CHƯƠNG 25
“A… Uhm a……”
Theo căn phòng một lần nữa nghênh đón chủ nhân trở về, tiếng vang sền sệt lại s*c t*nh tràn ngập bên trong căn chung cư không lớn.
Từ huyền quan, đến phòng bếp, lại một đường thẳng đến tủ quần áo, m** l*** d** d** vẫn chưa từng tách ra, mà cơ thể hai người đang ôm lấy nhau vẫn quấn quýt không rời, như hận không thể dung nhập vào cơ thể của nhau.
Rốt cuộc, mép giường cản trở Vũ Hướng Vinh đang tiến công trong vô thức.
Mà Sở Dao bị ôm, hai chân chỉ hơi gập lại, liền mang theo cả hai cùng ngã xuống giường.
Dưới thân, là giường mềm mại.
Trên người, là cơ thể c**ng c*ng.
Trọng lượng tăng gấp đôi khiến chiếc giường đáng thương phải kẽo kẹt r*n r*, tiếp theo vang lên, là vật liệu may mặc cọ xát đầy cảm giác ái muội.
Tay Sở Dao nắm lấy áo khoác của hắn.
Tựa như đang xé mở giấy gói quà, cậu gấp không chờ nổi mà muốn cởi tây trang trên người Vũ Hướng Vinh xuống.
Ngón tay chạm đến lớp áo trong bóng loáng, còn giữ lại nhiệt độ nóng bỏng trên người của chủ nhân.
Vừa rồi ở trên xe, cậu đã khoác chiếc áo này nên nó cũng lây dính hương vị thơm ngọt không thuộc về Vũ Hướng Vinh, chẳng qua lúc này, người lưu lại mùi hương kia, đã không còn để ý đến chiếc áo khoác này nữa.
Cậu muốn, là càng dựa sát, càng thân mật đụng chạm.
Vì thế, áo sơmi của Vũ Hướng Vinh cũng bị cởi bỏ.
Chiếc áo sơ mi màu trắng được kĩ càng cài nút áo lên trên cùng, thu hút sự chú ý của những ngón tay nhỏ nhắn.
Sở Dao đưa tay nhẹ nhàng, m*n tr*n từng viên nút áo, từ trên xuống dưới, rồi luồn vào bên trong lưng quần của hắn.
Làn da chạm vào lòng bàn tay trở nên căng chặt.
Sở Dao ngả ngớn mà cười, lại không có tiếp tục đi xuống tìm kiếm.
Cậu chỉ là xả vạt áo sơmi ra khỏi quần tây, sau đó linh hoạt cởi bỏ từng nút áo một.
Một viên.
Hai viên.
Từ dưới hướng lên trên, vẫn luôn cởi đến chỗ cổ áo của hắn.
Chỉ còn một viên cuối cùng, bị cà vạt chặn lại.
Nút thắt hình tam giác ngược, hợp quy tắc nằm giữa xương quai xanh của hắn.
Tựa như một chiếc khôi giáp, chặn lại mê hoặc từ ngoại giới và cám dỗ từ nhân tâm, đồng thời cũng là một cánh cửa, ngăn cản d*c v*ng nội tâm nào đó khó nói.
Sở Dao dùng đầu ngón tay nắm lấy nút thắt.
Hướng lên trên là cổ, lướt xuống dưới là ngực.
Cậu cũng không trực tiếp tháo cà vạt của hắn xuống. Chỉ là nắm lấy nút thắt tùy ý lôi kéo vài cái, dải lụa vốn được thắt chặt lập tức trở nên lỏng lẻo, buông lơi trên cổ áo của hắn.
Vật trói buộc trên cổ giống như trong chớp mắt đã biến thành chiếc vòng cổ vâng lời.
Buộc lại Vũ Hướng Vinh, để hắn mặc cho Sở Dao tuỳ ý đòi hỏi.
Nhưng trên thực tế, Vũ Hướng Vinh biết.
Hắn đã sớm bị chàng trai trói buộc.
Chẳng cần bất cứ công cụ gì, cũng không cần kỹ xảo thế nào, ánh mắt của hắn đã sớm dừng lại trên người tiểu hồ ly ở trước mặt này thật lâu. Chỉ cần tiểu hồ ly vung đuôi ngoắc ngoắc về phía hắn, hắn sẽ nguyện ý bước đến gần, mặc cậu tuỳ ý đòi hỏi.
Lực lôi kéo bên cổ chẳng có tính uy h**p, nhưng Vũ Hướng Vinh vẫn là theo lực mà cúi người về phía trước.
Người đang nằm ngửa trên giường xinh đẹp tựa như một giấc mộng trong thế giới cằn cỗi của hắn, khiến hắn luyến tiếc chạm vào.
Nhưng giấc mộng nghịch ngợm này lại không bị hắn khống chế, mà còn chủ động rướn người lên.
Môi răng l**m m*t.
Tay chân quấn quýt.
Đầu ngón tay hơi lạnh của Sở Dao đã cởi bỏ một viên nút áo cuối cùng, rồi chạm lên hầu kết của Vũ Hướng Vinh.
Hơi thở thô nặng của hắn từ chỗ bụng tr*n tr** bắt đầu lan toả, lướt qua ngực, trượt đến cổ họng, khiến cho viên hầu kết bắt đầu không ngừng k*ch th*ch, tựa như một chốt mở đang kề bên bùng nổ, dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại một bước cuối cùng.
Chẳng qua, sự ngoan cố chống cự của Vũ Hướng Vinh đã định là sẽ thất bại.
Đôi môi nhỏ bị hôn đến đỏ bừng đang ở trước mặt hắn khẽ thở ra nhiệt khí, đầu ngón tay được chăm sóc tỉ mỉ nọ, tựa như lông chim mà khiêu khích cào gãi lên chỗ hầu kết nhô lên của hắn, còn có đôi chân trong bộ tất ren màu trắng kia đang công khai mà trườn lên đùi hắn, như một con rắn mà cọ xát, v**t v*.
Không ai có thể ngăn cản lại sự cám dỗ, tán tỉnh như vậy.
Ít ra thì, Vũ Hướng Vinh không thể.
Từ lúc bắt đầu gặp được Sở Dao, tất cả những khắc chế và nghiêm nghị của hắn, đều đang tan rã từng chút một.
Mãi đến tối nay.
Vòng bảo hộ cuối cùng vốn đã lung lay sắp đổ của hắn, cũng bị tiểu hồ ly tự tay cào rớt.
Vũ Hướng Vinh đột nhiên cúi đầu.
Cắn lấy ngón tay đang làm loạn trên cổ mình.
Mà cánh tay vốn đang chống xuống mặt giường của hắn cũng không còn thành thật dừng lại bên người Sở Dao nữa, mà là học theo hành động vừa rồi của cậu, muốn cởi bỏ chiếc nơ đáng yêu trên áo sơmi.
Trong phòng vẫn không bật đèn.
Hai người đều nương theo một tia ánh trăng ngoài cửa sổ mà miêu tả lẫn nhau.
Sở Dao vốn đang * l**n t*nh m*, ngay lúc tay hắn chạm vào làn da bên hông mình, rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút.
Sắp…… giao lưu sâu sắc a.
Cậu khẽ thở phì phò, có chút sung sướng mà nghĩ.
Đêm nay, mọi thứ cuối cùng cũng quay về quỹ đạo.
Một tay còn đang bị người ta ngậm trong miệng.
Sở Dao không có rút ra, ngược lại vươn ngón tay chuyển động bên trong khoang miệng ấm áp của hắn. Khi thì ấn ở lên đầu lưỡi của hắn, khi thì băn khoăn giữa răng và má trong, quấy ra tiếng nước tấm tắc.
Mà một cái tay khác của cậu, lại tựa như muốn nghênh còn cự, đè lại bàn tay to đang lộn xộn bên hông mình.
“Ha…… anh A Vinh, đừng có gấp mà.”
Sở Dao dùng hai chân đang phàn ở bên hông Vũ Hướng Vinh, s*c t*nh lại dụ dỗ mà cọ xát.
“Đổi tư thế……”
Ở trạng thái hiện tại, bản thân Vũ Hướng Vinh không hề mang theo phòng bị đối với Sở Dao.
Bởi vậy, Sở Dao vừa nói vừa kẹp eo hắn rồi dùng sức, tư thế của hai người cũng đảo lộn.
Biến thành Vũ Hướng Vinh nằm dưới.
Mà Sở Dao, hai chân tách ra, đặt ở hai bên người Vũ Hướng Vinh.
Trên người cậu, chiếc váy dài sọc xanh trắng tựa như cánh hoa nở rộ, xoè ra ở trên quần tây của hắn.
“Anh ngoan ngoãn nằm im nha.”
Sở Dao rút tay ra, dùng vệt nước trên đầu ngón tay quét qua bờ môi khô ráo của hắn.
Sau đó, cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng in lên đôi môi nhuận ướt của hắn một nụ hôn.
Không đợi người dưới thân quyến luyến muốn lưu lại môi lưỡi của mình, Sở Dao lại ngồi thẳng dậy.
Cậu ngồi trên cơ thể cường tráng của hắn, một tay túm chặt cà vạt đã lỏng lẻo bên cổ Vũ Hướng Vinh, một tay ấn lên nơi đang dâng trào g*** h** ch*n hắn.
Sau đó, hướng về phía hắn, vừa như làm nũng, vừa như mệnh lệnh mà nói.
“Đêm nay, để em giúp anh được thoải mái.”
***