Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 71

Rượu, ông chú già, quán vịt. 

Ba từ tưởng chừng bình thường này lại có thể sắp xếp thành vô số kịch bản đầy ẩn ý trong đầu bất cứ ai. 

Đặc biệt là với những con người yêu thích hóng hớt thời nay, nhất là trên mạng – nơi thông tin bùng nổ không kiểm soát. Những tiêu đề kiểu giật gân này chẳng khác nào mồi nhử, khiến cư dân mạng tò mò không kiềm chế được.  

"Ôi trời, cái này thú vị đấy! Mau vào xem thử!"  

"Vãi chưởng! Chuyện tình yêu thôn quê của một cô gái cô đơn à?"  

"Ôi trời ơi, quán vịt á? Quá là sốc luôn!"  

Cộng đồng cư dân mạng trên Zhihu vừa thấy tiêu đề này liền lập tức bị kéo vào "cái hố sâu" của Dung Tử Ẩn.  

Dù phần lớn trong số họ từng bị những cú lừa ngoạn mục từ Dung Tử Ẩn đến mức muốn chui qua mạng bóp cổ tác giả, nhưng khi thấy một tiêu đề hấp dẫn thế này, họ vẫn không thể cưỡng lại mà nhấn vào xem.  

Quả nhiên, vừa vào là gặp ngay kiểu "treo đầu dê bán thịt chó" quen thuộc.  

Chẳng có chút ám muội nào, cũng chẳng có gì mờ ám! Cái bài viết này hóa ra lại là… tin tức xã hội!  

"Thật hết nói nổi! Thời gian giải trí không xem thứ gì vui vẻ, tự dưng lại bấm vào đây đọc chuyện thiên tai trong chăn nuôi ở nông thôn là sao?"  

Nhưng dù trong lòng phẫn nộ, mắt vẫn không thể rời khỏi bài viết.  

Bởi vì… đây không phải là một bài viết kể khổ. Đây là một câu chuyện thật sự!  

Cách viết của Dung Tử Ẩn không giống với kiểu tin tức xã hội khô khan, lạnh lùng của báo chí chính thống. Thay vào đó, tác giả kể chuyện theo phong cách sống động, biến từng nhân vật trở nên chân thực trong lòng độc giả.  

Tác phẩm được viết từ góc nhìn của một bác sĩ thú y tạm thời được cử xuống hỗ trợ, miêu tả tình hình cả ngôi làng khi dịch bệnh bùng phát.  

Giọng văn không hề u ám. Cuộc đối đầu giữa một ông trưởng thôn tục tĩu và một bác sĩ thú y miệng lưỡi sắc bén mang đến những tình huống dở khóc dở cười.  

Đặc biệt, cách miêu tả những con vịt khiến không ít người đọc xong còn có ý định… nuôi vịt ngay tại chỗ! 

Nhưng tất cả những niềm vui đó chỉ là sự bình yên giả tạo.  

Đêm xuống, khi hai con người ấy ngồi đối diện nhau bên bàn rượu – một người uống đến đỏ cả mắt, một người cúi đầu lặng lẽ, sự im lặng ấy khiến người ta không khỏi chua xót.  

Phải rồi… họ còn có thể làm gì khác đây? Những người nông dân quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, chỉ có thể dựa vào mấy đàn vịt và ruộng đồng để sống qua ngày.

Thiên tai nhân họa, trong miệng người khác có thể chỉ là một câu than vãn nhất thời. Nhưng đối với người nông dân, đó là vấn đề liên quan đến sự sống còn.  

Đúng vậy, bây giờ không còn như ngày xưa nữa. Ít nhất mỗi nhà cũng có chút tiền dành dụm, sẽ không đến mức chết đói vào mùa đông như trước.  

Nhưng thực tế thì sao? Không chết đói đã là hạnh phúc rồi ư?  

Học phí của con cái lấy từ đâu? Tiền thuốc thang cho cha mẹ già thì sao? Con đường làng đã hư hỏng, phải lấy tiền từ đâu để sửa chữa?  

Từng vấn đề, từng nỗi lo, tất cả đều được viết lên bởi sự khắc nghiệt của cái nghèo.  

Những con vịt này, đối với dân làng mà nói, không chỉ là tiền, mà còn là mạng sống của họ.  

"Tôi thật sự thấm thía quá. Tôi là thế hệ 8x, nhà trồng dưa hấu. Nhớ hồi nhỏ, một trận mưa đá vào mùa hè đã đập nát cả vườn dưa của làng. Năm đó, ngay cả Tết cũng chẳng thấy thịt trên bàn ăn."  

"Tôi cũng vậy. Nhà tôi nuôi lợn, mỗi lần có dấu hiệu của dịch lở mồm long móng hay dịch tả lợn, ba mẹ tôi đều lo đến mất ngủ suốt đêm. Chỉ sợ dịch bệnh quét qua nhà mình dù chỉ một chút."  

"Haizz, ai cũng khó khăn cả! Thiên tai nhân họa ở đâu cũng như nhau. Mùa màng thất thu, giá thực phẩm tăng vọt, mà tiền lương thì không nhích lên chút nào. Chúng tôi cũng chẳng sống khá hơn được."  

Những bình luận nối tiếp nhau, nỗi lòng nặng trĩu lan tỏa khắp diễn đàn. Ai cũng mong ngóng xem câu chuyện tiếp theo sẽ ra sao.  

Nhưng rồi, cuộc xung đột với nhà máy phía bên kia lại khiến bầu không khí ảm đạm đột nhiên tan biến. Những bình luận hài hước tràn ngập trở lại.  

"Logic đỉnh cao thật! Hàng ba không mà cũng biến thành thú cưng được sao?"  

"Hahaha! Ai lại nuôi hơn 2300 con thú cưng chứ? Chịu thôi, tôi vừa đi hỏi bạn luật sư, nghe nói thực sự có thể kiện theo hướng này đấy!"  

"Trời ạ! Thế thì nhà máy kia xong đời rồi! Tiền chữa trị hơn bốn triệu tệ cơ mà!"  

"Đừng đùa! Đây là chuyện tốt, vậy là làng có cơ hội được cứu rồi!"  

Tựa như một khúc ngoặt bất ngờ, bầu không khí nặng nề lập tức bị quét sạch, thay vào đó là sự phấn khích dâng trào. Và cao trào cuối cùng cũng đã tới.  

Thịt vịt không đủ tiêu chuẩn? Vậy thì cứ kiếm tiền từ thứ khác! Phạm vi sử dụng của vịt rất rộng, mà so với thịt vịt có phần béo ngậy, các sản phẩm từ vịt lại càng khiến người ta thèm thuồng hơn.

Ngay khoảnh khắc món chân vịt rút xương xuất hiện, cục diện tưởng chừng đã thất bại rốt cuộc cũng được đảo ngược. Nói cách khác, chỉ cần thương vụ này thành công, từ nay về sau, cả ngôi làng có thể tự chế biến thịt vịt thành thực phẩm, rồi bán ra ngoài thông qua mạng lưới thương mại điện tử.  

Những người dân vốn đang thấp thỏm lo âu vì dịch bệnh ở đàn vịt, giờ đây cũng nhìn thấy một tia hy vọng trong cảnh tối tăm mịt mù.  

Vậy, bọn họ có thành công không?!  

Gần như tất cả những ai đọc đến đây đều có chung một câu hỏi. Giống hệt như khi đọc tiểu thuyết nam chính nghịch tập, ai cũng mong chờ khoảnh khắc anh hùng phản công, giáng đòn trời giáng vào mặt những kẻ từng khinh thường mình.  

Nhưng rồi, ngay khi cảm xúc của độc giả được dẫn dắt đến đỉnh điểm —  

Cao trào không chỉ bị cắt ngang một cách phũ phàng, mà tác giả còn mẹ nó… viết dang dở luôn!!!  

Đúng vậy, chẳng có cái kết nào cả, câu chuyện dừng ngay tại khoảnh khắc lẽ ra mọi thứ sẽ lật ngược.  

“Đậu má! Thằng này làm cái quái gì vậy? Mau quay lại viết nốt đoạn sau coi!”  

“Trước đó thì bán thảm, rồi lại tấu hài, làm tôi khóc mếu cả buổi, thế mà lại không có đoạn kết à?!”  

“Rốt cuộc vụ kiện thế nào? Vịt có bán được không? Dịch bệnh đã kiểm soát, nhưng đàn vịt đã hoàn toàn khỏi chưa? A a a a a a a a a a tôi phát điên mất thôi!!!”  

Cảm giác này giống y như đi ăn ở một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, bỏ cả đống tiền gọi một bàn đầy sơn hào hải vị, nhưng đến lúc ăn miếng cuối cùng mới phát hiện, mẹ nó, còn chẳng ngon bằng bát cơm trứng cà chua mẹ nấu ở nhà. Tốn cả đống tiền chỉ để mua một cục tức đem về. Nghĩ thôi đã muốn đập đầu vào tường rồi.  

Bên phía hệ thống: “Đệt đệt! Dung ơi! Nhìn cái đống oán khí này xem! Mau thoát khỏi Zhihu đi, không là cậu bị chửi đến chết mất!”  

Thế nhưng, Dung Tử Ẩn chẳng hề nao núng, ngược lại còn thản nhiên đáp: “Đợi tôi làm xong mấy bài này đã.” 

Hệ thống: … Cái quái gì cơ?! 

Nó trợn mắt nhìn lại rồi lặng người luôn.  

Dung cẩu đúng là Dung cẩu, sớm muộn gì cũng bị người ta tóm lại đánh cho một trận tơi bời.

Zhihu: Hôm nay tôi và bạn gái đã làm một chuyện vô cùng lãng mạn. Chúng tôi đi xem phim, tôi mua ghế số 20 hàng 5, còn cô ấy mua ghế số 14 hàng 13. Rõ ràng là không ngồi cùng nhau, nhưng lại thấy đặc biệt ngọt ngào. Không biết vì sao nữa!  

Dung Tử Ẩn: Cảm ơn lời mời. Có lẽ là vì bạn gái không ở bên cạnh, nên cậu mới có thể ngủ ngon lành một cách công khai chứ gì.  

Zhihu: Phụ nữ giận dỗi cũng không sao, về nhà dỗ dành là được. Nếu không ổn thì cứ bỏ chút tiền ra, không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được cả. Nếu vẫn không được, thì cưới luôn. Dù sao sau khi kết hôn, cô ấy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn tôi mà thôi.  

Dung Tử Ẩn: Cảm ơn lời mời. Thế nên bây giờ cậu vẫn đang độc thân.  

Hệ thống: Dung à! Bình tĩnh lại đi! Cậu thực sự không hợp với chuyên mục tình cảm đâu.  

Dung Tử Ẩn vô cùng tự tin: “Đừng nói linh tinh, mỗi câu trả lời của tôi đều nhận được nhiều lượt thích nhất.”  

Đúng vậy! Ai cũng muốn đánh cậu, nên mới chú ý đến cậu nhiều như vậy.  

Dù hệ thống có nói vậy, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng cư dân mạng Zhihu lần này thực sự rất tài giỏi, thể hiện hoàn hảo vai trò "công cụ hữu ích". Chỉ trong vòng một ngày, Dung Tử Ẩn đã kiếm đủ số vàng để mua công thức cần thiết.  

Hệ thống: Giờ thì cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.  

Dung Tử Ẩn gật đầu, xoay người mang công thức đi tìm trưởng thôn.  

Trưởng thôn đã lớn tuổi, tối qua lại uống quá chén rồi làm loạn cả đêm, sáng nay ngủ mãi không dậy nổi. 

Lúc Dung Tử Ẩn đến, trưởng thôn vừa mới bò dậy khỏi giường. Nhìn thấy cậu, đầu óc lập tức ù đi.  

Ông vẫn chưa quên chuyện nửa đêm Dung Tử Ẩn thổi kèn đám ma, mà thổi cái kiểu gì đâu, suýt nữa khiến ông "đi luôn tại chỗ".  

Nhưng điều đáng giận nhất là thằng cháu đích tôn của ông, vậy mà còn mang cả dải tang đến. Nó nghĩ ông đã "đi" thật rồi chắc?  

“Thằng nhãi này, đúng là không có ý tốt mà!”  

Dung Tử Ẩn: “Vậy chú ơi, chúng ta làm vài ly nữa nhé?”  

Trưởng thôn vội vàng xua tay: “Thôi thôi, già rồi, uống không nổi nữa đâu!”  

Dung Tử Ẩn cố nhịn cười, sau đó đưa công thức trên tay cho trưởng thôn.  

“Hôm qua uống nhiều quá nên nói không rõ ràng, đây chính là cách mà tôi nghĩ ra.” Khi nói đến chuyện chính, Dung Tử Ẩn cũng thu lại vẻ đùa cợt thường ngày, nghiêm túc bàn bạc với trưởng thôn.  

Theo kế hoạch của Dung Tử Ẩn, hiện nay nhà nước đang khuyến khích phát triển kinh tế nông thôn. Nếu thành lập một công ty thực phẩm theo mô hình hợp tác của cả thôn, không chỉ giúp các thủ tục diễn ra thuận lợi hơn mà còn dễ dàng hơn trong việc nộp thuế và nhận được nhiều ưu đãi.  

Quan trọng nhất là, chỉ cần tìm được kênh tiêu thụ phù hợp, sau này dân làng có thể tự sản xuất và tự bán vịt của mình, không còn bị người khác ép giá như bây giờ nữa.  

“Nhưng... nhưng chuyện này có làm được không?” Trưởng thôn bị viễn cảnh tươi sáng mà Dung Tử Ẩn vẽ ra hấp dẫn, trong lòng cũng hiểu rằng đây là một phương án khả thi.  

Tuy nhiên, ông chưa từng làm qua chuyện này nên vẫn có chút lo lắng.  

Thấy vậy, Dung Tử Ẩn liền kể lại chuyện trước đây mình đã cùng dân làng hợp tác bán trứng vịt muối và cá muối như thế nào.  

Trưởng thôn đăng nhập vào Taobao và Douyin để xem video cũng như số lượng hàng bán ra. Những con số khổng lồ khiến ông sửng sốt đến mức không nói nên lời.  

“Làng mình cũng có thể làm được thế này sao?”  

“Hoàn toàn có thể!”  

Trưởng thôn trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu đồng ý: “Nhóc con, chú thay mặt bà con trong thôn cảm ơn cháu nhé!”  

Dung Tử Ẩn vội vàng ngăn trưởng thôn lại khi thấy ông định cúi người cảm tạ.  

Khi đã có kế hoạch, việc hoàn thiện nó trở nên dễ dàng hơn. Dung Tử Ẩn tiếp tục dùng kỹ thuật để góp vốn, giữ nguyên tỷ lệ chia lợi nhuận 2-8: cậu nhận 20%, còn dân làng hưởng 80%. 

Hai ngày sau, đàn vịt trong làng cuối cùng cũng hồi phục dần, còn bên nhà máy, luật sư phụ trách vụ kiện tụng cũng đã đến.  

Mọi thứ dần trở lại bình thường.  

Sau khi hoàn tất việc lấy mẫu, Dung Tử Ẩn và đồng đội cũng chuẩn bị lên đường đến địa điểm tiếp theo. 

Lúc họ rời đi, cả thôn kéo nhau ra tiễn, thậm chí còn làm một tấm biểu ngữ để tặng cậu.  

Lão Ngô giúp Dung Tử Ẩn nhận hết mấy tấm biểu ngữ, sau đó cùng mọi người lên xe.  

Trên xe, La Hạ lấy từ ba lô của Dung Tử Ẩn ra một túi chân vịt rút xương, vừa gặm vừa hỏi: “Đống này tính sao đây? Có ăn đến chết cũng không hết mất!”  

Không phải La Hạ lo xa nhưng hai trăm lượt rút thưởng của Dung Tử Ẩn đã trúng gần hai nghìn gói chân vịt, nhét đầy cả cốp xe, thực sự không biết phải xử lý thế nào.  

Thế nhưng, Dung Tử Ẩn lại tỏ ra vô cùng bình thản: “Không sao đâu, đến chỗ nào có thể gửi hàng, tôi sẽ chuyển hết đi.”  

La Hạ cau mày: “Là sao?” 

Dung Tử Ẩn mỉm cười: “Tôi bán hết rồi.”  

La Hạ tròn mắt: “Bán kiểu gì chứ?”  

Dung Tử Ẩn nhún vai: “Đăng lên vòng bạn bè WeChat thôi.”  

Nghe vậy, La Hạ theo phản xạ mở điện thoại, vào trang cá nhân của Dung Tử Ẩn.  

Bài đăng mới nhất là một mẩu quảng cáo: “Nào nào, đến ăn vịt thôi! Chân tui ngon lắm đó!”  

Bên dưới là hình một đĩa chân vịt rút xương trông cực kỳ hấp dẫn. Còn kèm theo một meme khó hiểu: một nhân vật đầu trọc đang cố vươn móng tay ngắn ngủn về phía màn hình, phía dưới có dòng chữ: “Mau nắm tay tôi đi, tôi nghĩ sẵn tên con chúng ta rồi này.”

Bình Luận (0)
Comment