Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 10

CHƯƠNG 10

Sở Dao ăn uống no nê rồi, mới mở điện thoại ra xem tin nhắn.

[Vũ Hướng Vinh: Đang ăn.]

[Vũ Hướng Vinh: Trời này dễ bị cảm lắm.]

Mặc dù chỉ là hai câu ít ỏi chẳng liên quan gì, nhưng Sở Dao nhìn thấy lại nhếch cái đuôi nhỏ lên. 

Quả nhiên, đàn ông chỉ thèm cái này thôi.

[tiểu ủy khuất dao: Anh sợ tôi sẽ bị cảm sao? Không có đâu, vừa rồi ăn đồ nóng lắm.]

[tiểu ủy khuất dao: Nóng đến nỗi tôi phải cởi thêm một lớp nữa đó.]

[tiểu ủy khuất dao: Anh cũng đang ăn khuya à, ăn cái gì vậy?]

[tiểu ủy khuất dao: Có ngon bằng tôi không? ~]

Sở Dao nhìn chăm chú vào màn hình, tên người đối diện biến thành “Đang nhập văn bản”, có chút hưng phấn mà chờ mong đối phương sẽ trả lời thế nào. 

Kết quả, lại trơ mắt nhìn dòng chữ “Đang nhập văn bản” biến trở lại tên người dùng, qua một lúc cũng không thấy hé răng. 

Mãi đến khi cậu xuống lầu ném rác xong trở về nhà, mới nhìn thấy hắn khô khan trả lời lại——  

[Vũ Hướng Vinh: Cậu gõ thiếu một cái ‘ ’.]

[Vũ Hướng Vinh: Gõ chữ phải gõ đúng, nếu không sẽ bị người khác hiểu lầm là không tốt đâu.

Tôi lạy, ông trời ơi!

Đại Thanh đã vong biết bao nhiêu năm, anh trai vệ sĩ này có phải là hơi quá mức đứng đắn hay không vậy? 

Sở Dao ghé vào trên giường, phụt một tiếng bật cười. 

Cậu bắt đầu lách cách gõ chữ trên bàn phím, đôi chân ở trên không lúc ẩn lúc hiện, tùy ý lại yêu kiều.

[tiểu ủy khuất dao: Không gõ sai mà.]

[tiểu ủy khuất dao: Anh không muốn ăn người ta sao?]

[tiểu ủy khuất dao: WINK.jpg]

Ở trong mắt Sở Dao, đàn ông đều là một đức hạnh.

Dù có là người đoan chính đến cỡ nào đi nữa, nhưng vừa nhắc đến đề tài nửa người dưới đều sẽ trở nên vô cùng hạ lưu. Đặc biệt là những người đàn ông trưởng thành lại quyết đoán, nếu họ đã có suy nghĩ muốn cùng bạn lên giường, thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ dẫn dắt bạn đến đề tài đó. 

Lúc đầu, Sở Dao còn cảm thấy rất không quen, sau lại lên ứng dụng mạng xã hội giao lưu nhiều rồi, mấy lời nói cợt nhả này cậu cũng thuận miệng luôn. 

Sướng miệng mà, ai lại chẳng biết? 

Đề súng lên đạn mới là lúc kiểm nghiệm kỹ thuật thật sự. 

Nhưng tuy là nói như vậy, chứ thật ra trong nội tâm, Sở Dao vẫn sẽ sinh ra cảm giác thất vọng đối với những gã đàn ông như vậy. 

Cũng giống như, bạn vẫn luôn chờ mong một người có thể nhìn thẳng vào bạn, cùng bạn giao lưu, sinh hoạt và yêu đương, nhưng trên thực tế, người đối thoại với bạn chỉ là một con dã thú tràn ngập d*c v*ng. 

Bọn họ phí thời gian trò chuyện với bạn, quan tâm tới bạn, chỉ vì muốn đạt được thứ mà họ muốn từ bạn mà thôi. 

Dần dà, Sở Dao cũng không ôm kỳ vọng gì nữa. 

Mà tối nay, khi Sở Dao cho rằng vẫn sẽ là kết quả tương tự —— 

Chàng trai lạnh lùng sau khi bị cậu thả thính xong, có lẽ sẽ trực tiếp hỏi nhà cậu ở đâu, hỏi đêm nay có có thể uống rượu trò chuyện hay không. 

Thậm chí, sẽ mời cậu đi ra ngoài ăn một bữa, sau đó thuận lý thành chương mà đi tới khách sạn.

Mấy kiểu như vậy, cậu thuộc nằm lòng rồi.

Nhưng trên thực tế, người nọ nhắn tin trả lời cậu lại chẳng hề mang theo chút nhan sắc nào.

Ngược lại, còn khiến đôi chân tuỳ ý vung vẩy của Sở Dao từ từ dừng lại.

[Vũ Hướng Vinh: Phải yêu quý chính mình.]

[Vũ Hướng Vinh: Nhưng nếu cậu cảm thấy làm vậy sẽ vui vẻ. ]

[Vũ Hướng Vinh: Cũng có thể.]

Mấy câu nói đó, cũng là sau khi bên kia “Đang nhập văn bản” lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi, mới gửi đi. 

Cũng chẳng có bao nhiêu chữ, cũng không có nhiều sức nặng, nhưng Sở Dao đọc được mà mũi đau xót. 

Cậu đã bao nhiêu lâu không được nghe thấy những lời thế này?

Người xa lạ cảm thấy cậu là kẻ b**n th**, các đồng nghiệp xem cậu là chị em. 

Đám bạn nhậu chỉ biết khen cậu trang điểm thật đẹp, mà đám bạn giường chỉ cảm thấy cậu ph*ng đ*ng, hạ tiện.

Ngay cả ba mẹ cậu, trong lòng đều căm ghét cậu có bệnh, không có lúc nào là không mắng cậu là thứ mất mặt. 

Giống như chẳng có ai sẽ hỏi cậu rằng, cậu nguyện ý trở thành người như hiện tại sao? 

Hỏi cậu rằng, hiện tại, cậu có thật sự vui vẻ, hạnh phúc sao? 

Khoé môi giương cao cũng dần dần nhấp lại, Sở Dao nhìn điện thoại, mặt mày vô cảm gõ chữ. 

[tiểu ủy khuất dao: Vui vẻ chứ.]

[tiểu ủy khuất dao: Có gì mà không vui?]

[tiểu ủy khuất dao: Tôi xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, có nhiều người thích như vậy, tại sao lại không vui chứ?]

Sở Dao mở to hai mắt trừng cái màn hình điện thoại, giống như muốn trừng ra một cái lỗ xuyên tới chỗ người nọ bên kia đầu dây vậy.   

Qua một hồi lâu.

Cậu lại chỉ nhận được một chữ đáp lại.

[Vũ Hướng Vinh: Ừ.]

Ừ?

Ừ?!

Ừ cái gì mà ừ?!

Ừ cái đầu anh ấy!!

Sở Dao nhìn thấy câu trả lời của Vũ Hướng Vinh, tức tới nỗi dùng một tay đập điện thoại lên gối đầu. 

Đồ đàn ông đáng ghét thối tha!

Cũng không biết dỗ dành chị đây một tí sao?!

Những lúc thế này, không phải nên tiếp lời cậu, khen cậu thật xinh đẹp, thật đáng yêu, rất được người khác yêu thích sao?! 

Hừ! 

Sở Dao cảm giác đêm nay, chính mình ghẹo trai hoàn toàn thất bại.

Cậu cũng chẳng còn hứng thú đi tán tỉnh nữa. Mệt rã rời mà đi vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị lên giường ngủ. 

Đồ to con đáng ghét.

Sở Dao nhảy lên giường, vừa ở trong lòng hùng hùng hổ hổ, vừa liếc mắt sang món đồ chơi nhỏ ở đầu giường. 

Hừ, không cắn câu thì thôi, tôi dùng cái khác cũng có thể sung sướng vậy!

Tuy rằng nghĩ như vậy, Sở Dao vẫn là không nhịn được cầm điện thoại lên liếc mắt một cái. 

Nhưng vừa liếc xong, cảm giác bực bội không thể giải thích được ở trong lòng cậu, liền vô cùng khó hiểu mà “vèo” một cái, mất dạng. 

[ Vũ Hướng Vinh: Buổi tối chênh lệch nhiệt độ nhiều lắm.]

[Vũ Hướng Vinh: Vẫn là nên mặc nhiều một chút.]

Ngay cả bản thân Sở Dao cũng không biết, cậu vừa đọc xong hai dòng tin nhắn này, gương mặt sẽ trông thế nào. 

Giống như vào mùa đông rét lạnh được ngâm mình trong dòng suối nước nóng ấm áp, ùng ục ùng ục, ngực có chút ngợp, nhưng lại chẳng cảm thấy bài xích. 

[tiểu ủy khuất dao: À.

Cậu cúi đầu gõ chữ.

[tiểu ủy khuất dao: Tôi cứ không đấy.]

Tách.

Vì thế, camera điện thoại lại vang lên một tiếng.

Sở Dao hơi hơi xốc lên tấm chăn bông của Pháp trên người mình, bày ra một tư thế quyến rũ.

[giường chiếu.jpg]

Gửi đi thành công.

***

Bình Luận (0)
Comment