Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 91

“Nào chú, mình nói chuyện chút nhé!” Dung Tử Ẩn nhân lúc trưởng thôn không để ý, liền tiện tay nắm lấy cổ tay ông ấy kéo ra khỏi đám đông.

“Ê, cậu làm gì đấy?” Trưởng thôn hoảng hốt kêu lên. Trong bụng ông thầm nghĩ, thanh niên này nhìn thư sinh mà sao khỏe thế không biết? Bị kéo một cái mà cứ như bị trâu húc vậy!

Nhưng ngay sau đó, ông đã bị cả nhóm Dung Tử Ẩn bao vây kín mít.

Theo lời La Hạ thì, Dung Tử Ẩn chính là loại yêu quái ngàn năm, mới lột nửa lớp da người đã ra ngoài gây họa cho thiên hạ.

Không nói đâu xa, chỉ trong chốc lát, trưởng thôn đã bị “dụ” mua ngay một trong ba sản phẩm hàng đầu của thương hiệu mỹ phẩm nhỏ của Dung Tử Ẩn – nước dưỡng mọc tóc. Thậm chí, ông còn không hiểu sao lại ngồi ăn chân vịt rút xương với cậu ta nữa.

“Ủa, gì kỳ vậy?” Bầu không khí đang căng như dây đàn bỗng trở nên kỳ lạ.

Một bên, cảnh sát và dân làng vẫn đang căng thẳng đối đầu, khí thế như muốn lao vào nhau. Ấy thế mà bên kia, Dung Tử Ẩn và trưởng thôn lại khoác vai bá cổ, trông như chuẩn bị uống rượu tâm tình?

Mà quan trọng hơn là — họ đang ăn gì vậy? Thơm quá! Mùi hương lan xa, ngửi từ đằng xa cũng thèm rỏ dãi.

Thực ra lúc này, trưởng thôn chẳng hề thoải mái như vẻ ngoài. Ông đang khổ sở lắm rồi.

Dung Tử Ẩn quá giỏi ăn nói, chỉ trong mười mấy phút đã bán được cho ông một chai nước dưỡng tóc với hai ký chân vịt rút xương.

Tổng cộng hết tròn một trăm tệ – bằng số tiền ông phải bán sáu con gà trống mới kiếm được. Vấn đề là ông cũng không thể từ chối nổi!

Chân vịt thì đã ăn rồi, chai dưỡng tóc thì ôm trong lòng, bản thân lại đang đứng giữa “doanh trại địch”. Giờ mà bảo không mua nữa, chẳng phải sẽ bị đánh tơi bời sao?

Nhìn sang Lão Ngô với thân hình vạm vỡ như núi, ánh mắt trưởng thôn càng thêm e dè, kính sợ.

Dung Tử Ẩn lập tức chen vào, nói nhỏ: “Đừng sợ! Chú ấy không mang súng thật đâu.”

Vậy là… bọn họ thật sự có mang súng à?! Trưởng thôn trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn Dung Tử Ẩn.

【Chỉ số sợ hãi: 1000】

Dung Tử Ẩn vỗ vai trưởng thôn, cười nói tiếp:“Chú ơi, đừng căng thẳng. Bọn tôi thật sự là người tốt mà.”

【Chỉ số sợ hãi: 1000】

Gì, cái kiểu người tốt nào lại đi mang súng bên mình hả trời! Trưởng thôn run run môi, càng không nói nên lời.

Đừng tưởng trước đó ông dám dẫn dân làng đối đầu với cảnh sát là gan lỳ lắm, chẳng qua vì họ biết cảnh sát không dám làm gì quá tay thôi.

Nhưng đám người của Dung Tử Ẩn thì khác hẳn. Toàn là từ thủ đô tới, nghe đồn đều là dạng trời không sợ, đất không kiêng!

Quả nhiên, vừa thấy thái độ trưởng thôn hơi mềm xuống một chút, Dung Tử Ẩn liền rút ra quyển “Điều lệ trị an” để dọa.

“Chú à! Chú cũng coi như là khách hàng lớn của tôi rồi, mình làm ăn với nhau, cũng tính là có chút giao tình rồi. Tôi nói thật lòng, chứ cứ chặn đường vào làng thế này thì không ổn đâu nha!”

Nhắc tới làng, trưởng thôn tỉnh cả người:“Sao lại không ổn? Đây là đất của tụi tôi mà!”

“Chú đừng nói bừa, xã hội chủ nghĩa mà, đất đai là của nhà nước.”

“Nhưng trên sổ đất ghi tên tụi tôi mà!”

“Ghi thì ghi, thì sao? Chú không phải công dân nước Hoa à? Là công dân thì cũng thuộc về quốc gia thôi!”

“Ờ… thì… đúng là vậy.”

“Đấy!” Dung Tử Ẩn tiếp tục lừa khéo: “Cho nên mấy người lại càng không thể tụ tập gây rối kiểu này! Như thế là phạm pháp đó!”

“Hả?!”

“Phạm pháp đó nha! Trong luật pháp ghi rất rõ ràng: tụ tập gây rối là sẽ phải ngồi tù. Còn tùy theo mức độ mà xử lý, ví dụ như mấy người chặn đường làng, không cho ai vào, chỉ cần gọi cảnh sát từ tỉnh xuống là có thể bắt hết mấy người rồi.”

“Bọn tôi đông vậy, họ bắt nổi chắc?”

“Bắt chứ sao không! Tụ tập gây rối mà còn ngoan cố không chịu giải tán là có thể bắt hết! Bao nhiêu người thì bắt bấy nhiêu. Sau khi giáo dục xong thì cho về.”

“!!!” Trưởng thôn trợn tròn mắt, cảm thấy Dung Tử Ẩn đang nói vớ vẩn gì thế không biết.

Nhưng Dung Tử Ẩn liền rút điện thoại ra, nhanh chóng tìm mấy vụ tụ tập gây rối trong mấy năm gần đây, trong đó còn có một nhóm bị xếp thẳng vào dạng tà giáo và bị tuyên án nặng.

Trưởng thôn chỉ là một nông dân chất phác, đời này chưa từng rời khỏi cái làng này, nhìn thấy mấy thông tin đó cũng giật mình hoảng hồn.

Mà những lời phía sau Dung Tử Ẩn nói, giọng không hề nhỏ, nên bà con phía sau cũng nghe thấy rõ mồn một, trong lòng bắt đầu sợ hãi.

Dân quê thì vẫn sợ chính quyền, nếu không bị ép tới bước đường cùng, chẳng ai muốn liều mạng làm "vật tế cờ".

Thế là, một cuộc đối đầu căng thẳng tưởng như long trời lở đất… lại được hóa giải nhờ một thương vụ buôn bán mỹ phẩm thành công rực rỡ của Dung Tử Ẩn.

Đám cảnh sát dưới thị trấn nhìn Dung Tử Ẩn khoác vai trưởng thôn vui vẻ bước vào làng, đều có cảm giác như đang nằm mơ.

Còn mấy dân làng phía sau cũng không dám giơ cuốc xẻng lên nữa, ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Mà trong nhóm của Dung Tử Ẩn, mấy người mới gia nhập nhìn cậu bằng ánh mắt đầy khâm phục.

Trong bụng đều nghĩ: Tổ trưởng của tụi mình đúng là đáng tin quá đi mất! Ngay cả vấn đề tư tưởng phức tạp như vậy mà cũng xử lý đâu ra đấy trong phút chốc.

Tuy nhiên, La Hạ lại không nhịn được mà thầm cảm thán: mấy người này vẫn còn quá trẻ. Nhưng cũng chẳng sao, dù gì thì chỉ cần vài hôm nữa, tự họ sẽ hiểu rõ Dung Tử Ẩn rốt cuộc là người như thế nào—không đúng, phải nói là… con chó như thế nào mới đúng!

Có lẽ do báo cáo được gửi lên quá phiến diện, tình hình trong làng thực tế còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì nhóm Dung Tử Ẩn đã được thông báo.

Tất cả gia súc có thể nhìn thấy đều gầy trơ xương, đặc biệt là đám gà bệnh, nhiều con thậm chí đứng lên thôi cũng như đòi mạng.

“Chuyện gì đây…” La Hạ nhíu mày, theo bản năng lùi lại một bước.

Dung Tử Ẩn nhanh tay lấy găng tay y tế đeo vào, lập tức bước vào chuồng gà, bắt ra một con gà bệnh.

Một con gà trống nhỏ sáu tháng tuổi, đúng vào thời kỳ khỏe mạnh, hiếu động nhất. Nếu là con gà khỏe, bị nhấc bổng lên như vậy chắc chắn đã giãy giụa, đập cánh, la ó ầm ĩ rồi.

Nhưng con này chẳng những không kêu, ánh mắt còn lờ đờ, vô hồn. Dung Tử Ẩn dốc ngược con gà lên lắc lắc vài cái, khoé mỏ nó lại chảy ra một dòng dãi màu nâu đậm, kèm theo một mùi hôi nồng nặc.

Sắc mặt La Hạ lập tức trở nên khó coi, mấy nhà nghiên cứu đi theo phía sau cũng cùng lúc nhận ra triệu chứng này là gì.

“Bệnh Newcastle.” Dung Tử Ẩn thở dài, đưa con gà cho La Hạ kiểm tra lại lần nữa.

La Hạ và các nghiên cứu viên xem xong, cũng đồng tình với chẩn đoán của cậu.

Trưởng thôn vẫn đứng cạnh từ nãy đến giờ, thấy Dung Tử Ẩn chỉ nhìn một cái là đoán trúng bệnh, trong lòng lập tức thêm tin tưởng và tha thiết: “Ờ, ờ… lãnh đạo ơi, mấy con gà này của tụi tôi… chữa được không ạ?”

Câu hỏi này khiến tim La Hạ khẽ run lên, theo phản xạ liền khẽ lắc đầu với Dung Tử Ẩn, như thể muốn nhắc cậu đừng nói ra sự thật.

Trên đường vào làng, trưởng thôn cũng đã kể rõ cho họ lý do vì sao trước đó lại ngăn người ngoài vào. Nói trắng ra cũng chỉ vì đám gà này.

Ngôi làng này không phải kiểu cơ sở chăn nuôi chuyên nghiệp, nhưng đàn gà lại là chỗ dựa sống còn của bà con nơi đây trong suốt cả năm tới.

Làng chủ yếu là đồi núi, ruộng vườn hiếm hoi. May mà vị cán bộ hỗ trợ nhiệm kỳ trước có tầm nhìn, đã khuyên dân thử mô hình nuôi gà thả đồi, còn giúp kết nối đầu ra tiêu thụ, từ đó mới dần dần cải thiện đời sống, thậm chí còn xây được đường làng.

Nhưng không ngờ, chưa được bao lâu, đàn gà lại đồng loạt mắc bệnh. Lúc đầu trưởng thôn gửi thư cầu cứu, chỉ mong có người từ thành phố lên giúp chữa bệnh cho gà. Ai ngờ, thư phản hồi lại ghi rõ ràng: “Đây là dịch truyền nhiễm, khuyến nghị tiêu hủy tại chỗ.”

“Bọn tôi làm sao mà nỡ! Gà thả đồi là bọn tôi tự tay nuôi mà! Trong rừng làm gì có sẵn thức ăn đâu…”

“Nếu phải thiêu hủy hết, thì công sức cả năm nay coi như đổ sông đổ biển. Mà quan trọng hơn là không còn gà, thì sang năm lấy gì mà sống đây?”

Những lời của trưởng thôn, đám người Dung Tử Ẩn - dân làm nghiên cứu - lại càng thấm thía. Cái ánh mắt vừa nãy La Hạ liếc Dung Tử Ẩn, chính là muốn cậu cố gắng nói nhẹ đi, đừng để bà con tuyệt vọng.

Thế nhưng, dù biết vậy, Dung Tử Ẩn vẫn chọn cách nói thật: “Là bệnh Newcastle, còn gọi là dịch gà.”

“Vậy… vậy có cách nào chữa không?”

“Không có cách chữa dứt điểm, chỉ có thể tiêu huỷ ngay tại chỗ.” Trên gương mặt Dung Tử Ẩn hiếm khi hiện lên vẻ nghiêm túc như lúc này. Mà lúc này, trưởng thôn và những người dân xung quanh đã gần như sụp đổ.

“Nhiều gà như vậy… đều phải đốt hết sao?”

“Ừ. Tất cả những con bị bệnh đều phải đem tiêu huỷ.”

“Không chừa lại con nào à?”

“Phải. Một con cũng không được giữ lại.”

“…” Trưởng thôn chết lặng, không phản ứng nổi, nhưng bên cạnh đã có người dân không kìm được mà bật khóc trước.

“Không được! Không được! Đó là mạng sống của nhà tôi đấy! Nếu muốn đốt, thì đốt cả tôi luôn đi!”

“Đúng đấy! Chắc chắn chữa được mà! Mấy người chỉ là lang băm, nói nhăng cuội!”

Bầu không khí u ám, tuyệt vọng cuối cùng cũng đến đỉnh điểm. Những người dân kiệt sức trong lòng, mất hết hy vọng, cần một chỗ để trút nỗi tức giận. Và cuối cùng, họ vượt qua trưởng thôn, đưa tay về phía Dung Tử Ẩn.

“Đuổi ra ngoài!”

“Đuổi ra ngoài!”

“Đuổi cái tên lang băm này ra khỏi làng!”

Dù vậy, vì vẫn còn sợ chuyện “tụ tập gây rối” như lời Dung Tử Ẩn từng cảnh báo, họ không dám thực sự động tay đánh người, chỉ lấy tay đẩy nhóm cậu ra khỏi làng.

Đứng bên vệ đường, nhìn cổng làng lại một lần nữa bị chắn kín, La Hạ vừa tức vừa buồn cười.

Nhưng nghĩ kỹ lại, bọn họ còn biết làm gì được nữa? Toàn bộ đàn gà mắc bệnh nặng, không còn gì để ăn sang năm. Những con người này đã nghèo đến mức chỉ vừa thấy chút hy vọng thì lại bị dập tắt ngay tức khắc. Đặt mình vào hoàn cảnh đó, chắc đến lượt chính mình cũng sẽ sụp đổ mất thôi.

“Haizz, sao lại đúng là dịch Newcastle chứ!” Có người không nhịn được thở dài một tiếng, nhưng câu thở dài ấy lại như chạm đến nỗi lòng của tất cả mọi người.

Một lúc sau, Dung Tử Ẩn cuối cùng cũng lên tiếng: “Chính vì vậy nên tôi mới muốn mở dự án này.”

“Dịch Newcastle, lao vịt… những loại bệnh không khuyến khích hoặc không thể điều trị như thế này thật sự quá nhiều. Đối với bác sĩ thú y thì chỉ là một ca bệnh bình thường, tuy nhà nước có thể hỗ trợ giống cho vụ sau, nhưng nói cho cùng thì công sức bỏ ra và cái ăn trong nhà đều bị mất trắng.”

“Quan trọng nhất là thời gian. Đừng thấy thời gian nuôi gia cầm ngắn, chỉ vài ba tháng thôi, nhưng chỉ cần ngần ấy thời gian cũng đủ khiến một gia đình rơi vào cảnh tán gia bại sản.”

“Đúng vậy!” La Hạ trước đây từng cùng Dung Tử Ẩn đến vài ngôi làng khác cũng gặp dịch bệnh, nên anh càng thấm thía điều đó hơn ai hết.

Nhưng bây giờ, sự thấu hiểu của họ thực ra không còn quan trọng nữa. Điều cấp thiết nhất chính là làm sao thuyết phục dân làng xử lý ngay toàn bộ số gà bệnh.

Nếu không xử lý kịp thời, về sau cả làng sẽ không thể tiếp tục chăn nuôi được nữa.

Bởi vì dịch Newcastle khác với các loại bệnh khác — virus này sợ nhiệt độ cao, nhưng lại có thể sống rất lâu trong điều kiện lạnh. Có những con gà đông lạnh tới hai năm vẫn còn mang virus.

Phiền phức hơn nữa là virus dịch Newcastle còn có thể bám trên cơ thể các loài gia cầm khác mà không gây bệnh, chỉ tồn tại lặng lẽ.

Cho nên nếu không tiêu huỷ và khử trùng kịp thời, để virus tồn tại lâu dài, thì sau này dù có nuôi gà lại, khả năng bùng phát dịch vẫn cực kỳ cao — dẫn đến thiệt hại nghiêm trọng hơn nữa.

Mấy người như La Hạ đều khá lo lắng. Chỉ có Dung Tử Ẩn là vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

La Hạ không nhịn được, hỏi cậu: “Dung này, cậu không sốt ruột à?”

Dung Tử Ẩn liếc mắt nhìn anh: “Không sao, tôi có cách.”

La Hạ theo phản xạ lập tức cảm thấy cái gọi là “có cách” của Dung Tử Ẩn chắc chắn không phải thứ gì đàng hoàng cho lắm.

Quả nhiên, năm phút sau, anh trông thấy Dung Tử Ẩn bảo lão Ngô lôi ra từ vali của mình một cái loa cỡ bự, cùng với một chiếc loa di động kiểu các dì hay dùng để tập nhảy quảng trường.

Sau đó, Dung Tử Ẩn dùng chức năng ghi âm của chiếc loa, ghi vào một đoạn tuyên truyền về bệnh dịch Newcastle.

La Hạ như linh cảm được điều gì đó, lập tức hoảng hốt: “Khoan đã, Dung à! Bình tĩnh lại đi!”

Nhưng Dung Tử Ẩn ra tay quá nhanh, La Hạ căn bản không kịp ngăn lại.

Thế là, ba giây sau, cả làng đột ngột vang lên một tiếng nổ lớn, rồi là đoạn nhạc nền quen thuộc với thế hệ sinh sau những năm sáu mươi: “Ta đi ta, ta đi ta, ta đi ta——ta——đi——; Các bé ơi, chương trình phát thanh của Loa Nhỏ bắt đầu rồi đây!”

“Hôm nay, chú sẽ kể cho các cháu nghe một câu chuyện kinh dị — câu chuyện về dịch Newcastle…”

Tác giả có lời muốn nói:

Người dân làng: Không muốn nghe! Cầu xin cậu im miệng đi mà!

Bình Luận (0)
Comment