Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 4

CHƯƠNG 4

Vũ Hướng Vinh là một vệ sĩ.

Không phải như kiểu trong phim truyền hình cầm đao thương, nắm gậy gộc, một lời không hợp liền muốn trình diễn Toàn Vũ Hành* chém giết tháo chạy, mà hắn chỉ là một công nhân bình thường tại một công ty an ninh ở Bằng thành, tên chức vị được in ấn trên danh thiếp cũng mang cảm giác đứng đắn lại tràn ngập văn hóa: Cố vấn an ninh

*có nghĩa là một màn võ thuật với quy mô lớn trong Kinh kịch, ẩn dụ cho những cảnh bạo lực, đánh nhau.

Tuy nói là ‘cố vấn an ninh’, nhưng trên thực tế, hắn chỉ là một người vệ sĩ—— 

Tiếp nhận ủy thác từ thân chủ, phụ trách bảo vệ sự an toàn của thân chủ mỗi ngày. 

Nội dung công việc ở đây, không những phải đi theo bên người thân chủ bất cứ lúc nào, đồng thời còn phải có được năng lực ứng biến để xử lý những sự kiện đột phát trong sinh hoạt hằng ngày, cùng với việc hộ tống thân chủ trong các hành trình như đi công tác, ăn cơm, đi làm, tan tầm, v.v; để bảo đảm thân chủ được an toàn. 

Nói trắng ra là. 

Nghề vệ sĩ trong thời đại mới là phải kiêm luôn trợ lý, bảo an, tài xế, chạy chân, v.v. 

“Người không có nghị lực thì không làm được cái nghề này của chúng ta.” 

Ngày đầu tiên Vũ Hướng Vinh bước vào công ty, một vị tiền bối cùng ký túc xá đã nói như vậy với hắn. 

Nghề này của bọn họ, phần lớn đều là lính xuất ngũ, số còn lại chính là từ một vài trường võ thuật,hoặc học viện huấn luyện chuyên nghiệp, họ là những người trẻ tuổi không có gì ngoài sức mạnh. Những người này không có bằng cấp gì, nhưng lại có thể chịu khổ, mà cũng chỉ có thể dựa vào cơ thể mạnh mẽ, bản lĩnh để kiếm tiền. 

Vũ Hướng Vinh thật sự là trời sinh để ăn chén cơm này. 

c dáng cao to, thể trạng lực lưỡng, sức lực cũng lớn, bước vào công ty trải qua huấn luyện chưa tới nửa năm, cơ bản đã có thể đánh tay ngang với huấn luyện viên chuyên nghiệp. Sau đóhắn bị gửi ra nước ngoài làm nhân viên an ninh cho các hạng mục xây dựng được viện trợ, sau mấy năm mài dũa, cả người cũng lắng đọng ra khí thế và năng lực. 

Hiện giờ, Vũ Hướng Vinh cũng coi như là cố vấn an toàn cao cấp trong công ty, có thể một mình tiếp nhận một vài hợp đồng nhận làm vệ sĩ cho các nhân vật cao cấp. 

Đầu năm nay, một vị thư ký chủ tịch của một công ty nhà đất tìm đến tận nơi, muốn giúp ông chủ của bọn họ thuê một người vệ sĩ tư nhân. 

Bởi vì vừa mới nhậm chức, trong nhà lại dính líu rất nhiều, vị chủ tịch mới nhậm chức này dường như rất không yên tâm về sự an toàn của chính mình và người thân, nên nhất định muốn mời riêng một người vệ sĩ có năng lực để tùy lúc mang theo bên người mới thấy yên lòng. 

Năng lực và kinh nghiệm của Vũ Hướng Vinh đều rất được lòng ông chủ họ Hồng, đặc biệt là ở lúc phỏng vấn, ông chủ Hồng phát hiện người vệ sĩ này tuy rằng cao to, nhưng làm việc lại cẩn thận nghiêm túc, còn không thích nói chuyện, nên càng thấy vừa lòng. 

Không thích nói chuyện thì tốt.

Làm vệ , biết động thủ là được, không cần động mồm

Vì thế, ông chủ Hồng vung tay lên, cùng Vũ Hướng Vinh ký hợp đồng thuê hai năm. 

Trong hai năm này, Vũ Hướng Vinh cần phải nghe theo sự sắp xếp của ông ta, 24 giờ tùy giờ tuỳ lúc

Làm vệ sĩ đã được nhiều năm, phương diện kỹ năng nghiệp vụ của Vũ Hướng Vinh là không thể chê. Chỉ cần thân chủ phát lương thích hợp, dù có nửa đêm ba giờ sáng bảo hắn đi mua vịt xào bia, hắn cũng có thể đưa đến trong vòng hai mươi phút. 

Càng đừng nói tới những công việc thông thường như, trước khi xuất phát phải kiểm tra, bảo dưỡng xe cộ, trước khi vào ở phải kiểm tra an toàn xung quanh, bất cứ lúc nào cũng phải hữu cầu tất ứng…… Vũ Hướng Vinh ở mọi chuyện đều tận tâm tận lực. 

Cũng bởi vì thế, chỉ qua một năm, ông chủ Hồng đã càng ngày càng tín nhiệm người vệ sĩ này, từ việc lớn đến việc nhỏ đều không rời khỏi hắn, ngay cả xưng hô cũng đổi thành ‘A Vinh’ càng thêm thân thiết. 

Nhưng đó cũng không đại biểu rằng, Vũ Hướng Vinh sẽ vui vẻ với chuyện hơn nửa đêm không được đi ngủ, chỉ vì phải đưa đón cô bồ của ông chủ đi quẩy Disco. 

“Chử tiểu thư, xin hỏi ngài là về chung cư hay là đến chỗ ông chủ?” 

Ông chủ Hồng Phong của Vũ Hướng Vinh năm nay đã 53 tuổi, vừa mới chờ ông bố già của ông ta lá rụng về cội rồi thăng nhiệm thành chủ tịch công ty. Một sớm xuân phong đắc ý, hành động cũng chẳng kiêng nể gì, bên ngoài cờ màu không ít. Gần đâyvị nữ sĩ Chử Tú Nhã này chính là niềm vui mới của Hồng Phong. 

Nghe nói là làm quen trong lúc Hồng tổng đang cùng phu nhân đi dạo phố mua sắm

Ờ, mà cũng không thể nói là ‘nghe nói’.

Vũ Hướng Vinh vừa lái xe, vừa bình đạm mà nghĩ thầm trong lòng. 

Dù sao thì lúc ấy hắn cũng có mặt ở trong tiệm. 

Là chính hắn tận mắt nhìn thấy Chử nữ sĩ nhân lúc nhập mã hàng xong nhận thẻ tính tiền, dùng móng tay vẽ một vòng vào lòng bàn tay Hồng tổng

Vũ Hướng Vinh từ kính chiếu hậu liếc sang người phụ nữ vừa bước lên xe đã bò lăn ra ghế, lại bất chợt nhìn thấy một vòng eo trắng nõn mang theo độ cung tinh tế. 

Hắn như bị phỏng mà vội vàng thu hồi mắt, qua vài giây sau, mới duỗi tay bật lên máy sưởi trong xe. 

“Chử tiểu thư, phiền cô thắt lại đai an toàn.” 

Giọng nói nghiêm túc đoan chính vang lên bên trong thùng xe. 

*

Sở Dao nằm , trong mơ cậu và người ta uống rượu giao bôi, bị say khướt mà nâng lên cỗ kiệu, đưa đến động phòng. 

Cỗ kiệu rất ổn, chính là quá bí bức, có chút nóng, cậu nhịn không được cởi bỏ hai viên nút thắt, duỗi tay đi xốc mành kiệu. 

“Chử tiểu thư?” 

Hàng phía trước, tiếng dò hỏi của tài xế phá vỡ giấc mộng của Sở Dao

Cậu vẫn có chút mơ màng mà “Uhm” một tiếng, rồi nâng lên cánh tay ấn xuống cửa sổ xe một chút. 

Sở Dao thầm nghĩ, vị tài xế này còn rất có lễ phép, gọi cậu là “Sở tiểu thư” nữa chứ. 

*Họ Sở với Chử có phát âm giống nhau.

Trên đường.

Cơn gió mát lạnh hơn so với ban ngày đang từ khe hở cửa sổ lướt vù vù vào bên trong, cũng thổi Sở Dao tỉnh rượu một chút, đồng thời cũng thổi lên mái tóc dài che lại hơn phân nửa khuôn mặt của cậu, để lộ một gương mặt xinh đẹp ửng hồng. 

Sở Dao trang điểm đậm, trên ngũ quan chỉ mơ hồ nhìn ra được chút nam tính vốn . Dựa vào kỹ thuật đổi đầu hiện đại như thoa son trát phấn này đó, nét góc cạnh nam tính đặc thù đã hoàn toàn được làm dịu đi, lúc ở bên ngoài gần như trông chẳng khác gì so với những cô gái bình thường

Cậu lười biếng ngáp một cái, nhìn cảnh đêm lướt qua bên ngoài cửa sổ mà thẫn thờ, tùy ý vươn tay dời đi những sợi tóc bị gió thổi lên gương mặt. 

Sở Dao thầm cảm thấy có gì đó không đúng, đường về nhà này, hình như có chút khác so với con đường mà cậu hay đi. 

Cùng lúc đó. 

Vũ Hướng Vinh cũng thầm cảm thấy có chút không đúng. 

Bình thường, chỉ cần ở riêng với vị Chử tiểu thư này, cô ta sẽ luôn ríu rít đáp lời với hắn. 

Không biết có phải là do hôm nay uống nhiều rượu quá hay không mà cô ta cũng không có làm ra hành động gì khiến hắn khó xử như trước, vai lưng căng thẳng của hắn cũng không khỏi buông lỏng một chút. 

Dù sao thì chuyện kiểu này hắn cũng không tiện nói ra với ông chủ, ngược lại còn sẽ ảnh hưởng đến con đường tiến triển của hắn. Chuyện mà hắn có thể làm cũng chỉ là bảo trì khoảng cách, việc công xử theo phép công, tận khả năng hoàn thành hảo nhiệm vụ xong liền cách xa người phụ nữ này. 

Phụ nữ.

Trong mắt hắn thật sự chính là một đại danh từ khiến người ta cảm thấy phiền toái. 

Bên trong thùng xe bịt kín là mùi rượu mỏng manh hoà lẫn với hương nước hoa ngọt ngào thoang thoảng

Khác với mùi hương nồng nặc mà người phụ nữ nọ dùng hằng ngày, hương vị này càng thêm mềm nhẹ, vị trái cây nhàn nhạt lại mơ hồ hoà quyện với mùi hoa, theo làn gió đêm ùa vào ghế sau, từng đợt mùi hương không ngừng bay vào chóp mũi hắn. 

Vũ Hướng Vinh không nhịn được lại liếc ra hàng ghế sau một cái. 

Nhưng vừa liếc mắt. 

Lại khiến cho tinh thần kiêu ngạo, tự tin, lâm nguy không sợ trong công việc của hắn, trong nháy mắt như muốn lung lay sắp đổ

???

Cô bồ của ông chủ mà hắn phải đi đưa đón.

Chỉ tốn một đêm để chỉnh dung đấy à?

***

A Vinh (trên mặt vững như lão cẩu, trong lòng lại hoảng muốn chết): Nhất định là phương thức lái xe của tui không đúng.

Dao Dao (cười hì hì bò đến chỗ tựa lưng ghế lái): Đúng vậy, anh nên đổi qua cách lái xe khác nha.

Bình Luận (0)
Comment