Những Hạt Nắng Sau Mưa

Chương 6

- Quản lí nói sao ạ? Tôi được nhận vào làm chính thức?

Diệp Vân Sam thật sự không thể tin vào tai mình.

- Đúng vậy! Thái độ phục vụ chuyên nghiệp của cô khiến chúng tôi rất hài lòng. Ý cô thế nào?

Người quản lí lịch sự nói. Đây vốn là một nhà hàng Pháp có tiếng trong thành phố. Bởi vì danh tiếng tốt, khách đến đây ngày càng đông nên tìm thêm nhân viên phục vụ là việc sớm muộn gì cũng phải làm. Cô gái trước mặt không những có ngoại hình ưa nhìn, ngoại ngữ của cô cũng rất tốt. Hơn hết, thái độ phục vụ chu đáo và ân cần của cô chiếm được thiện cảm của cả những khách hàng khó tính nhất. Quản lí không muốn đánh mất một người có năng lực như vậy.

- Tôi đồng ý. Tất nhiên là tôi đồng ý rồi! Tối nhất định sẽ làm việc chăm chỉ. Cảm ơn quản lí! Cảm ơn…

Diệp Vân Sam liên tục cúi đầu cảm ơn trong kích động. Niềm vui đến quá bất ngờ khiến cô có chút không biết phải làm sao. Thật tốt quá! Cô có công việc ổn định rồi. Mặc dù không biết tại sao lại có kết quả như vậy, nhưng trước mắt cứ mặc kệ nó đi. Đột nhiên có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cô không ăn mới là đồ ngốc.

oOo

Cạch!

Diệp Vân Sam mở cửa phòng bệnh, không ngoài ý muốn nhìn thấy cảnh cục cưng nhỏ nhà mình đang nói chuyện vui vẻ với Châu Á Luân. Cô nhíu mày:

- Anh lại tới đây làm gì?

- Tất nhiên là tới thăm Diệp Đằng!

Châu Á Luân trả lời với một nụ cười nhẹ như thường lệ. Nếu là người khác, có lẽ đã bị nụ cười của hắn mê hoặc rồi. Nhưng mà Diệp Vân Sam thì chỉ càng nhìn càng thêm ngứa mắt. Đã thế con trai còn rất vui vẻ khoe với cô:

- Mẹ ơi, chú tốt bụng vừa tặng con một bộ ô tô đồ chơi này!

Diệp Vân Sam thực muốn khóc. Con trai, sao chỉ có mấy ngày mà con đã đổi chiến tuyến rồi! Mẹ mới là mẹ con cơ mà. Tên xấu xa đó chỉ đến gây phiền toái thôi, con không thể gần gũi với hắn. Bắn ánh mắt hình viên đạn cho kẻ đã cướp mất sự chú ý của con trai, Diệp Vân Sam thầm hừ một tiếng. Anh ta được bé con phát cho thẻ người tốt mà không cảm thấy áp lực sao? Mặt dày!

Cô lại gần con trai, khen bộ ô tô đồ chơi kia một chút rồi giúp con sắp xếp lại một số đồ dùng cần thiết. Hôm nay là ngày bé con xuất viện.

- Tôi sẽ trả tiền cho bộ đồ chơi kia.

Diệp Vân Sam nói nhỏ với Châu Á Luân khi Diệp Đằng không chú ý. Hắn nghe xong chỉ cười cười:

- Không cần. Quà là tôi tặng cho Diệp Đằng, cũng không phải cho cô.

Mấy hôm nay, ngày nào hắn cũng đến chơi với Diệp Đằng. Hắn thật lòng thích cậu bé thông minh và đáng yêu này. Mà bé con cũng coi hắn như người bạn lớn cùng chơi đùa. Chỉ là mỗi lần hắn tặng gì đó cho nhóc thì nhất định bà mẹ trẻ nào đó sẽ tìm cách dùng tiền hay một thứ gì đấy có giá trị tương ứng trả lại cho hắn. Điều này khiến hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn thừa nhận vì có chút hứng thú với cô gái này nên mới tìm cách tiếp cận cuộc sống của cô. Nhưng xem ra chuyện này cũng không dễ dàng chút nào khi mà bức tường phòng bị của cô quá mức kiên cố.

- Trước khi Diệp Đằng trưởng thành, người làm mẹ tôi đây vẫn có quyền quyết định.

Diệp Vân Sam thẳng thừng đáp lại. Cô sắp không còn kiên nhẫn nổi với kẻ này nữa rồi.

- Tùy cô vậy!

Châu Á Luân nhún vai đáp lại, nụ cười nhàn nhạt trên môi vẫn chưa từng biến mất.

oOo

Thời gian vẫn chậm rãi chảy trôi, cho đến một ngày, tại tập đoàn Thiên Nhất, sau khi lắng nghe trợ lí báo cáo, Lâm Mộ Thiên đột nhiên nhớ tới chuyện của mẹ con Diệp Vân Sam nên gọi cậu ta lại:

- Trợ lí Mã, trình bày những việc Diệp Vân Sam đã làm trong khoảng thời gian cậu theo dõi cô ta cho tôi!

Trợ lí Mã hơi ngạc nhiên một chút nhưng lập tức thu lại cảm xúc và làm theo yêu cầu của ông chủ. Mà Lâm Mộ Thiên nghe xong cũng chỉ lẳng lặng nhíu mày, không ai biết lúc này hắn đang nghĩ cái gì.

Hắn nối máy cho thư kí.

- Thư kí Hà, bữa tối nay với phu nhân Lefebvre hãy đặt tại nhà hàng Rousseau.

- Vâng, thưa tổng giám đốc!

oOo

Nhà hàng Rousseau.

Diệp Vân Sam cảm thấy hôm nay cô nhất định là bước chân trái ra khỏi nhà trước. Cô thật sự không hiểu tại sao mà các nam chính cứ đột nhiên xuất hiện dọa cô đau tim như vậy. Chẳng nhẽ cô đây sẽ không thoát khỏi bàn tay vàng của tác giả sao?

- Hoan nghênh quý khách đã đến với nhà hàng! Xin hỏi hai vị muốn dùng gì ạ?

Diệp Vân Sam cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi tắn, giọng nói mềm mại pha chút ngọt ngào. Thật lòng cô không muốn phục vụ bàn này chút nào. Chẳng có ai nguyện đối mặt với kẻ sẽ hại mình thê thảm trong nay mai cả.

Đúng vậy! Vị khách trước mặt cô đây chính là nam chính đại thần, thiên địch của nữ phụ, người được chủ nhân cũ của thân thể này yêu đến điên cuồng - Lâm Mộ Thiên.

Vị tổng giám lạnh lùng còn không thèm ban cho ai kia một cái liếc mắt. Anh nói gì đó với vị phu nhân ngoại quốc xinh đẹp ngồi đối diện. Người kia có vẻ rất hứng thú, liền đề nghị cô giới thiệu qua về nhà hàng. Thấy thực khách dùng tiếng Pháp, Diệp Vân Sam cũng dùng ngôn ngữ nước này nói chuyện, nhẹ nhàng đề nghị khách chọn món trước. Trong thời gian chờ đợi, quản lí của cô sẽ đến giới thiệu cho họ về nhà hàng. Người phụ nữ kia nghe vậy liền nói gì đó với Lâm Mộ Thiên. Lúc này anh ta mới liếc cô một cái, thản nhiên nói bằng tiếng Tây Ban Nha:

- Hai phần gà sốt vang, súp hải sản, sườn cừu nướng, tráng miệng lấy bánh Macaron, thêm một chai Cabernet.

Diệp Vân Sam run rẩy khóe miệng. Tên hẹp hòi này nhất định là cố ý. Mang tiếng là thanh mai trúc mã, anh ta chắc chắn biết được trình độ ngoại ngữ không ra gì của nữ phụ nên mới làm thế. Chỉ là anh ta không biết thân thể này đã sớm thay đổi linh hồn rồi. Ở thế giới kia, Diệp Vân Sam từng là sinh viên xuất sắc nhất hệ ngoại ngữ, khoa báo chí. Cô nói được mười hai ngôn ngữ, trong đó đọc thông viết thạo năm thứ tiếng không khác gì tiếng mẹ đẻ. Vậy nên đối với cô, mấy câu Tây Ban Nha kia dễ như ăn cháo. Tuy rằng Diệp Vân Sam không muốn khiến Lâm Mộ Thiên nghi ngờ, nhưng cô cũng không thể tỏ ra ngu dốt được. Quản lí vẫn còn đứng ở đằng xa quan sát kìa, cô không muốn đánh mất một công việc tốt như vậy đâu.

- Xin quý khách chờ một chút! Bữa tối của hai vị sẽ được nhanh chóng mang lên.

Diệp Vân Sam mỉm cười nói bằng tiếng Anh rồi mới rời đi. Cô cứ nghĩ rằng mình đã qua ải rồi, nào ngờ có kẻ nào đó nhất quyết không bỏ qua, suốt bữa ăn cứ gọi cô không ngừng, hết yêu cầu cái này lại yêu cầu cái kia. Khổ nỗi mỗi bồi bàn sẽ được giao cho bốn bàn ăn nhất định. Mà đây lại là khu cô phục vụ. Cô không thể không mỉm cười thực hiện yêu cầu của vị khách khó tính, trong lòng thầm khinh bỉ hành động trả thù ấu trĩ của ai đó.

Diệp Vân Sam không biết, Lâm Mộ Thiên làm vậy không phải muốn trả thù cô mà chỉ đơn giản muốn thử cô thôi. Ngay khi cô xuất hiện, anh đã rất ngạc nhiên. Cô mặc đồng phục của nhà hàng, áo sơ mi trắng thắt cravat đen, váy ngắn đen, quần tất cùng màu và đi giày cao gót. Tuy rằng bộ đồ này rất thanh lịch và đứng đắn, nhưng khi kết hợp với dáng người nóng bỏng của cô, nó lại có một sự gợi cảm không nói lên lời. Mà khuôn mặt xinh đẹp kia lại càng thu hút ánh nhìn hơn. Không chỉ có anh, rất nhiều thực khách khác cũng cố ý vô tình nhìn về phía cô. Thái độ phục vụ thân thiện, chu đáo cùng nụ cười ngọt ngào của cô khiến các thực khách càng thêm yêu thích.

Lâm Mộ Thiên hơi nhíu mày. Đây chính là Diệp Vân Sam lúc nào cũng ăn mặc hở hang, trang điểm thật đậm hay sao? Đây chính là Diệp Vân Sam điêu ngoa tùy hứng, kiêu căng ngạo mạn lại ngu dốt hay sao? Nếu ngu dốt, cô đâu thể nghe hiểu anh nói gì. Nếu tùy hứng, cô đâu thể kiên nhẫn ân cần với từng vị khách, dù bị anh làm khó vẫn không có lấy một cái chau mày. Là do anh chưa bao giờ hiểu cô hay là do cô cố tình che giấu con người thật. Anh muốn biết lí do đằng sau sự thay đổi này cùng đứa bé mang tên Diệp Đằng.

oOo

Diệp Vân Sam bước nhanh ra khỏi nhà hàng và hướng về phía bến xe bus. Cục cưng vẫn còn đang chờ cô ở nhà đấy.

- Diệp Vân Sam!

Giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên khiến cô giật mình. Cô quay lại, nhíu mày nhìn Lâm Mộ Thiên đang đứng tựa lưng vào xe. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, hơi thở lạnh lùng quanh anh dường như nhu hòa đi.

- Có chuyện gì?

Bởi vì không còn ở trong nhà hàng nữa, cô chẳng việc gì phải ngọt nhạt với tên này.

- Lên xe đi!

- Không cần. Tôi sẽ đi xe bus.

Cô vừa định tiếp tục cất bước thì cánh tay bị giữ chặt.

- Lên xe!

Anh trầm giọng nhắc lại, hoàn toàn không cho người khác cơ hội cự tuyệt. Diệp Vân Sam tức giận trừng mắt.

Ta nhịn!

Cô ngồi lên xe, lẳng lặng nhìn anh bước vào rồi nhấn ga rời đi.

- Nhà cô ở đâu?

- Khu chung cư Vũ Hoa, phía đông thành phố.

Diệp Vân Sam thành thật khai báo. Tuy cô hay mạnh miệng với mấy người này nhưng cô cũng biết điểm dừng của mình ở đâu. Người ta là nam chính đại boss, tiền tài, quyền thế chẳng thiếu thứ gì, lại thêm sự bảo vệ từ bàn tay vàng của tác giả, muốn giết chết cô căn bản chỉ như giẫm chết một con kiến. Diệp Vân Sam cô là người có nguyên tắc riêng của mình, nhưng cũng có thể cong được duỗi được. Vì cuộc sống bình yên sau này, cô phải tìm cách "đuổi khéo" mấy tên nguy hiểm đó đi mới được.

- Xem ra cuộc sống hiện tại của cô cũng không tồi nhỉ!

- Tôi sống rất tốt. Cảm ơn đã quan tâm!

Diệp Vân Sam máy móc đáp lại.

- Diệp tam tiểu thư có vẻ đã thay đổi rất nhiều.

- Vì cuộc sống cả thôi.

- Thế sao? Vậy thì cuộc sống cũng quá kì diệu rồi.

Diệp Vân Sam cáu. Đừng tưởng anh ta nói ít thì cô không hiểu ý tứ giễu cợt và khinh thường trong đó. Hừ, muốn đấu võ mồm à? Nhìn cô "phản kích" đây!

- Đúng, cuộc sống vốn kì diệu như thế đấy! Người từ nhỏ đã ngậm thìa vàng như anh không hiểu được đâu. Đợi khi nào anh phá sản, hai bàn tay trắng lang thang trên phố, anh sẽ biết thôi.

- Cô...

Lâm Mộ Thiên hoàn toàn không nói được gì.

- Được rồi! Có gì thì nói thẳng luôn đi! Bị anh chửi bới nhiều quá, bây giờ nghe anh vòng vèo, tôi không quen.

Diệp Vân Sam tiếp tục ác miệng nói. Đâu phải tự dưng mà cô được cả tòa soạn xưng tụng là "đao bà bà". Khả năng công kích bằng miệng lưỡi của cô nếu đứng thứ hai, vậy thì không ai dám xưng thứ nhất. Cái kẻ thiếu ngôn ngữ này mà muốn đấu với cô sao? Hừ, chém hắn!

Diệp Vân Sam không biết, do ảnh hưởng từ chấp niệm của nữ phụ, chỉ cần liên quan đến Lâm Mộ Thiên, cảm xúc của cô sẽ dao động rất lớn.

- Diệp Đằng là con của ai?

- Của tôi.

- Cha của đứa bé?

- Không phải anh đâu. Cứ yên tâm!

Két!

Lâm Mộ Thiên tức giận đỗ xe vào lề đường. Anh nắm chặt lấy cổ tay Diệp Vân Sam, giọng nói đanh lại:

- Diệp Vân Sam, cô đừng quên những việc cô đã gây ra cho Vân Nhu. Cô không có tư cách oán hận chúng tôi.

Diệp Vân Sam không hề nao núng nhìn thẳng vào Lâm Mộ Thiên:

- Tổng giám đốc Lâm, anh mắc bệnh hoang tưởng nặng như vậy, mẹ anh có biết không?

- Cái gì?

- Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đang oán hận? Hừ, tôi với chị gái đúng là có chút khúc mắc, nhưng đợi khi nào anh là anh rể của tôi thì hẵng xen vào. Còn anh? Xin lỗi, hiện tại đối với tôi anh chỉ là người xa lạ thôi.

- Diệp Vân Sam!

Lâm Mộ Thiên gằn giọng. Ánh mắt đen thẫm nhìn chằm vào cô như muốn cảnh cáo.

- Anh nổi nóng cái gì? Tôi nói Diệp Đằng không phải con của anh thì chính là không phải con của anh. Anh dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tôi sẽ chuyên tình với anh mãi mãi. Quá ngây thơ rồi!

- Cô...

Lâm Mộ Thiên giận dữ giơ tay lên. Mà Diệp Vân Sam thấy vậy cũng không sợ hãi, cô nhìn thẳng vào anh, hơi nghênh mặt lên như thách thức.

Lâm Mộ Thiên khựng lại. Anh như nhìn thấy cô bé bướng bỉnh năm nào, dùng đôi mắt trong suốt không chút tạp niệm nhìn anh. Trong màu đất non mềm là sự kiên định không gì thay thế được. Vẻ mặt không chịu thua đó...

Lâm Mộ Thiên lẳng lặng rút tay về. Tuy rằng có chút ngạc nhiên nhưng Diệp Vân Sam cũng không thể hiện ra nét mặt. Cô hắng giọng nói tiếp, cố gắng mềm mỏng hơn:

- Anh yên tâm! Bây giờ tôi đã tỉnh ngộ rồi. Tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh và chị Vân Nhu, cũng mong mấy người đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi. Còn nữa, anh nên cảm ơn vì Diệp Đằng không phải con của anh, nếu không, người đau khổ và khó xử nhất chính là chị Vân Nhu đấy...

- Xuống xe đi!

Lâm Mộ Thiên đột nhiên lên tiếng khiến một đống từ ngữ khuyên nhủ của Diệp Vân Sam tắc nghẹn trong cổ họng. Cô ho khan một tiếng:

- Khụ, được rồi! Cám ơn anh đã đưa tôi về. Tạm biệt!

Diệp Vân Sam vội vàng xuống xe. Nhìn chiếc BMW đen bóng phóng vụt vào màn đêm, cô thầm cảm thán sức ảnh hưởng to lớn của nữ chính. Biết thế ngay từ đầu cô đã nhắc đến bà chị gái hờ này rồi, đỡ phải tốn nước miếng nói nhiều như thế.

Bỗng nhiên nghĩ đến kẻ phiền phức nào đó, Diệp Vân Sam mỉm cười đắc thắng. Cô có cách để hắn cách xa cuộc sống tươi đẹp của mẹ con cô rồi, ha ha...

oOo

Lâm Mộ Thiên phóng xe như bay trên đường. Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, anh không thể ngăn lại sự khó chịu bức bối trong lòng. Anh cứ nghĩ rằng, nếu có một ngày Diệp Vân Sam không dây dưa anh nữa, anh sẽ vô cùng vui mừng. Nhưng khi giây phút đó đến, khi những lời nói của cô không mang theo chút tình cảm dư thừa nào, khi đôi mắt trong suốt đó không còn ngập tràn tình yêu say đắm như quá khứ, không hiểu sao anh lại cảm thấy phẫn nộ. Dường như... anh đã đánh mất một thứ rất quan trọng rồi.
Bình Luận (0)
Comment