CHƯƠNG 20
“Kịch kịch kịch kịch ——”
Ngay lúc tàu lượn dần dần chạy l*n đ*nh, Sở Dao cuối cùng cũng muộn màng nhận ra một vấn đề.
Cậu! Còn đang đội tóc giả!
Thật ra trước kia, Sở Dao cũng từng đội tóc giả đi tham dự mấy loại tiệc tùng sôi động, cũng từng đội tóc giả đi trượt ống nước rồi.
Theo lý thuyết thì chỉ cần dùng kẹp ghim cố định lại, lúc chơi trò chơi hay vận động mạnh cũng sẽ không có vấn đề gì, trước giờ cậu có quẩy thế nào cũng chưa từng bị ‘lật xe’, dần dà biến thành thói quen, có đôi khi liền quên luôn việc này.
Nhưng mà bây giờ!
Vấn đề không phải là bị lắc đầu hay không.
Mà đây là vấn đề xoay tròn 720 độ trên không đó!
Sở Dao trong lòng căng thẳng, giây tiếp theo, trước mắt cậu liền xuất hiện đủ loại hình ảnh kh*ng b* sắp sửa xảy ra——
Ví dụ như, lúc tàu lượn trượt xuống, mấy người ngồi ghế sau đang mở miệng la hét, lại bất ngờ bị một đầu tóc tạt vào mặt, tưởng rằng Sadako xuất hiện, tiếng la hét đầy hoảng sợ cũng lập tức đổi tông.
Rồi ví dụ như, tóc giả từ trên đầu bay xuống, trực tiếp bị cuốn vào đường ray bánh xe của tàu lượn siêu tốc, sau đó thiết bị gặp trục trặc, toàn bộ hành khách đều bị treo ngược trên không trung.
Rồi ví dụ như, sau khi ngồi tàu lượn một vòng đầy k*ch th*ch trở về, cả đám người vừa xuống tàu lại phát hiện cô gái xinh đẹp ngồi hàng ghế đầu tiên đã biến thành một gã trai b**n th** đầu đội chụp tóc, người mặc đồ nữ!
“……”
Tưởng tượng xong, hình như loại hình ‘nguy hiểm’ cuối cùng là có mức độ thương vong nhỏ nhất???
Không, không, không!
Tưởng tượng sẽ phải xã chết ở trước mặt hắn một lần nữa, Sở Dao liền vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng điều càng làm cậu phải sợ hãi đó chính là, phản ứng của Vũ Hướng Vinh lúc biết được con người thật của cậu.
Hắn sẽ…… lập tức xoay người bỏ đi sao?
Hay là, nói không chừng sẽ trực tiếp xách thân hình nhỏ bé của cậu lên, chất vấn cậu tại sao lại gạt hắn?
Cũng có lẽ là, trong mắt hắn sẽ hiện lên vẻ căm ghét không thèm che giấu, kể từ đó liền phân rõ khoảng cách với cậu.
Mỗi một loại giả thiết đều khiến Sở Dao tay chân lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch.
Xong rồi.
Rốt cuộc là đầu cậu bị giật cọng thun nào mà lại muốn ngồi chơi cái tàu lượn siêu tốc quỷ quái này chứ?
Sướng thì có sướng đó.
Chỉ là nó mạnh quá, trực tiếp ném cậu ra khỏi phạm vi có thể khống chế luôn!
“Cùm cụp ——”
Theo một cái ổ trục cuối cùng vào chỗ, con tàu chở hơn mười hành khách cũng ngừng lại trên đỉnh.
Bùm.
Trái tim của Sở Dao bắt đầu hoảng loạng nảy lên.
Cậu theo bản năng mà buông tay khỏi thanh chắn đang nắm chặt ở phía trước, muốn vươn ra sau đểcứu lấy thứ ở trên đầu mình.
Nhưng mà.
Không chờ cậu hoàn toàn buông tay ra, sau gáy bỗng nhiên được một bàn tay to hữu lực, nhẹ nhàng đỡ lấy.
“!?”
Sở Dao bỗng nhiên trừng to mắt.
Cậu đưa mắt muốn nhìn sang bên cạnh, nhưng lúc này toàn bộ tàu lượn đã bắt đầu tự do lao xuống, cậu chỉ có thể duy trì tư thế ban đầu, cùng với tiếng thét chói tai không dứt từ bốn phía mà rơi xuống không trung.
“A —— a ——”
“Không được a ——”
“Kích—— thích—— quá——!”
Tiếng gió gào thét, tiếng trục bánh xe và thanh trượt cọ xát vào nhau, cùng với tiếng la hét xung quanh, rõ ràng vào giờ phút này, mọi thứ đều trở nên ồn ào làm người ta khó có thể bỏ qua, nhưng dường như, cũng trong nháy mắt, tất cả mọi thứ trong thế giới của Sở Dao đều bị thoát ra ngoài.
Trong lúc tàu lượn kịch liệt lao xuống, cậu chỉ có thể cảm nhận được độ ấm vào lực lượng truyền đến từ lòng bàn tay của hắn.
Trầm ổn lại kiên cố.
Làm lòng người yên tâm mà không cần phải lo nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.
“Nắm chặt.”
Lúc này, người ngồi bên cạnh dùng một bàn tay khác vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cậu vì ngẩn người mà hơi buông lỏng.
Ánh mắt Sở Dao theo đó mà dừng lại trên ba bàn tay đang đặt ở trên thanh chắn trước mặt.
Cậu yên lặng nhìn vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Tôi—— biết—— rồi——!”
Giữa những tiếng la hét ầm ĩ, cậu lớn tiếng trả lời.
Cùng lúc đó, trong không gian nhỏ hẹp thuộc về hai người, những ngón tay nhỏ nhắn, trắng nõn theo lực trượt của tàu lượn siêu tốc mà nhấp nhô lên xuống, mãi đến khi dán lên bàn tay to rộng ở bên cạnh.
Sở Dao dùng ngón út câu lấy ngón tay cái của Vũ Hướng Vinh.
Sau đó, giao điệp giữa những khe hở ngón tay của bàn tay to, nắm chặt lấy thanh chắn.
Ngửa đầu nhìn lại, trước mắt là một vùng trời xanh bao la rộng lớn.
Khóe môi Sở Dao càng lúc càng giương cao, sau đó cùng với những tiếng la hét ở chung quanh hết đợt này đến đợt khác mà lớn tiếng, vui sướng hét lên.
“A ——”
“Kích—— thích —— quá——!”
Một đợt xoay tròn.
Hai đợt quay cuồng.
Ba lần bay lên không.
Toàn bộ hành trình, Vũ Hướng Vinh luôn bình tĩnh ngồi ở trên ghế, bất động như núi.
Hắn chẳng hề sợ hãi, chỉ là theo tàu lượn siêu tốc mạnh mẽ lướt đi, cơ thể liên tục cảm nhận cảm nhận được cảm giác không trọng lực.
Chỉ là, Vũ Hướng Vinh có chút không rõ.
Rõ ràng chỉ có thân thể có cảm giác không trọng lực.
Nhưng tại sao trái tim của hắn, hình như cũng có cảm giác không trọng lực?
Sau khi bước xuống tàu lượn, hai người lấy lại vật phẩm tùy thân, tiếp tục theo dòng người đi về phía trước.
“Này.”
Đi được một lát, Vũ Hướng Vinh cảm giác góc áo của mình bị níu lại.
“Vừa nãy…… tại sao anh lại, muốn đỡ tôi?”
Đứng ở dưới tán cây nấm cầu vồng khổng lồ, Sở Dao cứ do dự mãi, vẫn là chọn hỏi ra vấn đề này.
Dọc theo đường đi, cậu cũng có rất nhiều suy đoán, nhưng lại không dám suy nghĩ đến kết luận có khả năng nhất kia.
“Thứ nhất, gió lớn.”
Người nọ trầm mặc trong chốc lát sau mới mở miệng nói
Sở Dao nghe vậy, theo bản năng mà túm lại làn váy của mình, hai mắt cũng không dám chớp mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ngừng thở, chờ đợi câu nói kế tiếp của hắn.
Vũ Hướng Vinh cúi đầu, bình tĩnh mà nhìn thẳng vào cậu một cái lại dời đi, giọng nói rất tự nhiên.
“Sợ xương cổ của cậu bị thương.”
Hô.
Thì ra…… là vậy.
Tảng đá lớn trong lòng Sở Dao nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng không biết sao, lại hiện lên một chút thất vọng.
“Tôi lại không phải làm bằng thủy tinh, đâu có yếu ớt như vậy đâu!”
Vẻ mặt lo lắng của cậu tan đi, lại bắt đầu trở nên vui vẻ, sinh động lên. Thậm chí còn nhướng mày nhìn Vũ Hướng Vinh nói: “Anh A Vinh, anh là đau lòng tôi sao?”
Vũ Hướng Vinh không nói chuyện, xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
Sở Dao lại không chịu bỏ qua, chạy chậm đuổi theo hắn, trực tiếp khoác lên cánh tay hắn, không thuận theo không buông tha.
“Có phải không? Có đúng không?”
“Có phải anh động lòng với tôi rồi, đúng không?!”
***