn họ là một thân phận và cốt truyện khác nhau, bắt đầu từ giây phút này, mỗi lời nói của bọn họ đều có thể bại lộ bí mật của mình.

Trước khi tới điểm đến, nhân viên yêu cầu mọi người đeo bịt mắt và dẫn bọn họ đi về phía trước.

“Làm sao tôi lại có cảm giác quen thuộc với cảnh tượng này?”

“Lại ăn sao?”

Người dẫn đường để cho bọn họ ngồi ở phòng ăn ăn cơm, nhưng hôm nay bàn ăn lại trống rỗng, món ăn ngon gì cũng không có.

“Tôi cảm thấy lát nữa đèn sẽ tắt.” Khách mời thần tài dự đoán, anh ta vừa dứt lời, ánh đèn bỗng nhiên biến mất.

Lịch sử của phòng ăn lặp lại lần nữa, lần này  không có nhẹ nhàng như vậy, căn phòng chỉ còn tia sáng mong manh, căn phòng bỗng nhiên vang lên tiếng cười đắc ý phách lối của NCP: “Ha ha ha ha, các người rốt cuộc đã tới.”

Triệu Kha Dục và Trần Ninh Viễn ôm nhau: “Ai? Là ai?”

“Các người không cần biết tôi là ai, toàn bộ lâu đài đã bị tôi chôn bom, qua mười một giờ đêm nay, tất cả tội ác đều biến mất.” NCP cố làm ra vẻ huyền bí, sau vài tiếng cười ngông cuồng, tất cả âm thanh đều biến mất.

Lúc này Lê Hạo Vũ tiến tới phía trước mới phát hiện: “Căn phòng đã bị khóa lại.”

“Có người muốn nổ chết chúng ta ở nơi này.” Nhớ lại người thần bí đã nói, bọn họ nhất định phải thoát khỏi trước mười một giờ.

Bọn họ nghe một trận ma sát, mặt bàn vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một vài món ăn đạo cụ, trên đó viết tên món ăn kỳ lạ và số thứ tự.

“Côn trùng, cỏ, chim, gà, người, gấu… Đây là sắp xếp thứ tự sao?”

“Hình như là một chuỗi thức ăn.”

Khi bọn họ thử di chuyển mâm thức ăn vài lần, cho đến khi tất cả trưng bày chính xác, cánh cửa cảm ứng từ từ mở ra.”

“Đơn giản như vậy?”

“Cẩn thận một chút, cái này có lẽ chỉ là mới bắt đầu.”

“Ầm…” Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, âm thanh kiêu ngạo của người thần bí vang lên: “Tôi định cho các người sống lâu hơn mấy canh giờ, trái lại các người muốn chạy ra ngoài tìm cái chết, vậy thì hãy trở thành bữa ăn của thú cưng của tôi đêm nay, nó sẽ ăn tất cả các sinh vật mà nó nhìn thấy.”

Một bóng người khổng lồ xuất hiện, khách mời bị dọa sợ quay đầu chạy trốn. Tuy họ chạy ra khỏi phòng ăn nhưng không thoát khỏi lâu đài, Phía trước chỉ có một con đường.

“A…”

“Chạy mau.”

“Mẹ ơi! Cứu mạng.”

Quái vật bắt đầu đuổi theo, khách mời nương theo ánh đèn mờ liều lĩnh chạy về phía trước.

“Nơi đó có một tủ quần áo.”

“Mau vào đi, núp ở chỗ quái vật không nhìn thấy.”

Tủ quần áo rất hẹp, sáu người chen thành một đoàn, cánh tay của Diệp Linh Ngân bị Sầm Ty Ty ôm chặt lấy, mà khi cô tiến vào lại chạm vào lòng ngực của người phía sau, đó là Trì Khuynh.

Hơi thở xa lạ bao quanh cô, tiếng hít thở của Diệp Linh Ngân nặng nề, cô muốn tránh xa nhưng lại không có chỗ nhúc nhích.

Quái vật đứng ở bên ngoài tủ quần áo, nó phát ra tiếng động lớn đáng sợ, mỗi một tiếng gầm, Diệp Linh Ngân cảm giác được Sầm Ty Ty khẽ run dựa sát  vào người cô, Diệp Linh Ngân cố gắng chống cửa quần áo, một cánh tay cường tráng bỗng nhiên che chở cho cô: “Đừng sợ, chỉ là NCP.”

Diệp Linh Ngân:!!

Tôi không có sợ á đại ca, tôi là bị chen!

Trì Khuynh rất lịch sử, anh ta chỉ dùng cánh tay che chở cho cô, ngón tay nắm thành quyền không hề chạm bậy, đợi đến khi quái vật rời đi, mọi người mới đẩy tủ quần áo ra, dáng vẻ họ giống như sống sót sau tai nạn.

“Chúng ta chia nhau ra tìm hay là cùng nhau tìm?”

“Cùng nhau đi, tôi sợ quái vật đột nhiên xuất hiện dọa người.”

“NCP lần này quá chuyên nghiệp, dọa trái tim của tôi muốn nhảy ra ngoài.”

Mọi người nhất trí quyết định không chia ra, họ lựa chọn phòng bệnh trước: “Phòng bệnh hả, đây nhất định có liên quan tới bác sĩ Trì Khuynh và y tá Diệp Linh Ngân.”

Trò chơi qui định bọn họ không thể bại lộ bí mật của mình, nếu muốn trốn chạy họ phải giải trừ những mật mã này, đồng nghĩa với quá khứ phủ đầy bụi không thể che giấu được nữa.

Trên giường bày một bộ đồng phục bệnh nhân, trên đầu giường dán thông tin bệnh nhân, bác sĩ trực là bác sĩ Trì.

Một bên là phòng bệnh, một bên là phòng làm việc của bác sĩ Trì, bọn họ tìm một vòng ở trong phòng và phát hiện ngăn kéo bị khóa.

Ngăn kéo yêu cầu mật mã, mọi người tốn nhiều công sức mới mở được, bên trong có hai cuốn vở và một album.

Mở album ra, đó là một tấm ảnh chụp chung của một bác sĩ mặc áo trắng và một ý tá mặc đồng phục hồng nhạt, ánh mắt khách mời tập trung trên người của Trì Khuynh và Diệp Linh Ngân: “Hai người là một đôi?”

Trì Khuynh mỉm cười nhìn cô gái bên cạnh, Diệp Linh Ngân dựa theo kịch bản giải thích mối quan hệ giữa các nhân vật: “Đúng vậy, tôi và bác sĩ Trì là quan hệ người yêu.”
Bình Luận (0)
Comment