Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 29

Chết tiệt, chết tiệt! Họ vừa nhìn thấy cái gì vậy?  

Bán trứng vịt muối thì cũng thôi đi, nhưng đứa trẻ là thế nào?  

【Chỉ số chấn động: 2000】  

Các bạn học ngành thú y của Dung Tử Ẩn đều chết lặng, mấy giây liền chẳng ai phản ứng nổi.  

Mãi đến một phút sau, mới có người đánh bạo hỏi Dung Tử Ẩn:“Học bá, cậu bị hack tài khoản à?”  

Còn chưa đầy một phút, Dung Tử Ẩn đã đáp lại:“Không, mua trứng vịt muối không?”  

Người kia vốn là một kẻ hay đùa nên góp ý với Dung Tử Ẩn:“Học bá, thế này không ổn đâu! Ngữ khí cứng nhắc quá, cậu phải nói năng thân thiện giống như anh em trong lớp mình ấy.”  

Ở trạm thú y, Dung Tử Ẩn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy góp ý đó cũng có lý.  

Thế là lập tức đáp lại: “Được rồi, con trai, bố đây đi ăn cơm trước. Link đây, tự vào đặt nhé.”  

Bạn học của Dung Tử Ẩn: “…” 

【Chỉ số ngơ ngác: 333】  

Hệ thống: “Dung à, tôi nói thật nhé, thái độ như thế này mà cậu vẫn bán được trứng vịt muối, tôi quỳ xuống gọi cậu là bố luôn!”  

Nhưng còn chưa nói xong câu đó, đã có thông báo WeChat, thật sự có người đặt hàng trên cửa hàng trực tuyến mới toanh của Dung Tử Ẩn. Dù chỉ mua 5 quả, nhưng thế cũng là một khởi đầu tốt. 

Sau đơn hàng đầu tiên, lại có thêm mấy đơn nữa tiếp nối.  

Dung Tử Ẩn: “Con trai?” 

Hệ thống: “…Bố.”  

Bạn học của Dung Tử Ẩn rốt cuộc nghĩ thế nào đây? Hệ thống chẳng biết phải nói gì.  

Thế nhưng Dung Tử Ẩn lại rất hiểu, giống như cách cậu chào hàng với đám học bá sáng nay vậy.  

Sinh viên đại học chính là một nhóm điển hình của những con hamster “tích trữ lương thực” chính hiệu. Vì buổi tối siêu thị đóng cửa, ký túc xá khóa cổng, có muốn ăn khuya cũng chẳng gọi được đồ giao tận nơi.  

Thế nên, mì gói, xúc xích cay, lẩu mini gần như là nhu yếu phẩm trong mỗi phòng ký túc xá.  

Thường thì sau giờ tắt đèn, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy mùi thơm của những món tiện lợi ấy.  

Cho nên với vai trò là món ăn kèm, trứng vịt muối có thể không phải ai cũng có, nhưng chắc chắn là có thị trường.  

Còn chuyện gọi “con trai - bố” gì đó, giữa đám con trai thỉnh thoảng đùa một chút chẳng ai để tâm cả.  

Tuy nhiên, để chiều lòng các “khách hàng vàng”, Dung Tử Ẩn nhanh chóng cập nhật một bài đăng mới trên mạng xã hội.  

Lần này là hình ảnh trứng vịt muối ăn kèm mì khô. Dung Tử Ẩn còn chỉnh sửa thêm dòng chữ:  

“Mua trứng vịt của tôi, bạn sẽ mãi mãi là khách hàng vàng của tôi!”  

Kèm theo một meme biểu cảm, vẫn là nhân vật nhỏ đầu trọc, nhưng lần này đội tai mèo màu hồng dễ thương, đằng sau còn có chiếc đuôi lông xù màu hồng nữa.  

Trên đỉnh đầu là dòng chữ hoạt hình: "Mèo hoang nhỏ quyến rũ, phục vụ trực tuyến 24/7".  

Hệ thống: “Dung à, cậu gần đây rốt cuộc đã xem những thứ gì trên mạng vậy chứ!”  

Nhưng đáng ngạc nhiên nhất vẫn là đám đàn ông to xác ở khoa Thú y. Vừa cười ha ha ha vừa đặt đơn hàng. 

Quan hệ giữa các bạn học đại học đa phần vẫn khá ôn hòa. Dù ngày thường có va chạm nhỏ, nhưng đến lúc cần, cả khoa lại đoàn kết như một gia đình lớn. Gặp chuyện là phải đồng lòng đối ngoại.  

Dung Tử Ẩn dù gì cũng là người nhà, mà nhu yếu phẩm thì kiểu gì cũng phải dự trữ, ủng hộ chút chuyện làm ăn của người trong nhà cũng là “nước béo không chảy ra ruộng ngoài”.  

Huống chi, chuyện Dung Tử Ẩn vừa mới dẫn đội một nhóm người làm bài luận tập thể, đến giờ vẫn là đề tài được mọi người nhắc đến đầy cảm thán. Thật sự là bộ mặt số một của khoa Thú y. 

Vậy nên, đã là anh em thì phải ủng hộ! Mua đi, mua đi, mua đi!  

Khai trương thuận lợi, chỉ trong chốc lát, Dung Tử Ẩn đã bán được hơn 300 quả trứng vịt muối. Tính cả số bán buổi sáng, tổng cộng đã vượt 400 quả.  

Hệ thống: “Thật sự nhanh quá! Bình thường lên thị trấn cả ngày cũng chỉ bán được một, hai trăm quả là cùng.”  

Dung Tử Ẩn: “Vì hôm nay là ngày đầu tiên, sau này sẽ không nhanh như vậy nữa. Ai cũng không thể ngày nào cũng ăn trứng vịt muối, mười quả chắc đủ cho họ ăn nửa tháng rồi.”  

Hệ thống hiểu ý của Dung Tử Ẩn, nhưng nó vẫn rất vui. Có doanh thu chứng tỏ phương pháp của Dung Tử Ẩn là đúng.  

Thời gian cũng gần hết, sau khi thu dọn đồ đạc, Dung Tử Ẩn định về nhà nghỉ ngơi.  

Trên đường khi ngang qua quán ăn vặt, Dung Tử Ẩn chợt nghĩ đến chuyện gì đó, liền vào quán gọi hai món ăn kèm một bát cơm lớn mang về.  

Hệ thống: “Ký chủ, tối nay cậu chưa ăn no sao?”  

Dung Tử Ẩn: “Không phải, mang cho Quý Thự.”  

Dung Tử Ẩn vừa đi ngang qua mới nhớ ra, cả ngày nay không gặp Quý Thự, cũng không nghe thấy dân làng nào nhắc đến anh ta ở trạm thú y, cứ như cả ngày anh ta không bước ra khỏi nhà.  

Nhưng cũng không chắc lắm. Nhớ lại cảnh sáng sớm rời đi, Quý Thự còn đang ngủ, Dung Tử Ẩn lại nghĩ đến dáng vẻ hôm qua của anh ta ôm con ngỗng ngồi trước cửa chờ mình về.  

Nếu thật sự ngủ cả ngày, khả năng giờ vẫn chưa có gì để ăn. Dù sao cũng coi như ở chung khá vui vẻ, không thể để người ta đói chết trong sân mình được. Vì vậy, Dung Tử Ẩn quyết định mang một phần cơm về cho Quý Thự.  

Tuy nhiên, khi về đến nhà, Dung Tử Ẩn cảm thấy có điều gì đó không ổn.  

Từ xa đã nghe thấy tiếng ngỗng kêu từ sân vang lên, gấp gáp và chói tai như thể đang cực kỳ hoảng loạn. 

Hệ thống: “Là con ngỗng đó sao?”  

Dung Tử Ẩn: “Chắc là vậy.” 

Nói xong, Dung Tử Ẩn dùng sức đẩy cửa cổng.  

Lạ là cánh cửa không nhúc nhích chút nào?  

Tiếng kêu của con ngỗng trong sân dường như nghe thấy âm thanh từ cửa cổng, càng lúc càng vang lên lớn hơn.  

Dung Tử Ẩn nhìn qua cửa còn thấy những dòng chữ bay ra từ sân, “Ba ơi, cha ơi, uuuu…”  

Cảnh tượng hỗn độn như vậy khiến Dung Tử Ẩn cũng bất giác cảm thấy bối rối khi bị gọi như thế. Cậu đảo tay tìm chìa khóa trong túi.  

Càng gấp rút lại càng không tìm thấy, cuối cùng đành bỏ bát cơm sang một bên, Dung Tử Ẩn giơ chân lên mạnh mẽ đá một cú vào cửa.  

“BÙM!” Cửa bật mở, cú đá khiến Dung Tử Ẩn cảm thấy một cơn chấn động mạnh vào chân.  

Nhưng cậu không để ý đến chuyện đó, vội vàng nhìn vào trong sân, chỉ thấy Quý Thự đang nằm gục trên bàn trong sân dường như đã ngất xỉu.  

“Quý Thự!” Dung Tử Ẩn vội vàng chạy đến xem, nhưng ngay lúc đó, Quý Thự bất ngờ nắm lấy tay cậu.  

Ngay sau đó, eo của Dung Tử Ẩn cũng bị Quý Thự ôm chặt, Quý Thự gần như lao vào lòng Dung Tử Ẩn.  

Hệ thống: “Chết tiệt! Chết tiệt! Đây là tình huống gì vậy?”  

Dung Tử Ẩn cũng ngây ra, cậu nhận thấy Quý Thự có vấn đề, cậu có thể cảm nhận rõ ràng người trong lòng mình đang run lên không ngừng. 

“Quý Thự? Anh sao vậy?” Dung Tử Ẩn nhẹ giọng hỏi.  

Nhưng Quý Thự vẫn không phản ứng, mãi một lúc sau, anh mới mệt mỏi tựa đầu vào bụng Dung Tử Ẩn và nói một câu: “Học bá nhỏ xấu quá, sáng nay lại khóa tôi lại rồi chơi trò chơi kỳ quái.” 

“Là ác mộng à?” Dung Tử Ẩn không thèm để ý đến những lời nói bậy bạ của Quý Thự, nhẹ nhàng nâng đầu anh lên, cẩn thận quan sát sắc mặt anh.  

Mặc dù tốt hơn lúc mới vào nhà, nhưng vẫn còn tái nhợt trông rất tội nghiệp.  

Dung Tử Ẩn cảm thấy trong lòng có chút gì đó động đậy, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Vậy sao không tự mở cửa ra?”

Quý Thự ấm ức r.ên rỉ một tiếng, tay ôm chặt eo Dung Tử Ẩn hơn nữa, đột nhiên nói một câu:  “Không có cơ bụng.”  

Dung Tử Ẩn: “Đừng nói bậy!” 

Thấy Quý Thự có vẻ đã ổn, Dung Tử Ẩn liền vung tay gạt tay anh ra khỏi eo mình.  

Kết quả là Quý Thự không chịu buông tha, lại gần thêm, nói: “Không bậy đâu, dù sao cũng không rõ ràng như của tôi.” 

Dung Tử Ẩn: “…”  

Quý Thự liếc nhìn Dung Tử Ẩn, rồi lại hỏi: “Đừng giận mà! Tôi cho cậu sờ lại một lần thì sao?”  

Quý Thự nắm lấy vạt áo của Dung Tử Ẩn và muốn tiếp tục lại gần, nhưng lại đụng phải khuôn mặt ngơ ngác của con ngỗng.  

Quý Thự: “???”  

Dung Tử Ẩn lấy một nắm lá rau lớn nhét vào tay Quý Thự, nói: “Không sao thì đi cho con ngỗng của anh ăn đi, nó sắp chết đói rồi đấy.”  

Con ngỗng đáng thương rùng mình một cái, lắc đầu: “Đúng rồi, ba ơi! Con sắp chết đói rồi đây!”  

Cuối cùng Quý Thự cũng đi cho con ngỗng ăn, còn Dung Tử Ẩn thì vào bếp hâm lại cơm.  

Trong lúc này, Dung Tử Ẩn không hề để lộ ra mà quan sát Quý Thự qua cửa sổ, nhíu mày.  

Hệ thống: “Quý Thự này hình như có bệnh gì phải không?”  

Dung Tử Ẩn: “Ừm, có thể là vậy. Trông giống như chứng sợ không gian chật hẹp, nhưng tôi không phải học y, tạm thời cũng chưa xác định được.”  

Dung Tử Ẩn nghĩ lại tình trạng kỳ lạ của Quý Thự khi anh ngủ sáng nay, trong lòng càng thêm nghi ngờ. 

Suốt mấy ngày qua ở cùng, Dung Tử Ẩn cảm thấy Quý Thự chẳng giống như những lời đồn đãi bên ngoài. Nhất là về tính cách và thói quen, khác biệt hoàn toàn.  

Nhưng nhìn vậy thì cũng tốt, Quý Thự biết chừng mực, sau này sẽ không gây ra quá nhiều mâu thuẫn. Còn nếu thật sự là kiểu công tử phong lưu, thì mới là vấn đề lớn.  

Vậy nên, Dung Tử Ẩn cảm thấy Quý Thự có chút đáng yêu.  

Hệ thống: “… Vậy sao lúc nhìn mấy cô gái, cậu lại không có cảm giác này?”  

Dung Tử Ẩn: “Đừng nói bậy! Không thể thiếu tôn trọng với các cô gái.”  

Hệ thống: “Vậy lúc nhìn con trai, cậu lại không tôn trọng à?”  

Hệ thống như bị sét đánh, không nói ra lời.  

Lúc này, Quý Thự sau khi cho con ngỗng ăn xong cũng bước vào bếp.  

Chắc là tranh thủ thời gian tắm rửa và thay đồ, trông anh ta lịch sự hẳn với ánh mắt đầy chiều sâu kiểu công tử bảnh bao, vẫn là cái dáng vẻ của một thiếu gia phong độ.

Quý Thự có vẻ rất thích nhìn Dung Tử Ẩn nấu ăn, chỉ cần nhìn như vậy thôi, cũng có thể xem suốt một thời gian dài.  

Dung Tử Ẩn: “Xong rồi! Ra ngoài sân sắp xếp bàn đi, chuẩn bị ăn cơm rồi.”  

Quý Thự: “Được rồi.”  

Sau đó, khi Quý Thự ăn cơm, Dung Tử Ẩn lại tiếp tục công việc ngoài sân.  

Cần cho ngỗng ăn, một mảnh vườn nhỏ cũng phải tưới nước. Dung Tử Ẩn làm những công việc thường ngày mà cậu vẫn làm mỗi ngày.  

Đây là những cảnh tượng rất bình thường, nhưng Quý Thự vốn đang ăn cơm bỗng nhiên dừng lại, cứ nhìn chằm chằm vào Dung Tử Ẩn không rời mắt.  

Dung Tử Ẩn: “Làm gì vậy?” Dung Tử Ẩn quay đầu nhìn Quý Thự.  

Quý Thự: “Không có gì đâu.” Quý Thự vội vàng cúi đầu, tai cũng đỏ lên.  

Dung Tử Ẩn quay lại tiếp tục làm công việc của mình, nhưng không lâu sau, Quý Thự lại tiếp tục đến gần, cứ bám theo như chiếc đuôi nhỏ.  

Dung Tử Ẩn: “Đi đi đi, ăn cơm đi!” Dung Tử Ẩn đẩy anh ta ra, nhưng lại bị Quý Thự ôm chặt từ phía sau. 

Quý Thự: “Không!” Quý Thự từ chối rất kiên quyết.  

Dung Tử Ẩn dùng tay kéo Quý Thự ra khỏi người mình, nói: “Đi ăn cơm đi!”  

Quý Thự cứ nô đùa với Dung Tử Ẩn mãi cho đến khi cơm gần nguội mới quay lại bàn ăn.  

Nhưng ngay cả lúc đó, miệng anh ta vẫn không ngừng: “Học bá nhỏ, cậu thuộc con giáp nào?”  

Dung Tử Ẩn: “Thỏ.” Dung Tử Ẩn trả lời một cách tự nhiên.  

Quý Thự: “Ah, là thỏ.” Quý Thự thở dài một hơi, rồi nói tiếp: “Còn tôi thì không phải.”  

Dung Tử Ẩn: “Vậy anh là con gì?”  

Thấy Dung Tử Ẩn bị lừa, Quý Thự vui vẻ trả lời: “Tôi thuộc về cậu!” ( I belong to you )  

Câu tán tỉnh như thể từ miệng một thiếu gia phong lưu mà ra.  

Hệ thống: “…” Cả hệ thống run lên.  

Lúc này, Dung Tử Ẩn đang phun thuốc cho cây hoa hồng bị rệp, không nghe thấy câu sau của Quý Thự, chỉ theo phản xạ trả lời: “Đừng nói linh tinh, trong 12 con giáp sao có cá?”  

( You phát âm cũng giống giống yu, yu trong tiếng trung là con cá, bé Ẩn nghe nhầm hài quá)

Quý Thự: “???”

Hệ thống: “Hahaha, thật là bá đạo, có tài, không hổ là ký chủ của tôi!”

Dung Tử Ẩn thật sự không hiểu tại sao Quý Thự lại có phản ứng mạnh như vậy, sau khi thấy Quý Thự ăn xong, Dung Tử Ẩn nhắc anh ta dọn dẹp bàn rồi tự mình vào phòng định nghỉ ngơi.  

Sau một ngày dài như vậy, cộng thêm việc xử lý bài luận và bán trứng vịt muối, ngay cả Dung Tử Ẩn cũng cảm thấy mệt mỏi. Hôm nay hiếm khi không có việc lớn, Dung Tử Ẩn định ngủ một giấc ngon lành. Vì ngày mai cậu nghỉ, không phải đến trạm chăn nuôi, nên có thể ngủ nướng một chút.

Cho nên vào lúc 9 giờ 30 tối, Dung Tử Ẩn đã tắm xong và chuẩn bị nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên, chuyện luôn không theo ý muốn.  

Mười một giờ, một cuộc điện thoại đã đánh thức Dung Tử Ẩn khỏi giấc ngủ.  

Dung Tử Ẩn vô thức nhận máy, không ngờ người gọi tới lại là nhân viên của Vườn thú Hoang dã Yến Kinh. 

Hóa ra, lũ lợn rừng mà trước đây Dung Tử Ẩn từng giúp bắt giữ lại gây chuyện. Con lợn đực đầu đàn bỗng dưng phát cuồng, thuốc an thần dùng liên tục cũng chẳng có tác dụng.  

Cuối cùng, lợn rừng đâm vỡ hàng rào, vài thực tập sinh đuổi theo để bắt giữ, nhưng kết quả lại bị chính con lợn đâm ngã và rơi vào hố bẫy. Vấn đề là, lợn rừng này được phát hiện là một loài mới, không thể làm tổn hại đến nó. Trong khi đó, các thực tập sinh bị nó chặn ở góc, không dám nhúc nhích.  

Sau cùng, có người nhớ ra khi lợn rừng được đưa tới, đã có lời nhắc nhở là con lợn này cực kỳ khó bắt giữ, chính bác sĩ thú y huyện - Dung Tử Ẩn - đã giúp bắt nó.  

Không thể liên lạc với lãnh đạo, nhân viên trực ca cuối cùng đành gọi điện cầu cứu Dung Tử Ẩn như một biện pháp bất đắc dĩ.  

Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút rồi hỏi ngay tình hình cụ thể.  

Nhưng điều khiến Dung Tử Ẩn bất ngờ hơn cả là, những người bị chặn lại chính là mấy người bạn cùng phòng thời đại học của cậu.  

Khoa thú y chỉ có vài địa điểm thực tập nhất định, mà trùng hợp, Vườn thú Hoang dã Yến Kinh đang cần thực tập sinh. Đám bạn cùng phòng của Dung Tử Ẩn vốn đã quen dựa dẫm vào tên thiếu gia trong nhóm. Tênthiếu gia này cũng nể tình gửi cả bốn người trong phòng tới vườn thú hoang dã thực tập. 

Đây là một đơn vị sự nghiệp, nếu được nhận làm việc chính thức thì cũng không tệ. Dù sao với trình độ của họ, nếu ra làm ở các phòng khám thú cưng bên ngoài, có khi ngày nào cũng có khách đến gây chuyện.  

Thật trớ trêu, lợn rừng phát cuồng lần này là do chính họ tự chuốc họa vào thân.  

Khi Dung Tử Ẩn bàn giao lũ lợn rừng, vì lý do nhân đạo, cậu đã đưa ra một khuyến nghị với Vườn thú Hoang dã. Cậu nói rằng vì cả bầy lợn rừng này thuộc cùng một quần thể và có con đầu đàn, nên không khuyến khích tách chúng ra. Cậu đề nghị thả toàn bộ bầy lợn vào khu vực hoang dã để không làm phá vỡ hệ sinh thái của chúng.  

Nhân viên vườn thú với kinh nghiệm thực tiễn của mình, sau khi đọc ý kiến của Dung Tử Ẩn đều hiểu rõ và làm theo đúng lời cậu.  

Trùng hợp, mấy người bạn cùng phòng của Dung Tử Ẩn lại được phân công chăm sóc bầy lợn. Khi phát hiện lời dặn dò là từ Dung Tử Ẩn, họ cảm thấy khó chịu trong lòng. Cho nên dựa vào chút hiểu biết nửa vời của mình, họ tự ý thay đổi vị trí nuôi nhốt bầy lợn.  

Con lợn đực đầu đàn vốn đang sống yên ổn bên “hậu cung” của mình, bỗng dưng bị tách khỏi bầy vợ con, tất nhiên nó phải nổi điên trừng trị đám người vô liêm sỉ và thấp hèn này.  

Thế là mới xảy ra chuyện con lợn rừng húc bốn người bạn cùng phòng của Dung Tử Ẩn xuống hố bẫy.  

Khi Dung Tử Ẩn nhận được cuộc gọi video từ phía Vườn thú Hoang dã, cảnh đầu tiên cậu nhìn thấy chính là bốn gã bạn cùng phòng vô dụng của mình bị con lợn rừng ép vào một góc tường. 

Điều đáng nói là xung quanh đều có hàng rào chắn, nên họ không thể nào sử dụng súng bắn thuốc mê. 

Còn con lợn rừng thì lại đang đè lên một trong số họ, thực hiện một động tác vô cùng kỳ cục và thô lỗ. 

Trên đầu như có một dòng chữ chạy ngang: “Con nhãi này cũng dữ dằn ra phết.”  

Nghe giọng thì hình như đây là một con lợn rừng đến từ Tứ Xuyên.  

Hệ thống: Vậy nên, thưa ký chủ, bọn họ đang làm gì thế ạ?  

Dung Tử Ẩn im lặng một lúc, rồi chọn một từ ngữ tương đối văn nhã: Giao phối.  

Bình Luận (0)
Comment