Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 34

Ngỗng con đều đã lớn rồi… Đây là vấn đề quái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ đám ngỗng này là đối tượng nghiên cứu khoa học của Dung Tử Ẩn?  

Trong chốc lát, tổ đạo diễn có chút mơ hồ, ngay cả ánh mắt của Dung Tử Ẩn cũng trở nên sâu xa khó đoán. 

“Quả nhiên là không tiện đúng không?” Dung Tử Ẩn thấy đạo diễn im lặng nửa ngày, theo bản năng liền đưa ánh mắt cầu cứu về phía trưởng khoa không xa.  

“Vậy có lẽ em có thể nhờ khoa bọn em giúp đỡ…” 

“Không được! Tôi không thể!” Nghĩ đến đám ngỗng xui xẻo của Dung Tử Ẩn, sắc mặt trưởng khoa lập tức trở nên khó coi.  

Giọng nói của trưởng khoa thê lương đến mức tổ đạo diễn cũng bị dọa giật mình.  

Vậy rốt cuộc mấy con ngỗng con này có vấn đề gì à?  

Tất nhiên là có vấn đề rồi! Trưởng khoa khổ không nói nên lời.  

Còn đám ngỗng con đầy tính cách của Dung Tử Ẩn cũng không vui vẻ gì. Nghe thấy chủ nhân có vẻ định để chúng lại đây, đám ngỗng lập tức giang đôi cánh lông xù bé nhỏ ôm lấy ngón tay của Dung Tử Ẩn, rướn đầu nhìn về phía tổ đạo diễn.  

Ngỗng con: Sao có thể có người nhẫn tâm như vậy chứ? Dám bắt đám trẻ thơ như bọn ta rời xa người cha anh tuấn dịu dàng của mình?!  

Một cái đầu nhỏ với chỏm lông ngốc nghếch thò ra từ sau ngón tay Dung Tử Ẩn, đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn chằm chằm vào đạo diễn phỏng vấn.  

Thật sự là đáng yêu quá trời quá đất, tổ đạo diễn trong phút chốc bị đốn gục bởi vẻ đáng yêu của ngỗng con. 

【Giá trị mờ mắt vì sắc đẹp +5000】  

Đạo diễn lập tức gật đầu: “Không vấn đề gì! Có thể nuôi!”  

Dù sao hai tháng này họ cũng ở riêng, ngỗng của Dung Tử Ẩn thì cậu ấy tự chăm sóc, chẳng có vấn đề gì cả. 

Dung Tử Ẩn cười nói: “Vậy thì cảm ơn tổ đạo diễn đã giúp đỡ.” Đồng thời xoa đầu ngỗng con: “Mau cảm ơn chị gái xinh đẹp này đi nào!”  

Ngỗng con: Phát xạ một trái tim yêu thương ~ ️

【Giá trị mờ mắt vì sắc đẹp +2000】  

Rất tốt, bây giờ cả tổ đạo diễn đều đã sụp đổ hoàn toàn. Việc Dung Tử Ẩn mang ngỗng con theo đoàn đã thành chuyện đương nhiên.  

Sau khi vấn đề này được giải quyết, đến lượt phần hỏi nhanh đáp gọn của Dung Tử Ẩn.  

Câu hỏi dành cho cậu có mức độ khó tương đương với nữ học bá xinh đẹp của khoa Lâm nghiệp và namhọc bá khoa Cơ khí. Nhưng dù sao Dung Tử Ẩn cũng là học bá được vạn người chú ý, nên phạm vi câu hỏi rõ ràng rộng hơn một chút.  

Tổ đạo diễn vốn nghĩ nếu Dung Tử Ẩn trả lời đúng 80% số câu thì đã là rất lợi hại rồi.  

Nhưng không ngờ cậu ấy lại trả lời đúng hết!  

Điều khiến người ta bất ngờ nhất là có một bộ phim nghệ thuật cực kỳ kén người xem, thậm chí trên Douban còn không có điểm đánh giá, vậy mà Dung Tử Ẩn vẫn biết tên đạo diễn.  

Tổ đạo diễn không nhịn được cảm thán: “Xem ra Tiểu Dung cũng là người có gu nghệ thuật đấy chứ!”  

Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc là do vị đạo diễn đó thú vị.”  

Do thời lượng có hạn nên tổ đạo diễn không hỏi sâu thêm, chỉ đơn giản hưởng ứng: “Xem ra những tâm hồn thú vị luôn thu hút lẫn nhau.” Rồi kết thúc phỏng vấn.  

Nhưng đến khi Dung Tử Ẩn quay về khu nghỉ ngơi của khoa, ánh mắt của hai người bên khoa Cơ khí và khoa Lâm nghiệp nhìn cậu đã không còn bình thường nữa.  

“Một ngày đều vùi đầu trong phòng thí nghiệm, sao cậu vẫn có thời gian xem phim?” 

Dung Tử Ẩn điềm nhiên đáp: “Tôi từng làm thêm ở rạp chiếu phim. Đúng hôm đó có suất chiếu nên biết thôi.” 

“Bộ phim đó chỉ có đúng một suất chiếu duy nhất ở rạp đó, đổi lại là mấy cậu, chẳng lẽ không nhớ à?”  

“Thế cậu có xem không? Nếu không thì sao biết đạo diễn thú vị?”  

Dung Tử Ẩn: “Xem chứ! Bộ phim đó quay chẳng khác gì một bài thuyết trình PowerPoint, có thể không thú vị sao?”  

… Quả nhiên là phong cách trả lời của Dung Tử Ẩn. Hai người kia lập tức im bặt. 

Dù sao thì với kiểu tư duy của Dung Tử Ẩn, mong cậu ấy hiểu được phim nghệ thuật còn không bằng đi hỏi xem con ngỗng nào trong đàn trông đẹp đẽ kiêu sa nhất.  

Tất nhiên, đoạn hội thoại này không được ghi âm lại.  

Lúc này, tổ đạo diễn sau khi quay nốt cảnh cuối cùng đã bắt đầu chuẩn bị chụp ảnh cá nhân.  

Ban đầu họ chỉ định chụp sơ qua một chút, nhưng xét đến sức chiến đấu mạnh mẽ của đội Dung Tử Ẩn, họ quyết định phải chụp đàng hoàng.  

Đặc biệt là Dung Tử Ẩn – dáng vẻ nho nhã, đẹp trai chẳng khác gì ngôi sao nhỏ. Cậu ta nói câu nào cũng là điểm nhấn. Nhóm đạo diễn đều là những người lão luyện, nhìn qua đã biết Dung Tử Ẩn là kiểu “thẳng tự nhiên”, chỉ cần cắt dựng hậu kỳ khéo léo một chút thì gần như tập nào cũng có thể leo hot search.  

Như vậy, giá trị thương mại lập tức bùng nổ.  

Tổng đạo diễn: “Chụp sao cho đẹp vào, có vậy thì hiệu ứng tương phản mới rõ nét.”  

Nhiếp ảnh gia: “Rõ rồi! Để đó tôi lo!”  

Dung Tử Ẩn không hề sợ ống kính, khả năng bắt chước cũng tốt, vài bức đầu đã nhanh chóng hoàn thành.  

Điều tuyệt vời nhất là đám ngỗng con của cậu ấy cũng phối hợp kỳ diệu đến lạ. Chúng không những không chạy loạn mà còn biết ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh mỗi khi ống kính hướng đến mình. Có thể nói là cực kỳ ăn ý.  

Nhiếp ảnh gia: “Bạn học Dung này, cậu huấn luyện ngỗng kiểu gì vậy? Không những không sợ người mà còn chẳng hề hung dữ chút nào.”

Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ là vì anh đẹp trai đấy.”  

Nhiếp ảnh gia không nhịn được cười: “Ôi chao, biết nói chuyện ghê!”  

Dung Tử Ẩn nhìn dòng bình luận lướt qua trên đầu đám ngỗng con: “Anh trai nhỏ trông cũng đẹp đấy, nhưng tôi còn đẹp hơn anh ấy.”  

Thôi kệ, muốn nghĩ sao thì nghĩ vậy đi.  

Hệ thống thở dài, chỉ cảm thấy thế giới này thật sự quá coi trọng ngoại hình rồi.  

-- 

Chương trình làm việc rất hiệu quả. Một tuần sau, để hâm nóng cho tập quay mới, đoạn trailer đã được đăng tải trên tài khoản chính thức của chương trình.  

Mở đầu là ảnh của bộ ba Dung Tử Ẩn.  

Không thể phủ nhận rằng con người là sinh vật thị giác. Trong lần gặp đầu tiên, một gương mặt đẹp bao giờ cũng được chú ý trước một tâm hồn thú vị.  

Đặc biệt là Dung Tử Ẩn trong ảnh, ánh mắt cậu dịu dàng, nụ cười trong trẻo, kết hợp với chiếc áo blouse trắng của khoa Thú y, đúng chuẩn gu của hội mê trai đẹp. 

Bình luận ngay lập tức bùng nổ:  

“A a a a a! Anh chàng khoa Thú y này đẹp trai quá, tôi pick anh ấy!”  

“Cảm ơn ba ba tổ đạo diễn đã phát ‘phúc lợi’! Mau mau, đưa Weibo của học bá mới đây, tôi đã sẵn sàng bay vào follow!”  

“Không nói nhiều, chỉ riêng vì gương mặt này thôi, tôi đăng ký gói thành viên rồi!”  

-- 

Tuy nhiên, đây vẫn là một chương trình tranh tài giữa các học bá. Cuối cùng thì thực lực mới là quan trọng nhất. Có người thích, tất nhiên cũng sẽ có người khó chịu.  

“Một chương trình thi đấu nghiêm túc, có đẹp cũng vô ích chứ?”  

“Tổ chương trình đang cố tình gây drama à? Chẳng phải ba đội thắng chung cuộc còn phải thi đấu với các đội quốc tế sao? Thi đấu chớp nhoáng thì không ý kiến, nhưng không có thực lực thì không ổn đâu!”  

“Thật sự thấy phiền. Hy vọng chương trình đừng biến thành một show giải trí lố lăng nữa. Khó khăn lắm mới tìm được một chương trình học thuật trong sáng và không dàn dựng rồi.”

Fan lâu năm của chương trình chiến đấu cũng rất mạnh mẽ. Chẳng bao lâu sau, chủ đề "Đội Kỳ Tập nghi ngờ chỉ là bình hoa vô dụng" leo thẳng lên hot search.  

Nhưng Nông Đại cũng là trường 985, 211 chính thống, ba người bọn Dung Tử Ẩn lại là học bá nổi danh trong trường, làm sao có thể để người khác bôi nhọ như vậy được?  

Trưởng khoa Thú y giận dữ là người đầu tiên lên tiếng trên Weibo: “Nông Đại không có bình hoa.”  

Ngay sau đó, trưởng khoa Lâm nghiệp và trưởng khoa Cơ khí cũng lần lượt chia sẻ bài đăng, đồng loạt bảo vệ sinh viên của mình.  

Diễn đàn sinh viên của Nông Đại lập tức nổ tung. Ở độ tuổi này, ai cũng tràn đầy nhiệt huyết, trường học bị khinh thường, làm sao có thể ngồi yên được?  

Trên diễn đàn, những bài đăng kiểu này xuất hiện liên tục:  

“Anh em! Đến lúc bảo vệ trường rồi!”  

“Trưởng khoa Thú y còn lên tiếng, chúng ta cũng phải nhanh chóng theo kịp!”  

“Hừ, đám kia biết gì chứ? Mở miệng là ‘bình hoa’, chắc chưa từng bị học bá dạy dỗ bao giờ!”  

Sinh viên trong trường không thiếu nhân tài. Nếu chỉ dựa vào sự bốc đồng để tranh cãi trên mạng, e rằng Nông Đại chưa chắc đã giành phần thắng. Nhưng vấn đề là, trường này nhân tài quá nhiều! 

Có fan girl chuyên nghiệp đã lăn lộn trong fandom nhiều năm, hiểu rõ quy tắc dư luận, lập tức mở một bài hướng dẫn mọi người phản biện sao cho đúng cách:  

“Mọi người đừng quá kích động. Thực lực của chúng ta ai cũng biết, đợi đến lúc thi đấu là rõ. Bây giờ bị dìm càng nhiều, sau này đánh mặt càng vang dội.”  

“Vậy giờ phải làm sao?” 

“Dùng lý lẽ và bằng chứng! Học bá nhà ta thiếu gì điểm để khen ngợi?”  

Chết tiệt! Có lý quá! 

Mọi người lập tức như được khai sáng.  

Từ đó, mỗi lần chia sẻ lại bài đăng trên Weibo, sinh viên Nông Đại chỉ đơn giản bày tỏ sự ủng hộ với lời của trưởng khoa Thú y, đồng thời không quên khéo léo khoe khoang thành tích của học bá nhà mình.

Thế là đủ thứ thành tích được đào lên: giải nhất toàn quốc mô hình cơ khí, vé tham dự Lễ hội thanh niên quốc tế ngành thiết kế cảnh quan, thậm chí cả danh hiệu thủ khoa thành phố Yến Kinh năm đó của Dung Tử Ẩn cũng bị lục lại.  

Có người không tin: “Giả quá đi? Sao thủ khoa lại học Nông Đại được?”  

Ngay lập tức, bài báo phỏng vấn Dung Tử Ẩn khi đạt thủ khoa kỳ thi đại học bị ném thẳng vào mặt người thắc mắc.  

Sự thật: Dung Tử Ẩn đúng là thủ khoa Yến Kinh, Nông Đại phá lệ tuyển thẳng, miễn toàn bộ học phí và phí ký túc xá suốt bốn năm.  

“Hừ, chưa đọc báo à? Con nhà nông xuất thân thủ khoa, có chí nghiên cứu chăn nuôi để cống hiến cho quê hương, có gì sai? Chẳng qua là các người suy bụng ta ra bụng người thôi!”  

Sau chuyện này, Dung Tử Ẩn chính thức nổi tiếng. Tất cả những người tham gia trận chiến khẩu chiến này đều tạm gác lại mâu thuẫn, chỉ còn chờ kết quả trận “Kỳ Tập” của cậu ấy.  

Chương trình chưa lên sóng đã lọt hot search, tiết kiệm được cả đống chi phí quảng bá.  

Mà lúc này, Dung Tử Ẩn cùng hai đồng đội đang trên đường đến ký túc xá do chương trình sắp xếp.  

Trận bùng nổ trên mạng đã giúp Dung Tử Ẩn thu về hơn mười vạn điểm cảm xúc.  

Hệ thống vừa lướt bình luận trên mạng, vừa tò mò hỏi: “Chủ nhân đại đại, sao ngày trước cậu lại chọn Nông Đại?”  

Dung Tử Ẩn vừa tỉnh ngủ, theo phản xạ đáp: “Vì Nông Đại cam kết miễn học phí và ký túc xá bốn năm, lại ưu tiên tuyển thẳng.”  

Hệ thống im lặng một lúc lâu, không biết nên thương cảm những netizen đang cảm động vì lòng kiên định ban đầu của cậu, hay nên xót xa cho chính Dung Tử Ẩn năm đó – một cậu học sinh không còn lựa chọn nào khác sau khi tốt nghiệp cấp ba.  

Dung Tử Ẩn lười biếng đáp: “Đừng suy diễn. Chẳng phải không còn lựa chọn gì. Khi đó vẫn có thể vay vốn sinh viên mà.”  

Hệ thống: “Vậy sao cậu vẫn chọn Nông Đại?”  

Dung Tử Ẩn thở dài, cuối cùng nói thật: “Vì họ nói đồ ăn ở căng tin Nông Đại ngon hơn.”  

Hệ thống: “……”

Hệ thống lại lần nữa rơi vào trạng thái trầm cảm.  

Dung Tử Ẩn cũng chẳng buồn an ủi.  

Thật ra, ngày đó cả Thanh Bắc cùng nhiều trường đại học tổng hợp danh tiếng khác cũng từng gửi lời mời, nhưng cậu vẫn chọn Nông Đại.  

Suy cho cùng, chẳng liên quan gì đến ước mơ cao đẹp hay đồ ăn ngon, thú y chính là con đường dự phòng cuối cùng mà Dung Tử Ẩn để lại cho mình.  

Vận may của cậu từ nhỏ đã tệ kinh khủng, mỗi lần đến thời khắc quan trọng đều gặp trắc trở. Việc thi đại học suôn sẻ năm đó vốn đã là chuyện ngoài ý muốn, nên cậu nghĩ, biết đâu sau này lại có biến cố nào đó bù lại? Vậy thì học thú y, chí ít tương lai không ổn còn có thể về quê kiếm sống.  

Đây cũng chính là lý do khi giáo sư đề nghị cậu xuống thực địa, Dung Tử Ẩn cũng không hề dao động.  

Có thể nói, trong cái rủi có cái may, cậu có hệ thống, có cả tương lai rộng mở.  

Chính vì thế, cậu cảm thấy những gì đã chịu đựng trước kia cũng chẳng cần phải nhắc lại, bởi có nhân có quả, cậu luôn biết đủ là đủ.  

---  

Mười phút sau, xe dừng trước khu ký túc xá.  

Dung Tử Ẩn xách hành lý xuống xe với sự giúp đỡ của nhân viên đoàn phim.  

Do phải lo cho đám ngỗng con nên cậu là người đến muộn nhất.  

Sau khi cùng nhân viên ổn định chỗ ở cho lũ nhóc, Dung Tử Ẩn mới quay về ký túc xá của mình sắp xếp đồ đạc. 

Đoàn phim chịu chơi đầu tư lớn, nên ký túc xá của cậu không khác gì khách sạn năm sao.  

Sau khi nhìn quanh một vòng, Dung Tử Ẩn liền bắt tay vào dọn dẹp. Nhưng chưa dọn được bao lâu thì cửa có tiếng gõ.  

Khi cánh cửa được mở ra, trước mặt cậu là một thiếu niên cười rạng rỡ như ánh mặt trời. 

Thiếu niên không cao lắm, tầm đến vai trên của Dung Tử Ẩn. Vừa nhìn thấy cậu, đối phương không kìm được mà ngây người đánh giá nhan sắc.  

“Ngoài đời còn đẹp hơn cả trên ảnh!”

“Xin hỏi cậu là?” Dung Tử Ẩn không nhận ra đối phương.  

Thiếu niên vội vàng tự giới thiệu: “Chào anh, em là học sinh lớp năng khiếu của Thanh Bắc. Lần này em được đặc cách tham gia chương trình, giống như anh, đều thuộc đội kỳ tập. Nhưng bọn em đến từ đợt trước, nên em ở ngay phòng bên cạnh anh!”  

“À đúng rồi, với tư cách là đồng đội chiến đấu cùng nhau trong tương lai, anh có muốn kết bạn WeChat không? Như vậy cũng tiện liên lạc.”  

“Được.” Dung Tử Ẩn thêm cậu ta vào WeChat.  

Thiếu niên đạt được mục đích, lại trò chuyện với Dung Tử Ẩn vài câu rồi mới quay về ký túc xá của mình. 

Tuy nhiên, khác với phòng của Dung Tử Ẩn, trong phòng của cậu ta còn có hai người nữa, có lẽ là đồng đội. 

Thiếu niên hào hứng giơ điện thoại lên trước mặt họ: “Khen tớ đi! Thông tin về đối thủ đã được thu thập hoàn hảo! Tớ đã kết bạn WeChat với anh ta rồi.” 

“Dễ vậy à?” Một thiếu niên khác nhíu mày, cảm thấy Dung Tử Ẩn dường như không hề có cảnh giác, thật đáng ngờ. 

“Ôi thôi, kệ đi! Xem thử anh ta đăng gì trên trang cá nhân nào.”  

Ba người bọn họ đã quen với việc phân tích đối thủ thông qua thông tin trên mạng xã hội, trong nhóm còn có một người học chuyên ngành tâm lý học theo diện bồi dưỡng đặc biệt.  

Chiến thuật này dù mới áp dụng một lần nhưng đã mang lại hiệu quả rất tốt, nên lần này bọn họ quyết định tiếp tục sử dụng.  

Chỉ tiếc là, sau khi chiến thuật kỳ tập thành công, các đội khác đã bắt đầu đề phòng. Không ngờ Dung Tử Ẩn lại hoàn toàn không bận tâm.  

“Biết đâu anh ta chưa kịp tìm hiểu thông tin? Như vậy chẳng phải càng có lợi cho chúng ta sao?” Cả ba cùng nghĩ vậy rồi mở trang cá nhân của Dung Tử Ẩn ra xem.  

Ngay lập tức, cả ba đều cứng đờ.  

Bởi vì bài đăng đầu tiên đập vào mắt họ là hình ảnh ba con cá muối với tạo hình vô cùng bắt mắt, kèm theo dòng chữ: “Mua cá muối không? Dùng với cơm thì tôi là lựa chọn tuyệt vời, siêu ngon siêu ngọt!”

Bình Luận (0)
Comment