Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 36

【Giá trị phẫn nộ +5000】  

Chết tiệt, đây chẳng phải là khiêu khích trắng trợn sao?!  

Đám học bá đứng trước cửa đồng loạt trừng mắt nhìn Dung Tử Ẩn, họ cảm thấy cậu đang lén khoe khoang. Dù sao thì, trong kỳ thi thử lần này, cậu là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối.  

Đặc biệt là học bá của khoa Địa lý Nhân văn, người này không nhịn được mà bật lại ngay: “Đừng có kiêu ngạo! Chiến thắng tạm thời không tính là chiến thắng, cười đến cuối cùng mới là người thắng thật sự. Nếu có bản lĩnh, trong vòng tập kích sắp tới hãy chọn đội bọn tôi đi. Chúng ta gặp nhau trên đấu trường mà phân cao thấp!” 

Lời này chính là một lời tuyên chiến!  

Mọi người xung quanh theo bản năng nín thở, chờ xem Dung Tử Ẩn sẽ lựa chọn thế nào.  

Ai cũng biết, chương trình có một quy luật: phạm vi đề thi trong vòng xếp hạng mô phỏng thường sẽ là phạm vi thi đấu chính thức trong buổi phát sóng trực tiếp sắp tới.  

Vì vậy, có thể đoán trước được rằng đề thi trong trận đấu lần này sẽ chủ yếu xoay quanh lĩnh vực Địa lý Nhân văn.  

Ba người của Nông Đại, bao gồm cả Dung Tử Ẩn, không ai có chuyên môn liên quan. Nhưng đội của khoa Địa lý Nhân văn thì khác, ngoài học bá này, họ còn có một thành viên học song bằng Lịch sử và Khảo cổ học.

Nhìn từ góc độ này, dù bản thân Dung Tử Ẩn không có vấn đề gì, nhưng đội của cậu chắc chắn không thể so bì với bên kia.  

Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại, nếu Dung Tử Ẩn từ chối, cậu sẽ bị nghi ngờ là chột dạ, sợ bị vạch trần thực lực thật sự. Dù sao thì, kết quả xếp hạng mô phỏng của cậu đã khiến mọi người phải há hốc mồm kinh ngạc.  

Diễn đàn của Nông Đại lúc này đã bùng nổ đầy rẫy những lời chỉ trích chương trình.  

“Chết tiệt, bọn họ điên rồi à?! Dung Tử Ẩn giỏi Địa lý Nhân văn hay không không quan trọng, cậu ấy là bảo bối của Nông Đại chúng ta! Cậu ấy cũng là người nghiêm túc làm nghiên cứu và từng có thành quả đấy! Chương trình này vì hiệu ứng câu view mà bất chấp tất cả à?!”  

“Đây chẳng phải là ép người quá đáng sao?! Học có chuyên môn riêng, tôi học Nhân văn đây, lần này đề bài không phải quá khó mà là phạm vi quá rộng, có nhiều câu hỏi rất ngách. Chỉ cần có nền tảng kiến thức rộng thì có thể làm được, nhưng nếu đi sâu vào thì thực sự không dễ đâu.”  

“Tôi cũng muốn nói một câu công bằng: Chương trình này đúng là đang nhắm vào Nông Đại chúng ta! Tôi từng làm tì.nh nguyện viên ở thư viện Yến Kinh, nếu mọi người tò mò có thể tra danh mục mượn sách. Tìm theo từ khóa chính sẽ thấy bất ngờ lớn đấy! Tôi đã thống kê sơ bộ, Dung Tử Ẩn từng mượn hơn 60% sách thuộc lĩnh vực Nhân văn – Xã hội. Dựa vào thời gian mượn, có thể đoán cậu ấy đã đọc hết!”  

“Chết tiệt! Thật hay giả đấy?!”  

“Vậy chứng tỏ học bá nhà ta thực sự có tài năng rồi! Khốn kiếp, tức quá đi mất!”  

Sinh viên Nông Đại lúc này đều phẫn nộ đến cực điểm, trong khi cư dân mạng cũng đang háo hức chờ đợi câu trả lời của Dung Tử Ẩn.  

Dư luận là một thứ rất đáng sợ. Một lời nói, chỉ cần được ba người khác nhau nhắc lại, sẽ dần biến thành sự thật.

Hiện tại, có đến 60% cư dân mạng đã mặc định rằng Dung Tử Ẩn hoặc là đoán mò, hoặc là đã biết đề trước. Họ còn cho rằng chỉ cần cậu không chấp nhận thách đấu, hoặc sau này khi chương trình phát sóng mà không thể dẫn đội đánh bại khoa Địa lý Nhân văn, thì đó chính là bằng chứng xác thực cho nghi ngờ của họ.  

Giá trị hoài nghi và giá trị phẫn nộ không ngừng tăng cao. Qua hệ thống, những cái tên xa lạ liên tục lướt qua trong tâm trí Dung Tử Ẩn.  

Hệ thống sắp khóc đến nơi: Đám khốn nạn này thật sự quá đáng mà!  

Nhưng Dung Tử Ẩn lại chẳng hề có vẻ tức giận, trái lại, cậu thoải mái tựa lên bàn, lặng lẽ quan sát đám người trước cửa một lúc.  

Cậu khi không cười, ánh mắt trông cực kỳ lạnh nhạt.  

Người của khoa Địa lý Nhân văn hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ: “Cậu dám nhận lời thách đấu không?”  

“Nói một câu dứt khoát đi!” 

【Giá trị mạnh miệng yếu gan +1000】  

Dung Tử Ẩn nhướn mày, thong thả đáp: “Tôi thì không có vấn đề gì. Nhưng mà… cậu sợ cái gì vậy?”  

Cậu như chợt nhận ra điều gì, liền quay sang hỏi PD bên cạnh: “Kết quả thi đã có rồi sao?”  

Đây là lần đầu tiên cậu tham gia chương trình, thật sự không biết kỳ thi mô phỏng này được máy chấm điểm ngay lập tức.  

Trước đó, có bạn cùng trường nhờ cậu đặt hộ ít trứng vịt muối gửi về nhà, nên ngay sau khi thi xong, Dung Tử Ẩn đã đi đóng gói hàng, chẳng thèm để ý đến chuyện này.  

Giờ nhìn phản ứng của mọi người, cậu mới dần nhận ra.  

PD nhận được tín hiệu từ đạo diễn, vội vàng ghé sát lại nói nhỏ với cậu: “Đúng vậy. Cậu đạt điểm tối đa, xếp hạng nhất.”  

Dung Tử Ẩn gật gù: “À, tôi hiểu rồi.”  

Sau đó, cậu bình tĩnh nhìn sang người bên khoa Địa lý Nhân văn: “Vậy là… cậu không đạt điểm cao hơn tôi đúng không?”

“???” 【Giá trị xấu hổ +1000】  

Chết tiệt! Đây không phải là lời thừa thãi à? Cậu đứng hạng nhất, tất nhiên tôi phải thấp điểm hơn cậu rồi! 

Học bá của khoa Địa lý Nhân văn suýt nữa thì tức đến mức phun một búng máu.  

Nhưng câu hỏi tiếp theo của Dung Tử Ẩn còn độc địa hơn: “Vậy cậu thua tôi bao nhiêu điểm?”  

Chết tiệt! Đúng là vả mặt ngay trước mặt!  

Những người đi cùng cũng bàng hoàng, đồng loạt quay sang nhìn học bá khoa Địa lý Nhân văn bằng ánh mắt đầy thương hại.  

Người này cắn răng, cố gắng giữ chút tôn nghiêm còn sót lại, nghiến răng nói: “Hai điểm.”  

Dung Tử Ẩn gật gù, giọng điệu thấu tình đạt lý: “Thế thì cũng không nhiều.”  

Nhìn đối phương tức đến mức suýt mất bình tĩnh, Dung Tử Ẩn vô cùng nhân từ mà an ủi: “Bài thi lần này thực sự khó đấy. Câu cuối tôi cũng do dự, phải mất hẳn hai giây mới nghĩ ra.” 

“Thấp hơn hai điểm cũng chẳng sao, dù gì học hành là chuyện cả đời mà.”  

Cái quái gì vậy?! Đây mà là lời an ủi à?  

Bọn họ rốt cuộc đến đây để thách đấu hay để tự rước nhục vào người vậy?  

Lúc này, không chỉ học bá khoa Địa lý Nhân văn, mà tất cả những người kéo đến để hỏi kết quả đều câm nín. 

Thậm chí, trong khoảnh khắc ấy, ai nấy đều cảm thấy mình chẳng khác nào một đám ngốc tự dâng đến để bị Dung Tử Ẩn chế giễu.  

Mà cơn giận lúc trước cũng tan thành mây khói.  

“Tôi về ôn bài đây.” Trong nhóm người đến gây sự, có kẻ đầu tiên buông một câu, quay đầu rời đi.  

Dù sao thì… học không có điểm dừng, thay vì phí thời gian vào chuyện này, về đọc sách còn có ích hơn. 

Ngay sau đó, nhiều người khác cũng làm theo.

Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi học bá khoa Địa lý Nhân văn đứng trước cửa phòng của Dung Tử Ẩn.  

Nhưng tên này cứ trừng mắt nhìn Dung Tử Ẩn hồi lâu, càng nghĩ càng tức, cả người run lên bần bật mà cũng không nói được câu nào. 

Thấy đối phương bị đả kích quá nặng, Dung Tử Ẩn cũng có chút động lòng thương hại.  

Dù gì cũng là con cưng của trời, từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên gặp trắc trở, buồn bực trong lòng cũng là chuyện dễ hiểu.  

Thế là cậu tiến lên, vỗ vai an ủi: "Người anh em à, thả lỏng chút đi. Thắng bại là chuyện thường tình mà. Nếu cậu thực sự không nghĩ thông suốt, có muốn đi cùng tôi cho đàn ngỗng ăn để thư giãn không?" 

Học bá khoa Địa lý Nhân văn: "???"  

【Giá trị bối rối +1000】  

Cái gì? Cho ngỗng ăn là cái quái gì? Không phải bọn họ đang nói về thi đấu sao?  

Cuối cùng, không rõ vì lý do gì, học bá Địa lý Nhân văn vẫn lẽo đẽo theo sau Dung Tử Ẩn, cùng cậu đi ra vườn để… cho đàn ngỗng ăn.  

Ban đầu, cậu ta còn tưởng Dung Tử Ẩn đang nói bóng gió gì đó, định kéo mình ra khỏi tầm quay của máy quay để bí mật trao đổi điều gì quan trọng.  

Nhưng cậu ta lại không ngờ rằng —  

Dung Tử Ẩn hoàn toàn nói theo nghĩa đen.  

Hiện tại, ngay dưới chân cậu ta, trong vườn, thật sự có một đàn ngỗng con!  

Chúng nhỏ xíu, chưa đầy một bàn tay, cả người phủ đầy lông tơ vàng mềm mại, đang rướn đôi chân ngắn cũn, tất tả chạy về phía bọn họ.  

Đàn ngỗng con: "Ba ơi, chúng con tới đây!"  

Cả buổi trời không nhìn thấy Dung Tử Ẩn, bầy ngỗng con đang trong giai đoạn bám ba ba đã nhớ đến phát điên.  

Dù có hai người đến, nhưng trong mắt chúng, chỉ có khuôn mặt đẹp trai của ba ba là đáng nhìn nhất!

Dung Tử Ẩn ngồi xổm xuống, vừa đặt cái bát nhỏ chứa thức ăn xuống cho đàn ngỗng con, vừa trịnh trọng giới thiệu người bạn mới: “Đây là người mới quen, nhớ phải thân thiện nhé!”  

Đàn ngỗng con đồng loạt ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe đen láy cuối cùng cũng phản chiếu hình bóng của học bá Địa lý Nhân văn.  

Lông tơ mềm mại luôn là liều thuốc chữa lành tâm hồn.  

Vốn dĩ cậu ta vẫn còn rất buồn bực, nhưng bị ánh mắt ngốc nghếch đáng yêu của đám nhóc này nhìn chằm chằm, cậu ta bất giác quên mất một nửa nỗi tức giận ban nãy, thậm chí còn muốn đưa tay xoa nhẹ lên chúng.  

Thế nhưng —  

Vừa mới chạm vào, một con ngỗng con liền gào lên rồi bỏ chạy!  

“Huhuhuhu! Cái tên xấu xí này đã chạm vào tôi! Tôi bẩn rồi! Tôi không sạch nữa!!!”  

Nó vừa kêu, vừa hớt hải chạy về phía Dung Tử Ẩn, vỗ cánh liên tục đòi ôm, đồng thời làm nũng cực mạnh: “Nếu không có ba hôn an ủi, con sẽ khóc lớn thật lớn, khóc đến khô nước mà chết mất!”  

“Ba có đau lòng không? QAQ” 

Dung Tử Ẩn bất lực túm nó lên, véo véo nhúm lông tơ trên đầu, còn thuận tay xoa xoa cái bụng tròn xoe của nó. 

“Hehehe.” Nguyện vọng được thỏa mãn, ngỗng con cười ngu, híp mắt nằm gọn trong lòng bàn tay của Dung Tử Ẩn. 

Học bá Địa lý Nhân văn nhìn mà ngứa tay ngứa chân, không nhịn được mà hỏi: “Chúng nó không cho tôi chạm vào là vì chưa quen sao?”  

Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút, rồi dùng cách diễn đạt bớt tổn thương nhất để giải thích: “Cũng không hẳn… Về cơ bản, ngỗng đều khá gan dạ.”  

“Có điều… chúng nó cũng như loài người, thích đẹp.”  

"..." 【Giá trị tổn thương +1000】  

Học bá Địa lý Nhân văn hoàn toàn sụp đổ tâm lý, nghẹn ngào ném lại một câu: “Ngày mai tôi nhất định sẽ thắng cậu trong chương trình!”  

Nói xong, cậu ta che mặt, vừa khóc vừa chạy biến đi.

Dung Tử Ẩn đứng nguyên tại chỗ, mặt đầy vẻ ngơ ngác, vô thức hỏi hệ thống: "Thanh niên bây giờ mong manh đến vậy đó hả?"  

Hệ thống cạn lời: "Dung à, tôi nghĩ chuyện này không liên quan đến mong manh đâu."  

"Bất kỳ người bình thường nào mà liên tục bị cậu đả kích thế này cũng sẽ có ý định muốn chết thôi, cậu học bá kia đã đủ kiên cường lắm rồi."  

Dung Tử Ẩn: "Ồ, được thôi!"  

Thế là, vì đối thủ sụp đổ quá nhanh, Dung Tử Ẩn cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.  

Nhóm học bá bị đánh bại tản ra, nhưng lại đồng loạt đăng nhập WeChat để thảo luận trong nhóm thi đấu.  

Chủ nhóm bỗng xen vào một câu: "Tôi nghĩ chúng ta có thể cho đội của Dung Tử Ẩn vào trước rồi." 

"Gì cơ?" Ban đầu, mấy người trong nhóm không kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó đều hiểu ra. 

Dù hôm nay chỉ là một bài thi mô phỏng, nhưng cũng đủ để nhìn ra thực lực của Dung Tử Ẩn.  

Còn về thử thách của khoa Địa lý Nhân văn, bất kể lần này Dung Tử Ẩn có thắng hay không, chỉ xét riêng con người cậu ta thôi cũng đã đủ để khiến người khác kinh ngạc.  

Vậy nên, việc đội của Dung Tử Ẩn được thêm vào nhóm thi đấu đã là chuyện chắc chắn, chẳng cần phải chờ thêm một trận đấu nữa.  

"Biểu quyết đi!" Chủ nhóm mở một cuộc bỏ phiếu ẩn danh.  

Năm phút sau, kết quả được công bố, gần như toàn bộ đều đồng ý. Chủ nhóm liền hỏi đội trưởng lớp Thiếu niên tài năng xin WeChat của Dung Tử Ẩn, định kết bạn rồi kéo cậu vào nhóm.  

"Cậu cứ yên tâm đi, ban ngày mọi người vì chuyện điểm số mà hơi mất bình tĩnh, chứ thực ra ai cũng tốt cả, không có ác ý đâu." Chủ nhóm đã chuẩn bị sẵn một bài phát biểu dài để trấn an Dung Tử Ẩn.

Chương trình này cuối cùng sẽ chọn ra những thành viên mạnh nhất để lập đội thi đấu với các đội nước ngoài. Vì vậy, chỉ cần là nhân tài thì đều nên được tiếp nhận.  

Trước đó, cậu ta từng nghe PD lỡ miệng nói rằng lần này các đội nước ngoài đều rất mạnh, nên so với những người khác trong nhóm, chủ nhóm càng cảm thấy áp lực hơn. Cậu ta thật lòng không muốn bỏ lỡ bất kỳ ai có thực lực thực sự.  

Thế nhưng, điều khiến cậu ta bất ngờ là Dung Tử Ẩn chẳng hề có ý kiến gì, trực tiếp bấm chấp nhận lời mời ngay lập tức.  

"……" Chủ nhóm chuẩn bị cả một bài diễn văn dài, nhưng rốt cuộc chẳng có cơ hội dùng đến. Cậu ta im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói: "Ờm… cậu cứ thoải mái trong nhóm nhé. Nếu gặp ai thấy hợp, cứ chủ động kết bạn đi. Mọi người thực sự rất tốt."  

"Ừm, cảm ơn chủ nhóm, tôi cũng nghĩ vậy!" Dung Tử Ẩn vui vẻ đáp lại sau khi đọc được tin nhắn này. 

Sau đó, cậu không nói thêm lời nào mà trực tiếp mở danh sách thành viên, lần lượt bấm vào từng avatar và gửi lời mời kết bạn. 

Hệ thống: "Dung à, bọn họ đều không ưa cậu, cậu còn kết bạn với họ làm gì?"  

Dung Tử Ẩn không thèm ngẩng đầu, hỏi ngược lại hệ thống: "Cậu nghĩ xem, họ bị nhốt trong đoàn quay một tháng rồi, ăn cơm ở căng-tin chắc cũng ngán lắm nhỉ?"  

Hệ thống: "…… Cậu đừng nói là định……"  

Dung Tử Ẩn: "Ừ, tôi định thế đấy."  

Thế là, nửa phút sau, tất cả thành viên tham gia cuộc thi đều nhận được lời mời kết bạn từ Dung Tử Ẩn. 

Tin nhắn kết bạn: "Duyên phận nối liền qua mạng, hãy trân trọng cơ hội này! Anh em ơi, có hứng thú với đồ ăn khuya tuyệt hảo không? Hàng chuẩn giá đẹp, mua mười tặng một, đảm bảo uy tín!"

Bình Luận (0)
Comment