Những Con Bướm Đêm - The Moths

Chương 4

Trong con hẻm số mười sáu trên đường Võ Văn Tần có một ngôi nhà với hàng rào chung quanh là một loạt các bức tường được sơn màu xanh nước biển, cổng sắt cao kiên cố và được gia công một cách vững chắc nhất có thể, hơn nữa, nhằm đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ngôi nhà, chủ nhà còn đặc biệt ưu ái cho hẳn một con chó béc-giê canh gác, con chó này có bộ lông màu vàng bơ đậu phộng xen lẫn một vài sọc dài đen than chì trên tấm thân của chú, nó đang nằm ngủ trên nền nhà lãnh lẽo, chốc chốc lại vểnh tai lên nghe ngóng xung quanh. Con chó nằm co ro ở một góc nhà, đôi mắt nó nhắm hờ và trong đối mắt ấy phản chiếu cảnh vật buổi sớm mai, trong đó có hình ảnh của một lão trung niên bụng phệ với bộ ria rậm rạp.

Con chó thức giấc, dường như nó nhận ra người chủ của căn nhà, đoạn nó nghoe nguẩy cái đuôi xấu xí của mình, đồng thời lưỡi thè ra khỏi miệng, kêu những tiếng kêu ư hử the thé với ông chủ.

- Ngủ ngon chứ mi-lu, coi tao có cái gì cho mày này!

Lão đang cầm trên tay một bọc nhựa đựng đầy một hỗn hợp nào xương gà, heo hay thậm chí có hẳn một khúc xương bò to và dài gấp đôi cái chày giã gạo cũng nằm trong đó.

Con chó thấy vậy liền lắc đuôi mạnh hơn nữa, chú ta dường như không còn cảm thấy buồn ngủ gì, mà phi thẳng một mạch đến chỗ lão, mũi thở phì phò và hít hà thứ mùi thơm tanh tưởi từ cái bọc nhựa.

Lão ta thả cái bọc xuống cho con chó, rồi vươn vai, đồng thời ưỡn bộ ngực quá khổ của lão, khiến cái bụng phệ càng lúc càng to hơn và xệ hẳn xuống thắt lưng. Lão cảm thấy mệt mỏi rã rời vì hẳn là một đêm không mấy vui vẻ gì với lão, khi mà lão không được đáp ứng đầy đủ nhu cầu sinh lý.

Ở cái tuổi đã ngoài năm mươi, lão luôn cảm thấy trong người đột nhiên cómột nguồn sinh lực dồi dào, nó khiến lão thấy mình cần làm cái gì đó để không uổng phí cái sinh lực trời ban. Lão muốn hồi xuân, lão muốn mình được trẻ lại như cái thời lão còn là chàng trai tơ với mái tóc bồng bềnh lượn sóng.

(Cái thời lão còn là học sinh trung học, biết bao cô gái dòm ngó; Hồi đó thân hình lão không phì ra như bây giờ, lão mảnh khảnh, vầng trán cao cùng mái tóc bồng bềnh trông thật thơ mộng. Khi lão học đại học, vẻ đẹp của lão càng trở nên cuốn hút hơn, lão không để tóc bồng bềnh nữa, mà thay vào đó là mái tóc cắt ngắn, chẻ hai mái gọn gàng, thêm vào đó là thân hình săn chắc, thành quả của những ngày luyện tập gian khổ trong quân đội, da lão ngâm ngâm trông thật khỏe khoắn.

Lão đâu biết rằng có một cô gái trẻ đã để ý đến lão từ rất lâu, từ cái thời lão còn học trung học cơ kìa, cô gái rụt rè, luôn ẩn mình bên thân cây gõ trong trường. Bạn bè luôn thắc mắc tại sao cô lại rụt rè đến vậy, nếu thích người ta thì cứ việc đến tỏ tình, nhưng cô gái bí hiểm đó không thích, chỉ thích đứng đó mà ngắm nhìn chàng trai hằng ngày tuần sáu buổi vẫn đến lớp A8 đều đều. Rồi khi lên đại học, cô gái cảm thấy tiếc nuối vì cô không được học chung với lão nữa, nhưng thật may, cậu bạn thân của cô thi đỗ và học chung một lớp với lão trong trường Sỹ Quan Nhân Dân. Kể từ đó, hằng ngày, cô vẫn thường xuyên hỏi thăm cậu bạn thân của mình với mục đích tìm hiểu cũng như cập nhật thông tin về hoạt động thường ngày của lão.

Một ngày nọ, cậu bạn thân cảm thấy cô làm phiền mình quá nhiều, hơn thế nữa, cậu ta đã tìm được cho mình mối tình vắt vai, và cô bạn gái của cậu ta thì không hề thích thú với chuyện bạn trai mình cứ hằng ngày kè kè đi theo một cô gái khác chỉ với mục đích duy nhất; cung cấp thông tin.

Và thế là vào một dịp thuận lời, cậu ta đã nói hết những tình cảm thầm kín của cô bạn thân cho lão nghe, về niềm khao khát muốn được làm quen lão của cô bạn mình. Lão nghe đến đó, thắc mắc không biết ở mình có điểm gì nổi bật để khiến một người con gái lạ mặt lại thích đến vậy. Suy nghĩ một hồi, lão kết luận rằng mình cần gặp cô ấy để hỏi chuyện.

Còn về phần cô, một đằng cô chả mấy thích thú khi nghe cậu bạn mình nói huỵch toẹt mọi chuyện cho người ta như vậy, mặt khác lại cảm thấy nhẹ bẫng người khi biết rằng chàng trai mà mình theo đuổi cuối cùng cũng biết được tình cảm thầm kín bấy lâu nay.

Một buổi hẹn hò mà cô nghĩ là mình đã mơ ước từ lâu cuối cùng cũng thành hiện thực, đó là vào ngày hai mươi bốn tháng mười hai năm một ngàn chín trăm chín mươi, khi đó cô và lão tầm hai mươi hai tuổi, cô là sinh viên khoa Sử thuộc trường Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn, còn lão là sinh viên trường Sỹ Quan Nhân Dân. Hai người hẹn gặp nhau đi chơi Giáng Sinh trong một buổi tối mát mẻ và dễ chịu. Lão chở cô trên chiếc xe cánh én cổ lỗ sĩ, và hai người dạo quanh khắp các nhà thờ trong Sài Gòn lúc bấy giờ, chiếc xe cánh én phạch phạch đưa hai người hòa mình vào dòng người hối hả ngược xuôi trên đường, nhiều đôi trai gái xúng xính trong trang phục đẹp mắt, còn lão và cô chỉ quần ống bát và áo sơ mi, không cầu kì kiểu cọ, chỉ đơn giản và đúng chất sinh viên miền quê lên thành thị.

Sau buổi hẹn hò hôm đó, hai người càng trở nên khắng khích hơn và họ cảm thấy dường như cần một cái gì đó mạnh mẽ hơn để chứng minh tình yêu của người này dành cho người kia. Và thế là lão và cô lao mình và chìm đắm trong sắc màu của nhục dục, của hương vị trần đời, để rồi trong cơn thèm khát và nồng cháy tột tỉnh, cái quý giá nhất trong cuộc đời con gái của cô đã mãi mãi thuộc về lão, kể từ đó, một dòng máu chung của lão và cô từ từ hình thành và chảy trong một sinh linh bé nhỏ đang từng ngày lớn lên trong lòng cô.

Sau cái mà cô và lão tạm gọi là “ Sự cố hậu Giáng Sinh”, hai người đã tiến tới hôn nhân, lão không phản đối gì và cả cô cũng vậy. Hai người ém hẳn chuyện cô có mang với người lớn hai bên họ hàng. Người thân trong gia đình lão và cô chỉ biết rằng hai người họ yêu nhau thắm thiết và không lý gì lại làm khó và chia cắt hai người. Lễ thành hôn được diễn ra trong sự ngỡ ngàng của bạn bè, hai người chính thức trở thành vợ chồng. Bạn bè vẫn không khỏi bất bất ngờ và băn khoanh không biết chuyện gì đang thực sự diễn ra, cả bạn đại học lẫn trung học, họ không ngờ rằng đứa bạn thân bấy lâu nayvẫn cùng mình cắp sách đến và an tọa trên giảng đường nay bỗng chốc yên vị trên xe hoa.

Sau khi kết hôn, hai người dọn về sống chung với nhau trong căn nhà nằm trong con hẻm số mười sáu trên đường Võ Văn Tần, ngôi nhà là thành quả tích góp của gia đình và bạn bè hai bên, cô nghỉ học ở trường, chuyên tâm trong việc sinh nở và sau đó là chăm sóc, nuôi dưỡng đứa con gái bé bỏng của hai người, cô con gái có mái tóc của lão và đôi mắt to tròn của cô. Hai người quyết đinh đặt tên cho cô là Uyên, một năm sau, hai người đón nhận thêm một thành viên mới, một cậu con trai với mái tóc bồng bềnh giống lão với khuôn mặt dài sọc không biết giống ai, vợ chồng đặt tên cậu là Toản.

Lão tiếp tục học nốt chương trình còn giang dở của mình. Sau khi tốt nghiệp, lãomay mắn xin được một công việc trong hệ thống các trụ sở, đơn vịcảnh sát công lập trong cả nước.

Làm việc được một thời gian, lão thăng quan tiến chức và trở thành người đứng đầu trụ sở công an phường 3, kể từ đó, cuộc đời lão bước trang một chương mới có phần đen tối hơn, lão đã không còn là cậu sinh viên của ngày xưa, lão chè chén say sưa với đủ thứ mối quan hệ, với đồng nghiệp, với cấp trên hay thậm chi với một vài ba người nhờ vả xin xỏ hòng mong cho con mình có được một chỗ ngon trong đơn vị.

Bị đồng tiền làm mờ mắt, lão chấp nhận cho một loạt các sai phạm thuộc dạng tham nhũng có tổ chức; cả chục người được lão tiến cử đã có chân trong hệ thống trụ sở công an cấp phường hay thậm chí cấp quận của thành phố, và từ những cuộc ăn uống nhậu nhẹt đó, cái bụng của lão càng ngày càng phình ra, thân hình lão bành trướng ngày một mất kiểm soát.

Lão không còn cảm thấy hứng thú hay quan tâm đến vợ con nữa mà thay vào đó, các cuộc nhậu nhẹt khiến lão có được cảm giác gần gủi với nhiều “món” mới lạ hơn nữa, kiểu như “chán cơm thèm phở”. Lão chả còn hứng thú với người vợ thầm thương trộm nhớ mình một thời đi học.

Vợ lão biết chứ, bà biết rằng cái tuổi trung niên này khiến cơ thể bà mệt lả và chẳng còn hứng thú mấy đến chuyện chăn gối với chồng, bà cảm thấy đau đớn và bất lực khi không thể làm được gì để thỏa mãn cơn thèm khát nhục dục của chồng, nhưng bà không còn cách nào khác, cái tuổi trung niên đã cướp đi cái bản năng quyến rũ mà tạo hóa đã ban tặng cho bà từ thuở khai thiên lập địa. Bà thử tìm đến một vài phương thuốc giúp bà lấy lại tuổi thanh xuân cũng như ham muốn ngày xưa, nhưng bà ngại không dám thử; bà sợ mình sẽ mắc phải căn bệnh ung thư phụ khoa quái ác, sợ rằng chúng sẽ khiến bà trở thành gánh nặng cho chồng mình, và bà đã từ chối dùng chúng vì muốn rằng,bà phải luôn thực sự là chính mình chứ không phải là một ai khác do tác dụng của thuốc đem lại.)

Lão móc trong túi quần ra chùm chìa khóa mà mình đã bỏ vào tối hôm qua, mắt nhắm mắt mở lựa chọn kĩ lưỡng từng chìa, sao cho chọn được chìa đúng nhất, hai con mắt lão như đang chống lại lão, bằng chứng là chúng đang không tuân theo bất kì mệnh lệnh nào mà bộ óc lão ra lệnh bằng một loạt xung điện chạy tán loạn.

Loay hoay mãi vẫn không mở được cửa, điều này làm lão phát cáu. Khi không còncó thể chịu đựng được nữa, lão ném mạnh chùm chìa khóa xuống đất, miệng lầm bầm nguyền rủa nó. Trong đầu lão lúc này nghĩ rằng, nếu trong tay lão có được cây búa tạ, ắt hẳn lão sẽ nện một cú cho vỡ tanh bành cái cửa màu xám bạc, nhưng sự thật là hiện giờ lão không có bất kì cây búa tạ nào cả. Lão nhìn quanh coi có vật gì giúp mình thực hiện cái ý đồ điên rồ đó hay không, và rồi món đồ đập vào mắt lão là thanh sắt tròn sáng bóng, lão cầm trên thay thanh sắt, dự sẽ thực hiện một cú đập thật mạnh, lão chẳng nghĩ đến hậu quả của việc mình làm, cứ thế mà đập.

Cánh cửa mở toang sau cú nện như trời giáng vừa rồi của lão, con chó mi-lu phát hoảng, nó chạy một mạch vào trong khe hẹp giữa hai bức tường mà trốn trong đó, miệng vẫn ngậm khúc xương bò, thân hình run lên phát hoảng.

Bà vợ lão đang nằm trong buồng đột nhiên giật bắn người vì tiếng động ban nãy, người phụ nữ trung niên hoảng loạng đến nỗi run như cầy sấy, bà nghĩ có lẽ ăn trộm đang đột nhập vào nhà mình, bà tự hỏi không biết con chó có làm gì được tên ăn trộm hay không.

Bà bước xuống giường và bất chợt run lên vì nhận ra sàn phòng lạnh ngắt; căn phòng của bà và ông chồng nằm trên lầu một. Bà vớ lấy cây chổi đang được đặt dựa vào một góc tường, rón rén từng bước một đến mở cửa phòng. Chợt thấy hai đứa con bà, mỗi đứa có mặt trước cửa phòng của tụi nó.

- Ăn trộm hả mẹ - Uyên hỏi bà, gương mặt cô sợ sệt thấy rõ.

Bà đưa tay lên miệng, ra dấu cho hai đứa con biết cần giữ yên lặng. Thằng Toản có vẻ can trường hơn chị nó, trên tay cu cậu chẳng cầm bất kì một vật phòng thân nào, nó tự tin vì mình có học qua lớp võ Karatedo nên tự cho mình cái quyềncóc sợ gì tất.

- Mẹ và chị yên tâm, con sẽ nện cho thằng ăn trộm cú đấm ba điểm của con.

Cô chị xùy xùy yêu cầu nó cần giữ yên lặng và đừng có dại mà thách thức.

Ba mẹ con rón rén bước từng bước nặng nề xuống nhà dưới.

Đột ngột lão Phát xuất hiện dưới chân cầu thang, trong tay lão không còn cầm thanh sắt, lão đã quăng nó đi sau khi đã phá được cửa. Lão ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn ba mẹ con, rồi lão nói với chất giọng đặc sệt và ồm ồm,

- Ba mẹ con bay làm gì vậy?

- Tụi con mới là người cần hỏi bố - Thằng Toản nói với lão, đoạn chạy sang chỗ mẹ nó đang đứng, nó cố gỡ cây chổi mà mẹ nó đang cầm trên tay ra khỏi, bởi lúc này, tay bà đang run dữ dội hơn nữa.

Lão lấy tay, day day thái dướng, lão không muốn cãi vã ngay lúc này.

- Thôi được, bố xin lỗi ba mẹ con, tại bố nhức đầu quá nên không biết mình đang làm gì – Lão nói với vợ và hai con, gương mặt lão lộ rõ vẻ ăn năn hối lỗi.

Lúc này, vợ lão đã phần nào bình tĩnh trở lại, bà nói nhẹ nhàng nhất có thể nhưng vẫn không giấu được một chút run run ở trong đó.

- Bố nó lên phòng ngủ chút đi, tôi xuống bếp kiếm gì cho bố nó uống.

Lão không đáp lại lời nào, chỉ bước một mạch vào phòng, thả thân hình béo ú của lão lên giường mà ngủ.

Bà vợ đứng bên ngoài nhìn lão, trong đầu suy nghĩ đủ chuyện, chợt cơn nhức đầu ập đến khiến bà cảm thấy choáng váng và say sẩm mặt mày, bà dường như không giữ được thăng bằng nữa.

Thẳng Toản thấy vậy liền ôm chầm lấy bà, nó hỏi,

- Mẹ không sao chứ, có cần con lấy thêm thuốc cho mẹ không?

- Không cần đâu, mẹ nghĩ uống chút nước là khỏe thôi, con với chị Uyên vào phòng ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm mà.

- Con đánh răng và chuẩn bị xong xuôi rồi, lát con đi học liền – Uyên quay sang nói với thằng em mình – Mày vô coi bố có sao không, để chị đỡ mẹ xuống nhà dưới.

Uyên dẫn mẹ xuống nhà dưới, trong lúc đi, mẹ cô vẫn khá yếu, bà còn không đứng nổi nữa, chứng thiếu máu vẫn đang hành hạ bà. Còn thẳng Toản, nó mở cửa phòng bố mẹ nó, đi một cách nhẹ nhàng nhất để không phải làm ông bố thức giấc. Nó đã phát ngán khi phải nhìn thấy cái thân hình béo ú của bố nó. Bình thường ở nhà, nó vẫn luôn khuyên bố nó hạn chế nhậu nhẹt và xin bố chuyên tâm hơn trong việc tập thể dục thể thao. Thằng nhỏ đang là sinh viên năm thứ hai của trường đại học Y Dược, chuyên ngành mà nó đang theo đuổi là bác sĩ đa khoa. Với những gì mà nó học được, nó tha thiết muốn bố nó nghe lời nó mà chăm chút cho sức khỏe của mình.

Nó chăm chú quan sát biểu cảm, thần thái của bố nó. Sau một hồi quan sát kĩ lưỡng, nó rút ra kết luận rằng bố nó có thể bị stress nặng, nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của bố, nó có thể biết được điều này. Một chút thư giãn sẽ giúp ổng khỏe hơn thôi – Nó nghĩ như thế có lẽ là điều tốt nhất cho bố nó rồi.

***

Uyên là một giáo viên mới tốt nghiệp ra trường, trong người luôn tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ cũng như lửa giảng dạy. Trẻ trung như vậy, nhiệt huyết với nghề như vậy, nhưng cô vẫn chưa thể tìm được cho mình một chân trong hệ thống trường công lập trong thành phố, đơn giản vì ở cái xứ đất chật người đông này, cơ hội giành cho một giáo viên trẻ như cô hầu như không có nhiều.

Bố cô tất bật trong các mối quan hệ của lão, ngày ngày, lão vẫn luôn tích cực đi tìm một “đài” nào đó để giúp cô có được công việc trong trường công, có người đã ngả giá tới hơn hai trăm triệu, con số đó có lẽ làm cho bất kì ai cũng phải choáng váng, nhưngthật sự, nó là như vậy.

Theo nghề giáo, cô luôn phải tự ý thức được những gì mình làm bởi lẽ không dễ gì có thể bỏ qua được sai lầm cho một người giáo viên, bởi lẽ thiên hạ ngày nay, cái gì cũng gán lên đầu lên cổ người giáo viên sáu chữ xem ra đã trở thành huyền thoại: “ Thầy (cô) mà như vậy đó sao”.

Bộ giáo viên không phải là người chắc, đã là con người thì có lúc cũng vẫn phạm phải sai lầm.

Thấy được nguy cơ không có việc làm, cô đã chủ động đăng kí lớp luyện thi cao học của trường đại học Khoa Học Tự Nhiên, ngày đêm, cô ra sức ôn tập và học hành kĩ lưỡng nhằm chuẩn bị thật tốt cho kì thi tuyển sinh cao học vào cuối tháng ba năm sau. Bên cạnh việc đi học ôn, cô còntận dụng khoảng thời gian rảnh đểlàm thêm công việcgia sư, một phần giúp cô vững nghiệp vụ, phần khác giúp cô kiếm thêm tiền để hiện thực hóa những dự định sắp tới mà cô đã soạn sẵn một bảng danh sách trong đầu mình từ rất lâu rồi, từ lúc cô còn là cô sinh viên năm thứ nhất đại học.

Cô biết bệnh tình của mẹ mình, cô thương mẹ lắm, trong nhà, thằng Toản và cô là hai đứa thương mẹ nhất, điều này có phần bất công với ông bố. Nhưng biết làm sao được đây, cô không thể không hận ông bố mình, cô chắc chắn một điều rằng, cô và em trai mình sẽ không thể quên cái hôm bố nó ném hẳn cái nồi cơm vào mặt mẹ hai chị em, khiến mặt bà sưng vù tới tận ba tuần mới lành lại. Bố cô đã vô cùng hối hận khi làm như vậy, cô không biết thằng em trai mình nghĩ gì, nhưng đối với cô, cô sẽ không thể tha thứ cho hành động đó của ông, không, không bao giờ có chuyện đó.

- Mẹ uống nước đi – Uyên nói với mẹ mình.

Bà nhấp từng ngụm nước một cách khó nhọc, thậm chí còn sặc nước trong lúc uống.

- Con nghĩ mẹ nên uống thuốc bổ máu thêm vào, mẹ cứ như vậy thì làm sao khỏe được chứ!

Mẹ cô vẫn chứng nào tật nấy, bà không uống thuốc đều đặn, khiến bệnh tình ngày một tiến triển có phần tiêu cực, một phần vì bố cô giờ đây không quan tâm nhiều đến bà nữa, phần khác vì bà phải tất bật lo cho công việc buôn bán tạp hóa ngoài chợ, hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

- Con nghĩ hôm nay mẹ nghỉ đi chợ một buổi, lo tập trung uống thuốc vào - Uyên đề nghị.

- Mày cứ mặc kệ mẹ, đi học đi, trễ rồi - Bà nói.

- Nhưng mẹ cứ như vậy thì con với thằng Toản làm sao yên tâm đi học chứ, cứ mỗi lần mẹ ra chợ là mẹ lại quên mang thuốc là sao, con chán mẹ quá, sao cứ phải để tụi con lo lắng hoài vậy - Uyên giở giọng trách móc.

Bà hớp một ngụm nước, đoạn đặt cốc xuống bàn, ngước mắt lên nhìn đứa con gái bẻ bỏng của mình, con nhỏ có đôi mắt to tròn của bà, bà tự hỏi sao đứa con gái bé bỏng của bà lại giống mình lúc trẻ đến vậy.

- Ừ! Mẹ hứa sẽ mang thuốc theo, được chưa?

Cô không chắc mẹ mình có nhớ hay không, cô vẫn lo lắm, nhưng vì sắp đến giờ học, cô buộc lòng ép mình nghe lời mẹ.

- Dạ! Vậy được rồi, con đi học đây! – Uyên nói với bà, rồi phi một mạch lên lầu.

***

Toản trở về phòng ngủ của mình, phòng nó nằm kế phòng chị Uyên, hôm nay nó có một buổi học thực hành giải phẫu, tập huấn nghiệp vụ ở bệnh viện ThốngNhất. Còn nhớ buổi học lý thuyết lần trước, nó vô cùng thích thú khi được giảng viên thông báo buổi học tiếp theo là thực hành.

Thằng nhỏ từ bé say mê bộ môn sinh học, nó có hứng thú với nào là bộ xương cơ thể con người, về cấu tạo cũng như cơ chế hoạt động phức tạp của quả tim. Thằng nhỏ thích lắm, nó thích cách mà cơ thể tự sản sinh ra kháng thể để tiêu diệt kháng nguyên, hay cách mà hệ thần kinh điều khiển toàn bộ hoạt động của từng cơ quan nhỏ nhất trong cơ thể con người chỉ với những luồng xung điện thần kinh.

Niềm đam mê là một phần giúp nó quyết tâm theo đuổi ngành y, mặt khác là do bản tính hiền lành và nhân hậu của nó, thằng nhỏ luôn khăng khăng trong miệng rằng “ Niềm ao ước lớn nhất trong cuộc đời nó là tìm ra được phương pháp điều trị căn bệnh ung thư cũng như căn bệnh thế kỉ AIDS để cứu giúp nhân loại”.

Nhìn lại những gì vừa diễn ra, nó không khỏi thắc mắc về thực trạng bệnh tình của mẹ cũng như tinh thần của bố nó. Mẹ nó mắc chứng thiếu máu lên não, khiến bà hay bị say sẩm mặt mày, còn ông bố nó thì từ lúc béo ị lên, ổng luôn nổi nóng và không làm chủ được cảm xúc của mình. Nó đau đầu suy nghĩ những vấn đề đó, thằng nhỏ đã lớn rồi nên nó biết được cái gì đang diễn ra, nó biết được tình hình gia đình nó đang không được khả quan cho lắm, nó cứ nghĩ, dường như đang có một quả bom nổ chậm được cài sẵn trong nhà và sẽ nổi bất kì lúc nào, vấn đề ở đây chỉ còn là thời gian.

Mọi thứ khiến nó cảm thấy không còn hứng thú mấy đến buổi học thực hành, nó tính gọi điện cho thằng bạn thân nhất của nó để nhờ thằng bạn xin phép cho nghỉ buổi học thực hành vì lý do bận việc gia đình.

Nó cầm điện thoại lên, vào danh bạ và đã tra ra được tên cũng như số điện thoại của thằng bạn, nhưng nó chợt khựng lại khi nghĩ đến việc phải ở nhà và sống chung với ông bố có một chút không ổn định về mặt tâm thần khiến nó suy nghĩ lại việc có nên nghỉ học hay không.

- Hôm nay có đi học không Toản – Mẹ nó đang đứng trước cửa phòng.

Toản lật đật ngồi bật dậy khỏi chiếc giường có trải tấm da màu trắng phẳng lì, chân nó bỗng va vào thành bàn.

- Có mẹ, một buổi học thực hành và tập huấn nghiệp vụ lúc chín giờ - Toản vừa đáp, vừa lấy tay xoa xoa cẳng chân.

- Vậy sao còn ngồi đó, ngồi dậy và chuẩn bị đi học đi.

- Vâng! Con biết rồi – Cuối cùng nó cũng có quyết định của riêng mình.

- Mẹ đi chuẩn bị cho con đồ ăn sáng.

Nói xong, đoạn mẹ nó trở xuống nhà dưới và bà chuẩn bị cho nó món trứng bắc mà nó yêu thích nhất.

Nó bỏ điện thoại cùng vài ba quyển sách giáo khoa giải phẫu vào trong cặp.Mở tủ quần áo, chọn đại cho mình bộ trang phục dễ chịu nhất, một chiếc quần Jean đã phai màu cùng với đó là chiếc áo sơ mi màu bờ-lu.

Mặc đồ đâu đó xong xuôi, nó đeo cặp lên vai và xuống nhà dưới, nơi mẹ nó đã chuẩn bị đồ ăn sáng đâu vào đấy.

Nó ngồi vào bàn mà ăn ngấu nghiến món trứng bắc, đó vẫn luôn là món khoái khẩu của nó. Nó thích món trứng bắc vô cùng, nhưng phải do chính tay mẹ nó nấu, nó còn khoe với bạn bè nó rằng tài nấu nướng của bà không chê vào đâu được, mỗi lần nói vậy, nó lại cảm thấy yêu mẹ nó nhiều hơn nữa và luôn tự hào về bà.

- Chị Uyên không ăn sáng sao mẹ? - Toản hỏi mẹ mình, thắc mắc sao không thấy chị Uyên.

- Không, chị con có buổi học sớm - Bà Thư đáp - Thôi lo ăn lẹ đi rồi còn đi học, hôm nay trời lạnh, nhớ mặc áo ấm vào.

- Con biết mà, mẹ không nhớ con đang học ngành gì sao – Nó cười với mẹ.

Bà đáp lại nụ cười nó bằng một cái cười mỉm có phần hơi mệt mỏi.

- Mẹ nhớ uống thuốc đấy, lúc nãy chị Uyên có dặn con như vậy, mà chị ấy không dặn con cũng thừa biết phải làm gì rồi – Nó nói, miệng ngồm ngoàm nhai cơm – Mẹ mà không nghe lời con và chị thì con không thèm nói chuyện với mẹ nữa.

Bà nở nụ cười thật tươi với nó và gật đầu.

- Ăn xong chưa, chuẩn bị đi học đi con!

- Con xong rồi, chào mẹ con đi!

Nói xong, nó đi một mạch ra cổng nhà, băng ngang qua con mi-lu, thấy chú ta đang run, Toản lại gần, xoa đầu con chó, rồi thì thầm vào tai con chó.

- Ở nhà coi chừng mẹ và bố tao nhá.

Con chó ve vẩy cái đuôi như muốn nói rằng: Tôi đã hiểu rồi thưa cậu chủ.
Bình Luận (0)
Comment