Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 69

Đây là một câu hỏi rất hay.

Kinh Trập im lặng rụt tay về, Dung Cửu có mũi chó hay sao?

“… Lúc bôi thuốc, nếu không dùng ngón tay chạm vào, thì phải dùng cái gì chứ?”

Kinh Trập vừa nói vừa lùi về phía sau, ánh mắt của người đàn ông quả thực có chút quá đáng sợ.

Dung Cửu chộp lấy vai cậu, lực tuy không lớn nhưng lại ngăn chặn mọi động tác của cậu. Hắn lạnh lùng rủ mắt xuống, ánh nến leo lét trong phòng căn bản không thể xuyên qua đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, “Em chỉ bôi thuốc bằng hai ngón tay này?”

Vậy tại sao những chỗ khác hoàn toàn không ngửi thấy mùi?

Kinh Trập thẹn quá hóa giận, đá một cái vào cẳng chân người đàn ông, cộc lốc nói: “Ta thích bôi thuốc chỗ nào thì bôi chỗ đó, huynh quan tâm làm gì?”

Cứ hỏi tới tấp thế này, làm như hắn tận mắt nhìn thấy vậy…

Kinh Trập giật mình, quay phắt đầu lại nhìn cánh cửa phía sau.

Cánh cửa đó, nhìn qua, có vẻ cũng không được khít cho lắm.

… Vừa rồi lúc người ở bên ngoài, rốt cuộc có nhìn thấy gì không?

Vừa nghĩ đến khả năng đáng sợ này, cơ thể Kinh Trập không nhịn được mà run lên một cái, tim lạnh toát, như bị thứ gì đó lôi tuột xuống.

Cho dù người này là Dung Cửu, bị hắn nhìn thấy, cũng xấu hổ muốn chết đi cho xong.

Cậu theo bản năng muốn ghé sát lại quan sát kỹ, nhưng cơ thể vừa mới động đậy, đã lập tức bị bàn tay kia bẻ ngược trở lại.

Dung Cửu dường như tưởng cậu định bỏ chạy, tuy thần sắc không thay đổi, nhưng loại ác ý gần như bùng phát kia lại tràn ra ngoài.

“Em đoán xem, tại sao ta lại để ý?” Hơi thở của Dung Cửu lướt qua tai, cảm giác đó thực sự quá gần, gần đến mức khiến người ta rùng mình.

Hơi ẩm dính nhớp rót vào tai Kinh Trập, tiếng nuốt nước bọt kỳ lạ đó khiến ngón tay đang nắm lấy áo người đàn ông của cậu cũng run rẩy.

“Huynh…”

Kinh Trập cắn chặt răng, mới ngăn không cho tiếng r*n r* xấu hổ bật ra.

Cảm giác này thực sự quá tồi tệ.

Cậu không thích cảm giác này lắm, giống như cả người đều bị đối phương khống chế, ngay cả âm thanh cũng nghe không rõ ràng.

… Quái dị.

Trước có Dung Cửu ép người, sau có cảm giác kỳ lạ kia…

Chẳng hiểu sao, cùng với lời nói của người đàn ông, cậu dường như cũng cảm nhận được mùi hương của loại mỡ kia ngày càng nồng nàn.

Trong căn phòng này, mùi hương ngọt ngào ấy nồng nặc vô cùng.

Kinh Trập hơi hối hận, lúc trước tại sao cậu lại nhờ Trịnh Hồng mua thứ này chứ.

Mùi hương này, thực sự quá… trêu chọc lòng người.

Như thể có thứ gì đó đang không ngừng thối rữa, mang theo mùi thơm kỳ quái, như nước quả bị nghiền nát, lại như trái cây rơi xuống đất vỡ vụn, tỏa ra hơi thở quái dị dụ dỗ con mồi…

Cái mùi ngọt ngấy đến mức khiến người ta say đắm ấy, dường như không chỉ là mùi hương vốn có của loại mỡ kia, mà càng giống như bản thân d*c v*ng.

“… Huynh… Có phải huynh đã nhìn thấy rồi không?”

Lúc Kinh Trập thốt ra câu này, xấu hổ đến mức cả người run rẩy.

Cậu không ngốc đến thế.

Phản ứng khác thường của người đàn ông, sự truy hỏi dai dẳng kia, chẳng phải là một biểu tượng khác của d*c v*ng sao.

Người đàn ông vừa rồi dừng lại bên ngoài, sở dĩ có khoảnh khắc đó… khiến cậu kinh hoàng nhận ra có người đang nhìn trộm… thì tự nhiên, là vì… người đàn ông trong lúc kích động, đã không che giấu được sự điên cuồng muốn cướp đoạt.

Nỗi kinh hoàng như bị dã thú nhắm trúng khiến cơ thể cậu ý thức được nguy hiểm, nên mới nhạy bén phát hiện ra như vậy…

… Dung Cửu cắn lấy ngón tay cậu.

“Kinh Trập, để ta giúp em, thế nào?”

Lời thì thầm kỳ quái đó khiến giọng nói vốn lạnh lùng của Dung Cửu cũng nhuốm chút màu sắc ám muội.

Trong khoảnh khắc ấy, Kinh Trập bất giác nín thở.

Trong đôi mắt ngước lên của người đàn ông, dường như có một con dã thú điên cuồng, ngay khoảnh khắc hắn dùng sức cắn lấy gốc ngón tay cậu, đã được giải phóng.

Tuệ Bình tỉnh dậy, theo thói quen hàng ngày đi rửa mặt, sau đó sắp xếp những thứ Kinh Trập cần dùng hôm nay.

Bây giờ cậu ta đi theo bên cạnh Kinh Trập chỉ là giúp chạy việc vặt, sắp xếp một số giấy tờ, và chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho cậu. Liêu Giang là thái giám nhị đẳng, những việc có thể làm nhiều hơn, nhất là khi ra ngoài giao thiệp với các Chưởng tư khác.

Những việc này, Liêu Giang đi theo bên cạnh Giang chưởng tư, ít nhiều cũng từng thấy qua.

Nhưng Kinh Trập vốn thích tự mình làm mọi việc, nên Tuệ Bình rất nhàn nhã.

So với việc quét dọn hàng ngày trước đây, công việc này không chỉ nhàn hạ, mà đi theo Kinh Trập ra vào, những thứ nhìn thấy được cũng nhiều hơn trước rất nhiều.

Thế Ân và Cốc Sinh tuy có chút ghen tị, nhưng chuyện này là do Khương Kim Minh đích thân chỉ định, bọn họ mấy người lại là bạn tốt, cười đùa một chút rồi cũng cho qua.

Cậu ta múc nước nóng, bưng đến cửa, lại nghe thấy trong phòng Kinh Trập vẫn chưa có động tĩnh gì.

Thật kỳ lạ.

Sao Kinh Trập vẫn chưa dậy nhỉ?

Cậu ấy vốn luôn ngủ sớm dậy sớm, có khi còn dậy sớm hơn cả cậu ta. Là bạn cùng phòng cũ, Tuệ Bình rất rõ thói quen sinh hoạt của cậu.

Tuệ Bình nhíu mày, nhìn sắc trời bên ngoài, cũng không có ý định gọi cậu dậy.

Kinh Trập bây giờ là Chưởng tư, mỗi sáng cũng không cần dậy sớm như vậy, nghỉ ngơi thêm một chút cũng tốt, có lẽ tối qua nhiều việc quá nên hơi mệt chăng?

Cậu ta nghĩ vậy, bưng nước quay về, rồi đi sắp xếp lại những thứ hôm qua chưa xem hết.

Chỉ là đợi đến khi trời sáng rõ, trong phòng Kinh Trập vẫn im lìm không một tiếng động, cậu ta bắt đầu thấy lạ, đúng lúc này, Liêu Giang cũng tới.

Liêu Giang: “Ngươi nói Kinh Trập vẫn chưa dậy?”

Tuệ Bình: “Đúng vậy, đã qua xem mấy lần rồi, một chút động tĩnh cũng không có, có phải vẫn đang ngủ không?”

Liêu Giang: “Thế cũng không đúng, với tính cách của cậu ta, giờ này dù thế nào cũng phải dậy rồi, cho dù người khó chịu, cũng nên nói với ngươi một tiếng mới phải, không phải là hôn mê rồi chứ?”

“Hả? Hôm qua trông vẫn còn khỏe mạnh mà.” Tuệ Bình giật mình, miệng tuy nói vậy, nhưng chân đã bước về phía phòng Kinh Trập.

Sức khỏe Kinh Trập lúc tốt lúc xấu, cũng không phải lần đầu tiên phát bệnh.

Hai người gõ cửa mấy lần, đều không nghe thấy động tĩnh bên trong, trong lòng tự nhiên thấy không ổn.

Tuệ Bình cuống lên, chạy về lấy chìa khóa phòng Kinh Trập.

Trong lúc vội vàng, cậu ta suýt nữa vấp ngã, nhưng cũng chẳng màng.

Cậu ta lau mồ hôi trên trán, rất nhanh đã đến trước cửa.

Phòng Kinh Trập tổng cộng chỉ có hai chìa khóa, một cái cậu tự mang theo người để tiện ra vào, cái còn lại để chỗ Tuệ Bình, phòng khi cậu làm mất hoặc có chuyện khẩn cấp, người khác không vào được.

Tuệ Bình tra chìa khóa vào ổ, rất nhanh đã mở được cửa gian ngoài.

Hai người ba chân bốn cẳng chạy vào, vòng qua tấm bình phong.

“Kinh Trập?”

“Kinh Trập!”

Ngay khi bước chân họ lao về phía cửa gian trong, họ lờ mờ nghe thấy một tiếng nức nở run rẩy. Âm thanh quá nhỏ, cứ như tiếng gió luồn qua khe cửa, khiến họ tưởng mình nghe nhầm.

Bởi vì lắng tai nghe lại thì chẳng còn chút tiếng động nào.

“Kinh Trập! Ngươi không sao chứ?”

Tuệ Bình đập cửa, giọng không hề nhỏ.

Nhưng trong phòng vẫn yên ắng lạ thường.

Liêu Giang: “Chìa khóa đâu?”

“Chìa khóa phòng trong này, ta cũng không có.”

Tuệ Bình chỉ có chìa khóa cửa chính, còn chìa khóa phòng trong, cho dù đưa cho cậu ta, cậu ta cũng sẽ không cầm.

Cho dù là bạn bè thân thiết đến đâu, trong một số chuyện vẫn phải giữ khoảng cách, nhất là những chuyện riêng tư thế này.

Kinh Trập biết chừng mực, Tuệ Bình cũng sẽ không vượt quá giới hạn.

Liêu Giang kêu lên một tiếng, giơ chân đạp cửa.

“Rầm — Rầm rầm –“

Đến cái thứ ba, khi cánh cửa suýt bị đạp tung ra, bên trong cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

“Đừng đạp nữa…”

Giọng nói rất nhỏ, Tuệ Bình phải ghé sát tai vào mới miễn cưỡng nghe thấy, cậu ta vội vàng kéo Liêu Giang lại.

“Kinh Trập hình như tỉnh rồi?”

Liêu Giang bị kéo lùi lại mấy bước, dừng chân nhíu mày nhìn cánh cửa, lờ mờ quả thực nghe thấy tiếng bước chân.

Giống như có người ngã từ trên giường xuống, sau tiếng “bịch” là tiếng lê bước chậm chạp chần chừ.

Từ từ tiến về phía này.

Cửa bị Liêu Giang đạp hỏng một chút, người bên trong muốn mở cửa cũng phải mất một lúc, mới tháo được then cài, để lộ khuôn mặt đỏ bừng.

Mặt Kinh Trập lấm tấm mồ hôi, tóc tai rối bù, dính bết lên trán và má, ngay cả quần áo trên người cũng mặc xộc xệch, như thể vơ đại cái gì đó khoác lên, nhăn nhúm.

Trong phòng tỏa ra một mùi kỳ lạ, hơi nồng, nhưng lại mang theo chút hơi lạnh buốt giá.

Ngửi kỹ thì thấy lạ, nhưng muốn tìm kỹ nguồn gốc của nó thì lại biến mất tăm.

Chẳng hiểu sao, khoảnh khắc cửa mở ra, hơi ấm mang theo mùi hương đó ùa ra, nhưng ngay sau đó cái lạnh lẽo quái dị lập tức bao trùm lấy họ.

Nhìn vào bên trong, cửa sổ trong phòng gần như mở toang hết, chẳng giữ ấm được chút nào, thảo nào lại lạnh thế này.

Vượt qua cơ thể đang run rẩy của Kinh Trập, nhìn về phía chiếc giường phía sau, bừa bộn đến thảm hại, chăn đệm trên giường không cánh mà bay, đệm lót bên dưới chỗ này ướt một mảng, chỗ kia ướt một mảng.

Hai cái gối vứt lăn lóc dưới đất.

Cả căn phòng bừa bộn vô cùng.

Như mang theo chút hơi lạnh ẩm ướt.

Liêu Giang kinh hãi thất sắc, nắm lấy ngón tay Kinh Trập, bị nhiệt độ nóng bỏng tay làm cho giật mình: “Ngươi sao vậy? Có phải sốt rồi không?”

Tuệ Bình quan sát kỹ mặt mũi Kinh Trập, phát hiện mắt cậu ướt sũng, đuôi mắt đỏ hoe, hoặc là đã khóc, hoặc là bị sốt cao đến mức không chịu nổi.

Nhìn lại căn phòng bừa bộn như vậy, mày cậu ta cũng nhíu chặt: “Ngươi mở cửa sổ ngủ à?”

Bên ngoài gió bắt đầu nổi lên, cửa nẻo mở toang thế này, gió lùa vào khiến người ta không chịu nổi.

Cậu ta đi tới đóng bớt một hai cánh cửa sổ lại.

“Ta…”

Kinh Trập vừa thốt ra chữ đầu tiên, giọng đã khàn đặc khó nghe.

Cậu ho khan dữ dội vài tiếng, dùng chất giọng vẫn còn khô khốc nói: “… Tối qua lúc ngủ quên kiểm tra cửa nẻo. Nửa đêm tỉnh dậy, định ngâm nước nóng cho ấm người… Kết quả ngâm xong, nằm lên giường một lúc, thì đến giờ này…”

Lời cậu nói gần như đều là sự thật, chỉ là lược bỏ một số quá trình và sự việc đã xảy ra, nghe có vẻ vô cùng chân thành.

Liêu Giang day trán, bất lực thở dài: “Ngươi bây giờ đến đi cũng không nổi nữa rồi, trên giường bừa bộn thế này, không phải vừa mới vật lộn đấy chứ? Sao ngươi có thể không đắp chăn mà nằm nghỉ, lại còn không đóng cửa sổ…”

Cậu ta càng nói càng tức ngực.

Cậu ta đang đỡ lấy Kinh Trập, vì tiếp xúc gần nên có thể cảm nhận được Kinh Trập bây giờ tay chân mềm nhũn, phải dựa vào cậu ta mới đứng vững được.

Hơn nữa người đã bị lạnh đến tỉnh rồi, muốn đi lấy nước nóng ngâm mình, sao không gọi Tuệ Bình dậy cùng?

Tuệ Bình ở bên cạnh Kinh Trập vốn là để lo những việc lặt vặt này, kết quả Kinh Trập không thích sai bảo cậu ta, cứ muốn tự mình làm.

Vừa nghĩ đến chuyện này, Tuệ Bình lại không nhịn được mà thở dài.

Liêu Giang cũng vậy.

Cậu ta tuy là thái giám nhị đẳng, dưới tay không có nhiều người, nhưng nếu cần gọi người hầu hạ thì cũng rất thuận tay.

Chứ chưa bao giờ có chuyện tự mình đi xách nước nóng cả.

Hai người kẻ tung người hứng, dạy dỗ Kinh Trập một trận tơi bời. Một người ấn cậu xuống giường nghỉ ngơi, người kia đi thu dọn đống lộn xộn.

Khi Liêu Giang phát hiện chăn và quần áo của Kinh Trập, thế mà lại có một nửa nằm trong thùng tắm, cậu ta kinh ngạc đến ngây người.

“Ngươi… ngươi đừng nói với ta là ngươi đã đến mức này rồi, mà còn định tắm xong tiện thể giặt luôn quần áo đấy nhé? Hơn nữa chăn của ngươi toàn là bông, ngâm vào nước làm cái gì? Ngươi sốt đến mụ mị đầu óc rồi à?”

Một tràng liên thanh trách móc khiến Kinh Trập cúi gằm mặt xuống.

Tuệ Bình muốn cười, nhưng đưa tay sờ trán Kinh Trập thấy vẫn nóng hầm hập, nỗi lo lắng trong lòng không sao nén xuống được.

Cậu ta tháo chăn đệm ra, thay bộ mới vào, định thay quần áo cho Kinh Trập thì bị cậu yếu ớt nắm lấy tay.

“Không cần… bộ này ta vừa mới thay xong.”

Tuệ Bình nhướng mày, “Vậy cũng tùy ngươi, nhưng ngươi bắt buộc phải nằm xuống nghỉ ngơi.”

Rồi lại nói.

“Thuốc Dung Cửu đưa ngươi giấu ở đâu? Ta lấy ra cho, ngươi tìm xem có thứ gì dùng được không.”

Lúc nói cậu ta đang cúi đầu cuộn đồ đạc lại, nên không để ý đến vẻ mặt càng thêm đỏ bừng vì xấu hổ của Kinh Trập khi nghe đến tên “Dung Cửu”.

“… Ta để ở… cái tủ bên trong.”

Kinh Trập giơ tay chỉ vào cái tủ phía trong.

Tuệ Bình gật đầu với cậu, rồi ôm đồ đi tới, cùng lúc đó Liêu Giang cũng tìm được chăn mới, ôm ra đặt lên giường.

“Ngươi cứ đắp tạm cái này cho ấm người đã, lát nữa ta lồng vỏ chăn vào sau.” Liêu Giang nói, “Việc công hôm nay không cần lo nữa, dù sao cũng toàn chuyện lặt vặt, hôm qua đã bàn giao rồi, nếu có ai đến, trừ khi là Chưởng tư Chưởng ấn, còn không ta từ chối hết cho ngươi.”

Đến địa vị như Kinh Trập, trừ phi bệnh nặng, còn không nếu gắng gượng được thì cũng không phải chuyện lớn, không cần thiết phải chuyển ra ngoài.

Cùng lắm thì, tuy ngoài mặt không được mời thái y, nhưng lén lút bỏ chút tiền mời y quan đến xem cũng được. Ít nhất so với đám cung nhân bình thường, họ sẵn lòng bán cho Chưởng tư một cái ân tình hơn.

“Nếu đến tối mà vẫn không hạ sốt, ta sẽ đi Thị Vệ Xử một chuyến.”

Ít nhất mấy lần Kinh Trập đến Thị Vệ Xử là để khám bệnh.

Chứng tỏ ở đó có cách liên hệ với thái y.

Bọn họ vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Kinh Trập, điều này càng khiến cậu chột dạ.

Sự áy náy trong lòng cậu lớn đến mức cậu hận không thể biến thành con Kinh Trập, bò ra xin lỗi họ.

… Nhưng Kinh Trập không dám.

Tay chân bủn rủn vô lực là thật, khóe mắt đỏ hoe là thật, mặt mũi nóng bừng cũng là thật… Cả người cậu hoàn toàn phù hợp với trạng thái của người bị bệnh, dù cậu có giải thích thế nào, người khác cũng sẽ không tin.

Cậu nằm trên giường, ánh mắt vô thức nhìn về phía cánh cửa sổ cuối cùng đang mở.

Ngay trước khi hai người họ xông vào, Dung Cửu vừa mới từ chỗ này rời đi.

Đó có thể gọi là ngàn cân treo sợi tóc.

Kinh Trập nghĩ mãi không ra, người đàn ông đó lấy đâu ra cái gan làm chuyện tày đình như vậy?

Lúc Tuệ Bình và Liêu Giang vừa định đi tìm cậu, cách hai lớp cửa, Kinh Trập đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập sau đó giống như bùa đòi mạng.

Kinh Trập mím môi, điều này khiến cậu vừa khó hiểu, lại vừa bất an.

Cũng không biết cậu có nên thấy may mắn hay không, đúng lúc nước sôi lửa bỏng thì Tuệ Bình và Liêu Giang xông vào, nếu không, Kinh Trập e là đã bị hắn nuốt sống rồi.

Một con Kinh Trập từ từ rúc sâu vào trong giường, kéo chăn trùm kín đầu.

Đáng sợ quá.

Cậu lại nghĩ như vậy một lần nữa.

Tại sao người đàn ông này lại thành thục đến thế?

Cậu khóc đến thảm hại, đến nhục nhã, nhưng người đàn ông này không hề có chút lòng thương hại nào, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời cầu xin của cậu, cứ như tất cả những điều đó chỉ là gia vị thêm vào.

Càng trở nên càn rỡ hơn, hoàn toàn không biết kiềm chế là gì.

Hắn muốn nếm thử một đóa hoa.

Đóa hoa ấy trông vô cùng non nớt, mỗi lần nở hoa dường như chỉ nguyện hé lộ một khe hở nhỏ xíu, như đang dụ dỗ ong bướm đến hái.

Nhưng phần lớn lũ ong đều không biết nơi đây ẩn chứa mật ngọt tuyệt vời, chúng thà bay đến nơi khác, đi hái những đóa hoa rực rỡ hơn.

Nhưng thi thoảng, cũng sẽ có vài con ong lạc lối bay đến đây, rồi phát hiện ra sự khác biệt của đóa hoa này, chúng cố gắng xông vào, tranh giành đóa hoa không ai phát hiện này.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, chúng sẽ bất ngờ nhận ra, đóa hoa tưởng như không ai để ý này, đã sớm bị một con ong chúa phát hiện rồi.

Không chỉ bị phát hiện, nó đã bá đạo đánh dấu lãnh thổ của mình lên khắp mọi nơi, khiến lũ ong khác chưa kịp đến gần đã cảm nhận được mùi hương nó tỏa ra.

Lũ ong thèm thuồng biết bao, mùi hương mà đóa hoa kia sở hữu.

Ngọt ngào, rữa nát.

Nhưng sự uy h**p cực mạnh khiến chúng không dám vượt qua giới hạn nửa bước.

Chỉ đành trơ mắt nhìn con ong chúa kia, đáp xuống đài hoa, chúng bỗng phát hiện, con ong chúa kia to lớn hơn chúng rất nhiều.

Nhưng khi đóa hoa kia nở rộ, cũng chỉ có một khe hở nhỏ xíu như vậy.

Thế là con ong chúa kia vươn những xúc tu và móng vuốt sắc nhọn của mình ra, hung hăng cắn xé cánh hoa non nớt, móng vuốt của nó cắm sâu vào đài hoa, khi đóa hoa không ngừng run rẩy, nó càng bám chặt hơn, không để mình rơi xuống.

Thế là, đài hoa rung lắc dữ dội hơn.

Nhưng lại buộc phải nở rộ, cho đến khi con ong chúa kia chậm chạp dùng cơ thể to lớn của mình, chen vào khe hở chật hẹp đó, cuối cùng bị nuốt chửng hoàn toàn, thỏa thích hút lấy mật ngọt nơi nh** h** sâu nhất.

Ai cũng có thể nhìn thấy đóa hoa này, nhưng không ai có thể sở hữu nó.

Bởi vì con ong chúa kia tham lam biết bao, không cho phép bất kỳ giọt mật nào chảy ra ngoài.

Cảnh Nguyên Đế mở mắt, trong tay đang cầm một đóa hoa mỏng manh như thế.

Đó là lúc sáng sớm, cung nhân Càn Minh Cung đặc biệt đến Ngự Hoa Viên, hái xuống đóa hoa non nớt nhất trong bụi, sau đó tỉ mỉ cắt tỉa, rồi mới đưa đến án thư của Hoàng đế bệ hạ.

Thói quen này cũng không biết bắt đầu từ bao giờ.

Nhưng vào mùa đông thế này mà có thể nuôi dưỡng được đóa hoa như vậy, đã là vô cùng quý giá, nếu không có bàn tay chăm sóc tỉ mỉ của thợ làm vườn, thì tiết trời này, căn bản không thể nở ra đóa hoa như thế.

Trong nhà kính đó, chẳng tìm đâu ra đóa hoa nào đẹp hơn thế này.

Nhưng đóa hoa danh giá thực sự như vậy lại bị Hoàng đế bệ hạ tùy ý kẹp giữa ngón tay, sau đó hàm răng trắng ởn hung hăng cắn lấy cánh hoa non nớt, rồi xé nát nuốt chửng.

Trong khoảnh khắc đó, bất kỳ cung nhân nào vô tình nhìn thấy cảnh tượng này đều không nhịn được mà rùng mình, sau đó vội cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn nữa.

Cứ như đang nhìn thấy một con dã thú, ngấu nghiến nuốt chửng con mồi, dùng móng vuốt sắc nhọn xé rách da thịt non nớt, rồi nuốt từng chút từng chút một vào bụng.

Cảnh Nguyên Đế đang ăn hoa. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Nhưng thứ hắn ăn, dường như lại không phải là hoa.

Mà là mượn việc đó, để kìm nén một loại d*c v*ng điên cuồng táo bạo nào đó.

Hắn cuối cùng nuốt chửng cả đóa hoa, rồi ném cành hoa còn lại lên bàn, sau đó cả người dựa vào lưng ghế, vô cảm nhìn Ninh Hoành Nho.

Ninh Hoành Nho đứng trước bàn, chỉ cảm thấy toàn thân như bị dã thú nhìn chằm chằm, cảm giác nguy hiểm đó khiến gã giữa ngày đông giá rét mà mồ hôi đầm đìa.

Nhưng gã căn bản không dám đưa tay lau, chỉ giữ nguyên nụ cười như vậy. Gã không ngẩng đầu nhìn Hoàng đế bệ hạ, nhưng cũng không dời mắt đi, chỉ im lặng để mặc Hoàng đế đánh giá.

“Ngươi vừa nói, bạn cũ của Sầm Huyền Nhân, đã tìm thấy Liễu thị và Sầm Lương?”

“Đúng vậy ạ.”

Cuối cùng cũng đợi được Hoàng đế bệ hạ mở miệng, trong lòng Ninh Hoành Nho rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần bệ hạ chịu nói chuyện, dù thế nào cũng tốt hơn nhiều so với việc phải chịu đựng áp lực khổng lồ như hiện tại.

Chỉ có điều…

Vừa nghĩ đến những lời mình sắp nói tiếp theo, áp lực của Ninh Hoành Nho lại tăng lên chút đỉnh.

Sầm Huyền Nhân có không ít bạn bè, có người là bạn chốn quan trường, có người là bạn bè tam giáo cửu lưu chốn giang hồ. Nhóm người trước, ngay khi ông gặp chuyện năm đó, gần như đã cắt đứt quan hệ với ông, cho dù không cắt đứt, cũng bị Sầm Huyền Nhân chủ động xa lánh, không muốn liên lụy.

Nhóm bạn bè sau thì lại có cảm giác như rải rác khắp thiên hạ, ngành nghề nào cũng có người ông từng kết giao, ngay cả Trần An trong cung năm xưa cũng là một trong số đó.

Nhóm trước muốn tra xét còn dễ, nhóm sau thì khó hơn nhiều.

Nhưng khi bọn họ chủ động tìm đến Liễu thị, mối liên hệ từng có giữa bọn họ và Sầm Huyền Nhân cũng theo đó mà nổi lên mặt nước.

Lần này người phát hiện ra hai mẹ con là một tiêu sư*.

*Tiêu sư là nghề bảo tiêu, nhiệm vụ của họ là bảo vệ tài sản của thương nhân.

Vị tiêu sư này vào nam ra bắc, không thường xuyên ở kinh thành, năm xưa sau khi nhận được tin tức, ông ta từng vội vã quay về, nhưng không kịp gặp mặt lần cuối.

Từ đó ông ta tránh xa kinh thành, khi áp tiêu cũng rất ít khi đi tuyến đường đó, luôn tránh thật xa.

Lần này là ngoài ý muốn, cũng là trùng hợp.

Liễu thị và những người khác vừa đến Đồng Châu dừng chân thì bị ông ta nhìn thấy. Nếu là người khác có lẽ sẽ tưởng mình bị ảo giác, cũng sẽ không cố chấp như ông ta.

Nhưng vị tiêu sư này lại tự cho rằng Sầm Huyền Nhân có ơn cứu mạng với mình, nên vô cùng quan tâm đến tẩu tử Liễu thị này, khăng khăng ở lại Phủ Thành thêm vài ngày, lúc này mới lần mò tìm được bà.

“Trong tay ông ta dường như có tin tức về Sầm Huyền Nhân trước khi chết năm xưa.” Ninh Hoành Nho nói, “Chỉ có điều người này làm nghề tiêu sư đã quen, vào nam ra bắc, rất cảnh giác với nguy hiểm, người của chúng ta tạm thời không thể tiếp cận ông ta.”

Nhân thủ được sắp xếp theo dõi dù có kín đáo đến đâu, trên người họ vẫn luôn mang theo khí thế mà người thường không nhận ra, nhưng người thường không phát hiện được, còn những tiêu sư kia thì khác.

Dù sao nghề của bọn họ là l**m máu trên lưỡi dao, rất dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của nguy hiểm.

Bọn họ đương nhiên không thể để tiêu sư nhìn thấu thân phận của mình, nên chỉ đành bám theo không xa không gần.

Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng liếc nhìn Ninh Hoành Nho, “Tại sao phải thăm dò?”

Ninh Hoành Nho theo bản năng nói: “Thế giới rộng lớn chuyện lạ gì cũng có, đã có người tưởng chết rồi mà vẫn sống sót, vậy thì có lẽ…”

“Chết rồi thì sao? Sống thì sao?”

Giọng nói của Cảnh Nguyên Đế lạnh lẽo như tuyết ngàn năm không tan, khiến người ta rùng mình ớn lạnh.

“Giết kẻ đó đi.”

“Bệ hạ, ông ta hiện đang tiếp xúc với Liễu thị và những người khác, định đưa họ rời khỏi Đồng Châu, chỉ cần họ cùng rời khỏi Đồng Châu, sẽ càng lúc càng xa kinh thành.” Ninh Hoành Nho căng thẳng nói, “Nếu người đó đột nhiên chết, thì…”

“Ai bảo ngươi giết người ngay trước mặt?”

Đồng tử Cảnh Nguyên Đế hơi co lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã.

“Đã là tiêu sư, luôn phải có lúc áp tiêu vào nam ra bắc, trên đường ắt sẽ gặp chút nguy hiểm… Không chừng, có đôi khi đó chính là kiếp nạn mà ông ta không thể tránh khỏi.” Giọng nói ấy như loài mãnh thú săn mồi nguy hiểm, dường như có thể xé nát lý trí bất cứ lúc nào, “Đương nhiên, những gì ông ta biết cũng không cần thiết phải giữ lại.”

Chuyện như vậy, chẳng lẽ còn cần hắn phải dạy sao?

Ninh Hoành Nho cảnh giác, không dám nói thêm lời nào nữa.

“Vâng.”

Khi lui ra, Ninh Hoành Nho khẽ thở dài, chỉ cảm thấy cả người như muốn kiệt sức.

Bất luận Sầm Huyền Nhân có còn sống hay không, thì cũng giống như Liễu thị và Sầm Lương, dẫu cho ông có khả năng còn sống, thì ông cũng nhất định phải là người chết. Trên danh nghĩa, tuyệt đối không được để lại bất kỳ khả năng nào cho thấy ông còn sống sót.

Dù cho phải dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn.

“Mẹ, mẹ đừng đợi nữa.”

Kinh thành cách Đồng Châu, nếu thúc ngựa chạy nhanh thì cũng chỉ mất hai ngày một đêm là đến nơi, thực ra cũng không tính là quá xa.

Nhất là ở Phủ Thành.

“Người đó nói hôm qua là sẽ về, nhưng đến hôm nay vẫn chưa có tin tức gì, biết đâu ông ta chỉ lừa mẹ thôi.” Sầm Lương bĩu môi, kéo người mẹ vẫn luôn đứng ngoài cửa ngóng trông trở vào.

Trời lạnh thế này, mẹ lại cứ đứng ngoài trời cả ngày, thế sao chịu được?

Nàng nỗ lực kiếm tiền như vậy, không phải để Liễu thị chịu khổ.

Liễu thị cười khổ nói: “Mẹ tuy không nhớ rõ mặt mũi hắn lắm, nhưng vẫn nhớ tên hắn, những lời hắn nói cũng khớp với chuyện ngày xưa.”

Mới nửa tháng trước, có một người tự xưng tên là Trương Thế Kiệt tìm đến bọn họ.

Liễu thị nhớ cái tên này.

Phu quân trước kia quả thực có một người bạn tên là Trương Thế Kiệt, là một tiêu sư chạy việc vặt trong tiêu cục.

Tuy không tài giỏi lắm, nhưng tính tình lại rất hoạt bát cởi mở, suốt ngày tẩu tử này tẩu tử nọ đi theo sau bà, có điều hắn ở nhà họ chưa được bao lâu thì đã rời kinh thành ra ngoài bôn ba.

Về sau cũng không gặp lại mấy, thi thoảng chỉ nghe nói có thư từ qua lại với Sầm Huyền Nhân.

Hai mẹ con vừa đến Đồng Châu dừng chân không lâu thì Trương Thế Kiệt tìm đến cửa, nói là trong lúc áp giải tiêu vật, vô tình nhìn thấy bà, lúc này mới đuổi theo.

Ban đầu mẹ con Liễu thị không tin ông ta, cũng không muốn dính líu đến chuyện cũ năm xưa.

Nhưng không ngờ Trương Thế Kiệt nói, trong tay ông ta có một bức thư Sầm Huyền Nhân gửi đến trước khi chết, trong đó có lẽ có thứ mà mẹ con Liễu thị quan tâm.

Chỉ là thứ đó ông ta để ở nhà, cần phải quay về lấy, bọn họ đã hẹn thời gian, chính là ngày hôm qua.

Hôm qua Liễu thị ở nhà đợi cả ngày lẫn đêm, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng Trương Thế Kiệt đâu.

Sầm Lương đã bắt đầu nghi ngờ, tên này có phải lừa đảo không?

Biết được nơi ở của họ, lại dùng lời ngon ngọt thuyết phục họ, đợi họ buông bỏ cảnh giác nói ra tình hình của mình, sau đó ông ta sẽ đi báo quan phủ?

Liễu thị lắc đầu: “Con nói hắn lừa chúng ta thì còn có khả năng, nhưng cho dù hắn báo cáo tình hình của chúng ta cho quan phủ, thì đã sao? Giờ chuyện nhà ta đã được sửa án, dù bị người ngoài biết được, cũng chỉ gây ra một trận sóng gió mà thôi.”

Việc này đối với họ không còn là mối đe dọa, cũng không cần phải sống chui lủi nữa, chỉ là họ đã quen với cuộc sống bình lặng hiện tại, không muốn có thêm biến cố.

Sầm Lương nghĩ lại, thấy cũng đúng.

Nàng hiện giờ đã quen với chuyện trên thương trường, gặp rắc rối gì cũng sẽ nghĩ theo hướng xấu nhất, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý như vậy, mới có thể lấy bất biến ứng vạn biến.

Liễu thị cảm nhận được sự thay đổi của con gái, tuy có chút lo lắng, nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn không nói. Bà biết tính tình mình có chút nhu nhược, Sầm Lương trở nên cứng rắn kiên nghị, chưa hẳn đã là chuyện xấu.

Đợi thêm một ngày nữa, vẫn không thấy vị tiêu sư kia tới, trong lòng Liễu thị đã buông bỏ chuyện này.

Nhưng không ngờ chiều hôm đó, đồ đệ của Trương Thế Kiệt tìm đến cửa.

Lần đầu tiên Trương Thế Kiệt đến, ngoài bản thân ra còn dẫn theo hai đồ đệ, lúc đó ông ta nói với Liễu thị, hai người này đều có thể tin tưởng được, cũng là những đứa trẻ do một tay ông ta nuôi nấng tình như cha con.

Lần này người đến là một trong hai đồ đệ đó.

Mắt cậu ta đỏ hoe sưng húp, vằn tia máu rõ ràng là đã khóc, hơn nữa thần sắc tiều tụy, khóe miệng và trên mặt đều có những vết thương khác nhau, giống như vừa vật lộn với ai đó.

“… Sư phụ, trên đường gấp gáp trở về, không cẩn thận ngã xuống vách núi, bọn ta đã tìm kiếm ở khu vực đó hai ngày hai đêm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đâu.”

Khi nói đến đây, trong mắt người nọ vẫn còn vương nỗi bi thương.

Liễu thị sững sờ, “Vậy ông ấy…”

Người đồ đệ cắn môi, nén tiếng khóc: “Bọn ta đã gửi tin cho sư nương, tin rằng người sẽ sớm đến thôi.” Chỉ cần một ngày chưa tìm thấy thi thể Trương Thế Kiệt, bọn họ một ngày sẽ không bỏ cuộc.

Sau khi báo tin này cho Liễu thị, người đồ đệ kia lại nói, nếu có gì cần giúp đỡ, có thể đến Trương gia tiêu cục cách đó không xa.

Năm xưa Trương Thế Kiệt có thể làm giàu, là nhờ vào một khoản tiền Sầm Huyền Nhân đưa cho, nếu không dù ông ta võ nghệ cao cường, đầu óc linh hoạt đến đâu, cũng không thể đi đến bước đường hôm nay.

Đây cũng là lý do sau khi phát hiện tung tích Liễu thị, ông ta liều mạng cũng phải tìm được bà.

Liễu thị tiễn người đồ đệ kia đi, nhìn Sầm Lương trong nhà.

Sầm Lương lộ vẻ do dự, khẽ nói: “Mẹ, mẹ đừng buồn.”

Liễu thị lắc đầu, mím môi nói: “Nói là buồn thì cũng không hẳn, chỉ là có chút lo lắng cho Trương Thế Kiệt.”

Người đã chết là chết rồi, bất kể người đó từng quan trọng thế nào trong lòng mình, rốt cuộc cũng không bằng người còn sống, bà xưa nay không muốn người còn sống phải bôn ba vì chuyện đã rồi.

Trương Thế Kiệt rõ ràng là vì đi lại vội vàng, nên mới không cẩn thận ngã xuống vách núi. Nghĩ kỹ lại, chuyện này có liên quan rất lớn đến mẹ con bà.

Sầm Lương: “Đợi thêm ít lâu nữa, đợi sư mẫu bọn họ đến, con sẽ đến tiêu cục xem sao, nếu có chỗ nào chúng ta có thể giúp được, con nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.”

Nếu Trương Thế Kiệt không phải kẻ bội tín bội nghĩa, vậy giúp được gì thì nên giúp.

Liễu thị thở dài, cũng gật đầu theo.

Dưới màn tuyết phủ, biết bao mảng tối tăm cũng bị vùi lấp.

Trong nhà lao quan phủ canh phòng nghiêm ngặt, giam giữ toàn là tử tù sắp bị xử chém.

Có người dù bị kết án, cách chết cũng khác nhau. Có người bị chém ngay lập tức, có người đợi sau mùa thu mới chém.

Lưu Hạo Minh bị giam trong một phòng giam ở đây.

Nơi này chật hẹp âm u, không nhìn thấy ánh mặt trời, là một môi trường vô cùng ẩm lạnh, bốc lên mùi hôi thối, ngoại trừ cai ngục đi tuần tra, căn bản không có ai đặt chân đến đây.

Những người này sớm muộn gì cũng chết, cai ngục cũng chẳng buồn cho họ sắc mặt tốt. Mỗi ngày đến giờ phát cơm lại gõ mạnh vào song sắt, như đang gọi chó.

Hôm nay, Lưu Hạo Minh trốn trong góc, bất động.

Cai ngục gõ song sắt nhiều lần mà không thấy phản ứng. Cơn nóng nảy bốc lên, gã lấy gậy chọc mạnh qua khe hở vào người Lưu Hạo Minh.

Lúc này người kia mới ngẩng đầu lên.

Cai ngục chửi bới: “Cái thứ chó má gì mà dám ở đây làm mặt làm mày, thích ăn thì ăn không ăn thì thôi, chết đói cho xong!” Gã dùng sức hất chậu thức ăn xuống đất, nước canh bắn tung tóe, chẳng thể ăn được nữa.

Đợi đến khi cây gậy được rút ra, Lưu Hạo Minh đã bị đánh đến mức co quắp trên mặt đất, dường như đã ngất đi.

Miệng tên cai ngục vẫn lầm bầm chửi rủa, vừa chửi vừa đi tiếp, những tù nhân khác ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.

Người ở đây đều đang chờ chết, chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện khác.

Đợi đến khi tiếng chửi rủa kia ngày càng xa dần, người đang co quắp trên mặt đất kia mới run lên một cái, từ từ móc từ trong ngực ra một cục giấy nhỏ.

Ngay lúc tên cai ngục kia dùng gậy chọc gã, cục giấy này đã âm thầm dính lên đó, theo động tác lăn xuống, được Lưu Hạo Minh nắm gọn trong lòng bàn tay.

Thời gian còn lại, gã chỉ im lặng chịu đòn, hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn lấy một cái.

Móng tay gã đen sì, đầy vết bẩn, so với vẻ nho nhã trước kia, quả là một trời một vực.

Gã cẩn thận mở tờ giấy ra, nương theo ánh sáng le lói, nghiêm túc đọc đi đọc lại những dòng chữ bên trên, sau khi chắc chắn mình đã nhớ kỹ, liền vo tròn cả tờ giấy trong lòng bàn tay rồi nuốt xuống bụng.

Gã nhắm mắt lại, cuộn tròn người, giống như một hòn đá im lìm.

Choang!

Trong Trực Điện Giám, một tiếng vang lanh lảnh, cả ấm trà bị ném vỡ tan tành trên đất.

Cơn thịnh nộ của Chưởng ấn khiến tất cả các Chưởng tư đều im lặng, vị Chưởng ấn thái giám này lúc nào cũng cười ha hả như một người hiền lành, rất ít khi tức giận thế này.

Hơi thở lão có chút dồn dập, nhắm mắt lại, lúc này mới mở ra nhìn người đang quỳ trên mặt đất.

“Trần Mật, ngươi thành thật khai ra, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Ban đầu, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bình thường.

Hàng năm cứ đến cuối năm, các cung các tư đều sẽ kiểm tra tình hình cung nhân bên dưới, một là để quản thúc cung nhân, hai là để phòng khi cần thiết, trấn an trước cho yên ổn, để mọi người ăn cái Tết vui vẻ.

Chỉ là không ngờ năm nay khi kiểm tra, lại lôi ra được một tên trộm.

Chính là Trần Mật.

Trực Điện Giám lục soát được không ít đồ lặt vặt trong phòng Trần Mật. Những thứ này hoặc là đồ của cung nhân khác, hoặc là những thứ mà một thái giám nhị đẳng như cậu ta không thể nào sở hữu.

Mà cậu ta thân là một thái giám nhị đẳng, sở dĩ bị lục soát mà không báo trước, đương nhiên là vì có người tố cáo.

Và người này, là Lưu Phú.

Là bạn cùng phòng, Lưu Phú đương nhiên hiểu rõ tình hình của Trần Mật hơn những người khác, cũng chính vì những gì cậu ta khai báo đều có lý có cứ, nên Lưu chưởng tư mới ra tay.

Kết quả lại thực sự bắt được tang chứng vật chứng rành rành.

Trần Mật dù sao cũng là nhị đẳng, Lưu chưởng tư cũng không tự mình quyết định, mà trực tiếp báo cáo chuyện này lên Chưởng ấn thái giám.

Chưởng ấn thái giám đem chuyện này ra chất vấn Trần Mật, nhưng không ngờ Trần Mật một lời cũng không nói, từ đầu đến cuối đều im thin thít, mặc cho người khác chất vấn thế nào, cậu ta cũng như người câm.

Vốn dĩ Chưởng ấn thái giám cũng chưa nổi nóng đến thế, chỉ là sau hết lần này đến lần khác tra hỏi, người kia vẫn như khúc gỗ, chẳng nói chẳng rằng, có thể tưởng tượng được ngọn lửa giận trong lòng bùng lên thế nào.

“Thôi.” Chưởng ấn thái giám cứng rắn nói, “Nếu ngươi cái gì cũng không chịu nói, vậy thì mời người của Thận Hình Tư đến, ngươi vào Thận Hình Tư mà nói cho rõ ràng.”

Đến nước này, sắc mặt Trần Mật cuối cùng cũng trắng bệch.

Trong cung này ai mà không sợ Thận Hình Tư chứ?

Nhưng một lát sau cậu ta lại cắn răng, cúi đầu xuống, vẫn không nói gì.

Lưu Phú đứng bên cạnh nhìn, giữa hai lông mày đã lộ ra vẻ vui mừng khó nén. Người này đã là do cậu ta tố cáo, cậu ta đương nhiên hận không thể để cậu ta im lặng nhận tội, kết cục càng thê thảm càng tốt.

… Trần Mật, chuyện này cũng không trách ta được.

Lưu Phú thầm nhủ trong lòng, trên đời này ai mà không vì mình chứ?

Đây chỉ là sự hy sinh bất đắc dĩ mà thôi.

Chưởng ấn thái giám hoàn toàn thất vọng, lời lão vừa nói không phải dọa nạt, nếu Trần Mật có thể nắm bắt cơ hội biện bạch vài câu, lão nể tình là người mình, ít nhiều cũng sẽ che chở.

Nhưng cậu ta đã dầu muối không ăn như vậy, thì cũng đừng trách lão nhẫn tâm.

Đúng lúc nước sôi lửa bỏng này, trong đám Chưởng tư vẫn luôn im lặng, đột nhiên có người ngẩng đầu lên.

Kinh Trập liếc nhìn Trần Mật đang quỳ im lặng dưới đất, mỉm cười: ‘Xin Chưởng ấn bớt giận. Trước uy nghiêm của ngài, Trần Mật sợ hãi không dám mở miệng cũng là thường tình. Nếu bây giờ giao người cho Thận Hình Tư, tuy có thể tra rõ ngọn ngành, nhưng e là cũng khiến chúng ta mất mặt.”

Chưởng ấn thu lại vẻ giận dữ, nhìn Kinh Trập, chậm rãi nói: “Ngươi có cao kiến gì?”

Lão nhìn dáng vẻ của Kinh Trập, ngược lại không còn vẻ giận dữ vừa rồi, đáy mắt mang theo chút ý cười nhàn nhạt, cứ như người vừa nổi giận kia không phải là lão vậy.

Kinh Trập: “Chi bằng để ta thử xem.”

Chưởng ấn nhướng mày, nhìn về phía Kinh Trập.

“Ngươi với hắn cũng chẳng có giao tình gì, vừa rồi Lưu chưởng tư hỏi hắn lâu như vậy, hắn một câu cũng không nói, sao ngươi lại cho rằng ngươi… có thể khiến hắn trả lời?”

Kinh Trập vẫn câu nói đó, cứ thử xem đã.

Lời đã nói đến nước này, Chưởng ấn thái giám tự nhiên không từ chối, gật đầu đồng ý để cậu thử.

Kinh Trập đứng dậy, bước vài bước đến bên cạnh Trần Mật, ngồi xổm xuống ghé sát tai cậu ta, không biết đã nói gì.

Chỉ thấy Trần Mật vốn vẫn luôn mặt không cảm xúc, trong khoảnh khắc này đột nhiên dao động, sự thay đổi thần sắc còn dữ dội hơn cả lúc nghe tin mình sắp bị đưa đến Thận Hình Tư.

“Ngươi làm sao mà…”

Cậu ta buột miệng thốt ra mấy chữ này, đột nhiên nhận ra điều gì, lại mạnh mẽ nuốt những lời phía sau vào bụng.

Dù chỉ là một chút thay đổi nhỏ nhoi này, nhưng so với sự im lặng vừa rồi, đã là một phản ứng hoàn toàn khác biệt.

Chưởng ấn thái giám nhìn Kinh Trập với vẻ thích thú.

“Vừa rồi rốt cuộc ngươi đã nói gì với hắn?”

Kinh Trập bình tĩnh nói: “Xin Chưởng ấn thái giám khoan dung, cho phép ta tạm thời giữ bí mật, giao người này cho ta vài ngày, ta nhất định sẽ khiến cậu ta nói ra sự thật.”

Chưởng ấn thái giám: “Ngươi nghĩ kỹ chưa, nếu chuyện này làm không xong, Ta sẽ phạt nặng ngươi.”

Kinh Trập mỉm cười khom người: “Đó là lẽ đương nhiên.”

Cậu đã nói đến mức này rồi, Chưởng ấn đương nhiên đồng ý.

Lưu Phú nhíu mày, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sống Kinh Trập. Kẻ này chả hiểu sao nhảy xổ ra phá đám, nếu không phải do cậu ta, chuyện này đã được định đoạt xong xuôi rồi.

Sau khi mọi người giải tán, Trần Mật bị Liêu Giang áp giải về giam lại trước.

Bên ngoài, Khương Kim Minh nhìn Kinh Trập, hơi nhíu mày: “Ta lại không biết, ngươi có cái tính thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ trượng nghĩa như vậy đấy.”

Nếu bây giờ người gặp nạn là bạn của Kinh Trập, Khương Kim Minh tự nhiên không nghi ngờ việc Kinh Trập sẽ làm như vậy, cậu thậm chí sẽ còn làm quá hơn hiện tại.

Nhưng Trần Mật…

Khương Kim Minh nhớ là hai người họ không hề qua lại với nhau.

“Ta cũng là cơ duyên xảo hợp, biết được chút ít nội tình.” Kinh Trập cụp mắt, “Chẳng qua cảm thấy, kéo được ai thì kéo một cái.”

Khương Kim Minh tặc lưỡi một tiếng, nhìn cậu từ trên xuống dưới, bộ dạng đó cứ như đang tìm chỗ để xuống tay.

Một lúc sau, rốt cuộc ông cũng nhịn xuống.

Chỉ cần vẫn là người dưới trướng mình, chắc chắn phải quất cho một trận roi trước đã, để cậu nhớ đời.

Cái lòng tốt thừa thãi này không cần thiết đâu.

Tuệ Bình đi theo sau Kinh Trập, thấp giọng nói: “Lưu Phú cứ nhìn chằm chằm chúng ta mãi.” Ánh nhìn đó thật sự quá rõ ràng, cứ như sau lưng có thứ gì đang thiêu đốt, thật sự khiến người ta sợ hãi.

Tuy có che giấu, nhưng cũng lộ liễu quá mức rồi.

Kinh Trập bình thản tự nhiên: “Thì cứ để cậu ta nhìn.”

Càng ghen ghét càng tốt, cậu đang hưởng thụ đây này. Người như Lưu Phú, để đó chỉ tổ làm người ta ghê tởm, nếu cứ mặc kệ cậu ta tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày Kinh Trập không nhịn được mà ra mặt.

Vậy thì sớm hay muộn, cũng chẳng có gì khác biệt.

Sớm một chút có khi còn cứu được thêm vài người.

Vừa nghĩ đến những hành vi ngày thường của Lưu Phú, Kinh Trập không khỏi nhíu mày.

Tuệ Bình: “Nhưng sức khỏe của ngươi… không sao chứ?” Giọng cậu ta hạ thấp xuống, rõ ràng là rất lo lắng.

Hai hôm trước Kinh Trập bị bệnh, chỉ nằm trên giường vật vã nửa ngày đã nằng nặc đòi dậy, hai người bọn họ không lay chuyển được cậu, đành phải để cậu tiếp tục làm việc.

Chỉ là sáng sớm hôm nay, nhìn bộ dạng của cậu, lại có vẻ choáng váng, tay chân bủn rủn, điều này không khỏi khiến họ càng thêm lo lắng.

Sợ là bệnh cũ chưa khỏi hẳn, cơ thể lại bắt đầu tái phát.

Kinh Trập nghe Tuệ Bình nói vậy, mặt hơi đỏ lên, theo bản năng cắn chặt răng.

Khỏe, đương nhiên là khỏe, thân thể cường tráng, có chỗ nào không khỏe đâu!

Chỉ là một hai đêm nay, Kinh Trập luôn nhìn thấy Dung Cửu trong phòng.

So với sự kiềm chế lễ độ trước kia, hai ngày nay, Dung Cửu cứ như phát điên, hoàn toàn không còn kìm nén sự thôi thúc đáng sợ đó nữa, lúc nào cũng động tay động chân với cậu, quả thực là một tên háo sắc!

Hơn nữa, có đôi khi… hắn đúng là kẻ điên, sao lại có người có… cái sở thích quái đản như hắn chứ…

Kinh Trập vừa nghĩ đến chuyện này là muốn khóc không ra nước mắt.

Dung Cửu cũng quá b**n th** rồi, chỗ đó, đâu phải chỗ để l**m?

Dường như có một đôi tay vô hình to lớn, trong lúc cậu không hay biết, đã cải tạo cơ thể cậu hết lần này đến lần khác, biến thành một loài dâm thú tham lam không biết liêm sỉ nào đó.

Ngay cả chính cậu, cũng không biết sự khao khát đã thành thói quen kia, rốt cuộc là từ đâu mà ra.

Dạo này Kinh Trập rất muốn tránh mặt Dung Cửu, khổ nỗi tên này, lần nào cũng ôm cây đợi thỏ… Có phải hắn đã tính toán kỹ rồi không?

Cho dù ban ngày cậu trốn bên ngoài, nhất quyết không gặp hắn, nhưng mỗi tối cậu vẫn phải quay về.

Chạy trời không khỏi nắng, cậu sống một mình, lại càng tiện cho tên đàn ông này giở trò b**n th** quấy rối.

Có phải cậu đã vô tình thả ra một con quái vật đáng sợ… mới khiến Dung Cửu không kiêng nể gì như vậy, ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.

Đã nói là cấm dục rồi mà…

Nếu thực sự làm chuyện đó… hai người họ giúp đỡ lẫn nhau, cũng không phải là không thể chấp nhận, nhưng Dung Cửu dường như đã lộ ra thú tính dữ tợn, đó là d*c v*ng chiếm đoạt tàn khốc đáng sợ hơn bất kỳ quái vật nào.

Lớp vỏ bọc dịu dàng dù có dày đến đâu, cũng không thể che giấu bản tính tàn bạo, nỗi sợ hãi nảy sinh tự nhiên đó, là bản năng khó kiềm chế của động vật.

Sớm muộn gì cũng có ngày, cậu sẽ bị Dung Cửu ăn sạch sẽ.

________

Lời tác giả:

[…]

Về cách xử lý của Dung Cửu trong chuyện này, tôi chưa bao giờ né tránh việc hắn chính là một kẻ điên như vậy.

Mọi người coi hắn như một con dã thú cũng được (không có ý xấu đâu), anh ta không hề có bất kỳ kiêng kỵ nào về tam quan, thật sự là kiểu phong cách “cổ tảo”* ấy… sẽ không quan tâm đến luân thường đạo lý (tôi không có ý nói hắn làm thế là đúng nhé).

Mâu thuẫn giữa hắn và Kinh Trập thực ra vẫn chưa bùng nổ hết đâu, chắc chắn sẽ phải giải quyết cùng nhau trong màn “rớt ngựa” (lộ thân phận) và những diễn biến sau đó.

*Cổ tảo – phong cách truyện đời đầu, thường có tình tiết máu chó hoặc công/thụ có tính cách cực đoan

Còn về việc nhân vật phụ có gặp chuyện hay không, tôi chỉ có thể nói là, sẽ không xảy ra những chuyện như mọi người đang lo lắng đâu a a a orz.

[…]

Còn nữa, nếu đọc mà thấy không vui thì cứ tạm thời gác lại nha, đọc truyện quan trọng nhất là bản thân phải thấy vui vẻ thoải mái mới được ~ Ôm mọi người ~

Bình Luận (0)
Comment