Những Con Bướm Đêm - The Moths

Chương 11

Tối hôm đó, một buổi tối mát mẻ, không còn rét buốt như tối qua, trời càng lúc càng ấm dần, trời trong không một gợn mây, mặt trăng lưỡi liềm xuất hiện, treo lơ lửng trên cao, hàng ngàn vì sao lấp lánh, tất cả như đang khoe sắc xem ai là người đẹp nhất. Thế nhưng, hàng ngàn vì tinh tú kia vẫn phải chào thua trước nhan sắc của Ly, cô gái xinh đẹp xúng xính trong chiếc đầm màu hồng phấn, cô đặc biệt thích màu hồng, nó tôn lên vẻ nữ tính cũng như kiêu xa trong cô.

Ly đứng trước gương, đắp một tí phấn nền, kẻ chân mày, bấm mi, tô son. Hôm nay, cô chọn cho mình màu son có phần đậm màu, một màu đỏ trông thật quyến rũ. Cô dám cá rằng, bọn đàn ông chắc hẳn phải đổ sập dưới chân cô cho mà coi.

Phòng trọ có phần hơi bừa bộn, một phần nguyên nhân đến từ cơn co giật của Thủy, phần còn lại là do trong lúc trang điểm, sửa soạn, cô có phần không được gọn gàng cho lắm, quần áo giũ tung cả lên.

Cô bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đi ngang phòng kế, cô không quên đá đôi dày của cái thằng mà cô ghét nó nhất, cái thằng chuyên gây rối hoặc thách thức cô. Đôi giày văng trúng cánh cửa, kêu một tiếng chát chúa, khiến thằng nhóc trong phòng giật bắn người, cứ như nó đang thủ dâm, đột nhiên bị phát giác.

Ly xuống nhà dưới, đi ngang qua dãy trọ đối diện, bọn con gái bên đó chỉ biết đứng đó mà nhìn, trông bộ dạng tụi nó tức tối lắm, con gái hay ganh đua nhau trong việc làm đẹp cơ mà. Anh con trai (con của bà chủ nhà) đang nạt nộ con bé con của ảnh, anh ta lúc nào cũng vậy, hễ có chuyện gì bực tức là lại lôi con mình ra rồi nạt nộ, viện cớ là nó không học bài, chỉ tối ngày chơi đùa. Ly thấy tội nghiệp cho con bé, lúc nào cô cũng thấy nó cặm cụi học bài, cả nguyên buối sáng lẫn buổi chiều, thậm chí con bé tối đến vẫn phải học tới tận hơn mười giờ khuy. Học chi lắm dữ vậy không biết.

Bước xuống con phố nhỏ trong hẻm, cô nhắm mắt, cảm nhận làn gió mát mẻ trong lành đang thổi nhẹ từng cơn, trong làn gió ấy, còn phảng phất chút se lạnh, cô chợt rùng mình, mở mắt ra, cô tiếp tục bước đi trên con phố đến trạm xe buýt gần đó, cô tranh thủ đi sớm để không lỡ chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, đôi guốc cô kêu lọc cọc khiến ai nấy cũng phải quay lại mà nhìn ngắm. Bộ đầm bay phất phơ trong gió, mùi hương thoang thoảng bay khắp không gian.

Để tránh bị mọi người dòm ngó trên xe, cô đành lấy áo khoác che đi phần chân lộ ra dưới đầm, cô bịt khẩu trang, mục đích hạn chế tác nhân có thể ảnh hưởng đến da mặt cô. Ngồi trên xe buýt, cô ngắm nhìn cảnh thành phố, đèn đường dần được mở, bỗng chốc mọi thứ xung quanh sáng bừng lên, đèn quảng cáo, đèn xe, đèn từ hang đá Giáng Sinh.

Ồ, đã sắp tới Giáng Sinh rồi cơ đấy. Tự nhiên, cô nhớ quê hương mình, vào mùa Giáng Sinh, không khí lạnh buốt, con trai, con gái vận trên mình áo ấm đủ các thể loại, ra đường, hòa mình vào dòng người đổ xô đến nhà thờ, vui chơi, tham dự thánh lễ. Cô nhớ nhà da diết.

***

Sau trận cãi nhau vừa rồi, Việt không muốn nhìn mặt bố mình chút nào, anh ăn vội bữa cơm tối, rồi biến mất hút vào phòng, đóng cửa lại, bỏ ngoài tai mọi lời xỉ vả của ông Nam. Ông tức lắm, tức đến nỗi tím tái mặt mày, cứ như ông sắp sửa lên cơn đau tim cấp tính. Vợ ông, chỉ biết nói năng sao cho nhẹ nhàng nhất, bà muốn giải hòa cho hai bố con, bà làm cái việc này nhiều lần rồi, nhưng coi bộ lần này, mọi chuyện có vẻ không được tốt cho lắm.

- Bố nó và con cãi nhau vụ gì mà đến nỗi không thể nhìn mặt nhau? – Bà vợ hỏi ông chồng, miệng bà vẫn còn nhai cơm.

- Không có chuyện gì đâu, tôi nghĩ chỉ là chuyện nhỏ thôi, thằng con trai bà, -Ông vừa nói, vừa chỉ đũa thẳng vào mặt bà vợ - thằng con yêu quý của bà làm quá lên.

- Nó cũng là con của ông đấy -Bà Ái đáp trả câu nói đầy vẻ khiêu khích vừa rồi của ông Nam – Hai bố con gì mà như hai kẻ thù của nhau, thật không hiểu nổi – Bà bỏ lửng chén cơm đang ăn, đặt đôi đũa một cách thô bạo xuống bàn.

Bà đira ngoài, bỏ mặc ông chồng ngồi đó. Một mình bà mở cổng, rồi theo chân bà hàng xóm tình cờ đi ngang qua, rồi bà vợ cùng bà hàng xóm già khằng khú đế đi mất tiêu.

Ông Nam không mảy may quan tâm, ông dùng đũa, gắp cục sườn heo ram có phần cháy đen, cho vào chén cơm mình. Ông bật ti-vi, xem bản tin thời sự lúc mười chín giờ. Mồm nhai chóp chép.

Việt đang ngồi trước một loạt bức ảnh chụp anh với bố mình, anh tự hỏi, tại sao lúc nào ông cũng như vậy, luôn nổi nóng, nói những lời không giống ai, thật khác với những gì anh từng biết về bố mình khianh còn là một đứa trẻ. Việt còn nhớ lúc anh năm tuổi, trong một lần nhà trường tổ chức cuộc thi cần có sự góp mặt cũng như tham gia của ông bố, anh và bố đã trở thành cặp đôi ăn ý nhất trong bốn đội, hai bố con giật luôn giải thưởng cao nhất. Một kỉ niệm mà anh nghĩ có lẽ là đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh.

Đến bây giờ, khi ngồi nhìn lại những bức hình đó, tự dưng, anh ước sao bố mình có thể trở lại như hồi xưa, như hồi anh và bố vẫn luôn là cặp đôi ăn ý nhất.

Cái ý nghĩ về bố tạm thời làm Việt quên đi phần nào những chuyện vừa xảy ra, kể cả chuyện anh biết được người con gái mà anh thương mến được chính cô bạn thân mình và báo chí tố cáo là một con điếm. Anh vẫn chưa thể chấp nhận cái thực tế đó, anh vẫn cứng đầu cứng cổ chối bỏ chúng. Chỉ là những tin đồn nhảm nhí mà thôi – Việt nghĩ thầm trong đầu, tự dặn lòng mình hãy nghe theo lời mách bảo từ con tim.

Mọi thứ cứ rối tung cả lên, bông chốc, Việt thấy căn phòng mà anh đang ở trở nên ngột ngạt đến khó thở, anh mở tung cửa sổ, đá bay cửa phòng, để chúng mở ra hết. Tiếng ti-vi dưới nhà vang vọng lên tận chỗ anh. Cửa mở tung, nhưng anh vẫn thấy ngột ngạt đến khó tả.

Việt mở tủ đồ, anh tự hoạt động theo bản năng mách bảo. Anh chọn cho mình bộ đồng phục cảnh sát cơ động, lao vào phòng tắm, đi ngang qua bố mình mà không chào hỏi lấy một tiếng, cuộc nội chiến giữa anh và bố vẫn được diễn ra và thiết nghĩ khó có thể dự đoán được đến khi nào nó sẽ kết thúc.

Đứng dưới vòi hoa sen, anh cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt của làn nước đang rưới lên thân thể, nhưng anh để những tia nước lạnh gắt đó chạm vào làn da rám nắng của mình, anh muốn nước như một công cụ giúp rửa trôi đi mọi muộn phiền trong con người anh, cái lạnh thấu xương mà nó mang lại sẽ khiến anh tỉnh ngộ ra, suy nghĩ một cách thấu đáo nhất, nhằm tìm ra giải pháp tối ưu để giải quyết vấn đề.

- Hôm nay cũng trực đêm hay sao? – Ông Nam hỏi, không nhìn mặt con mình, vẫn gián mắt lên màn hình ti-vi, cứ như hình ảnh con mình đang nằm trên đó không bằng.

- Vâng, tối con trực – Việt đáp lại, cũng vẫn không nhìn mặt bố.

- Mấy giờ anh trực mà đi sớm vậy?

Việt lặng thinh, không trả lời, anh chỉ vội ghìm chặt những từ mình dự định nói ra: Vì tôi thích nên tôi đi sớm.

Anh chải vội lại mái tóc nghiêm túc đúng chuẩn người làm trong ngành an ninh và quốc phòng, phóng mình trên chiếc xe gắn máy, rồi biến một cách nhanh chóng khỏi nhà, anh mừng thầm vì cổng đã mở sẵn, đỡ tốn công tốn sức.

Việt cứ thế rời khỏi nhà, anh không nghĩ rằng đôi mắt bố anh đang ngấn nước, ông đã thôi không nhìn màn hình ti-vi nữa, ngắm nhìn thằng con trai mình với hai dòng lệ chỉ chực chờ rơi xuống vỡ tan tành trên sàn gạch lạnh lẽo.

***

Ly bước xuống xe buýt, cô đi một cách duyên dáng đến chỗ mụ Liên hẹn, đó là một ngôi nhà tương đối khang trang, nằm trong con hẻm nhỏ trên đường Tô Hiến Thành. Đứng bên ngoài, cô có thể dễ dàng nhận ra ngôi nhà bởi nó nổi bật với hai cây lộc vừng to tướng, tán cây rậm rạp, thêm vào đó, cánh cổng được tô điểm bởi hàng rêu đen thủi đen thui, từng mảng rêu được mụ chăm sóc kĩ lưỡng, hai chậu mai chánh thủy được đặt hai bên cột trụ. Mụ khoe mỗi chậu mai chánh thủy đó ngốn hết một khoản tiền kha khá để có thể mua được, nghe đâu là giống mai lai hóa, cho hoa đẹp và rực rỡ sắc màu.

Ly bước qua cánh cổng, cổng không khóa, mụ đã mở sẵn. Trong nhà mụ lúc này, tất bật người qua kẻ lại, đó là các chị em của mụ, bốn tú bà nổi trội ở đất Sài thành, tú bà Hà, Nữ, Linh và Liên. Mụ Nữ nổi bật trong bộ đồ đỏ chét, ôm sát bộ ngực quá khổ của mụ, nhìn tướng tá, mặt mũi mụ chẳng giống phụ nữ tí nào, cứ như mụ ta là nam cải trang nữ. Bộ ngực si-li-côn của mụ to đến phát ớn, chiếm gần hất phần thân. Tú bà Hà nhìn có phần hốc hác và tiều tụy, trông mụ bơ phờ thấy rõ, mụ đang lâm vào tình cảnh thiếu thốn đủ thứ sau vụ lật tẩy vừa rồi của bọn cảnh sát cơ động.

Ba từ cảnh sát cơ động vô tình làm Ly liên tưởng đến hình ảnh cậu thanh niên Việt. Bông có cái gì đó dường như nhói đau trong tim cô, nó khiến cô dừng chân lại ngay trước cửa vào.

Mình bị cái gì vậy nè – Ly không ngăn nổi những suy nghĩ đó của mình.

- Ôi! Đến rồi hả cưng – Một người phụ nữ cao lớn, mái tóc cắt ngắn như mụ Liên, nhưng tóc người này không xoăn và vàng như tóc mụ Liên, tóc cô ta mang một màu đen tuyền.

- Chào chị Linh – Cô liền lấy lại phong độ.

- Ừa, cô gái cưng của chị Liên đây rồi, sao trông cưng hốc hác dữ vậy, phải hết sức lưu ý và chú ý đến vẻ bề ngoài nghe chưa -Mụ Linh lên mặt dạy đời.

Mụ Linh dắt tay Ly vào nhà, căn nhà được trang hoàng cũng như sửa soạn có phần kĩ lưỡng hơn mức bình thường, trông cứ như một bữa tiệc tân gia; giải ruy băng được mụ Liên treo cẩn thận trên cánh cửa gỗ sồi nhờ sự giúp sức của một vài anh chàng cao to, lực lưỡng, đẹp trai, cơ bắp cuồn cuộn. Mấy anh này chắc hẳn được mụ Nữ tuyển chọn, mụ ta là chủ động đĩ đực trên đường Triệu Quang Phục cơ mà. Các chàng trai được mụ yêu cầu ăn mặc chỉnh tề hơn ngày bình thường đôi chút, tuy nhiên, vẫn đảm bảo là có thể tháo ra một cách dễ dàng nhất. Ly nghĩ, có lẽ đó là phần bất ngờ vào phút chót của bữa tiệc thì sao.

- Ôi! Cưng đến rồi, chị mừng hết sức – Mụ Liên không biết từ đâu xông tới, mụ đã sửa soạn có thể nói là hoàn chỉnh nhất, mấy lọn tóc của mụ xoăn tít, mái tóc vàng búp bê được mụ nhuộm lại một cách cẩn thận, Ly có thể dễ dàng biết được thông qua mùi thuốc nhuộm vẫn còn nồng nặc trên tóc mụ.

- Thì em có nói là em không đến đâu – Ly trả lời, đoạn liếc nhìn đôi bông tai hột xoàn mới kẻng của mụ.

- Ừ! Chị lo em không đến, tại nhỏ bạn em nó nhập viện đó – Mụ đổi tông nhanh đến chóng mặt – Nhỏ gì mà đi khách không biết kĩ lường gì hết trơn, để chơi thuốc chi không biết, coi chừng nó dính si-đa luôn đó em.

Nói xong, mặt mày mụ căng thẳng cực độ, cứ như mụ đang nghĩ đến cảnh tượng Thủy sẽ lây si-đa cho mình.

- Ôi, phải loại bỏ gấp mấy con như vậy, không là mất hết khách – Mụ Linh nói thêm vào.

Ly cố kìm nén cơn giận đang bùng phát dữ dội trong người cô, lúc này có cây gậy, ắt hẳn cô sẽ nện cho hai con mụ này mỗi người một gậy cho nhớ đời.

- Cưng! Đang suy nghĩ gì vậy cưng? – Mụ Liên kéo cô về thực tại.

Thấy cô còn có vẻ hoang mang, mụ Linh nói chen ngang.

- Cưng muốn mấy chàng kia phục vụ phải không? – Mụ Linh cười hí hí, nghe như ngựa sắp phi nước đại, mụ nói thêm, còn chề môi nữa chứ - Nhưng thật không may, mấy chàng đó có người đặt hàng hết rồi.

- Ấy! Ly nó biết nguyên tắc làm việc chứ, nó đâu phải dạng dân mới vào nghề đâu em – Mụ Liên trách móc đàn em mình.

Phải, Ly biết nguyên tắc làm việc trong cái nghề này chứ, hàng họ ngon và đẹp mắt nhất cần được dâng cho thực khách trước tiên. Mà cũng cần quái gì mấy thằng đó phục vụ, cả đêm quằn quại với dăm ba lão cũng đủ mệt lắm rồi, sức đâu chịu nổi mà chơi với tụi nó.

- Thôi! Cưng vào trong kia chuẩn bị đi, chị có trách nhiệm cần giữ em đẹp đẽ và ngon lành nhất, để không phải làm phật lòng khách quen của chúng ta – Mụ vội nói thêm vào ngay khi thấy Linh có ý định hỏi – Ông anh Phát đó cưng.

Chà! Có vẻ vui đây, lão Phát luôn hết mực chiều chuộng Ly, cô cảm thấy hôm nay có thể móc túi lão vài triệu ngon lành rồi.

Phía sau phòng khách là một khung cảnh nhộn nhịp, các cô gái trong động mụ Liên đang tô son trét phấn, đánh má hồng, thay đổi quần áo lia lịa. Thấy Ly bước vào, vài ba cô gái làm bộ chề môi, rù rì to nhỏ, đại loại như ghen ăn tức ở, mấy cô ả truyền miệng nhau vài ba câu, nào là “Nhỏ đó nay chơi đầm nữa chứ”, “Hôm nay đổi gu ăn mặc gây thơ đồ”, la la. Có một cô gái ngồi đó im lặng, cô ta đang nói chuyện điện thoại với một ai đó, nghe đâu nội dung liên quan đến việc học.

Gái ngồi một góc trong phòng, không mảy may quan tâm đến mấy lời đàm tíu mà tụi kia đang bàn tán về cách ăn mặc của Ly, cô đang bận nói chuyện với Uyên, cô bạn học chúng lớp luyện thi cao học với mình.

- Ê! Hôm đó học cái gì mà bà nói nghe quan trọng dữ vậy? – Gái hỏi Uyên.

- Trời ơi! Tui thiết nghĩ là bà không nên bỏ lỡ buổi học đó, quan trọng lắm luôn, tui nghĩ là tui với bà đã thống nhất với nhau là không được nghỉ rồi cơ mà, buồn bà hết sức – Uyên nói giọng quở trách.

- Ừ! Biết là như vậy, nhưng tui đâu có muốn như vậy đâu, chẳng qua chuyện xảy ra gấp quá, nên tui không kịp nói bà luôn – Gái cười hì hì, đoạn cô nói tiếp – Bà cho tui mượn tập nhen, có gì tui trả bà bữa sau.

- Giờ tui mang cho bà luôn được không, cho bà ngồi chép rồi tui mang về, tui cần tranh thủ ôn nó liền, không là quên mất – Uyên trả lời.

- Không được đâu, giờ tui không có ở nhà – Gái nhìn xung quanh, mặt mày lấm la lấm lét – Thôi bà học đi, rồi có gì hôm sau cho tui mượn, tui chép lại.

- Không để tui đi photocopy, rồi có gì buổi học sau, tui đưa bà, được không?

- Ô-kê con dê luôn – Gái nhìn mụ Liên đang bước vào, cô liền nói vội – Thôi tui cúp máy đây, có gì nói chuyện với bà sau, bai!

Gái dập máy một cách nhanh chóng, đoạn cô nàng đứng lên, chỉnh trang y phục đôi chút, hôm nay, cô vận trên mình bộ đồ nổi bật, quần da đen bóng loáng, ôm sát vòng eo thon gọn, chiếc áo dây hở hang mát mẻ màu trắng, rất thích hợp giúp cô nâng bộ ngực có phần không được đồ sộ của mình được đẫy đà hơn. Gương mặt cô trắng hồng, vẫn lại đôi môi đỏ chót như máu.

Mụ Liên hướng sự chú ý của mụ về phía các cô gái và chàng trai, mụ nói.

- Tôi chỉ nói đơn giản thôi – Mụ tằng hắng mấy cái kêu e é, Ly phải cố gắng ghìm lại để khỏi bật cười – Thực khách đến rồi, các cô, các cậu chú ý phục vụ cho thật tốt đấy – Mụ chỉ tay về phía đàn em của mình, rồi mụ hướng sự chú ý của mình về phía Ly.

- Còn cô Ly, ở tại đây, cô được đặt riêng dành cho vị khách đặc biệt, và Gái nữa, cô cũng được dành cho một vị khách quan trọng.

Nói tới đây, mụ xoay tròn con mắt, thở dài bất mãn, cứ như vị khách này không mời mà đến.

Khi đã đâu vào đó xong xuôi, mụ đập tay bộp bộp, ra lệnh cho đàn em thực hiện những gì mụ đã phổ biến.

Vài tiếng hò reo, hú hí của thực khách khi các cô nàng cũng như vài ba chàng trai bước ra. Thực khách có phần kích động hơn trước màn múa may quay cuồng của các cô gái quanh cây cột trơn lán, được đặt giữa bàn ăn, còn về phần tiết mục múa thoát y của các chàng trai chỉ gây thích thú cho mụ Nữ cũng như một vài cha già biến thái trụy lạc.

Trong thư phòng lúc này, chỉ còn mỗi Ly và Gái, hai cô gái ngồi đó, cố tự kiếm gì đó làm để giúp chân tay bớt rảnh rang. Hai cô gái không nói chuyện với nhau, Ly cố với một lọn tóc, rồi cô ngồi đó mà ngắm nhìn nó, còn Gái thì đứng lên rồi lại ngồi xuống, chiếc quần ôm có phần khiến cô không được thoải mái.

Bên ngoài, tiếng lão Phát cười nói ha hả, lão đang cùng chiến hữu, anh em bạn rựu của mình chè chén say sưa, lão nói cười tự nhiên, trông giống cách những đứa trẻ chơi đùa với nhau trong một bữa tiệc sinh nhật. Mụ Liên chăm chú quan sát mấy người đàn ông đang ngồi cùng bàn, mụ chỉ chờ đến tiết mục bàn luận mà thôi, cả ba chị em mụ cũng vậy.

Mãi một lúc sau, không thấy ai nói gì đến kế hoạch làm sao đối phó với tin bài được đăng trên báo, mụ Liên đành sốt ruột tằng hắng khiến một lão già đã ngà ngà say quát tháo.

- Cô em làm gì mà gấp gáp thế.

Mụ Liên chả ưa gì cha này, hắn chính là cái lão say xỉn rồi chửi rủa mụ trên chuyến xe buýt số 65, nhưng vì hắn là tên khách quen của động mụ Hà, nên hắn phải có một vé trong bữa tiệc này. Mụ Hà không muốn mất đi khách quen nên đã giới thiệu lão tới động mụ Liên, động mụ Hà bị dẹp rồi nên chẳng còn mấy em xinh tươi mặn mà phục vụ. Biết được điều đó, cộng với việc không muốn làm mụ Hà buồn lòng, mụ đành chọn Gái làm cô tiếp viên sẽ giúp lão vui vẻ trở lại. Nghe đâu lão cũng xoàng xĩnh và chi mạnh tay lắm, nên mụ bớt lo đôi chút, nhưng chỉ nhìn thấy cái bản mặt của lão thôi cũng đủ khiến mụ sôi gan nóng máu.

- Cô ả nói đúng đấy, tôi nghĩ chúng ta nên bắt tay vào việc quan trọng cần làm thôi – Lão Phát nói.

Có thật là lão muốn chuyên tâm vào việc bàn bạc hay không, hay vì lão thèm muốn gặp Ly lắm rồi nên đành thúc giục mọi người nhanh chóng hoàn thành và kết thúc bữa tiệc, để lão có thể vui vẻ bên tình nhân của mình, kì động dục lần này khiến lão khó chịu khủng khiếp nếu như không có phụ nữ giúp lão thỏa mãn.

- Ôi anh thật là có con mắt tinh tường – Mụ Liên nói, mặt mày sáng rỡ như vừa lụm được cọc tiền đánh rơi.

- Em nghe nói, bài báo lần này có liên quan đến một người làm việc chỗ anh? – Mụ Nữ hỏi.

- Đúng là như vậy, nên với tôi mà nói, không lo cũng không được – Lão Phát đáp, thảy vào miệng mình quả nho chín mọng.

- Tên đó là tên nào vậy? – Nữ tiếp tục đặt câu hỏi.

- Phan Quất Việt – Lão Phát trả lời không chút do dự.

Ly cảm thấy choáng váng, lão Phát nói to đến nỗi mặc dù ngồi trong phòng, cô vẫn có thể nghe rõ được những gì lão nói.

Tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy chứ, tại sao anh ta lại bị đưa lên báo.

Cô lật đật mở điện thoại, vào trang báo mạng và kiếm cái mẩu tin đó mà đọc. Không khó để tìm ra nó bởi tin bài lần này đã được đưa vào mục tin nổi trội với dòng tít sáng lấp lánh. Cô đọc thật kĩ mầu tin.

Chuyện anh ta giúp mình đưa Thủy vào bệnh viện đã bị phát giác, anh ta còn là cảnh sát cơ động nữa chứ!

Cô ghét cái cảm giác phải mắc nợ ai đó, nợ một lần là đã đủ mệt rồi, lần này, cô mắc nợ tới hai lần, mà món nợ lần này đâu thể dễ dàng gì giải quyết bằng tiền. Nếu cậu ta mất việc, không chừng cậu ta nghĩ quẩn, rồi đi báo công an tóm cổ mình thì sao, cậu ta biết mình ở đâu cơ mà, cậu ta thấy được chỗ trọ của mình, biết được chỗ mà Thủy đang nằm, với tình trạng bây giờ của Thủy, không khó để công an có thể tóm được nó. Mình phải làm sao đây. Mọi thứ cứ rối nùi trong đầu Ly lúc này, cô cần tìm ra cách để đối phó với khả năng Việt sẽ trả đũa mình. Lòng tin cô giành cho đàn ông dường như đã mất đi sau cái lần gặp tai nạn, nó khiến cô dính vào con đường tội lỗi này.

Bên ngoài, tiếng lão Phát vẫn inh ỏi, cái miệng của lão bô bô đủ thứ chuyện trên đời, xem ra, lão đã uống hơi quá trớn khiến lão nói năng chẳng ra thể thống gì, và lại một lần nữ, lão lại lạc đề, không đi vào trọng tâm của buổi họp hành mà mụ Liên đứng ra tổ chức. Ly chú ý lắng nghe buổi họp đó, không hề để ý thấy ánh mắt dò xét của Gái đang dõi theo mình.

- Mấy cô biết không, tôi đã ra tay dẹp biết bao vụ tai tiếng lớn nhỏ khi tôi còn trẻ, chuyện gì tôi cũng có thể che giấu được, còn vụ này hay lắm nè – Lão kể thêm, với tay lấy cho mình lon bia, uống ực một hơi hết cả lon - Tôi được nhờ lo chạy chọt cho thằng nhóc kia có được chiếc ghế phó chủ tịch công an quận Tân Bình, chà, vụ đó thành công vĩ mãn, sau đó tôi được bộn tiền luôn, ha ha ha – Lão Phát vênh váo, khoe khoang cái chiến tích sặc mùi tham nhũng của lão.

- Anh gì ơi – Mụ Linh nhận thấy có vẻ mọi người đang không đi vào trọng tâm câu chuyện, nên đành nói chen vào – Em nghĩ chủ đề chính hôm nay không phải như vậy – Mụ vừa nói, vừa lấy tay, quấn quấn tóc, điệu bộ có vẻ điệu đàng thái quá.

Lão Phát có vẻ bị xúc phạm ghê gớm, lão đỏ cả mặt, ngụp lặn trong cái mớ chiến tích của lão.

- Tôi quên, nãy tôi nói đến đâu rồi nhỉ - Lão làm bộ tỏ vẻ quên-gì-đó-rất-quan-trọng.

- Trời ơi! Anh đang nói tới cái tên cấp dưới của anh, tên gì Việt đó – Mụ Liên trả lời cho lão, không quên chỉnh chang lại bộ tóc vàng óng của mụ.

- À! – Lão đập tay lên trán – Thằng đó giỏi lắm, nhưng bị cái tật hốc hách, ngang bướng, tôi thấy nó bị đưa lên báo như vậy cũng đáng lắm.

Lão già khốn khiếp – Ly ngầm nghĩ.

- Nhưng chuyện đó không quan trọng, cái quan trọng là làm sao để cho tụi nhà báo không dí mũi vào, cũng như không để chúng biết được hoạt động của chúng ta – Mụ Liên đặt vấn đề.

- Cái đó khá khó, bởi tụi nhà báo có cách thức hoạt động riêng của bọn nó – Một người đàn ông tóc tai bờm xờm, không được gọn gàng đang nói – Bọn nó có mấy đứa nhiệt huyết lắm, khó khăn cỡ nào cũng làm cho bằng được, bọn chúng chỉ quan tâm tới cái thông tin mà bọn chúng tìm kiếm thôi.

- Vậy chúng ta có thể tăng cường canh gác, cho mấy đứa cò mồi ra thám thính – Lão Phát đề nghị.

- Nhưng sẽ lại tốn một khoảng tiền cho mấy người đó, chưa hết đâu, có khi tụi nó còn giở chứng, thấy chúng ta phụ thuộc tụi nó quá nhiều, tụi nó sẽ kiếm cớ nâng khoảng tiền chúng muốn nhận lên – Mụ Liên thở phì phò, có vẻ bực tức với viễn cảnh mụ sẽ mất bộn tiền cho bọn cò mồi.

- Anh Phát cho đàn em mình canh gác lúc một giờ sáng phải không anh? – Mụ Liên hỏi lão.

- Đúng vậy, dự tính ban đầu như vậy, nhưng sau vụ việc này, không biết cấp trên có chỉ thị nào khác không.

Điện thoại lão Phát rung lên bần bật, lão lấy ra, nhìn vào màn hình, thần thái chuyển biến nhanh đến chóng mặt.

- Nhắc tào tháo là tào tháo đến – Lão thở dài, đoạn bấm nút nghe, áp loa thoại lên tai – Dạ nghe đây! … Vâng… tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho người tiến hành….Vâng, chào anh.

- Ai vậy anh? – Mụ Liên hỏi gấp.

- Cấp trên, thằng giám đốc công an cấp quận, hắn yêu cầu thay đổi lịch tuần tra, hắn muốn chúng tôi đi kiểm tra vào giờ này.

- Mèn ơi! Sao đúng lúc quá vậy trời – Mụ Nữ than vãn.

Lão Phát suy nghĩ đôi chút, lão lại thảy quả nhỏ khác vào miệng, nhai chóp chép, vẻ mặt lão lúc này suy nghĩ ghê gớm lắm.

Sau chừng hơn hai phút, lão chén sạch hết đĩa nho Mỹ, lão nói,

- Tôi vẫn sẽ cho người của mình tuần tra khu vực này sau một giờ sáng, tôi chả ưa gì cái tên nít ranh đó, bé tuổi hơn mà cứ làm như mình ngon lắm không bằng.

- Ôi, anh thật dũng cảm – Đôi mắt mụ Liên long lanh lấp lánh – Nhưng lỡ có mệnh hề gì với anh thì sao? – Mụ Liên đặt câu hỏi.

- Tôi không nghĩ là nó dám đuổi việc tôi, dù gì, tôi cũng tận tụy làm việc trong suốt hơn hai mươi năm qua, tôi không nghĩ là nó dám đuổi một người dày dặn kinh nghiệm như tôi, điều kiện tiên quyết khi đi xin việc là phải có kinh nghiệm trong nghề, thằng đó chỉ mới tốt nghiệp ra trường, kinh nghiệm non nớt, nó ngồi được cái vị trí đó cũng chỉ nhờ vài ba chiến công mà nó làm được trên sách vở, còn thực tế, thực lực nó vẫn chưa được ai kiểm chứng – Lão tuyên bố thẳng thừng.

- Ôi, bọn em cám ơn anh nhiều lắm luôn – Mụ Liên vui không tả nổi, mụ liền nói thêm – Để trả ơn anh, em sẽ cho anh một món quà có thể nói là bất ngờ từ động của em.

Nghe đến đó, Ly đủ hiểu mụ muốn tặng lão món quà gì, cô kéo lại chiếc váy có phần nhăm dúm của mình, chỉnh chang lại mái tóc. Tất cả sẵn sàng, cô chỉ còn chờ hiệu lệnh của mụ.

Mụ Liên, vỗ tay ba cái, rồi từ trong phòng, xuất hiện hình hài một cô gái xinh đẹp, nổi bật trong chiếc đầm màu hồng xinh tươi, cô mang guốc cao, di chuyển một cách duyên dáng, món hàng quý hiếm một thời trong động mụ Liên.

Gương mặt cô tươi cười, làm biểu cảm quyến rũ chết người, cô lại bên cạnh lão Phát, cô có thể thấy được lão si mê mình đến cỡ nào, gương mặt lão chỉ biết đơ ra. Mãi một lúc sau, lão mới nhận ra cô đang đứng cạnh mình, lão nói vội,

- Ôi cục cưng của anh, sao hôm nay trông em có vẻ gầy đi nhiều quá, như vậy là không được – Lão làm điệu bộ như một đứa trẻ.

- Thiệt tình – Ly nói bằng chất giọng hây hây – Anh bỏ bê em mấy hôm nay, thiệt tình, bực mình anh quá chừng.

- Thương quá thương, được rồi, hôm nay anh sẽ bồi bổ em đủ loại món, cho em thành con heo luôn – Lão nói.

- Ôi! Em không muốn thành heo đâu – Cô hờn giận.

- Kệ, thành heo thì anh vẫn thích em, heo mũm mĩm, ôm mới đã chứ, đúng không nè, cục cưng – Lão Phát nựng má cô.

Lão già ngồi kế lầm bầm một mình.

- Sến bỏ mẹ.

Mụ Liên như biết được nguyên nhân cơn bực tức của cha già đó, mụ vỗ tiếp ba lần, và Gái bước ra, cô nàng không đẹp bằng Ly, nhưng độ quyến rũ thì không thiếu, cô nổi bật trong chiếc quần da bóng loáng ôm sát phần dưới, còn phần trên, chiếc áo dây màu trắng giúp cô trông mảnh mai và quyến rũ không kém gì Ly. Có thể thấy được hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau, Ly với chiếc đầm tôn lên vẻ ngây thơ đáng yêu, còn đối với Gái, đó lại là sexy và bức phá mọi giới hạn.

- Phần này là giành cho anh trai – Mụ cảm thấy ghê tởm khi gán hai chữ “anh trai” cho lão già đó, mụ không ưa gì lão ta, mụ cảm thấy tiếc khi để Gái phục vụ cha đó, nhưng vì không muốn làm bẽ mặt chị em, mụ đành nhắm mắt dâng hiến.

Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc, bọn gái điếm cũng như đĩ đực bắt tay vào phần việc của mỗi người, luôn tay luôn chân thu dọn chiến trướng. Mấy cô nàng kia có vẻ bực tức ra mặt trước việc Ly và Gái không phải làm phần việc dọn dẹp. Nhưng đâu thể trách được, đơn giản vì hai cô nàng có giá trị hơn bọn chúng nhiều lần.

Ly đi theo lão Phát, cô ngồi trên chiếc xe tay ga của lão, đặt hai tay mình ôm lấy vòng eo quá khổ của lão, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc vui cũng như giây phút làm tình với lão, cô sẽ làm tốt phần việc của mình, chắc chắn rồi, nhưng cho dù không thể làm tốt thì lão vẫn không trách móc gì cô, nhưng khả năng đó khó xảy ra lắm.

Gương mặt Ly tươi vui là vậy, nhưng cô đâu biết rằng, cách đó độ chừng một trăm mét, có một chàng trai đang chăm chú nhìn cô qua đôi mắt lúc này đang long lanh, phản chiếu trong đó ánh đèn đường cũng như hình bóng cô gái mà anh thầm yêu thương.
Bình Luận (0)
Comment