Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 61

Không giống như Dung Tử Ẩn – một tân binh mới bước vào hố game, bốn sư huynh của cậu rõ ràng đã tung hoành chiến trường từ lâu. 

Thế nhưng, vì không có "dã vương" của mình đi cùng, lại còn phải cõng theo một người ngoài mặt thì là Kim Cương nhưng thực chất trình độ chỉ ngang Đồng như Dung Tử Ẩn, nên cả bọn đành phải nhận ba trận thua liên tiếp.  

Dù thua nhưng họ vẫn giữ được tâm thái vững vàng! Bất kể đối phương có chế giễu thế nào, họ vẫn luôn duy trì hình tượng tiểu thư nhã nhặn dịu dàng, không hề để bản thân sụp đổ.  

Sau cả buổi tối cày game, họ thật sự không thắng nổi một ván nào. Nhưng bù lại, sau mỗi trận, họ đều thêm dã vương bên phía địch vào danh sách bạn bè của mình.  

Dẫu cho trình của dã vương ở bậc Vàng còn chẳng ra gì, nhưng một "hải vương" thì tuyệt đối không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ mầm non nào.  

Nói đến đây, đại sư huynh còn khẽ thở dài một hơi đầy ẩn ý.  

Dung Tử Ẩn thuận miệng hỏi: "Sao thế?"  

Đại sư huynh đầu tiên còn tỏ vẻ kiêu kỳ, nhưng ngay sau đó lại hào hứng kể về chiến tích vẻ vang của mình. 

Hóa ra khi đại sư huynh lần đầu bước vào hàng ngũ Vương Giả, cũng đúng lúc ứng dụng Beixin Peilian (một nền tảng tìm bạn chơi game) mới bắt đầu bùng nổ.  

Muốn tìm một dã vương dẫn mình đi gánh team, đại sư huynh đã chủ động nhắn tin cho vài người chơi Nakoruru. Nhưng chỉ có một người đáp lại, mà lại không đạt yêu cầu.  

Dung Tử Ẩn tò mò: "Sao vậy?"  

"Tôi muốn tìm một Nakoruru rank Quốc Phục, nên đã từ chối cậu ta."  

"Thế sau đó thì sao?"  

"Sau đó tôi biết rồi!" Một sư huynh khác cướp lời, "Tên kia hơi bị đỉnh đó nhé! Một tuần sau, cậu ta thật sự leo lên top 3 Nakoruru Quốc Phục, rồi nhắn lại cho đại sư huynh, nhất quyết muốn miễn phí cày hộ một trận."  

Dung Tử Ẩn quan tâm đến kết quả: "Thế thắng không?"  

"Đương nhiên là… không rồi! Cậu cũng thấy đó, đại sư huynh còn thua cả cậu nữa!"  

Thế nhưng đại sư huynh lại vô cùng tự hào, chẳng có chút tự ti nào: "Thua thì sao chứ? Tôi đã đào tạo ra một dã vương chuyên nghiệp đấy nhé! Vì muốn gánh tôi mà anh trai ấy đã ngày đêm luyện tập, bây giờ còn vào đội tuyển chuyên nghiệp, trở thành tuyển thủ nòng cốt rồi."  

Đội tuyển chuyên nghiệp? Dung Tử Ẩn lập tức nhạy bén hỏi: "Cậu ta bao nhiêu tuổi?"  

"18 đó!"

Hệ thống lập tức cảm thấy tam quan của mình vỡ vụn thành từng mảnh. Một ông chú hai mươi tám tuổi sao lại có thể gọi một cậu trai mười tám là "anh trai" chứ?! Dã vương kia kiên trì đến vậy, không sợ một ngày nào đó nổi hứng muốn gặp mặt ngoài đời sao?  

Nhưng điều khiến hệ thống sụp đổ hơn chính là lời tiếp theo của đại sư huynh.  

"Thật ra, cậu ta biết tôi là con trai, chúng tôi cũng từng voice chat rồi, cũng biết tuổi tác và nghề nghiệp của tôi." Đại sư huynh thay đổi giọng điệu, vẻ mặt đầy đắc ý. "Nhưng không sao cả, bởi vì tôi dễ thương mà!"  

Hệ thống: …  

Phải rồi, dễ thương lắm! 

Dung Tử Ẩn từng nói với các dã vương trong danh sách bạn bè rằng cậu là con trai, thậm chí còn thừa nhận bản thân đã hai mươi tư tuổi, nhưng bọn họ chẳng ai tin cả! Thậm chí, họ còn chủ động an ủi: "Tiểu thư đừng sợ, bọn anh thật sự không phải người xấu đâu."  

Quả nhiên là chó cùng một ổ, không cùng nhà cũng chẳng vào một hang.  

Hệ thống quyết định không đánh giá gì thêm về đám người này nữa.  

Lúc này, thời gian cũng không còn sớm, mấy vị sư huynh của Dung Tử Ẩn cũng phải đi nghỉ ngơi. Sáng mai họ còn có các thí nghiệm cần làm.  

Về phần Dung Tử Ẩn, dù không có công việc cụ thể, nhưng cậu cũng phải dậy sớm để gặp giáo sư mập và bàn bạc về các chủ đề nghiên cứu sau này.  

Dung Tử Ẩn từ trước đến nay luôn tùy cơ ứng biến, hơn nữa bầu không khí trong viện nghiên cứu của giáo sư mập cũng không tệ, các sư huynh trong nhóm đều quan tâm đến cậu, vì vậy đêm đó cậu ngủ vô cùng yên ổn.  

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần của cậu rất sảng khoái.  

Trước tiên, Dung Tử Ẩn ra sân cho đàn ngỗng ăn, sau đó thay quần áo, chuẩn bị đến căng tin ăn sáng, rồi mới đi tìm giáo sư mập.  

Thế nhưng, vừa bước vào căng tin, cậu đã thấy giáo sư mập đang bê khay thức ăn tranh cãi với bác đầu bếp. Xung quanh còn có vài nhân viên của viện nghiên cứu đang ở trọ tại đây, trông có vẻ đang cố gắng khuyên can hai người đừng tức giận.  

Dung Tử Ẩn lặng lẽ đến gần, hóng hớt được nội dung cuộc cãi vã – hóa ra là về chuyện ăn uống.  

Bác đầu bếp và giáo sư mập là bạn cũ nên họ thường xuyên trò chuyện với nhau, vì vậy bác ấy biết rõ tình trạng đường huyết của giáo sư mập không ổn định.  

Con người khi đến tuổi trung niên thì càng phải chú ý đến sức khỏe. Rất nhiều người ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi, hôm trước vẫn còn khỏe mạnh, nhưng chỉ trong chớp mắt, bỗng nhiên bạo bệnh rồi ra đi.  

Chính vì thế, bác đầu bếp luôn để tâm đến chế độ ăn uống của giáo sư mập.  

Sáng nay, cả hai tranh cãi vì nhân bánh đậu đỏ quá nhạt.  

"Nhân đậu đỏ ngon lành thế này, mà ông chỉ cho ít xíu đường, chẳng phải lãng phí công sức của người nông dân đã trồng ra đậu đỏ sao?!" Giáo sư mập vô cùng bất mãn.  

Bác đầu bếp lạnh lùng buông một câu, đặt muôi cháo xuống bàn: "Vậy cháo kê của ông có thêm đường không?"  

"…Có."

"Bớt nói nhảm đi! Được ăn bánh bao là tốt lắm rồi, biến nhanh!" Bác đầu bếp cáu kỉnh dùng muôi gõ hai cái lên khay inox.  

Giáo sư mập giận mà không dám nói gì, ông liếc quanh một vòng thì thấy Dung Tử Ẩn bên cạnh, lập tức túm lấy tay áo đồ đệ than thở.  

"Tiểu Ẩn à! Con nhìn xem, bọn họ kết bè kết phái bắt nạt sư phụ con! Thầy già thế này rồi, chỉ muốn ăn miếng ngọt mà cũng không được!"  

Dung Tử Ẩn quan sát sắc độ của quầng khí bệnh tật quanh người ông, dứt khoát gỡ tay giáo sư mập khỏi tay áo mình, gắp bánh bao nhân đậu đỏ trong bát ông sang bát mình, rồi bê cả bát cháo kê đi. Cậu quay sang bảo bác đầu bếp đổi cho ông hai cái bánh bao nhân rau cùng một bát cháo rau nấu sền sệt.  

Giáo sư mập trố mắt: "Chết tiệt! Rốt cuộc con là đồ đệ của ai vậy?"  

Dung Tử Ẩn vỗ về: "Ngoan nào, thầy nhìn bác đầu bếp đi, hai ta cộng lại cũng không đánh lại bác ấy đâu."  

Giáo sư mập đau lòng đến nghiến răng: "Nhưng con cũng không thể dễ dàng đầu hàng phe địch như vậy chứ! Ít nhất cũng phải kháng cự chút chứ!"  

Dung Tử Ẩn lặng lẽ lấy ra từ ba lô một cây kèn Sorna: "Vậy để con thử nhé?"  

Giáo sư mập lập tức cầm đĩa đồ ăn quay lưng đi thẳng về chỗ ngồi: "Thôi khỏi, đại trượng phu co được giãn được!"  

Ông chỉ muốn vùng vẫy một chút thôi mà, có cần phải lôi kèn ra dọa tiễn ông đi luôn vậy không?!  

Dung Tử Ẩn nhìn theo bóng lưng đầy cam chịu của ông mà không nhịn được bật cười. Bác đầu bếp cũng cười, gắp cho cậu một quả trứng ốp la vàng ruộm.  

Ý là: "Làm tốt lắm, bác mời cháu ăn!"  

"Đây là điều cháu nên làm." Dung Tử Ẩn không từ chối ý tốt của bác đầu bếp. Lấy xong đồ ăn, cậu bê khay của mình đến ngồi đối diện giáo sư mập.  

Giáo sư mập không thèm để ý đến cậu, nhưng khi nhìn thấy quả trứng ốp la trong đĩa của cậu, ông lại hừ lạnh một tiếng: "Nghiệt đồ!"  

Dung Tử Ẩn cố nín cười, bẻ đôi trứng ốp la chia cho ông. Giáo sư mập nhận lấy, một miếng ăn sạch, mặt cũng nở nụ cười.  

Thế là, hai thầy trò vừa ăn sáng vừa trò chuyện. Ban đầu còn có chút xa lạ, nhưng càng về sau, hai người càng phối hợp ăn ý hơn.  

Giáo sư mập vừa ăn vừa âm thầm cảm khái khi nhìn Dung Tử Ẩn. Ông vốn biết cậu có nền tảng vững chắc, lại thông minh, nhưng chỉ khi tiếp xúc sâu sắc, ông mới nhận ra sự đáng quý của cậu. 

Chuyên tâm, trầm ổn, chưa từng nản lòng.  

Với tính cách này, có thể nói Dung Tử Ẩn sinh ra để làm nghiên cứu. Hơn nữa, cuộc sống cá nhân của cậu vô cùng giản dị, vòng giao tiếp cũng rất bình thường. Thế nhưng, cậu lại chẳng hề cảm thấy cô đơn, ngược lại, cậu còn rất tận hưởng lối sống được toàn tâm toàn ý dốc sức vào nghiên cứu này.

Sự an nhiên tự tại này giúp Dung Tử Ẩn có đủ kiên nhẫn và dũng khí khi đối mặt với những đề tài nghiên cứu khó khăn. Cậu không bao giờ bị những lợi ích nhỏ nhặt cám dỗ, cũng không hề nao núng trước những trở ngại to lớn.  

Chỉ cần thêm thời gian, Dung Tử Ẩn chắc chắn sẽ trở thành một trong những nhà khoa học trẻ tuổi xuất sắc nhất trong giới nghiên cứu.  

Và giờ đây, giáo sư mập cuối cùng cũng hiểu tại sao Đại học Nông nghiệp lại nhất quyết chuyển cậu sang viện nghiên cứu của ông.  

Những vấn đề rắc rối xung quanh Dung Tử Ẩn, người khác có thể không giải quyết nổi, nhưng đến tay ông thì đều chẳng đáng là gì.  

Còn về tên công tử nhà giàu không ưa Dung Tử Ẩn kia, đừng nói đến hắn, dù có là ông già của hắn đến đây, cũng không thể nói được câu nào ngoài lời xin lỗi.  

Nghĩ đến đây, giáo sư mập vỗ vai Dung Tử Ẩn: "Chuyện vay nặng lãi trước đây, thực ra con đã điều tra rõ lâu rồi đúng không?"  

"Ừm, chỉ là vẫn chưa tìm được chứng cứ." Dung Tử Ẩn chẳng hề lo lắng. Trước đây, cậu đã tiếp xúc với tên công tử kia vài lần, sau đó còn nhận được manh mối từ bạn học xung quanh, nên gần như đã xâu chuỗi được toàn bộ sự việc. Chỉ còn thiếu chứng cứ then chốt cuối cùng là có thể lật ngược tình thế.  

"Có cần sư phụ giúp không? Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát." Giáo sư mập lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nghiên cứu sau này của Dung Tử Ẩn.  

Cậu lắc đầu: "Thầy yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến công việc chính đâu. Chỉ còn một bước cuối cùng thôi."  

"Thế thì được, có gì cứ nói với thầy, đừng ôm một mình." Giáo sư mập lại vỗ vai cậu, giọng điệu đầy bá khí: "Thật sự không ổn thì còn có mấy sư huynh của con nữa! Đừng lo, chẳng ai dám bắt nạt con đâu."  

Lời nói đầy uy phong nhưng tiếc rằng ngoại hình ông lại phúc hậu như Phật Di Lặc, trông chẳng khác gì một người chú cưng chiều hậu bối quá mức.  

Dung Tử Ẩn hơi sững lại, sau đó mới khẽ gật đầu: "Cảm ơn thầy."  

"Ừ, con cứ ăn tiếp đi! Thầy đi trước ra phòng thí nghiệm đây. Sáng nay nếu rảnh thì qua giúp thầy một tay." Giáo sư mập cầm khay đựng bữa sáng đã ăn xong và rời đi trước.  

Hệ thống không nhịn được mà cảm thán: "Giáo sư mập quả nhiên là một người tốt."

Dung Tử Ẩn khẽ gật đầu, hiếm khi đạt được sự đồng thuận với hệ thống, tự mình gửi cho sư phụ một "thẻ người tốt".  

Mà ngay khi giáo sư mập rời đi, bầu không khí trong căng tin lập tức trở nên thoải mái hơn.  

Thậm chí có người còn tò mò quan sát Dung Tử Ẩn, dường như đang đánh giá xem cậu có cùng phe với đám đồ đệ thẳng nam của giáo sư mập hay không.  

Kết luận cuối cùng là: Chắc chắn không! Dù sao thì tiểu sư đệ mới tới này vừa tuấn tú vừa chính trực, nhìn sao cũng không thể là loại người giúp kẻ xấu làm điều ác như chó được.  

Hệ thống lặng lẽ thở dài, quả nhiên toàn là phàm nhân ngu ngốc, gương mặt chẳng thể nói lên điều gì. Nói về chuyện không phải con người, không ai qua mặt được Dung Tử Ẩn. Cậu ta chỉ mới đổi môi trường nên chưa thể phát huy thực lực thôi!  

Mà cũng thật trùng hợp. Bên này mọi người đang ngầm dán cho Dung Tử Ẩn cái mác "người tốt", thì bên kia, các sư huynh của cậu đã nhanh chóng tiếp ứng.  

Ai mà ngờ được, mới hôm qua tóc họ còn thưa thớt, vậy mà sau một đêm gội đầu bằng dầu gội chống rụng tóc "Tiểu Bá Vương" của Dung Tử Ẩn, sáng nay đã thấy đỉnh đầu lưa thưa mọc lên một lớp tóc tơ mịn!  

Ngay cả đại sư huynh trầm ổn dịu dàng cũng không kìm được mà nắm lấy tay Dung Tử Ẩn, kích động nói: "Tiểu sư đệ! Nếu cậu có thể giúp anh mọc tóc trở lại, thì từ nay cậu chính là ba anh!"  

Dung Tử Ẩn cũng giật nảy mình, cậu hoàn toàn không ngờ dầu gội "Tiểu Bá Vương" lại có hiệu quả nhanh chóng đến vậy.  

Nhưng do vừa trò chuyện với giáo sư mập xong, hai người đã bàn về một trang trại cừu chuyên nuôi để lấy lông gần Yến Kinh. Gần đây, bầy cừu trong trang trại này sau khi khỏi bệnh da liễu hàng loạt thì sản lượng lông lại giảm mạnh. Giờ nhìn hiệu quả sau khi gội của các sư huynh, Dung Tử Ẩn bất giác liên tưởng hai chuyện với nhau.  

"Con người cũng là động vật, nếu có hiệu quả trên người thì liệu trên cừu có..."  

"Đây không phải sản phẩm dành cho con người à?"  

Dung Tử Ẩn nhớ lại phần mô tả sản phẩm, trong đó ghi rõ là dành cho thọ tinh, mà thần tiên thì đâu phải phàm nhân. Thế nên cậu chắc chắn gật đầu: "Đúng vậy, không phải dành cho con người."  

() Thọ tinh (寿星): Các vị tiên trong truyền thuyết chuyên ban phúc thọ, ở đây có thể hiểu là sinh vật có tuổi thọ dài.

"Thì ra là vậy!" Mấy vị sư huynh bừng tỉnh ngộ. "Vậy có thể thử dùng cho công cũng được không? Vườn thú hoang dã Yến Kinh gần đây có mấy con công bị rụng lông, mới được đưa đến chữa trị mấy hôm trước."  

"Được đấy! Hay cứ thử dùng trước rồi theo dõi kết quả. Nếu thực sự có thể thúc đẩy lông và tóc mọc lại, thì đây sẽ là một tin vui lớn cho ngành chăn nuôi động vật lấy lông và lông tơ!"  

Thế là mấy vị sư huynh sôi nổi bàn bạc, chỉ mất vài phút đã phác thảo xong hướng nghiên cứu mới nhất. 

Mấy nghiên cứu viên ban đầu định đến hỏi Dung Tử Ẩn về loại dầu gội này đều lặng lẽ rút lui. Trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ: Dung Tử Ẩn quả nhiên là đồ đệ mà giáo sư mập coi trọng, độ "chó" còn vượt xa mấy vị sư huynh kia.  

Điều khó tin nhất là, dung dịch chống rụng tóc mà Dung Tử Ẩn đưa cho họ lại là hàng dành cho động vật. Mà đáng sợ hơn là một người dám đưa, mấy người kia cũng dám dùng! Tinh thần cống hiến cho khoa học này, bọn họ thực sự không theo kịp.  

Nhưng dù nói vậy, cơ thể vẫn thành thật hơn cái miệng. Ở viện nghiên cứu nơi tóc tai quý giá như bảo vật này, tin đồn về một loại thuốc mọc tóc thần kỳ trong tay Dung Tử Ẩn nhanh chóng lan rộng. Ngay cả phó viện trưởng, người xưa nay hiếm khi lộ diện, cũng không kìm được mà đích thân đến viện để tìm Dung Tử Ẩn nói chuyện riêng, tranh thủ tạo mối quan hệ.  

Dựa vào tình bạn thân thiết với giáo sư mập, phó viện trưởng rất nhanh đã xin được nửa chai dầu gội và coi nó như bảo vật.  

Trước khi rời đi, ông bỗng nhớ ra một điều rất quan trọng. Dầu gội này hôm qua mới được đưa đến, vậy sao hôm nay chỉ còn lại nửa chai?  

Chẳng lẽ bọn họ đã lấy một phần để phân tích thành phần?  

Trùng hợp thay, ngay lúc phó viện trưởng vừa nảy ra nghi vấn, ông liền chạm mặt Dung Tử Ẩn đang đi tới. Vì tò mò, ông lập tức chặn cậu lại và hỏi.  

Dung Tử Ẩn cầm lấy chai dầu gội xem xét một chút, sau đó hồi tưởng lại rồi thản nhiên trả lời:  "Chai này không phải chai mang đi phân tích đâu, mà là chai còn lại sau khi dùng để gội cho công."  

"Gội cho công à..." Phó viện trưởng thở phào, nhưng đi được hai bước lại thấy có gì đó sai sai:  "Khoan đã, viện mình lấy đâu ra công?"  

Dung Tử Ẩn chỉ về phía sân sau: "Là con bị rụng lông được vườn thú hoang dã gửi tới."  

Vì vườn thú đã gửi đến mấy con công cùng lúc, để tránh phó viện trưởng nhầm lẫn, Dung Tử Ẩn còn đặc biệt bổ sung thêm một câu: "Chính là con bị rụng sạch lông mông ấy."

Bình Luận (0)
Comment