Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 1

CHƯƠNG 1

“Hàng mới tới rồi. Sở Dao, tới phụ dỡ hàng một tí.” 

“Ơi, tới liền!” 

Tại khu phố thương mại sầm uất nhất Bằng thành, rất nhiều trung tâm mua sắm và cửa hàng nằm san sát nhau. Tọa lạc trên đoạn đường tấc đất tấc vàng đều là những cửa hàng xa xỉ cấp quốc tế. Trong số đó, một cửa hàng mặt tiền được trang hoàng có thể nói là kim bích huy hoàng, vài vị nhân viên trang điểm tỉ mỉ đang đứng trước cửa hàng hoàn thành công tác cuối cùng trước giờ mở cửa. 

Chỉ đánh giá qua mỗi cách ăn vận và trang điểm mà nói thì, bọn họ cũng chẳng thua kém với những vị cổ cồn trắng cao cấp xuất nhập khu CBD là bao. Trang dung, trang diện không chút cẩu thả lại thể hiện được phong cách của thương hiệu lớn, phối hợp với áo sơ mi cắt may tỉ mỉ, tây trang, nơ cài, khăn lụa, chỉ cần đứng bên cạnh tủ kính đã giống như người mẫu, hấp dẫn người đi đường bốn phía nghỉ chân. 

Chẳng qua, khác biệt với người mẫu chân chính trong tủ kính là bọn họ cần làm rất nhiều công việc trong một ngày. Nào là thêm nước vào bàn ủi, lau chùi sạch sẽ kệ trưng bày, điền mã đơn đặt hàng chuyển phát nhanh, hay tiếp đãi khách hàng thử đồ tìm mẫu, kiểm kê hàng tồn kho, xử lý đơn khiếu nại từ khách hàng …… Tất cả đều là công việc cần hoàn thành mỗi ngày. 

Phải đứng thẳng đi đường trong thời gian dài, không ngừng khom lưng phục vụ, vẫn luôn duy trì gương mặt mỉm cười đến cứng đờ, dưới vẻ ngoài ngăn nắp tinh tươm ấy của họ che khuất rất nhiều sự vất vả mà người ngoài khó thể nhìn thấy được.

“Ss…… Trụ sở chính có thể nào đừng mỗi lần gửi sản phẩm mới tới cũng giống như thả sủi cảo được không vậy!” 

Thùng giấy lớn cao gần bằng thân người được kéo vào từ cửa sau của cửa hàng rồi đưa vào nhà kho, băng dán in LOGO nhãn hiệu mất đi tác dụng của nó, vài vị nhân viên đang lôi từng món quần áo ra bên ngoài. 

“Làm ơn thương xót đám chị em này giùm với, ngày nào cũng phải đối phó với khách hàng đã đủ mệt rồi, giờ còn phải làm c* li thanh lọc hàng hóa nữa!” 

“Chứ gì nữa. Giờ đã cuối tháng mười hai, còn chưa tới một tuần là qua năm mới. Tụi mình chẳng khác nào mấy con trâu già, vất vả từ đầu năm tới cuối năm!” 

Xen lẫn giữa những đôi bàn tay mềm mại được mài dũa tinh xảo là một đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng. Chủ nhân của đôi tay lúc này cũng đang phụ họa với các đồng nghiệp, tức giận bất bình: “Đúng vậy, không coi chị em chúng ta là người mà! Mọi người đều sắp luyện thành Babi kim cương rồi!” 

Cậu vừa thốt ra lời này, những người khác đều bật cười. 

“Dao Dao à, trong tiệm mình ai cũng có thể làm kim cương nhưng cậu là không thể đó, biết không!” Một cô gái trong nhóm có gương mặt tròn, cười hì hì véo eo chàng trai đang nói chuyện một cái: “Nhìn cái eo nhỏ này của cậu đi, còn nhỏ hơn cả chị nữa!” 

“Đúng đó, đúng đó, Dao Dao của chúng ta là Babi tiểu tiên nữ!” Một cô gái khác buộc tóc đuôi ngựa cũng ồn ào, còn rất ngả ngớn nâng cằm Sở Dao: “Nhìn làn da mịn màng này đi! Nhìn đôi mày kiếm tự nhiên này đi, lại nhìn con tằm* nhu nhược động lòng người này đi……” 

*từ dí dỏm chỉ có bọng mắt đẹp

“Ê ê, vỗ mông ngựa sai rồi! Lông mày là tôi dùng phấn mày vẽ đó, đừng chùi nha.” 

“Phụt!”

“Dao Dao, cậu lại không phải không biết, chị Mika của chúng ta là tay trang điểm khổ đau, thẳng nữ tận gốc đó!” Cô gái mặt tròn đi tới bên cạnh cô gái buộc tóc đuôi ngựa, làm mặt quỷ: “Toàn dựa vào gương mặt xinh đẹp để chống đỡ thôi!” 

“Giỏi a, tiểu Dương, lại cười nhạo chị! Lần sau em ủi quần áo không tốt cũng đừng nhờ vả chị nhá!” 

“Ai da, em sai rồi, chị Mika, chị tốt nhất, đừng so đo với đứa tiểu nhân như em mà!” 

Mấy người vui cười, nhưng cũng không ngừng công việc trong tay. Chỉ qua một lát, một thùng quần áo lớn đều được xếp lên kệ trưng bày trong tiệm, dựa theo mẫu mã phân loại rồi treo ở nơi tương ứng. 

“Nào, nắm chặt thời gian, lập tức mở cửa.” 

Cửa hàng trưởng từ gian ngoài ló đầu vào, nghiêm mặt nhắc nhở mọi người: “Tiểu Dương ra đây gửi hàng với chị, Mika đi lấy mấy mẫu hot của mùa này, bổ sung lên kệ để hàng. Sở Dao, kiểm kê lại sản phẩm mới một lần, lát nữa báo cáo lại cho chị. “ 

Làm một cửa hàng trưởng, uy tín vẫn phải có. Mấy người vội vàng lấy lại trật tự, vùi đầu nhanh chóng tăng cao hiệu suất.

Bị cửa hàng trưởng chỉ tên việc kiểm kê hàng mới là vị nam tính duy nhất ở đây. Cậu có một khuôn mặt sạch sẽ thanh thoát , dáng người cao thẳng tuấn tú dưới lớp tây trang, eo thon chân dài, lúc cười rộ lên, mí mắt dưới sẽ hiện rõ hai con tằm, trông vừa soái vừa mang theo chút ngọt, làm người ta cảm thấy gần gũi.

Lúc này, vị nhân viên tuấn tú nọ đang hai mắt tỏa sáng, hưng phấn soi gương, tay cầm cái gì đó rồi khoa tay múa chân trên người mình. 

“Làm gì vậy, Dao Dao?” 

Mika lựa mẫu mã xong, phát hiện đồng nghiệp nam của mình đang õng ẹo tạo dáng. 

“Mika, Mika!” Sở Dao hưng phấn vặn eo xoay người, cầm thứ mà cậu nhìn trúng triển lãm cho đồng nghiệp xem: “Chị xem tất chân này!” 

Cậu cầm một chiếc tất chân mỏng chạm rỗng màu trắng gạo có in LOGO nhãn hiệu cửa hàng rồi dán lên quần tây của mình, nở nụ cười tươi, vô cùng yêu thích khen: “Quá tuyệt!! Có phải đẹp lắm đúng không!!?”

Mika cũng không kinh ngạc chút nào. 

Ngược lại còn vô cùng bình tĩnh rồi chuẩn xác duỗi tay, cầm lấy nhãn mác treo ở bên ngoài bao bì, vừa lý trí lại hận sắt không thành thép khuyên nhủ người chị em nam tính đã muốn trồng cỏ trên đó. 

“Đẹp là đẹp.” 

“Nhưng mà Dao Dao cậu phải nghĩ kỹ, mua nó, tiền lương tháng này của cậu sẽ không còn nha.” 

*

“Hoan nghênh ghé thăm, mời vào bên trong!” 

Mặc kệ là nhân viên nào của cửa hàng, chuyện phải làm nhiều nhất mỗi ngày không gì khác là chào khách tới, tiễn khách đi, nhân viên cửa hàng xa xỉ phẩm thì càng phải thế. Bởi vì, khách hàng của họ đều là những người đứng đầu xã hội, cũng là những người có yêu cầu rất cao về thái độ phục vụ. 

Đối mặt với nhu cầu và những câu hỏi xắt xéo từ những khách hàng khác nhau, Sở Dao lúc nào cũng cần nở nụ cười khiêm tốn nhún nhường, không thể để lộ vẻ không vui dù chỉ một chút. Nếu không, đống tiền lương để cung phụng sở thích của cậu sẽ phải chào tạm biệt với cậu. Nhưng thật ra, cậu cũng phải chịu không ít oan ức, có đôi khi bị khách hàng trút giận mắng mỏ cũng không thể cãi lại, chỉ có thể phàn nàn vài câu với bạn bè sau giờ tan tầm, thật sự không dễ dàng. 

Nhưng có lẽ cũng vì thế, từ trong thâm tâm cậu lại muốn dùng một loại cách thức khác để giải toả nỗi lòng, tìm kiếm niềm vui đơn giản hơn. 

Hôm nay là ngày làm việc, nhưng sự nhiệt tình yêu thích dạo phố mua mua mua của kẻ có tiền vẫn rất nhiều. 

Sở Dao đang đầy mặt tươi cười tiễn đi một vị khách hàng sau khi chọn lựa hai tiếng xong cuối cùng lại chẳng mua gì, rốt cuộc cũng có thời gian đi ra sau quầy uống miếng nước nghỉ xả hơi một lát. 

Trong tiệm vẫn còn hai cặp khách hàng đang lựa đồ, hai đôi tình nhân vừa thấy liền biết rất có tiền để tiêu—— một người đàn ông hơn 50 tuổi, bụng bia, tây trang, giày da, đi bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi dáng người uyển chuyển mang vàng, đeo bạc. Cô gái chỉ vào cái gì đó nói muốn thử, người đàn ông liền hào phóng vẫy tay bảo lấy hàng, dáng vẻ sảng khoái kia làm Sở Dao nhìn thấy mà chua lè. 

Hừ.

Nếu không phải cậu không hạ được miệng thì cậu cũng có thể là một trong số đó rồi!

Sở Dao lướt mắt qua những kẻ giàu có mang gương mặt dầu mỡ và bụng bia trong tiệm, lại cay mắt dời đi. Cậu thầm động viên chính mình, nếu không thể vừa có mặt vừa có tiền, thì không có tiền nhưng có mặt cũng tốt. 

Cậu chính là thuộc đảng sắc đẹp, người đàn ông của cậu có thể không có tiền, nhưng nhất định không thể không soái! 

Khụ, thật ra cũng không cần phải soái tới mức thiên nộ nhân oán, nhưng ít ra cũng phải lớn lên đoan chính chứ! Không thể làm chít chít của cậu không đứng thẳng, eo nhỏ không mềm nhũn được! 

Đương nhiên…… nếu cũng có cơ bắp giống người đàn ông mà bạn gay tiểu khổng tước của cậu nhìn trúng, hắc hắc, vậy thì càng tốt! 

Nghĩ thử xem, người đàn ông với cánh tay hữu lực ấy bế cậu lên, bàn tay to tốc làn váy của cậu, dễ như trở bàn tay mà xé rách tất chân của cậu……ây da. 

Chỉ mới tưởng tượng như vậy thôi, Sở Dao đã nhịn không được kẹp chân.

Đáng ghét!

Sở Dao tủi thân rầm rì trong lòng: Tại sao mình lại không gặp được người đàn ông như vậy chứ! 

“Này, tôi nói cửa hàng của mấy người sao lại thế hả?” 

Sở Dao đang miên man bất định, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói sắc nhọn. 

“Tháng trước tôi tới mua đồ mấy chục vạn, bây giờ cô vẫn lấy số đo không đúng là sao?!” Một cô gái mặc bộ váy liền áo màu đen nhíu mày, đối mặt với nhân viên nữ đang uốn gối đổi giày cho mình, bất mãn đá văng giày cao gót trong suốt. 

“Thực xin lỗi chị! Tôi, tôi mới tới……” 

Cô nhân viên bị mọi người gọi là tiểu Dương lúc nãy đang co quắp súc vai, liên tục khom lưng xin lỗi khách hàng. Nhưng cô gái cũng không tỏ ra thông cảm, dẩu môi hướng về phía người đàn ông bên cạnh mình làm nũng, nói: “Anh Hồng, tụi mình đi thôi, không muốn mua giày ở đây nữa!” 

Sở Dao nghe vậy, đưa mắt sang chỗ quần áo đã được đặt trên quầy tính tiền. Cậu thầm tính sơ qua giá cả trong lòng, lập tức từ sau quầy ‘vèo’ một cái, đứng dậy. 

Khéo thật, đơn hàng này mà thành thì món đồ cậu nhìn trúng hôm nay có hy vọng rồi! 

“Thật ra với khí chất của ngài, phối hợp với đôi “Bích Hoàng Hậu” mới đến của chúng tôi sẽ rất bật tông da.”

Cậu đâu vào đấy bước sang bên cạnh, lấy xuống một đôi giày cao gót nhung đen đang nằm trên giá trưng bày. Sở Dao vô cùng tự nhiên liếc sang số đo: “Ồ, size 36, vừa lúc.” 

Vừa nói, cậu vừa quỳ gối một bên, đưa giày tới bên chân cô gái.

Cô gái có chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi tuấn tú nọ nhìn mình mỉm cười, đôi mắt linh động cùng với đôi bọng mắt hơi phồng lên làm cô nhớ tới vị học trưởng mà cô yêu thầm hồi đại học, cũng làm người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân như thế. 

“Vậy, vậy thử xem đi.” 

Cô gái thôi ý định muốn rời khỏi, nhưng vẫn cao ngạo ngẩng đầu lên, duỗi chân đến trước mặt nam nhân viên cửa hàng. 

“Vâng.”

Một đôi bàn tay thon dài mang theo bao tay trắng nhẹ nhàng nâng chân cô gái lên, sau đó trân trọng xỏ vào chiếc giày đã được cởi nút thắt. 

“Lách cách.” Tựa như một món quà trân quý nhất được dâng lên nơi tinh quang tụ hội. 

Sau khi mang giày vào, cô gái không nhịn được đi đến trước gương thưởng thức. 

Vẻ mặt cô gái xem như vừa lòng, chẳng qua vẫn mở miệng bắt bẻ. 

“Hmm…… Cứ cảm thấy thiếu chút gì đó……” 

Hẳn là vì cái đẹp, cô gái từ lúc bắt đầu vào đông cũng không đánh kem nền. Mu bàn chân để trần trông càng có vẻ thanh tú sạch sẽ, nhưng ở khí chất vẫn không sánh được với đôi giày cao gót màu đen gần sáu vị số kia. 

Sở Dao cười nhẹ, tiếp lấy lời của cô gái. 

“Thiếu một tấm mạng che làm nổi bật vẻ xinh đẹp của ngài.” 

Thấy khách hàng bị cậu gợi lên lòng hiếu kỳ, Sở Dao nâng chân dài bước ra hai bước, từ một bên giá trưng bày lấy ra đôi tất chân màu đen nửa trong suốt tựa như lụa mỏng. 

Xếp gọn trên tay mình, cậu lại ngựa quen đường cũ giới thiệu: “Khoản tất chân này của chúng tôi, mỗi một đường kim mũi chỉ đều được xen kẽ với chỉ bạc cực mỏng, dưới bất đồng độ sáng sẽ chiết xạ ra tia sáng lấp lánh tựa như ánh sao, mang lên đôi chân của ngài như một tầng mạng che thần bí lại ưu nhã. Không những có thể bộc lộ vẻ cao quý của sắc nhung đen, mà còn có thể che chở làn da của ngài một cách nhẹ nhàng nhất.” 

“Phải không?” Cô gái thốt ra lời hoài nghi, ánh mắt lại dừng trên đôi tất tinh xảo không chịu dời đi. 

“Có đôi khi giữa đẹp và mỹ là không đi liền với nhau. Nhưng nếu được phối hợp tốt, vẻ đẹp được bộc lộ ra ngoài sẽ được phóng đại vô số lần.” 

Sở Dao mỉm cười, gương mặt đầy tự tin, mang theo một chút giảo hoạt chớp mắt với khách hàng: “Ngài có thể mang thử một chút, có lẽ sau khi ra cửa, sẽ là một cảnh tượng khác biệt.” 

Cô gái rõ ràng đã bị cậu thuyết phục, cùng lúc đó, người đàn ông đi cùng vốn đang ngồi trên sô pha lúc này cũng không khỏi đứng dậy. 

“Cái này không tồi, cũng bao lại đi.” 

Ra vẻ đứng đắn đánh giá một phen, người đàn ông vừa hài lòng móc thẻ, vừa ôm lấy bạn gái khích lệ. 

Tảng đá lớn trong lòng Sở Dao rơi xuống đất, nhìn về phía đồng nghiệp đang tránh ở một bên, nở nụ cười trấn an, sau đó tay chân lanh lẹ bước đến quầy thu ngân, giúp kẻ coi tiền như rác ghi sổ, quẹt thẻ. 

“Lúc này vui vẻ chứ?”

Người đàn ông trung niên ăn vận không tầm thường, hiển nhiên là nhân vật cấp ông chủ, ra tay vô cùng rộng rãi. Sở Dao nhìn chữ ký trên hoá đơn, ông chủ họ Hồng, dòng họ này làm cậu liên tưởng đến một vị bất động sản giàu có. 

Được nhân viên cửa hàng lục tục xếp đồ vào túi mua sắm hiển nhiên đã vỗ về cô gái trẻ tuổi tính tình nóng nảy từ lúc bước vào cửa hàng, cô gái khẽ hừ một tiếng, nũng nịu nói: “Ai bảo anh lỡ hẹn với em nhiều như vậy làm chi! Người ta ở nhà chờ tới mất kiên nhẫn luôn! Anh cũng đừng hòng dựa vào mấy đôi giày, túi xách để lấy lòng em!” 

“Được được được, lát nữa mang em đi ăn được chưa, anh bảo A Vinh đặt hẹn ở Thiên Mạc rồi, là cơm hải sản mà em thích. Còn muốn mua cái gì lần sau cứ ghi lại, tới lúc đó anh sẽ bảo A Vinh cùng nhau bỏ túi mua về.” 

Cô gái nghe thấy cái tên ‘A Vinh’, đôi mắt theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa hàng, lại lập tức thu về, tươi cười khéo léo gật đầu: “Này còn tạm được!” 

“Chử Chử, em đấy, ăn chắc anh rồi.” Người đàn ông rõ ràng là vô cùng hưởng thụ người tình làm nũng, cười cợt hai câu liền ôm người rời khỏi cửa hàng, cuối cùng ngay cả mấy món đồ vừa mới mua cũng không cầm theo, như là đã quên mất. 

Sở Dao vừa đứng một bên tươi cười lắng nghe, vừa thầm cảm thán bản thân và khách hàng đúng là khác mệnh, thấy thế vội vàng xách lên túi mua hàng đuổi theo ra ngoài. 

“Tiên sinh, nữ sĩ, vật phẩm của hai người!”

Làm cửa hàng nhãn hiệu cấp quốc tế, mặt tiền cửa hàng nơi Sở Dao làm việc đều được trang hoàng bằng đá cẩm thạch chỉ vân với quy trình thiết kế cao cấp cùng với cửa sổ toàn cảnh bằng thuỷ tinh cao gần 4 mét. 

Trước giờ, Sở Dao đứng ở cửa tiệm đón khách luôn cảm thấy chính mình giống như chú lùn, nhỏ bé như hạt cát dưới đáy biển. Nhưng hôm nay, cậu chỉ vừa chạy chậm tới cửa đã đụng phải một mặt tường cao màu đen, lúc nhìn thoáng qua cũng chẳng thấy thấp hơn cánh cửa khí thế rộng lớn của cửa hàng bọn họ là mấy. 

Ít nhất cũng hoàn toàn chắn lại Sở Dao cao gần 1 mét 8. 

Cũng không thể gọi là chắn, Sở Dao gần như là trực tiếp đâm đầu vào ‘mặt tường’ cứng rắn được bao bọc dưới lớp âu phục màu đen, cả người không khỏi ngã ra sau. 

“A……”

Không đợi Sở Dao dư vị cảm xúc chạm trán với chỗ cơ bắp đàn hồi mà chính mình vẫn luôn khát vọng, cậu đã phản xạ có điều kiện ôm chặt túi mua hàng vào lòng. 

Chính cậu ngã không quan trọng, hàng hoá đắt tiền như vậy, đáng giá hơn cậu nhiều lắm! 

“Cẩn thận.”

Cũng may là không ngã xuống.

Sở Dao chỉ thấy vách tường hình người trước mặt đang nghiêng về phía cậu, mà sau eo cậu cũng có thêm một bàn tay to rộng vững chãi đỡ lấy. 

Chờ Sở Dao lần nữa đứng vững, người đàn ông làm cậu ngã đã lui về sau một bước. Cậu nghe thấy một giọng nói nghiêm cẩn lại lễ phép từ đỉnh đầu truyền vào lỗ tai: “Xin lỗi.” 

“Tôi là vệ sĩ của Hồng tổng.”

“Cứ giao đồ cho tôi là được.”

***

Lời tác giả: Lần này muốn viết chút khác biệt, hắc hắc (xoa tay nhỏ) ví dụ như…… Tất chân xinh đẹp bị xé mở, thanh âm đó chắc là êm tai lắm ha? Váy nhỏ bị xốc lên, cảm giác chắc là cũng rất tuyệt nhỉ?

Nhân vật là CP phụ từng xuất hiện trong bộ Bữa Cơm, vốn dĩ định viết thành phiên ngoại, nhưng nghĩ tới cái tính dong dài của tui, vẫn là viết riêng thành một bộ thì hơn, cũng sẽ không viết dài hơn đâu, cố gắng kiềm chế một chút hhh.

Bình Luận (0)
Comment