【Giá trị nghi hoặc +2000】
Hệ thống vô thức nhắc nhở Dung Tử Ẩn: Dung à! Bảo trọng!
Dung Tử Ẩn cũng rất ngạc nhiên, cậu nhìn chằm chằm vào họa tiết trên áo của Diêu Nhạc Nhạc vài giây, rồi khẽ hỏi Từ Truyền Chí: "Cái danh tiếng mạnh mẽ của khoa Lâm nghiệp truyền xa đến mức này rồi à? Ngay cả tổ chương trình cũng biết luôn?"
Từ Truyền Chí nuốt nước bọt, không biết phải trả lời cái câu hỏi chết người này của Dung Tử Ẩn như thế nào.
Trong khi đó, Diêu Nhạc Nhạc đã không thể nhịn được nữa mà lao về phía Dung Tử Ẩn, quyết tâm đập cho cậu một trận.
Dung Tử Ẩn nhanh nhẹn nép sau lưng Từ Truyền Chí: "Nhạc Nhạc, bình tĩnh nào! Cậu còn nhớ mình là con gái không đấy?"
Diêu Nhạc Nhạc cười lạnh, đưa tay mò túi: "Hừ! Đừng có nói nhảm! Ngay khoảnh khắc tôi thoa lớp son màu sườn xào chua ngọt, tôi, chết tiệt, đã chẳng còn là con gái nữa rồi!"
"Dung cẩu, đừng có chạy! Hôm nay bà đây nhất định phải xử lý cậu!"
Thế là, khi máy quay của tổ chương trình bắt đầu phát sóng trực tiếp, toàn bộ cư dân mạng trên cả nước đều chứng kiến cảnh tượng vô cùng oai phong lẫm liệt của Diêu Nhạc Nhạc.
Dung Tử Ẩn: "Xong rồi, Nhạc Nhạc à, cậu làm chị em khoa Lâm nghiệp bị liên lụy rồi đó!"
"Xàm!" Diêu Nhạc Nhạc giận đến mức bóp bẹp chai nước khoáng trong tay. Cả căn phòng bỗng chốc im phăng phắc.
Trong đầu mọi người chỉ còn một suy nghĩ: Chết tiệt, nữ hiệp quả nhiên công phu thâm hậu!
Bộ môn Lâm nghiệp này không chỉ có thể nhổ cây bằng tay không, mà chắc còn đập đá trên ngực, chém đao bổ ngói nữa chứ!
Và nỗi sợ hãi khi bị áp đảo bởi sức mạnh này đã đeo bám mọi người từ trước khi trận đấu bắt đầu. Thậm chí, ngay sau khi xác định đối thủ đấu một chọi một, cậu học bá gầy yếu của khoa Bảo vệ Môi trường đối diện với Diêu Nhạc Nhạc cũng vô thức run lên một cái.
Trong đầu toàn là những cảnh phim kiểu "Lỗ Trí Thâm nhổ bật cây liễu", "Báo Tử Đầu lỡ bước vào Bạch Hổ Đường".
Đối mặt với tình huống xấu hổ này, Diêu Nhạc Nhạc chỉ giữ nguyên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, trong lòng ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy, chỉ muốn lên sàn rồi tiện thể lật luôn cái tổ chương trình đáng chết này.
【Giá trị phẫn nộ của Diêu Nhạc Nhạc +5000】
Hệ thống không nhịn được thở dài: "Dung à, cậu xem cậu chọc người ta giận đến mức nào rồi."
Dung Tử Ẩn nghiêm túc đáp: "Đừng nói bậy, hôm nay cô ấy tô son màu cá nấu cay đấy. Nhìn cái khí thế này là biết muốn đánh người tới bẹp luôn!"
Thế nhưng, sau khi nghe xong, hệ thống bỗng thấy may mắn. May mà Dung Tử Ẩn không nói câu này trước mặt Diêu Nhạc Nhạc, nếu không thì ngay cả cơ hội thi đấu cũng không có, cậu chắc chắn bỏ mạng ngay tại chỗ.
Năm phút sau, MC xuất hiện, trận đấu căng thẳng cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Mục đầu tiên là bốc thăm quyết định thứ tự thi đấu giữa các đội.
Nhóm của Dung Tử Ẩn xác định đối đầu với đội của khoa Địa lý Nhân văn. Theo quy tắc của chương trình, đội tấn công sẽ là đội bốc thăm, và lần này, đội Dung Tử Ẩn được chỉ định làm đại diện.
Nhận được tín hiệu từ Dung Tử Ẩn, Diêu Nhạc Nhạc tiến lên rút một lá thăm.
Không ngoài dự đoán, đây là suất cuối cùng. Điều này gián tiếp xác nhận chương trình cố tình sắp đặt và có kịch bản hậu trường.
Tổng cộng có sáu đội, nhóm của họ là nhóm có nhiều yếu tố "câu khách" nhất, đương nhiên phải để lại đến cuối cùng để đẩy cao trào, tối ưu hóa lợi ích.
Diêu Nhạc Nhạc tiện tay ném tờ giấy lên bàn, cô cảm thấy mấy chiêu trò tính toán vặt vãnh này quá tầm thường, chẳng đáng để bận tâm.
Dung Tử Ẩn khuyên nhủ: "Đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, xem trước đề của mấy đội trước đi. Nếu còn thời gian, thì tranh thủ ôn lại một chút."
"Đúng vậy." Diêu Nhạc Nhạc hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc bị ảnh hưởng, rồi lấy từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ dày cộp và bắt đầu xem.
Từ Truyền Chí cũng vậy. Cậu ta thực ra rất căng thẳng, nhưng bên cạnh lại có Dung Tử Ẩn luôn giữ thái độ bình tĩnh, khiến cậu ta cũng vô thức cảm thấy mọi chuyện có lẽ không đáng sợ đến thế.
Người quay phim phía sau tò mò liền đưa ống kính lại gần để xem bọn họ đang nhìn gì. Kết quả, thứ lọt vào khung hình lại là một vật dụng cực kỳ quen thuộc với tất cả sinh viên đại học — phao thu nhỏ.
Chính là kiểu tài liệu được thu gọn toàn bộ trọng điểm của cả kỳ học vào một tờ giấy, sau đó gấp lại thành một cuốn sổ nhỏ tiện lợi để lật giở.
Khoan đã, chẳng phải đám người này đều là học bá sao? Sao lên sân đấu vẫn còn mang theo thứ này?
Người quay phim quay đầu nhìn đạo diễn với ánh mắt đầy thắc mắc, còn tổ đạo diễn cũng lúng túng không kém.
MC nhanh trí liền hướng sự chú ý về phía Dung Tử Ẩn: "Học bá của Đại học Nông nghiệp chúng ta cũng thông minh quá nhỉ! Mang phao theo thi đấu có được không đấy?"
Dung Tử Ẩn mặt không biến sắc, hờ hững đáp lại: "Chương trình cũng đâu có nói là không được mang?"
"Nhưng chẳng phải các cậu là học bá sao?"
Dung Tử Ẩn nhún vai: "Mỗi người có một lĩnh vực chuyên môn riêng. Nếu anh bắt tôi thi hoạn lợn đực, tôi nhắm mắt cũng làm được."
"Từ lúc gây mê đến khi khâu xong, ba phút một con, năm phút làm hai con."
"Không tin thì thử xem?"
MC: …
Thử kiểu gì? Kéo hai con lợn lên sân khấu, hay chính anh ta tự lên làm chuột bạch? Trong giây lát, MC có cảm giác lạnh sống lưng.
【Giá trị hoang mang +1000】
Tổ đạo diễn bên kia cũng không ngờ Dung Tử Ẩn lại đáp như vậy. Còn cậu thì thản nhiên bổ sung thêm một câu: "Dê cũng được, nhưng bò thì phải chậm hơn một chút, vì bò khỏe hơn."
MC càng hoang mang, anh ta im lặng mất một lúc lâu, mãi mới phản ứng lại được. Anh ta vội vàng bỏ qua chủ đề này rồi tiếp tục thúc đẩy cuộc thi.
Nhưng các học bá khác lại không chịu bỏ qua: "Còn có thể ôn bài ngay tại chỗ luôn hả?"
Dung Tử Ẩn nghiêm túc đáp: "Nếu đề thi là về thú y, mấy cậu có thể mang theo sách tra cứu trước cũng được mà!"
"Với lại, lý do các cậu không mang tài liệu, chẳng phải vì không gom đủ sao?"
Một câu đánh thẳng vào trọng tâm. Trong chớp mắt, trừ Từ Truyền Chí và Diêu Nhạc Nhạc ra, các học bá khác trên sân khấu đều câm nín.
Tổng cộng có bốn mươi quyển sách, chia đều cho sáu đội. Nhóm Dung Tử Ẩn lấy đi bảy quyển, các đội còn lại trung bình chỉ có sáu quyển, thậm chí có đội còn chưa đến sáu quyển. Đến cả tài liệu còn chưa đủ, bảo họ làm phao kiểu gì?
Nhưng điều khiến họ khó hiểu là bọn họ làm phao không được, thế quái nào nhóm Dung Tử Ẩn lại làm được?
"Chẳng lẽ các cậu gom đủ toàn bộ tài liệu?"
Dung Tử Ẩn gật đầu thản nhiên: "Đúng vậy!"
"Không thể nào! Các cậu làm sao gom đủ được?" Các đội còn lại không nhịn được mà kinh ngạc, nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Những quyển sách mà chương trình lựa chọn đều là sách chuyên ngành hiếm có. Trừ khi lục tung các thư viện lớn, còn không thì dù có muốn mua trên mạng cũng chẳng có. Rốt cuộc Dung Tử Ẩn bọn họ làm cách nào mà có được?
Dung Tử Ẩn khẽ cười, lắc lắc cuốn phao trong tay, buông một câu cực kỳ đáng ăn đòn: "Cậu đoán xem?"
"..."
【Giá trị phẫn nộ +10000】 Các học bá đồng loạt dâng lên một cơn kích động muốn vây đánh Dung Tử Ẩn.
Cùng lúc đó, cư dân mạng trong phòng livestream cũng bàn tán sôi nổi.
"Cái tên Dung Tử Ẩn này quá đáng thật đấy! Đã gian lận thì thôi đi, còn cãi cùn nữa, khó chịu thật sự!"
"Chuẩn, chương trình phát sóng đến giờ chưa từng có vụ như thế này! Đúng là làm mất mặt Đại học Nông nghiệp!"
"Các ông có chút lý trí đi được không? Không thấy bọn họ thuộc khoa nào à? Bài thi mô phỏng là kiểm tra độ rộng của kiến thức, còn trận đấu lại là kiểm tra chiều sâu. Chương trình rõ ràng đang lợi dụng Dung Tử Ẩn và Diêu Nhạc Nhạc có kiến thức rộng để đẩy họ lên làm bia đỡ đạn!"
"Tôi cũng thấy vậy! Chuẩn bị tài liệu ôn tập thì sao nào? Các đội khác chẳng phải đều có chủ đề liên quan đến chuyên ngành của họ à?"
"Ha ha, đúng là đẹp trai có lợi thật, từ bao giờ mà giới nghiên cứu khoa học cũng nổi tiếng nhờ nhan sắc thế?"
"Các ông bị bệnh à? Chuyện này thì liên quan gì đến đẹp hay không?"
Bình luận nổ ra như chiến trường, không ai chịu nhường ai. Khi cuộc tranh luận trên mạng càng lúc càng gay gắt, nhiệt độ chương trình cũng không ngừng tăng lên. Đến khi đội đầu tiên kết thúc phần thi, tỷ suất người xem đã tăng gần một phần ba so với trước đó.
Còn câu nói "Mỗi người có chuyên môn riêng, hoạn lợn đực, năm phút hai con" của Dung Tử Ẩn cũng nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
Nhưng việc hot search này là do chương trình mua hay thật sự nhờ vào độ hot tự nhiên thì không ai biết được.
Diễn đàn sinh viên Đại học Nông nghiệp lại một lần nữa bùng nổ.
Sinh viên Đại học Nông nghiệp vốn đã nhìn thấu trò bẩn của tổ chương trình, nên họ càng tức giận hơn khi thấy Dung Tử Ẩn bị cắt ghép ác ý.
"Bây giờ trên mạng toàn chửi Dung Tử Ẩn, nhưng tôi thấy cậu ấy nói đâu có sai!"
"Đúng rồi! Cái thể thức thi này vốn đã không công bằng. Nếu thực sự muốn so độ rộng kiến thức thì phải là đề tổng hợp. Cái này chẳng khác nào bẫy người ta!"
"Khốn nạn nhất là trò bóp méo câu chữ! Hoạn lợn đực năm phút hai con có gì mà lạ? Với tốc độ tay của Dung Tử Ẩn, một tiếng có thể làm cả đàn ấy chứ! Đúng là ếch ngồi đáy giếng!"
Nhưng dù họ có tức giận thế nào cũng chẳng ích gì, không thể thay đổi cách cư dân mạng điên cuồng diễn giải câu chuyện theo ý mình.
Lúc này, số lượng người xem livestream đã đạt đỉnh trong khung giờ, bỏ xa tất cả các chương trình khác.
Không khó để đoán, những người kéo đến đây chủ yếu vì hai lý do. Một là tò mò xem rốt cuộc ai lại có thể nói ra một câu kỳ quặc đến thế. Hai là muốn xem kết cục của nhóm Dung Tử Ẩn sẽ ra sao.
Dưới bầu không khí căng thẳng ấy, trận đối đầu giữa nhóm Dung Tử Ẩn và đội Nhân văn Địa lý cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
MC đùa một câu "Ưu tiên phụ nữ", nên người đầu tiên lên sân đấu là Diêu Nhạc Nhạc.
Cô đặt mảnh giấy nhỏ trên tay xuống, hít sâu một hơi để điều chỉnh trạng thái. Trước khi bước lên sân khấu, cô nhìn Dung Tử Ẩn một cái, im lặng hai giây rồi nói: "Yên tâm." Sau đó sải bước tiến lên bục thi đấu.
Ba phút hỏi đáp nhanh, ai sai trước là thua.
Đây là trận khai màn của Đại học Nông nghiệp cũng như quyết định danh dự của cả trường!
Sinh viên Đại học Nông nghiệp nín thở theo dõi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Những dòng bình luận trên màn hình vốn đang lướt vùn vụt cũng chậm hẳn lại, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào trận đấu.
Thế nhưng kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán. Rõ ràng trước khi lên sàn, Diêu Nhạc Nhạc vẫn còn tranh thủ xem phao lần cuối, trông chẳng khác gì một học sinh yếu kém đi thi. Vậy mà khi thực sự bước vào trận, cô lại thể hiện một khí thế áp đảo.
Vốn dĩ Diêu Nhạc Nhạc đã là một cô gái có khí chất mạnh mẽ. Sắc đỏ rực rỡ của thỏi son không chỉ tôn lên làn da trắng mịn, mà còn khiến cô toát ra phong thái vương giả như một nữ hoàng không gì cản nổi.
Cô nói rõ ràng, phản ứng nhanh nhạy. Hầu như vừa dứt câu hỏi, cô đã lập tức trả lời chính xác. Chỉ trong chớp mắt, thế trận đã nghiêng hẳn về phía cô.
Đối thủ của Diêu Nhạc Nhạc rõ ràng không ngờ tình huống lại thành ra thế này. Chỉ một phút sơ suất, cậu ta đã để thua.
"Đắc tội rồi!" Diêu Nhạc Nhạc khẽ cười, xoay người rời sân, bỏ lại cậu sinh viên ngành Môi trường đứng đó ngơ ngác tự hoài nghi nhân sinh.
"Tôi thắng rồi!" Cô hào hứng chạy về phía Dung Tử Ẩn và Từ Truyền Chí, vui vẻ hét lên.
Dung Tử Ẩn không nói gì, còn Từ Truyền Chí thì thở dài não nề. "Anh Dung, chị Nhạc... em thấy mình tiêu thật rồi."
Cậu ta nói hoàn toàn là sự thật. Đề thi của nhóm Dung Tử Ẩn có độ khó đặc biệt cao. Vốn dĩ Từ Truyền Chí không có nhiều kiến thức về lĩnh vực này, dù có ôn cấp tốc trước giờ thi thì cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, thiếu sót khắp nơi.
Ban đầu, cậu ta còn ôm chút hy vọng rằng chỉ cần cố gắng hết sức, biết đâu vẫn có cơ hội.
Nhưng sau khi chứng kiến trận đấu của Diêu Nhạc Nhạc, cậu ta hiểu ra rằng bản thân chắc chắn không có cửa thắng. Suy sụp và chán nản là điều không thể tránh khỏi.
Dung Tử Ẩn vỗ nhẹ lên vai cậu ta: "Không sao đâu. Cứ coi như đi chơi đi. Dù gì cũng tính tổng điểm mà."
"Vâng." Từ Truyền Chí gật đầu, hít sâu một hơi rồi bước lên sân khấu, đứng vào vị trí của Diêu Nhạc Nhạc lúc nãy.
Đối thủ của cậu ta là một sinh viên có bằng kép Lịch sử - Khảo cổ học. Hai người khách sáo chào nhau vài câu, sau đó trận đấu chính thức bắt đầu.
Kết quả: bị nghiền nát hoàn toàn.
Từ lúc Từ Truyền Chí đứng vào vị trí, cho đến khi bị loại khỏi sàn đấu, tổng cộng chưa đến mười câu hỏi. Đây có lẽ là trận thua nhanh nhất trong lịch sử chương trình.
Có lẽ ngay cả MC cũng không ngờ lại có kết quả này, đứng trên sân khấu sững người mất ba giây rồi mới vội vàng lấy lại tinh thần, giả bộ lịch sự mời Từ Truyền Chí rời sân và an ủi vài câu.
Bình luận trên sóng trực tiếp lại bùng nổ.
"Hahahahaha! Cái gì đây? Thua mà đến MC cũng cứng họng luôn kìa!"
"Cười chết mất! Lúc nãy Diêu Nhạc Nhạc còn khiến tôi bất ngờ. Nhưng trận này thì đúng là quá hài hước!"
"Nên mới nói, xấu thì bày đặt làm trò! Mang theo cả đống phao cũng vô dụng thôi, thua thì vẫn cứ là thua!"
Sinh viên Đại học Nông nghiệp vừa nhìn thấy những dòng bình luận này liền giận đến bốc khói, hận không thể xông vào từng nhà mà bịt miệng đám người ngu ngốc kia lại.
Làm ơn đi, một sinh viên khối ngành Khoa học Kỹ thuật mà phải thi đấu về Lịch sử - Khảo cổ học, bị đánh bại là chuyện quá hiển nhiên. Hơn nữa, câu hỏi cuối cùng mà Từ Truyền Chí trả lời sai còn là một kiến thức chuyên ngành mà tìm trên Google cũng chưa chắc ra.
Nếu đổi lại, để sinh viên Lịch sử đấu với cậu ấy trong phần thi Mô hình hóa cơ khí, chắc chắn bên đó còn chẳng biết cách mở phần mềm, chứ đừng nói đến việc trả lời câu hỏi.
Từ Truyền Chí cúi đầu lặng lẽ trở về đội mà không nói một lời nào. Nhưng bàn tay buông thõng bên người lại siết chặt đến trắng bệch.
Nhục nhã!
Một nỗi nhục gần như khắc sâu vào tận xương tủy!
Đừng nhìn MC lúc nãy chỉ dừng lại ba giây, nhưng sự kinh ngạc trên gương mặt anh ta, cùng ánh mắt sửng sốt của tất cả mọi người tại hiện trường, đã khắc sâu vào tâm trí của Từ Truyền Chí.
Những ánh mắt đó như đang nói: "Làm gì có ai yếu kém đến mức này?"
Chúng đè lên người cậu ta giống như đang lột trần cậu ta giữa đám đông rồi vung tay tát liên tiếp vào mặt.
Nhưng chẳng lẽ cậu ta muốn mình không trả lời được sao?
Mấy câu hỏi quái quỷ đó, đến cả sinh viên chuyên ngành còn phải nghĩ nửa ngày mới ra đáp án!
"Anh Dung, em thấy rồi!" Từ Truyền Chí nghiến răng, hạ giọng thì thầm với Dung Tử Ẩn. "Tên bên Khảo cổ đó vừa thở phào nhẹ nhõm!"
"Hắn cũng méo biết đáp án đâu, anh có hiểu không?!"
"Em không cố tình thua! Em thực sự chưa từng thấy câu hỏi đó bao giờ!" Nói đến đây, giọng cậu ta dần khàn đi.
Diêu Nhạc Nhạc không chịu nổi nữa, vội vỗ vai an ủi cậu ta: "Không phải lỗi của cậu. Câu đó không nằm trong bốn mươi cuốn sách được chỉ định."
Từ Truyền Chí ngây người, ngước lên nhìn Dung Tử Ẩn với vẻ mặt hoang mang: "Nghĩa là họ cố tình à?"
Dung Tử Ẩn gật đầu: "Ừ. Chắc chắn là cố tình, để nâng độ khó."
Trong ba người bọn họ, Dung Tử Ẩn là người nắm rõ phạm vi đề thi nhất. Dựa vào hiểu biết của mình, cậucó thể khẳng định câu hỏi vừa rồi hoàn toàn nằm ngoài danh mục.
Chương trình lần này khác hẳn với những tập trước. Bọn họ lại thêm một lần bị lợi dụng để tạo hiệu ứng truyền thông.
Tất cả chỉ để Từ Truyền Chí bị đẩy vào thế thua, tạo ra chủ đề bàn tán mới, đồng thời gia tăng áp lực lên phần thi tiếp theo của Dung Tử Ẩn.
Hệ thống: Quá bẩn thỉu.
Dung Tử Ẩn: Phải. Bọn họ mà cũng xứng sao?
Từ Truyền Chí là người từng theo đội tuyển quốc gia ra nước ngoài thi đấu, mang lại vinh quang cho giới nghiên cứu trong nước. Cậu ấy là một kỹ sư tương lai, từng chính thức nhận giải thưởng và đăng ký bằng sáng chế.
Nói cậu ấy "tài cao tám đấu" cũng chẳng phải tâng bốc quá lời. Ấy vậy mà ban tổ chức chương trình này chỉ vì hiệu ứng truyền hình mà có thể làm nhục cậu ấy đến mức này. Họ không sợ rằng Từ Truyền Chí sẽ bị đả kích nặng nề, sa sút tinh thần, và từ đó giới nghiên cứu sẽ mất đi một nhân tài triển vọng sao?
Diêu Nhạc Nhạc tức đến mức toàn thân run rẩy, nhưng Dung Tử Ẩn thì đã đứng dậy, chuẩn bị tham gia trận thi cuối cùng.
“Dung Tử Ẩn!” Diêu Nhạc Nhạc muốn nói: Nếu cậu thua, ba chúng ta cứ đâm đầu chết ở đây luôn cho rồi!
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không thể thốt ra lời đó, vì dù sao Dung Tử Ẩn cũng không phải dân chuyên ngành. Yêu cầu như vậy chẳng khác gì ép buộc đạo đức.
Thế nhưng Dung Tử Ẩn chỉ cười đáp lại: “Yên tâm, Nông Đại nhất định thắng!” Nói xong, cậu sải bước lên sân khấu.
Hai người đối diện nhau trên sân khấu, học bá khoa Địa lý nhân văn đứng phía đối diện không khỏi nhìn Dung Tử Ẩn với ánh mắt đầy thông cảm.
Rõ ràng, sau tình huống vừa rồi, cậu ta cũng nhận ra mánh khóe của ban tổ chức.
“Xin lỗi, hôm đó tôi không nên hành động bồng bột như vậy.” Cậu ta nhỏ giọng xin lỗi Dung Tử Ẩn.
Dung Tử Ẩn không nói gì, dường như chẳng bận tâm đến chuyện đó.
MC bước đến giữa hai người, mỉm cười nói: “Với tư cách đội trưởng, mỗi người hãy nói một câu tổng kết gửi đến chương trình nhé!”
“Hay là bạn Dung Tử Ẩn của Nông Đại nói trước đi?”
Dung Tử Ẩn đáp: “Được thôi, nhưng có thể nói bất cứ điều gì sao?”
“Đúng vậy! Đương nhiên rồi.” MC ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ.
Quả nhiên, Dung Tử Ẩn ngừng một giây, rồi mở miệng: “Thật ra tôi rất hối hận vì đã tham gia cái chương trình ngu xuẩn này.”
“Gọi là ‘Tìm kiếm học bá mạnh nhất vạn năm’, nhưng chẳng có tí kiến thức nào cả.”
“Lịch sử Trung Quốc tính từ nhà Thương đến nay mới khoảng ba nghìn bảy trăm năm. Nếu lùi về trước nữa, thời Hạ, Nghiêu, Thuấn, Tam Hoàng thêm hơn một nghìn năm nữa, thì đến nay vẫn chưa tìm thấy tài liệu chữ viết mang tính then chốt.”
“Vậy thì bốn nghìn năm trước, các người lấy gì để so sánh?”
“Chẳng lẽ là bộ tộc Tùy Nhân trên núi Côn Lôn cách đây mười hai nghìn năm, những người phát minh ra cách khoan gỗ lấy lửa sao?”
“Nói thật nhé, chi bằng các người cứ kéo dài thời gian ra một chút nữa đi, ví dụ như một trăm tỷ năm trước thì thế nào?”
“So với khủng long, ai mà chẳng là học bá?”