Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 63

【Chỉ số kháng cự của rùa vàng: 20000】  

Ngay khi con số khổng lồ đột ngột bùng nổ, rùa vàng lập tức vung bốn cái chân ngắn cũn của nó lên mà chạy trối chết.  

Trên đầu nó hiện lên một hàng bình luận: "Dung cẩu, đừng có động vào ông đây!" Đến đoạn sau còn xuất hiện cả ký tự loạn xạ, đủ thấy tâm trạng nó hoảng loạn đến mức nào.  

Tuy nhiên, phản ứng dữ dội này của rùa vàng lại khiến cả nhân viên chăm sóc lẫn các chuyên gia nghiên cứu trong viện đều hoảng hồn.  

Chỉ là, nguyên nhân khiến họ kinh ngạc lại không giống nhau.  

Nhân viên chăm sóc thì sốc vì lo lắng rùa vàng có phải đang gặp phải phản ứng căng thẳng hiếm thấy hay không. Còn đám chuyên gia nghiên cứu lại bừng tỉnh đại ngộ hóa ra rùa cũng có thể bò nhanh đến vậy!  

Thế nhưng, không ai trong số họ phản ứng nhanh bằng Dung Tử Ẩn. Dù gì cũng là người cao chân dài, rùa vàng có cố gắng quẫy bốn cái chân nhanh đến đâu thì cũng không thể so với hai bước sải chân của Dung Tử Ẩn. Cậu nhanh chóng đè chặt mai rùa, ghìm nó xuống đất.  

Dung Tử Ẩn nghiêm túc nói: "Rùa à! Tôi biết bệnh này khó nói ra, nhưng đừng trốn tránh chữa trị. Hãy tin vào bác sĩ, bọn tôi rất chuyên nghiệp!"  

Rùa vàng giãy giụa kịch liệt: "Nói vớ vẩn! Ông đây không phải không được, chẳng qua là không muốn thôi!"  

Dung Tử Ẩn vẫn giữ thái độ vô cùng dịu dàng, thậm chí có phần cưng chiều: "Được được, ông nói đúng hết. Nhưng bệnh nhân thì không nên kích động quá, sẽ không tốt cho việc chẩn đoán đâu."  

Đúng lúc này, nhân viên chăm sóc cũng chạy tới, phối hợp cùng Dung Tử Ẩn đè chặt rùa vàng lại. Thậm chí còn cả gan lật ngửa bụng nó lên!  

Một đám người tám tay tám chân giữ chặt bốn cái chân của rùa vàng, nhẹ nhàng đẩy đầu nó ra sau. Đồng thời, tất cả ánh mắt đều vô cùng chuẩn xác mà tập trung vào... cái đuôi của nó. 

Rùa vàng nhắm nghiền mắt trong uất ức: "Mẹ nó chứ, danh dự của ông đây mất sạch rồi! Trời ơi, mau đưa ta về thiên đình đi!"  

【Chỉ số đau khổ: 9999】  

Thế nhưng, Dung Tử Ẩn thật sự đang kiểm tra cho rùa vàng. Cậu cẩn thận quan sát đặc điểm cơ thể của nó.  

Rùa là loài bò sát, khác với động vật có vú. Bộ phận giao phối của rùa đực nằm ngay trên lỗ sinh dục ở phần đuôi. Động tác vừa rồi của bọn họ là để kích thích giúp cơ quan sinh sản của rùa vàng lộ ra ngoài, nhằm xác định xem nó có thật sự gặp vấn đề hay không.

Quả nhiên, Dung Tử Ẩn nhanh chóng phát hiện một đốm trắng nhỏ bên cạnh, trông giống như hạt muối đọng lại sau khi nước muối bốc hơi.  

"Hơi bị viêm rồi nên mới không có h.am m.uốn giao phối. Bác sĩ thú y bên vườn bách thú của các anh không phát hiện ra à?" Dung Tử Ẩn gọi sư huynh của mình tới, hai người nhanh chóng bàn bạc một chút, sau đó kê đơn thuốc ngay tại chỗ và lập tức giúp rùa vàng bôi thuốc.  

Đồng thời, Dung Tử Ẩn cũng kiểm tra những bộ phận khác. Dù kết quả xét nghiệm máu chưa có, nhưng chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng đã thấy đủ loại vấn đề.  

Có lẽ bên vườn thú quá trân trọng con rùa vàng này nên họ chăm sóc tỉ mỉ đến từng chi tiết. Không thể nói đây là cách không tốt, chỉ là… nó không thật sự phù hợp.  

Con rùa vàng này, đừng nghe nó lúc nào cũng kêu gào rằng mình đến từ thiên đình. Thực tế, từ trước đến nay nó chưa từng được hưởng chế độ chăm sóc tỉ mỉ thế này.  

Đặc biệt là trong vấn đề ăn uống. Trước kia, nó ăn gì cũng được, có gì ăn nấy. Giờ thì ba bữa đều được tính toán kỹ lưỡng, cân đối dinh dưỡng theo tiêu chuẩn. Nhưng chính điều này lại khiến nó bắt đầu sinh ra đủ loại vấn đề.  

Lý do rất đơn giản: Những tiêu chuẩn dinh dưỡng kia đều do con người đặt ra dựa trên hiểu biết về động vật, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi con vật đều phù hợp. Đặc biệt là một con rùa vàng đã sống hơn vạn năm như nó. Nó vốn có hệ sinh thái riêng, nay bỗng dưng bị thay đổi đột ngột, lúc đầu có thể chưa thấy gì, nhưng theo thời gian, các vấn đề bắt đầu lộ ra.  

May mắn thay, đội ngũ nhân viên của vườn thú vẫn rất chu đáo và đã phát hiện ra tình trạng này kịp thời. 

Rùa vàng dù sao cũng là sinh vật do thiên đạo đưa đến, nên sau khi dùng thuốc, bệnh tình cải thiện ngay lập tức. Buổi tối, Dung Tử Ẩn quay lại kiểm tra, phát hiện nó đã hồi phục được hơn nửa, chỉ cần dùng thêm hai lần thuốc nữa là khỏi hẳn.  

Có điều, tâm trạng của rùa vàng lại có vẻ hơi sa sút. Trên đầu nó hiện lên bốn chữ to đùng: "Cuối đời chẳng còn gì!"  

Dung Tử Ẩn vỗ nhẹ lên mai rùa, an ủi: "Con người ăn ngũ cốc vẫn có lúc sinh bệnh, ngay cả thần tiên trên trời cũng không tránh khỏi. Ông chỉ là chưa quen môi trường thôi, đừng lo lắng."  

Câu này nghe còn hợp lý, tâm trạng rùa vàng vốn đang bị tổn thương nặng nề cuối cùng cũng nguôi ngoai đôi chút, khẽ dựa về phía Dung Tử Ẩn.  

Nó xuống trần cũng đã mấy tháng rồi. Nghĩ kỹ lại, dù sống ở vườn thú đầy đủ đến đâu, người có thể xem là "đồng hương" với nó, suy cho cùng cũng chỉ có Dung Tử Ẩn bên cạnh. 

Nó thở dài một hơi, bỗng có chút muốn cùng Dung Tử Ẩn tâm sự về nhân sinh.  

Thế nhưng, giây tiếp theo, Dung Tử Ẩn lại móc điện thoại ra, giơ lên ba bức ảnh rùa vàng cái cho nó xem.

"Đây là…?" Rùa vàng tràn đầy dấu chấm hỏi.  

Dung Tử Ẩn vỗ nhẹ lên đầu nó: "Vườn thú hoang dã tìm vợ cho ông từ tận Brazil đấy. Đợi ông khỏi bệnh sẽ về gặp mặt. Tôi cho ông xem trước một chút, chuẩn bị tâm lý đi."  

Rùa vàng: … Vậy là cuối cùng vườn thú vẫn chưa chịu từ bỏ.  

Nó quay sang nhìn Dung Tử Ẩn, ánh mắt tràn đầy mong đợi, hy vọng Dung Tử Ẩn có thể giúp nó một tay.  

Dung Tử Ẩn lập tức hiểu ý, gật gù đáp lại: "Cũng đúng, mấy con rùa cái này mới có sáu tuổi, già trâu gặm cỏ non thế này cũng quá lắm rồi."  

Rùa vàng: ??? Ai già cơ? 

Dung Tử Ẩn tiếp tục: "Nhưng mà cũng phải tìm một cái cớ hợp lý, nếu không bên vườn thú sẽ không đồng ý đâu!"  

Cậu suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Hay là… cứ nói ông không làm ăn được nữa, thế nào?"  

Rùa vàng tức đến mức đứng bật cả hai chân lên: "Nói bậy! Ông đây có gì mà không làm được?!"  

Dung Tử Ẩn thản nhiên đáp: "Thì chính chỗ đó chứ đâu!"  

Hai mắt rùa vàng trợn tròn, không thể tin nổi.  

Dung Tử Ẩn lại nói tiếp: "Ông nghe tôi phân tích đây. Nếu tôi nói với nhân viên chăm sóc của ông rằng ôngkhông muốn ăn cỏ non vì vấn đề tâm lý, họ chắc chắn không tin, còn cho rằng tôi bị thần kinh nữa."  

"Nhưng nếu tôi nói ông thật sự không làm ăn gì được thì lại khác! Dù sao thì tuổi tác của ông cũng đã lớn lắm rồi, đây là một hóa thạch sống đấy. Dù có thành thái giám thật, họ vẫn sẽ trân quý ông như thường. Sợ gì chứ? Cớ này tốt quá còn gì, có sẵn luôn rồi!"  

【Chỉ số kháng cự: 1000】  

Thế giới quan của rùa vàng vỡ nát tan tành. Theo lời Dung Tử Ẩn miêu tả, nó gần như có thể tưởng tượng ra tương lai của mình — mỗi người tới tham quan nó đều sẽ tiếc nuối vỗ lên mai rùa, sau đó thở dài cảm thán: "Một con rùa trường thọ đến vậy, đáng tiếc lại không thể…"  

Đúng là quá chó má! Chỉ tưởng tượng thôi mà rùa vàng đã muốn nổ tung!  

Thế là nó lập tức quay sang Dung Tử Ẩn: "Mau đưa ba cây cỏ non kia cho ta xem lại lần nữa!" 

Năm phút sau, Dung Tử Ẩn bước ra từ khu nuôi riêng của rùa vàng, vừa hay chạm mặt nhân viên chăm sóc của nó.

Nhân viên chăm sóc tỏ ra rất lo lắng về tình trạng của rùa vàng, liền hỏi Dung Tử Ẩn: "Thật sự không sao chứ? Dù sao nó cũng lớn tuổi như vậy rồi."  

"Không sao đâu." Dung Tử Ẩn quay đầu nhìn vào bên trong, thấy rùa vàng vẫn đang quay lưng về phía mình, liền mỉm cười nói: "Tôi đoán lần này về đi xem mắt chắc chắn sẽ thuận lợi lắm."  

"Thật sao?" Nhân viên chăm sóc vui mừng ra mặt. "Nếu nó có thể giao phối thành công thì tốt quá! Chúng tôi đã phân tích bộ gene của nó và phát hiện ra nhiều đặc điểm di truyền đã biến mất ở loài rùa vàng hiện đại. Nếu có thể truyền lại qua thế hệ sau, chắc chắn sẽ có lợi rất lớn cho việc bảo tồn loài này."  

Dung Tử Ẩn cũng gật đầu đồng ý.  

Đúng vậy! Khoa học ngày càng phát triển, nhưng ngoài loài người ra, các giống loài khác lại đang dần biến mất.  

Như con rùa vàng đang ủ rũ kia, dù gì nó cũng xem như một vị thần tiên, nếu thật sự không muốn, Dung Tử Ẩn cũng chẳng thể thuyết phục nó chỉ bằng ba câu nói. Suy cho cùng, cậu vẫn hy vọng thế giới loài người ngày một tốt đẹp hơn.  

Hệ thống: Vậy nên thiên đạo vẫn có lòng thương xót nhân loại.  

Dung Tử Ẩn gật đầu: Con người sẽ không phụ lòng ban ân này.  

【Chỉ số thiên đạo hoan hỉ +1000】  

Dung Tử Ẩn nghe tiếng nhắc nhở từ hệ thống liền khựng lại, ngay cả hệ thống cũng có chút bối rối.  

Hệ thống: Thiên đạo đang quan sát cậu sao?  

Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút: Hay là… thử xem?  

Hệ thống: Thử kiểu gì? 

Dung Tử Ẩn chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện: "Thiên đạo ba ơi, xin ban cho con một SSR đi!" 

Giây tiếp theo, hệ thống hiển thị: 【Chỉ số thiên đạo bất lực +10,000】

Bình Luận (0)
Comment