Phản ứng của người này sao lại chẳng giống người bình thường chút nào? Gã nghiên cứu viên ấy bị Dung Tử Ẩn phản bác lại hai câu, mặt mày tím tái nửa ngày không thốt nên lời.
Thế nhưng Dung Tử Ẩn lại thấy rõ một dòng nhắc nhở hiện lên trên đầu gã ta: [Giá trị âm mưu +3000]
Quả nhiên là có ý đồ xấu.
Dung Tử Ẩn không để lộ cảm xúc, giữ chặt cổ tay gã tiện đà kéo về phía phòng bảo vệ.
“Đi nào, đừng vội, chúng ta nói chuyện đàng hoàng xem rốt cuộc Quý Thự đã thành tinh kiểu gì.”
“!!!” Gã nghiên cứu viên lạ mặt lập tức hoảng hốt, phản xạ đầu tiên là quay người bỏ chạy.
Nhưng vừa mới dồn sức, tay gã bị Dung Tử Ẩn siết mạnh. Một thằng đàn ông cao hơn mét tám thế mà bị Dung Tử Ẩn ấn thẳng lên tường. Gáy đập mạnh vào tường, cả người choáng váng mãi chưa hồi hồn.
Hệ thống: Trời ơi?! Dung, cậu bạo lực vậy luôn hả?
Dung Tử Ẩn lắc lắc tay: Lỡ tay, tưởng hắn là con heo nọc sắp thiến.
Hệ thống: ...
Thế nhưng Dung Tử Ẩn lúc này không có thời gian để giải thích mà vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho giáo sư mập.
“Thầy ơi, con vừa gặp một người rất kỳ lạ.”
Đầu dây bên kia nghe có vẻ rất ồn ào, phải mấy giây sau giáo sư mập mới lên tiếng: “Tiểu Ẩn, lát nữa đạisư huynh của con sẽ tới đưa con về ký túc xá. Bên đó có người của Quý Thự canh giữ, con cứ ở yên trong phòng, đừng ra ngoài.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Dung Tử Ẩn bỗng dâng lên một nỗi lo, lập tức nhớ lại lời gã đáng ngờ kia vừa nói — Quý Thự đột nhiên đổ bệnh.
Thế nhưng giáo sư mập có vẻ không có thời gian để giải thích, chỉ vội vàng dặn một câu “Nghe lời” rồi cúp máy.
Dung Tử Ẩn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng lông mày đã chau lại thật sâu.
Hệ thống: Ký chủ ơi, cậu đang lo cho Quý Thự à?
Dung Tử Ẩn: Không phải. Tôi chỉ thấy kỳ lạ — sao Quý Thự lại để mình xảy ra chuyện?
Dung Tử Ẩn đâu phải đứa ngốc, chỉ nhìn sơ qua tình hình là hiểu ngay Chu gia đang nóng ruột quá hóa liều. Khả năng cao là bày ra một màn kịch, muốn khiến cậu thân bại danh liệt.
Mà Quý Thự chính là cái mồi trong cái bẫy đó.
Thế nhưng Dung Tử Ẩn cũng đã ở chung với Quý Thự khá lâu, con người anh ta nhìn qua có vẻ không đáng tin, bám người, thích nũng nịu, nhưng để đạt được thành tựu như hôm nay thì tuyệt đối không thể là kẻ đơn giản.
Huống hồ bên cạnh Quý Thự lúc nào cũng có người đi theo!
Vì vậy, nếu anh ta thực sự gặp chuyện... thì chỉ có thể có một lý do duy nhất, đó là anh ta cố ý. Là để đạt được một mục đích nào đó.
Thế nhưng Chu gia và Quý gia vốn không thuộc cùng một lĩnh vực, có thể nói Quý Thự làm vậy để đứng ra bênh vực ông cụ Quý thì nghe cũng quá gượng ép.
Vậy thì, còn lý do gì có thể khiến anh ta liều đến mức đó? Đến cả mạng sống cũng có thể mang ra tính toán?
Hệ thống dò hỏi: Có khi nào... là vì cậu?
Dung Tử Ẩn dở khóc dở cười: Làm sao có chuyện đó? Quý Thự đâu có ngốc đến thế.
Hệ thống lập tức im bặt. Thế nhưng câu tiếp theo của Dung Tử Ẩn lại khiến nó rùng mình ớn lạnh.
“Giữa tôi với Quý Thự, nếu không tính hiện tại, thì tổng cộng mới chỉ gặp nhau hai lần. Một lần ở trong làng, một lần ở trường học.”
“Cho dù lần ở trường là tình cờ gặp lúc anh ấy ngất, tôi đưa anh ấy đi cấp cứu, thì nếu anh ta muốn trả ơn, lần trước đưa nhóm lão Ngô đến đây cũng đã đủ nghĩa khí rồi. Lần này... lại là vì cái gì?”
“Nếu thật sự là vì tôi, cậu không cảm thấy tình cảm của Quý Thự đến quá bất ngờ sao?”
“Đột nhiên lại sâu đậm như biển? Vì tôi mà ngay cả mạng sống cũng có thể vứt bỏ?”
Hệ thống á khẩu, nhất thời không tìm được lời nào để đáp lại. Những gì Dung Tử Ẩn nói không có chỗ nào sai, nhưng cậu lại sống quá cẩn trọng.
Cẩn trọng đến mức — ngay cả một chút thiện ý bất ngờ từ người khác, cũng phải phân tích ngọn nguồn, xác định rõ hậu quả có thể gánh chịu, thì mới dám mở lòng đón nhận.
Không thể nói đó là sai, chỉ là sống như vậy... quá mệt mỏi.
Nhưng Dung Tử Ẩn cũng không muốn giải thích gì thêm. Đúng lúc ấy, đại sư huynh cũng vừa đến. Cậu liền bảo mấy người bảo vệ đi cùng đưa gã nghiên cứu viên kia đến đồn cảnh sát, còn mình thì đi theo sư huynh quay về ký túc xá.
“Tiểu sư đệ, mấy ngày tới nhất định phải cẩn thận. Cơm nước không phải do anh mang đến, thì đừng động vào dù chỉ một chút.”
“Là Chu gia…”
“Đúng.” Sắc mặt sư huynh vô cùng khó coi: “Nếu không nhờ chuyện lần này, bọn anh cũng không phát hiện ra Chu gia lại cài người vào trong viện nghiên cứu của mình. Bình thường thì chẳng thấy gì, nhưng hễ có chuyện xảy ra, lập tức lộ mặt phản trắc…”
“Nhưng đừng lo, nhiều nhất là hai ngày, mấy cái đinh giấu trong viện sẽ bị nhổ sạch. Không tha cho cái lũ khốn ấy đâu!”
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi đến cửa ký túc xá của Dung Tử Ẩn.
Đứng ngay cửa, Dung Tử Ẩn cuối cùng cũng hỏi: “Quý Thự... tình hình thế nào rồi?”
Sư huynh lắc đầu: “Bệnh viện vừa gửi thông báo nguy kịch. Có lẽ nghiêm trọng thật. Nhưng sư phụ bảo không sao, đừng lo quá.”
Nghĩ đến chuyện có liên quan đến thang thuốc bắc của Quý Thự, sư huynh do dự suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định giấu bớt một phần.
Dung Tử Ẩn biết rõ hắn đang giấu chuyện gì đó, nhưng cũng không gặng hỏi.
Cánh cửa ký túc đóng lại, Dung Tử Ẩn bước vào liền bắt gặp ánh mắt của lão Ngô đang cảnh giác ngồi sẵn bên trong.
Lão Ngô cười gượng gạo.
Dung Tử Ẩn cũng bật cười: “Đàn ông Trùng Khánh không bao giờ sợ vợ à?”
Lão Ngô mặt mày nhăn nhó như đưa đám: “Đừng đừng đừng, bác sĩ Dung à, tôi là người gốc Yến Kinh đấy, thật trăm phần trăm luôn!”
Bên phía Dung Tử Ẩn tạm thời đã an toàn, nhưng ở bệnh viện, tình hình của Quý Thự thì đang hết sức nguy kịch.
Cảnh tượng cấp cứu hỗn loạn đến mức không thể tả.
Giáo sư mập đang nổi điên qua điện thoại, gào gọi mấy sư huynh của Dung Tử Ẩn kiểm tra toàn bộ nhân sự trong viện nghiên cứu.
Bên cạnh ông ta là một ông già nhỏ thó, mặt lạnh như tiền.
Ngồi bên ông già là một người phụ nữ trung niên sắc sảo, bên cạnh là hai thanh niên — một lớn, một nhỏ.
Cả hai đều có vài nét giống với Quý Thự, nhưng khí chất lẫn nét tinh tế trên gương mặt thì hoàn toàn không thể so sánh được, thậm chí còn không xứng xách giày cho anh ta.
Đặc biệt là ánh mắt của bọn họ — nhìn qua đã thấy không đứng đắn, âm trầm khiến người khác khó chịu.
Giáo sư mập đặt điện thoại xuống, không mấy vui vẻ nhìn bốn người kia: “Các người nếu không giúp được gì thì cút hết về đi!”
“Tôi đoán Quý Thự mà tỉnh lại, cũng chẳng muốn thấy mặt các người đâu.”
“Đừng vậy mà, chú nhỏ…” Người phụ nữ kia cười nói: “Dù sao Quý Thự cũng là con ruột của lão gia Quý chúng ta. Bệnh nặng đến mức này, chẳng lẽ lại không tới thăm một chút?”
Tuy miệng thì nói thế, nhưng trong mắt bà ta lại tràn đầy vẻ hả hê sung sướng.
Quý Thự đã đè ép bọn họ suốt mấy năm trời, giờ nhìn thấy cái tên ốm yếu này sắp tiêu đời, làm sao bà ta nỡ bỏ lỡ một màn kịch hay như vậy?
Chỉ trong thời gian cấp cứu ngắn ngủi, bệnh viện đã phát hai lần thông báo nguy kịch.
E rằng, nếu cánh cửa phòng cấp cứu mở ra lần thứ ba — sẽ là tin dữ: Quý Thự tử vong.
Ông già nhỏ thó kia cũng bật cười theo như ngầm đồng ý với lời người phụ nữ, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ vẻ tham lam đến ghê tởm.
Giáo sư mập nhìn mà bất giác cảm thấy xót xa thay cho Quý Thự.
Năm xưa, nhà mẹ đẻ của mẹ Quý Thự và Quý gia kết thân qua hôn nhân, vốn dĩ không yêu cầu phải gả cho người anh cả.
Là chính người anh ấy chủ động cầu hôn, tiện tay đoạt luôn quyền kiểm soát của Quý gia.
Giáo sư mập một lòng say mê nghiên cứu khoa học, chẳng màng danh lợi, nên dần dần rút lui khỏi các việc trong gia tộc. Nhưng dù vậy, ông vẫn nhớ rõ người chị dâu rạng rỡ xinh đẹp trong lễ cưới năm nào.
Chỉ trong chớp mắt, ba năm sau, Quý Thự ra đời.
Mẹ Quý Thự qua đời vì khó sinh.
Ngay cả trăm ngày để tang vợ còn chưa hết, người anh cả ấy đã đưa người vợ hiện tại vào nhà.
Còn mang theo hai đứa con.
Một đứa lớn hơn Quý Thự ba tuổi, đứa còn lại thì trạc tuổi cậu, chỉ kém vài ngày.
Chuyện này khiến sự tồn tại của Quý Thự chẳng khác nào một trò cười.
Càng quá đáng hơn, hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà cha ruột của Quý Thự lại suýt chút nữa g.iết ch.ết cậu khi cậu sắp đến tuổi trưởng thành.
May mà lúc đó giáo sư mập không đành lòng ra tay giúp đỡ, mới khiến Quý Thự thuận lợi ra nước ngoài.
Sau đó, Quý Thự trở về nước điên cuồng trả thù, đè ép cả gia đình người anh cả.
Giáo sư mập vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ, bởi ông cho rằng — đó là món nợ mà họ phải trả cho Quý Thự.
Thế nhưng giờ đây, nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ — những biểu cảm đầy thù hằn và độc địa không hề che giấu ấy — giáo sư mập chợt nghĩ: Bọn họ không chỉ đơn thuần là mắc nợ Quý Thự, mà căn bản là nên chết đi để xuống dưới làm bạn với mẹ anh ta.
Nhưng nếu bỏ qua tất cả những điều đó thì điều đáng buồn nhất chính là Quý Thự đang nằm trong phòng cấp cứu kia. Ai có thể ngờ, ngoài bản thân anh ta ra, lại không có ai thật sự chăm sóc, không hề có chút lợi ích cá nhân nào, chỉ đơn thuần mong Quý Thự tỉnh lại?
Con người sống như Quý Thự, dù có vinh quang đến đâu, thì có ý nghĩa gì đâu?
Giáo sư mập thở dài, không kiềm chế được mà muốn rít một hơi thuốc.
Cuộc cứu chữa Quý Thự kéo dài hơn mười giờ đồng hồ. Khi tình hình ổn định và đưa vào ICU, các bác sĩ tham gia cấp cứu gần như ngất xỉu vì kiệt sức.
Và lúc này, người chịu trách nhiệm an toàn cho Quý Thự cuối cùng cũng xuất hiện tại bệnh viện.
"Rốt cuộc Chu gia đã thù hằn với Quý gia như thế nào?" Quá nhiều thời gian trôi qua, đủ để ông ta làm sáng tỏ mọi sự thật.
Nhưng điều ông ta không hiểu là, ngoài ông lão Chu gia ra, cả gia đình họ Chu đều là đám ngốc, sao lại có thể thực hiện việc đầu độc một cách hoàn hảo đến vậy?
Giáo sư mập cúi đầu im lặng không nói gì.
Quý Thự tự mình lao vào cái bẫy, điều này ông ta chắc chắn không thể nghĩ đến. Nhưng giáo sư mập lại không thể nói ra điều này. Dù sao thì lý do của Quý Thự thật sự kỳ lạ đến mức không ai có thể chấp nhận nổi.
Anh ta làm tất cả vì Dung Tử Ẩn, một người mà anh ta chỉ gặp hai lần. Hơn nữa, lại là một người không cùng chí hướng, rất có thể sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của Quý Thự — một người đàn ông thẳng băng như thế. Nếu giáo sư mập nói ra điều này, ai cũng sẽ không tin.
Nhưng chính vì lý do đó, Quý Thự lại có thể thả lỏng tay để lên kế hoạch, một cách tự nhiên khiến Chu gia rơi vào cái bẫy không thể thoát.
Theo lời bác sĩ, để Quý Thự hồi phục ý thức ít nhất phải một tuần nữa. Vì vậy, sau khi xác nhận Quý Thự tạm thời an toàn, người đó đã dẫn người đi điều tra Chu gia.
Không ngờ, hiện tại muốn đưa Chu gia xuống địa ngục, không chỉ có mỗi người đó.
Ở nhà lớp trưởng, lớp trưởng và cha mẹ ngồi trong phòng khách, sắc mặt đều rất khó coi.
Họ cũng vừa mới biết chuyện Dung Tử Ẩn gặp chuyện, và chính vì thế, ý định muốn báo thù cho người thân của họ cũng bắt đầu trở nên do dự.
“Ba, rốt cuộc là sao? Chu gia bây giờ có chuyện, nghe nói trên có người tham gia. Lần này dù sao đi nữa, Chu lão tam chắc chắn không thoát được.”
“Chu lão gia bây giờ chắc chắn đang bận lo liệu quan hệ để tách mình và hai người con trai kia ra, bỏ xe cứu tướng. Nếu chúng ta không nhân cơ hội này kéo họ xuống cùng, khi Chu lão gia ổn định lại, ba nghĩ chúng ta còn có đường sống không?”
“Nhưng đừng quên, bạn của con đang được bảo vệ tốt như vậy, lần này cũng suýt gặp chuyện.”
“Còn có đại thiếu gia Quý. Người này không phải tầm thường. Bây giờ tình trạng chú con như thế, nói cũng không thể nói rõ, ba không sợ nhưng nếu chúng ta gặp phải rủi ro, sau này chú con phải làm sao?”
Lửa giận mà lớp trưởng đang nén lại ngay lập tức bị dập tắt một nửa, nhưng sau một hồi im lặng, cuối cùng vẫn đỏ mắt hỏi cha mình một câu: “Nhưng ba, ba nói xem, nếu chú con tỉnh lại, chú ấy sẽ muốn sống mờ mịt như vậy, hay sẽ muốn mình chết đi để sự thật được làm sáng tỏ?”