Một lúc sau, xung quanh trở nên yên tĩnh như tờ. Những người dân làng đứng gần Dung Tử Ẩn nhất không kìm được mà lén liếc nhìn cậu, nhưng khi bị phát hiện thì lập tức giả vờ như không có chuyện gì, nhanh chóng quay ánh mắt đi nơi khác.
[Bác sĩ Tiểu Dung trông có vẻ trầm tĩnh và dễ tính, hóa ra ở đời thường lại có phong cách thế này sao?]
[Tiêu rồi, lúc nãy tôi còn bảo mấy câu này chẳng hay ho gì, liệu Bác sĩ Tiểu Dung có từ chối chữa bệnh cho ngỗng nhà tôi không đây?]
[Quả nhiên là nhân tài học cao hiểu rộng, ngay cả mấy câu vè cũng sáng tác khác người.]
Tuy không ai nói gì nhưng biểu cảm của họ lại như viết đầy trên mặt. Dung Tử Ẩn há miệng định giải thích, cậu cảm thấy mình nên nói rõ mọi chuyện.
Nhưng khổ nỗi, mọi người đều phối hợp diễn quá đạt, đến nỗi cậu suy nghĩ mãi cũng chẳng tìm được cơ hội để nói.
Hệ thống cười phá lên: “Hahaha, trưởng thôn giỏi thật! Ký chủ à, không ngờ cũng có ngày cậu rơi vào tình huống này!”
Dung Tử Ẩn: “Tắt đi, tôi không muốn nói nữa.”
Bỏ qua sự lúng túng của Dung Tử Ẩn, mấy câu vè mà trưởng thôn sáng tác đúng là rất dễ đi vào đầu. Đặc biệt, ông còn cảm thấy mình đọc chưa đủ nhịp nhàng, nên đã cố ý mời đại ca "giọng to" nhất làng – Từ Đại Hống – đến hỗ trợ.
“Cậu chỉ cần dùng giọng lớn nhất của mình đọc lên! Nhớ đấy, phải đọc thật biểu cảm, thật có hồn!”
“Bác sĩ Tiểu Dung của chúng ta ngày thường bận rộn thế nào chứ? Đây đều là cậu ấy vì lo lắng cho dân làng nên mới dành thời gian quý báu để viết ra.”
Trưởng thôn kiên nhẫn thuyết phục. Nghe xong, Từ Đại Hống cũng rất cảm động, liền đặn mỗi ngày đến đội truyền thanh của làng, ngồi trong trạm phát thanh mà đọc to mấy câu vè ấy.
Sáng, trưa, tối, loa phát mỗi ngày ba lần. Đến nỗi cụ ông tám mươi tuổi tai đã kém, đi dạo quanh làng sáng sớm cũng lẩm bẩm hát theo điệu này.
Và cùng với sự lan truyền của mấy câu vè, điểm cảm xúc mà Dung Tử Ẩn thu được mỗi ngày cũng tăng vọt. Không còn cách nào khác, vì trưởng thôn đã nhấn mạnh rằng đây là lời dặn dò của bác sĩ Tiểu Dung học cao hiểu rộng, thông minh xuất chúng mà!
Điều khiến Dung Tử Ẩn không ngờ nhất là, có lẽ do họ quảng bá tốt, mà mấy làng lân cận cũng bắt đầu học theo.
Thực ra, vè phòng tránh lừa đảo có rất nhiều, trước đây quốc gia còn tổ chức cả cuộc thi sáng tác tuyên truyền. Dù mấy bài trong cuộc thi ấy khá chỉn chu, nhưng so về tính thú vị và dễ nhớ thì làm sao bằng bài vè của làng Dung Tử Ẩn được?
Cho nên các trưởng thôn của những làng xung quanh sau khi bàn bạc với trưởng thôn làng Dung Tử Ẩncũng đã đồng loạt chọn bài vè ấy.
Thế là danh tiếng của Dung Tử Ẩn lan xa khắp mười dặm tám thôn.
Lúc sáu giờ tối, Dung Tử Ẩn ngồi trong văn phòng trạm thú y cho vịt ăn, bên tai vẫn vang vọng giọng ca đầy nhịp điệu của Từ Đại Hống. Trong đầu là hàng loạt thông báo của hệ thống:
[Ông Lý ở Tiểu Vương Trang: +200 điểm kính phục]
[Anh Lưu ở Làng Lục Gia: +100 điểm mơ hồ]
[Bà Ngưu ở Thôn Từ Gia: +1000 điểm hối hận]
… Và rất nhiều thông báo khác, thậm chí có cả:
[MC Bát Đản ở Thôn Lục Gia: +1000 điểm ngưỡng mộ]
Dung Tử Ẩn: “Vậy MC Bát Đản rốt cuộc là cái gì?”
Hệ thống: “Tôi hỏi rồi, Kim Tiền Quy bảo đó là ‘Đại thần hô rap’ nổi danh nhất mười dặm tám thôn.”
Dung Tử Ẩn: “…”
Hệ thống: “Quy Quy còn nói anh ta muốn bái cậu làm sư phụ.”
Dung Tử Ẩn bất đắc dĩ tắt luôn hệ thống, muốn yên tĩnh một mình.
Cùng với sự lan truyền của bài vè, danh tiếng của Dung Tử Ẩn trong các làng quê cũng đạt đến đỉnh cao. Chỉ là những tin đồn xoay quanh cậu ngày càng ly kỳ.
Lúc đầu còn đáng tin, kiểu như bác sĩ Tiểu Dung học cao, giỏi chữa bệnh. Sau đó lại biến thành bác sĩ Tiểu Dung là Văn Khúc Tinh chuyển thế, có Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn thấu lừa đảo chỉ trong nháy mắt.
Hệ thống cười đến mức sắp gãy cổ: “Hahaha, Hỏa Nhãn Kim Tinh là cái quỷ gì vậy!”
Tuy nhiên, sau một thời gian bị chú ý quá mức, Dung Tử Ẩn lại dần trở nên bình tĩnh hơn, không để tâm đến những chuyện đó nữa.
Ngay cả khi lũ trẻ trong làng tò mò hỏi cậu: “Bác sĩ Tiểu Dung, nghe nói anh có thể phóng sét bằng mắt đúng không?”
Dung Tử Ẩn cũng cúi đầu, nghiêm túc trả lời: “Đúng thế! Không chỉ phóng sét bằng mắt, anh còn làm được nhiều việc khác nữa. Em biết con bò nhà lão Hoàng ở đầu làng không?”
Đứa trẻ: “Dạ, biết ạ.”
Dung Tử Ẩn: “Chỉ một mũi tiêm, anh đã hạ gục nó.”
Đứa trẻ: “???”
Dung Tử Ẩn: “Em đoán xem tại sao anh làm thế?”
Đứa trẻ: “T-tại sao ạ?”
Dung Tử Ẩn: “Vì nó không chịu làm bài tập hè đấy!”
“A! Bác sĩ Tiểu Dung dọa người! Chạy mau!”
Mặc dù nhận ra Dung Tử Ẩn chỉ đang đùa, nhưng đứa trẻ vẫn cười khúc khích rồi chạy biến đi. Từ xa, nó còn quay đầu lại lè lưỡi trêu Dung Tử Ẩn, trong khi trên đầu thằng nhóc lại xuất hiện hàng loạt biểu tượng trái tim nhỏ nhảy tung tăng cùng dòng chữ: “Em thích bác sĩ Tiểu Dung nhất!” khiến cậu cũng bật cười theo.
---
Thời gian trôi qua, một tuần nữa lại đến, phần thưởng từ Cục Lâm Nghiệp dành cho Dung Tử Ẩn cuối cùng cũng được chuyển đến. Điều bất ngờ là số tiền lên tới 20.000 nhân dân tệ.
“Sao lại nhiều thế này?” Dung Tử Ẩn kinh ngạc.
Ngay sau đó, lãnh đạo Cục Lâm Nghiệp đã giải thích rõ ràng: Do Kim Tiền Quy quá quý hiếm. Khi được đưa đến vườn thú hoang dã, người ta mời chuyên gia kiểm tra sức khỏe cho nó. Không ngờ, trên mai rùa lại khắc một đoạn cổ văn rất lạ.
Sau khi sao chép và gửi cho các chuyên gia nghiên cứu cổ tự giải mã, họ phát hiện ra đó là một mật ngữ do hoàng đế cổ đại để lại. Qua phân tích của các nhà sử học, địa điểm được chỉ định trong mật ngữ đã dẫn đến một cuộc khảo sát và phát hiện ra một quần thể lăng mộ hoàng gia chưa từng được biết đến.
Đây là một phát hiện mang tính đột phá. Kim Tiền Quy giờ đây đã được vườn thú cung phụng như tổ tiên, còn Dung Tử Ẩn cũng nhận được phần thưởng cao hơn.
Dung Tử Ẩn nghĩ thầm: “Xem ra con rùa này cũng mang lại vận may cho mình, tuy không nhiều, nhưng cũng rất tốt.”
Hệ thống xen vào: “Hay là ký chủ thỉnh thoảng đến vườn thú thăm nó đi?”
[Điểm phản kháng từ rùa vàng +2000]
Quả nhiên, Kim Tiền Quy như cảm nhận được lời hệ thống, lập tức truyền tải ý nghĩ: “Đừng có lại gần lão!”
Dung Tử Ẩn học theo cách hệ thống gọi nó trước đó, cảm thán: “Xem ra Quy Quy cũng là người giàu tình cảm nhỉ!”
Hệ thống: “...”
Bị Dung Tử Ẩn chọc cho câm nín, hệ thống đành im lặng không giao tiếp nữa. Trong khi đó, Dung Tử Ẩn bắt đầu tính toán số tiền thưởng trong đầu.
Nhờ vào những nỗ lực không ngừng nghỉ suốt thời gian qua, số lượng vàng trong hệ thống của Dung Tử Ẩn đã rất gần với 600.000. Mặc dù bài đăng trên Zhihu gần đây không còn mang lại giá trị cảm xúc nhanh như trước, nhưng vẫn đều đặn đóng góp một lượng đáng kể.
Thêm vào đó, các buổi phát thanh tuyên truyền chống lừa đảo ở các làng trong vùng cũng cung cấp cho cậu một nguồn điểm vàng khổng lồ. Kết hợp với các nguồn cảm xúc từ cuộc sống thường ngày, bây giờDung Tử Ẩn chỉ còn thiếu khoảng 50.000 - 60.000 là có thể nâng cấp hệ thống.
Với cậu, con số này thực sự không phải là lớn. Đúng lúc đang cần một cơ hội, may mắn thay, cơ hội “một phát ăn ngay” đã đến.
---
Vì bài luận trước đó của Dung Tử Ẩn đã được gửi đăng lên một tạp chí học thuật quan trọng, thầy hướng dẫn cậu quyết định gọi cậu quay lại trường để bàn bạc thêm về việc xuất bản.
Nếu chỉ đăng trên tạp chí phổ thông, việc hoàn thành không quá khó khăn. Chỉ cần tự viết, tìm đúng nơi gửi bài, đảm bảo tỷ lệ trùng lặp thấp là được. Nhưng đối với các tạp chí học thuật trọng điểm, quy trình phức tạp hơn nhiều: phải xét đến học vị, chức danh của tác giả chính, đôi khi cần có quỹ nghiên cứu hoặc chủ đề cố định.
Dung Tử Ẩn tính toán: từ làng về trường ở Yến Kinh mất khoảng bốn tiếng. Nếu sáng cậu xuất phát sớm, kịp đến trường bàn bạc với thầy, ăn trưa ở căng tin rồi quay về ngay buổi chiều, thì chỉ mất đúng một ngày. Kế hoạch này khá hợp lý.
Cậu báo trước với trưởng thôn, sắp xếp công việc nghỉ phép và thông báo cho dân làng rằng mình sẽ vắng mặt trong ngày, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
---
Ở trường, tin Dung Tử Ẩn về lại đã nhanh chóng lan ra.
Cơ hội được đăng bài trên tạp chí học thuật trọng điểm là chuyện hiếm gặp. Đối với một sinh viên đại học, điều này chẳng khác nào bánh bao thịt từ trên trời rơi xuống. Một số người đã nhiệt tình chia sẻ tin tức này lên nhóm lớp và tag thẳng tên Dung Tử Ẩn vào để chúc mừng.
Những bạn từng “mượn bài ghi chép” của cậu cũng không bỏ lỡ cơ hội hỏi thăm kinh nghiệm:
“Học bá à, cậu bận bịu như thế, lại còn vừa học vừa làm, sao có thể đạt được kết quả nghiên cứu sớm như vậy? Đây là sự khác biệt giữa thiên tài và học tra sao?”
Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút rồi đáp lại một cách nghiêm túc: “Có lẽ là vì tôi dù không có bạn gái cũng không thức đêm chơi Vương Giả Vinh Diệu.”
Ngay lập tức, hệ thống hiện lên loạt thông báo:
【Điểm uất ức từ Lý Phúc Huy +100】
【Điểm uất ức từ Uông Toàn +100】
【Điểm uất ức từ Hạ Đạt Ngư +100】
Cả nhóm lớp sôi nổi bàn tán, ai nấy đều nhiệt tình “đóng góp” điểm vàng cho Dung Tử Ẩn.
“Quả thực là lời châm chọc thẳng mặt!”
Cuộc sống ban đêm ở trường đại học vốn rất phong phú, mà với hầu hết nam sinh, bạn gái và game luôn là hai thú vui lớn nhất, khó có thể phân biệt cái nào quan trọng hơn.
Lời nói của Dung Tử Ẩn đã trực tiếp chạm đến điểm yếu của những người trong lớp, khiến nhóm chat sôi nổi ngay lập tức trở nên im lặng. Một số người vẫn không hiểu, hỏi lại: “Học bá à, có gì liên quan giữa bạn gái và game?”
Dung Tử Ẩn không chút do dự đáp lại: “Dĩ nhiên là có liên quan. Bởi vì vào những đêm bạn cảm thấy cô đơn vì không có bạn gái, chỉ còn lại game Vương Giả Vinh Diệu để giải khuây, còn tôi lại ngồi trong phòng thí nghiệm, giải quyết được những vấn đề khó khăn.”
Cậu nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Cuối cùng, các bạn cũng không lên được sao Hào, thậm chí còn bị rớt xuống bậc Kim Cương. Chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.”
Lời nói này của Dung Tử Ẩn như một cú tát vào mặt họ, phản ánh một cách sắc bén thực tế cuộc sống đại học, thậm chí có phần trần trụi và mỉa mai. Lúc này, cả lớp không ai còn muốn nói chuyện với Dung Tử Ẩn nữa, cậu đã thu về được 10.000 điểm cảm xúc, chỉ còn cách việc nâng cấp hệ thống khoảng 40.000 vàng.
Hệ thống: “Aaaah, cuối cùng cũng có thể nâng cấp rồi!”
Dung Tử Ẩn: “Ừm, chắc là sẽ sớm thôi. Ngày mai đến trường là xong.”
Hệ thống vẫn chưa hiểu tại sao Dung Tử Ẩn lại nói vậy, nhưng sang ngày hôm sau, khi Dung Tử Ẩn vừa bước vào tòa nhà giảng đường, cậu gặp cái thiếu gia nọ ngoài văn phòng thầy hướng dẫn, hệ thống lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Dung Tử Ẩn quả thực đã có đủ vàng để nâng cấp, bởi vì một "con mồi béo bở" đã xuất hiện — chính là tênthiếu gianhà giàu này!
Tuy nhiên, điều bất ngờ là người bạn này lại đến tìm thầy hướng dẫn vì cùng mục đích với Dung Tử Ẩn: bài luận đăng tạp chí học thuật.
Điều khiến Dung Tử Ẩn cảm thấy khó chịu là, đề tài của người bạn này lại giống hệt cậu, cả hai đều nghiên cứu về bệnh truyền nhiễm ở vịt.
Vì cùng gửi bài vào cùng một tạp chí, nếu đề tài giống nhau, tòa soạn chắc chắn sẽ có sự lựa chọn. Người bạn nhà giàu rõ ràng đang muốn cạnh tranh với Dung Tử Ẩn, ngay khi nhìn thấy cậu, hắn ta lập tức tỏ thái độ tự cao.
“Đến rồi hả?” Người bạn nhà giàu tự mãn hỏi.
Dung Tử Ẩn nhìn hắn ta một lúc, không trả lời câu hỏi đó mà lại bất ngờ nói: “Cậu biết không? Làm giả học thuật là phạm pháp đấy.”
Tên nhà giàu nhíu mày, không ngờ Dung Tử Ẩn lại tuyên chiến như vậy. Nhưng cậu tiếp tục nói một câu mà anh ta không thể ngờ tới: “Khoan đã, tôi chắc chắn là cậu mắc chứng rụng tóc kiểu Địa Trung Hải, tốt nhất nên đi khám bác sĩ đi.”
“Để không… đến tuổi trẻ đã hói rồi nhé!”