Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 13

Két ——

Theo chiếc xe điện phanh gấp một cái, tiếng thắng xe bén nhọn cùng với lời thổ lộ siêu lớn tiếng của Sở Dao vang vọng trước cổng lớn bệnh viện. 

Mọi thanh âm đều trở nên yên tĩnh, bác bảo vệ ngồi ở bậc thang ngủ gật bị giật mình một cái, nhảy dựng lên khỏi ghế, nắm lấy gậy tự vệ bên hông, hướng về phía hai người hô to: “Ai? Ai đuổi theo?!” 

Vũ Hướng Vinh: “……”

Sở Dao: “……”

Ông trời ơi.

Giết tui đi.

Trường hợp xã chết* con mẹ gì đây?!

*xã chết = tử vong về mặt xã hội, tức là xấu hổ muốn chết á 

Phụt.

Ngay tại lúc ba đôi mắt đang bối rối nhìn nhau, người đầu tiên không nhịn được lại là Vũ Hướng Vinh luôn luôn giữ vẻ mặt đứng đắn. 

Cũng không biết chuyện này chọc tới cọng thần kinh nào của hắn, thân hình cao tráng của hắn hơi cong rồi run run rẩy rẩy, phát ra tiếng cười khe khẽ. 

Sở Dao còn đang ôm eo hắn, cho nên cảm nhận được ngay. 

Cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, dứt khoát dùng trán của mình đập vào vai lưng hắn.

Một cái lại một cái.

“Đáng ghét! Cười cái gì mà cười!”

Bên trong lớp khẩu trang, giọng nói truyền ra vừa nhỏ nhẹ vừa buồn bực: “Sao lần nào gặp được anh cũng toàn mấy chuyện kỳ cục không vậy?!” 

Không phải say rượu lên nhầm xe, thì chính là ở ngõ nhỏ bị lưu manh sàm sỡ. 

Giờ thì hay rồi, ngay cả dáng vẻ lúc xấu xí nhất, xấu hổ nhất cũng bị nhìn thấy, cũng không biết là cậu với người ta có bát tự không hợp tới cỡ nào nữa! 

“Ừ.” 

Vũ Hướng Vinh nhớ lại những lần hai người gặp mặt, hiếm khi lại đồng ý với lời của Sở Dao: “Là rất kỳ lạ.” 

Mà bây giờ, tại một đêm kỳ lạ đến không ngủ được như vậy. 

Hắn còn kỳ lạ mà chạy đến một nơi chỉ từng tới một lần, chở một chàng trai kỳ lạ đến bệnh viện. 

Sau đó, lại còn là lần đầu tiên nhận được lời tỏ tình kỳ lạ như thế. 

Tất cả những chuyện này, cũng rất là kỳ lạ. 

Nhưng mà càng lạ hơn chính là, Vũ Hướng Vinh lại phát hiện chính mình lại chẳng hề nảy sinh cảm giác phiền chán. 

Ngược lại trong lòng còn cảm thấy nhẹ nhàng, ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng thoải mái hơn nhiều so với ban ngày. 

—— tuy rằng, người bình thường vẫn là không nhìn ra được điều đó từ trên gương mặt ít khi nói cười của hắn. 

“Này, tôi nói…” 

Bị hai người làm bừng tỉnh, bác bảo vệ lúc này không nhịn được ngáp một cái, hỏi. 

“Hai người có còn muốn khám bệnh không?” 

Vũ Hướng Vinh gật đầu: “Muốn ạ. Xin hỏi phòng cấp cứu ở chỗ nào ạ?”

“Đi thẳng về phía trước, hướng Bắc.” Bác bảo vệ chỉ về phía toà nhà cách đó không xa, lại dặn dò:“Hai người nhớ đỗ xe ở bãi đỗ đấy, không được đỗ ở cửa.” 

“Vâng, cảm ơn.” 

Sở Dao bị xã chết nên không muốn gặp người khác, vẫn cứ vùi đầu ở trên lưng hắn. Vũ Hướng Vinh liền vặn tay lái, chạy chậm tới bãi đỗ xe, rồi mới bảo người phía sau xuống xe. 

Mà ở phía sau, hai người vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói đầy cảm khái của bác bảo vệ. 

“Chậc chậc chậc, thời nay yêu đương mà cứ la la hét hét à!” 

“Cũng không biết là làm trò trống gì, lăn lộn hơn nửa đêm còn phải đi khám gấp! Hầy!” 

Phảng phất như đang cảm thán thói đời ngày sau, ngữ điệu cực kỳ tiếc thay. 

“…… Phụt.”

Lần này, đến phiên Sở Dao bật cười.

Cậu ghé vào lưng hắn cười nắc nẻ: “Ê, bạn trai, nghe thấy chưa, làm trò trống gì đó?”

Vũ Hướng Vinh cảm giác chỗ xương cùng và bờ lưng bị người ngồi phía sau chạm vào mà lan tràn cảm giác ngứa ngáy, hắn vội vàng thẳng thắn eo lưng, từ trên ghế xe bước xuống. 

“Đừng bắt chước lung tung.” 

Hắn cúi đầu khóa xe, ánh mắt chăm chú dừng lại trên chỗ bánh xe vẫn còn nguyên vẹn trong chốc lát, rồi mới chuyển sang nhìn người ngồi ghế sau. 

“Dạ dày không đau nữa?”

Sở Dao bị hắn hỏi mà mắc kẹt, gương mặt để lộ ra ngoài cũng không khỏi nhíu lại. 

“Ai da!” 

Cậu ôm bụng, giận dỗi trách móc: “Anh có thể đừng nhắc tới được không?” 

“Nhắc tới, lực chú ý của tôi lại quay về chỗ đó, đau nữa rồi!”

Vũ Hướng Vinh đỡ cậu xuống dưới, mắt nhìn thẳng, đi về phía trước. 

“Đau thì mau chạy đi xem bác sĩ.” 

— 

“Viêm dạ dày cấp tính.”

“Tôi viết đơn thuốc trước. Hai người tới phòng dược nhận thuốc, quan sát hai tiếng nữa rồi đi.” 

Bên trong phòng khám, vị bác sĩ trẻ tuổi mang kính gọng vàng, sau khi dò hỏi triệu chứng của Sở Dao xong, liền cúi đầu đánh dấu vào lịch khám trên máy tính. 

“Lấy thuốc xong không thể trực tiếp đi về sao?” 

Sở Dao nhíu mày, hỏi. 

Bác sĩ nâng lên gương mặt cũng bị khẩu trang che khuất hơn phân nửa, lạnh lùng hỏi. 

“Có nôn không?” 

Sở Dao lắc đầu: “Không có.” 

“Bài tiết thì sao?” 

Sở Dao càng lắc đầu nhanh hơn: “Không có.”

“Cho nên tôi mới bảo cậu phải quan sát một chút.” 

Rõ ràng hẳn phải là một vị thiên thần áo trắng, nhưng Sở Dao lại cảm thấy gã bác sĩ này nói chuyện còn lạnh băng vô tình hơn cả ác ma nữa. 

“Dưới tình huống bình thường, với triệu chứng giống như cậu, đều sẽ gặp tình trạng nôn mửa hoặc là tiêu chảy.”

“Cá nhân tôi kiến nghị cậu ở lại đến sáng mai, làm kiểm tra máu và hệ bài tiết.” 

“Nếu không, lỡ như đang đi nửa đường lại có phản ứng.” 

“Thì không dễ xử lý đâu.”

“??!”

Sở Dao không nhịn được siết chặt nắm tay. 

Làm một hot girl xinh đẹp như vậy, sao có thể đang đi nửa đường lại bị tiêu, tiêu chảy được?! 

A!

Đáng ghét!

Chỉ tưởng tượng thôi mà cả người cậu đều muốn chết sinh lý luôn! 

“Cảm ơn bác sĩ.” 

Vũ Hướng Vinh thấy Sở Dao ngồi ở chỗ đó giống như chú cá vàng mà trợn mắt với bác sĩ, thấy hơi buồn cười. 

Hình như hắn có thể đoán được vị “Sở tiểu thư” này lại đang suy nghĩ lung tung cái gì, vì thế Vũ Hướng Vinh dứt khoát tự mình duỗi tay, chủ động cầm lấy lịch khám đã được đóng dấu, sau đó đỡ người đang ngồi trên ghế lên. 

“Bác sĩ, xin hỏi hiện tại có thể nhập viện không?” 

“Có thể.” 

Người bác sĩ trẻ tuổi giống như đang nghiên cứu tham khảo cái gì đó, khám bệnh xong lại lần nữa vùi đầu vào giữa chồng hồ sơ. Hắn chẳng hề cảm nhận được ánh mắt của vị người bệnh nào đó đang bắn tia laser huỷ diệt về phía mình, thái độ lạnh nhạt mà chỉ ra gian ngoài: “Đi tới khu y tá tìm y tá nói là được.” 

“Người gì lạ vậy! Còn bác sĩ á?!” 

“Trông hắn giống bác sĩ lương y như từ mẫu sao?!” 

”Tôi thấy giống lưỡi hái Tử Thần thu hồn người bệnh thì có!” 

Sở muội muội lòng dạ hẹp hòi, dọc theo đường đi lấy thuốc cứ dẩu môi hùng hùng hổ hổ, Vũ Hướng Vinh đi theo phía sau cậu, vô cùng thẳng nam mà không có hé răng. 

“Còn nôn mửa! Còn tiêu chảy!” 

“Tôi cứ không có đó! Có vấn đề gì sao?”

Vũ Hướng Vinh đi ngang qua một cái máy lọc nước công cộng, rót ly nước ấm. 

Lại cầm thuốc đưa tới trước mặt Sở Dao, hy vọng có thể lấp lại miệng cậu trai đang lầm bầm không ngừng.

“Nói không chừng hắn khám sai cho tôi rồi!”

Sở Dao nhận lấy thuốc, hãy còn chê bai: “Trông hắn còn trẻ như vậy, vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm! Hừ, tôi cứ không ở bệnh viện, tôi……” 

Rột rột ——

Trên hành lang an tĩnh trong bệnh viện, bỗng nhiên vang lên một thanh âm trầm bổng. 

Bầu không khí chung quanh vốn chỉ vang vọng giọng nói trách móc hờn dỗi của cậu trai, nhưng lúc này, đột nhiên lại xuất hiện một thanh âm có chút vi diệu. 

“Khụ, vẫn là…… nhập viện đi.” 

Vũ Hướng Vinh cố gắng nén lại khoé miệng không nhịn được mà giương cao, ho nhẹ một tiếng, nói. 

“Tôi giữ thuốc cho.” 

“WC…… Ở bên kia.”

***

Bình Luận (0)
Comment