Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 15

CHƯƠNG 15

Chuyện xảy ra đêm nay thăng trầm hết sức, Sở Dao vốn chỉ muốn trùm chăn trốn một lát, nhưng chưa gì đã ngủ mất rồi. 

Vũ Hướng Vinh phát hiện ra cũng không có đánh thức cậu, chỉ kéo cái ghế ngồi ở bên giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Ngoài phòng, vẻ tối tăm tĩnh lặng chậm rãi bị ánh mặt trời dâng lên thay thế, bên trong khu dân cư chung quanh bắt đầu vang lên những tiếng động nhỏ vụn, như rót nước, rửa nồi, bậc lửa bếp lò, đan chéo thành một khung ảnh đánh thức ngày mới. 

Mà gian ngoài, trên đường thỉnh thoảng có xe ba bánh chạy như bay mà qua, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang ù ù, ở ghế sau, thùng giữ ấm bị xóc nảy cùng với sạp bán bánh rán, mang theo hy vọng ấm áp của rất nhiều người sau khi tỉnh lại trong thành phố này. 

Một ngày mới lại đến.

Kim đồng hồ chỉ hướng 6 giờ, Vũ Hướng Vinh đúng giờ mà mở mắt. 

Đối diện trên giường bệnh, một cẳng chân tr*n tr** còn trắng loá hơn cả khăn trải giường đang lộ ra bên ngoài, theo hô hấp mà hơi hơi phập phồng. 

Vũ Hướng Vinh vươn tay, muốn đem tấm chăn bông bị đá tới bên chân giường kéo lên đắp lại cho cậu, nhưng tay lại không cẩn thận đụng phải mu bàn chân của người trên giường. 

Đôi chân thon gầy so với con gái thì lớn hơn một chút. Nhưng cũng có lẽ là do chủ nhân ngày thường tỉ mỉ bảo dưỡng, đôi chân của cậu không thô ráp giống đàn ông, ngược lại trắng nõn, bóng loáng. Thậm chí, ngay cả móng chân cũng được mài dũa bằng phẳng, còn được sơn màu rượu đỏ nữa. 

Tựa như cánh hoa hồng, trông nồng đậm lại kiều diễm. 

Vũ Hướng Vinh như bị bỏng mà lùi tay về, mãi đến khi đi ra bệnh viện, mới nhớ tới, xúc cảm vừa rồi trên tay thật ra lại rất lạnh lẽo. 

Ngày mùa đông, ra cửa mà lại chẳng chịu mang vớ.

Vũ Hướng Vinh nhớ lại những lần gặp mặt Sở Dao trước kia, những bộ tất chân mỏng manh kia, trông chẳng khác với để chân trần là mấy. 

Vốn dĩ là hai người không thân, trông nom cả đêm đã có thể nói là tận tình tận nghĩa. 

Vũ Hướng Vinh vốn định ăn sáng xong rồi chạy đi làm, nhưng sau khi đi ngang qua một cửa hàng tạp hoá mới mở, hắn vẫn dừng lại bước chân. 

“Buổi sáng tốt lành. Anh cần mua cái gì sao?”

Sở Dao là bị tiếng bác sĩ đến thăm phòng bệnh mà đánh thức.

Gã bác sĩ ma quỷ ‘nguyền rủa’ cậu tối qua đang ở phòng bệnh bên cạnh thăm hỏi tình huống của người bệnh, người nhà của vị bệnh nhân kia đang la hét om sòm, cứ mở miệng ồn ào bảo con trai tôi sao mãi chưa khỏi bệnh, bảo bác sĩ cẩn thận khám lại một lần, rồi kê khai thuốc men hiệu quả hơn để sớm ngày xuất viện. 

“Vị nữ sĩ này, con trai ngài là cắt ruột thừa chứ không phải bao bì, muốn lập tức xuống giường đi đường là không có khả năng. Chúng tôi đều là dựa theo chứng bệnh mà kê đơn thuốc, nếu ngài cảm thấy hiệu quả điều trị không tốt thì có thể chuyển viện. “ 

Vị bác sĩ đeo cặp kính gọng vàng vô cùng bình tĩnh mà tránh thoát người nhà bệnh nhân đang lôi kéo, đỡ đỡ gọng kính, nói: “Nhưng tôi kiến nghị ngài tốt nhất nên chờ cậu ấy tháo chỉ rồi hãy chuyển viện. Nếu không dịch trong khoang bụng có khả năng sẽ bởi vì đường xá xóc nảy mà chảy ngược.” 

“Cậu!”

“Được rồi, mẹ! Mẹ có thể đừng cản trở bác sĩ người ta khám bệnh được không!”

Vẫn là người thiếu niên nằm trên giường mở miệng mới ngăn lại được bà mẹ già nhà mình, sắc mặt cậu đỏ bừng mà túm chặt mẹ mình lại, rồi hướng về bác sĩ xin lỗi: “Xin lỗi, bác sĩ, tôi sẽ chuyên tâm dưỡng bệnh, ngài cứ vội đi ạ.” 

“Ừ. Chú ý thanh lượng, nếu la to sẽ kéo mở miệng vết thương đấy.”

Bác sĩ nghiêm túc dặn dò xong, liền mang theo vài vị học viên thực tập cùng đi tới phòng bệnh của Sở Dao. 

“Đã bài tiện chưa?”

“Có nôn mửa không?”

Những câu hỏi làm da đầu người ta tê dại lại lần nữa bị hỏi đến, cũng may lúc này không có người khác, Sở Dao mặt mày lạnh lùng gật đầu lại gật đầu. 

“Uhm, vậy lát nữa đi đăng ký, làm kiểm tra máu với nước tiểu đi.” Dò hỏi triệu chứng xong, bác sĩ nọ lãnh đạm gật đầu: “Không còn vấn đề gì thì có thể xuất viện, đơn thuốc tối qua là liều lượng trong ba ngày, xem tình huống rồi đến tái khám.” 

“Ờ.”

Đang lúc Sở Dao nhẹ nhàng thở ra, gã bác sĩ nọ lại bắt đầu ung dung mà đứng trước giường bệnh của cậu, bắt đầu cùng một đám thực tập sinh phía sau giảng giải như thế nào để chẩn trị triệu chứng căn bệnh này của cậu. 

Ê ê!

Tôi không phải là tiêu bản để tham quan có được không!!

Cũng may lúc này, khu hộ sĩ bên ngoài truyền tới thông báo khẩn.

“Bác sĩ Kỳ! Chỗ công trường kế bên có một người công nhân bị vật nặng rơi trúng bị thương, hiện tại đang trên đường đưa tới, yêu cầu lập tức giải phẫu!” 

Gã bác sĩ trẻ tuổi mà Sở Dao vẫn luôn cho rằng đối người đối sự đều vô cùng lạnh nhạt nọ, vừa nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, nâng bước ra ngoài vừa vội vã vừa hoảng loạn, Sở Dao nhìn thấy mà tấm tắc bảo lạ. 

Không nghĩ tới, hoá ra gã bác sĩ mặt người chết kia cũng có lúc hoảng hốt nữa cơ đấy?

Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan đến Sở Dao. 

Cậu phát hiện chính mình ngủ một giấc thức dậy cái bụng chẳng còn đau nữa, tâm tình không khỏi tốt hơn.

Dù nhận ra người đàn ông trông nom mình trước khi ngủ tối qua, sáng nay lại không thấy, nhưng Sở Dao cũng không quá để ý.

Dù sao, mọi người đều có công việc cần làm.

Huống chi tối qua vẫn là cậu làm phiền người ta, về tình về lý, cậu không có tư cách mà oán trách. 

Vì thế Sở Dao ngồi dậy, đưa tay vào trong chăn mò tìm di động, định nhắn một tin cho Vũ Hướng Vinh để cảm ơn. 

Chẳng qua, làm cậu không nghĩ tới chính là, trước khi cậu mò ra điện thoại, lại mò được hai vật thể dài dài, lông xù xù ở trong chăn. 

Vật thể kia vừa mềm vừa mịn, cảm xúc ngược lại có chút giống cái thảm nhung màu san hô của cậu ở nhà. Chờ Sở Dao giống như túm kẹo dẻo mà túm thứ kia ra, vẻ mặt lại có chút mê mang. 

??? 

Đây là…… Một cặp vớ dài?

Có điều, sao trông nó giống…… như cho người ở cữ mang vậy?

Sọc trắng đen quê mùa muốn chết, lớp bông xù dày đến nỗi sắp bằng khăn quàng cổ luôn, còn co dãn đến mức sắp kéo lên bắp đùi, trên miệng vớ lại còn thêu đầu động vật hình hoạt hoạ nữa chứ.

Vừa quê vừa xấu!

Trông chẳng hợp với phong cách hot girl của cậu gì hết!

Sở Dao vừa nghĩ tới, liền đoán ra là ai mua. 

Dù sao thì trên tủ đầu giường còn được đặt một túi bữa sáng đã nguội lạnh, tỏ rõ cách quan tâm tri kỷ đầy thẳng nam của người đã đưa chúng nó tới. 

[tiểu ủy khuất dao: Thẩm mỹ của anh……]

Sợ là có chút vấn đề.

Ở trên điện thoại gõ được nửa hàng chữ, Sở Dao do dự hồi lâu, vẫn là nâng chân lên, tròng đôi vớ quê mùa này vào. 

Khỏi nói.

Cậu không nhịn được giật giật ngón chân.

Xấu là có chút xấu, nhưng thật sự rất ấm. 

[ Vũ Hướng Vinh: ?]

Qua trong chốc lát, điện thoại mới có động tĩnh.

Sở Dao nhìn đối phương trước sau như một mà đơn giản đáp lại, tách một tiếng, một tấm hình chân giơ lên liền được gửi đi. 

[tiểu ủy khuất dao: Đẹp không?]

Sở Dao ngụ ý là muốn bảo người nào đó nếu muốn tặng quà thì phải tặng đẹp một chút, nếu không thật sự rất khó nhận ra là đang lấy lòng mình hay là mình đắc tội người khác. 

Mà bình thường, đàn ông ở thời điểm thế này, thông thường đều sẽ mở to mắt nói dối, thế nào cũng sẽ ý chí cầu sinh bạo lều mà trả lời một câu “Đẹp”. 

Nhưng Vũ Hướng Vinh vẫn như cũ mà kiếm một nét bút nghiêng.

[Vũ Hướng Vinh: Tại sao phải đẹp?]

[Vũ Hướng Vinh: Đủ ấm không?]

[tiểu ủy khuất dao: ??! Nhưng tôi mang vào giống như con gấu trúc vậy!]

[tiểu ủy khuất dao: Dẩu miệng.jpg]

[Vũ Hướng Vinh: À.]

[Vũ Hướng Vinh: Vậy là đủ ấm.]

!!!

Cái gã không hiểu tình thú này!

Sở Dao đọc tin nhắn xong, căm giận mà nhéo hai lỗ tai nhỏ trên đầu chú gấu trúc trên miệng vớ.

Mãi đến khi hai cái lỗ tai gấu đều sắp bị trọc lông, cậu mới bỏ qua.

***

Sau đó Dao Dao của chúng ta liền mang theo đôi vớ gấu trúc quê mùa này, ngồi xe từ bệnh viện về tới nhà.

Dù đưa tới tầm mắt đánh giá từ người qua đường, tiểu tiên nữ yêu cái đẹp cũng hổng cởi.

PS: Có người hỏi về anh bác sĩ, đó hẳn là vai chính trong bộ tiếp theo của bổn Quạ Quạ Ăn Chay tôi, chỉ là thuận tiện lên sân khấu để thúc đẩy cốt truyện một tí, bổn Thịt Quạ sẽ không cho nhiều suất diễn đâu, hừ hừ.

Bình Luận (0)
Comment