Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 96

Dù sao thì cũng đã tốt nghiệp rồi, còn nguyên nhân cụ thể vì sao Dung Tử Ẩn năm đó không bị đánh chết thì đến giờ cũng chẳng còn cách nào điều tra được nữa. Nên cậu đành xem như chuyện vui để tán gẫu sau bữa cơm vậy.

Mỗi lần đến thôn làng, quãng đường lúc nào cũng dài đằng đẵng, thế mà lúc rời đi thì lại thấy trôi qua rất nhanh.

Trong sân bay, Dung Tử Ẩn cùng mọi người đang ngồi đợi ở phòng chờ. Họ vừa nhận được thông báo chuyến bay bị hoãn do thời tiết xấu, còn cụ thể khi nào mới cất cánh thì ngay cả Tổng cục Hàng không cũng chưa rõ.

La Hạ và mấy người đi cùng vì mệt mỏi sau chặng đường xóc nảy nên đã ngủ thiếp đi. Dung Tử Ẩn thì lại tỉnh táo một cách bất ngờ, thậm chí còn tranh thủ thời gian ghi chép lại tư liệu thu thập được trong chuyến đi lần này vào sổ tay.

“Cậu nghỉ một lát đi!” Lão Ngô rót cho Dung Tử Ẩn một cốc nước nóng.

Dung Tử Ẩn gật đầu, ra hiệu bảo hắn cũng đi nghỉ ngơi một chút.

“Bác sĩ Tiểu Dung, tôi cứ cảm thấy cậu giống như không bao giờ biết mệt vậy.”

Dung Tử Ẩn nhìn hắn một cái đầy thắc mắc: “Sao lại thế được?”

Lão Ngô lắc đầu: “Chỉ là mang lại cho người khác cảm giác như vậy thôi.”

Dung Tử Ẩn vẫn còn đang bận, nên cũng không nói chuyện tiếp. Chừng hơn hai tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng được phép cất cánh. Dung Tử Ẩn gọi mọi người dậy cùng nhau lên máy bay.

Lần này, nơi họ đến không còn hẻo lánh nữa, mà lại là một vùng nổi tiếng với ngành chăn nuôi – một nơi thực sự trù phú, giàu có.

Điều duy nhất khiến người ta thấy khó hiểu chính là — ở một nơi như thế này, vì sao lại còn xảy ra dịch bệnh quy mô lớn?

Trên đường đi, trong lòng mọi người đã có linh cảm mơ hồ.

Nhưng không ai ngờ rằng, đến nơi thật rồi... thì vẫn bị dọa cho giật mình.

Mẹ kiếp, bị bệnh thế này mà gọi là gà sao? Rõ ràng là con ba ba nằm rạp dưới ao còn gì!

La Hạ không nhịn được lên tiếng: “Chuyện này các người không nên tìm trạm chăn nuôi à?”

Trưởng thôn vốn rất thân thiện, liền đưa cho La Hạ một điếu thuốc: “Trạm chăn nuôi không xử lý được nên mới phải báo lên trên đấy!”

Trưởng thôn kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, lúc đó cả nhóm mới hiểu được cái hiểu lầm này bắt nguồn từ đâu.

Thực ra chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.

Hiện nay, ngành chăn nuôi ở Hoa Quốc có quy trình kiểm soát dịch bệnh rất nghiêm ngặt. Cũng chính vì vậy, những vùng có tần suất bùng phát dịch gia cầm cao mới trở thành nơi để Dung Tử Ẩn và mọi người tới thu thập mẫu và tài liệu.

Thế nên sau khi họ xử lý xong ở ngôi làng trước, cả nhóm rơi vào thời gian "trống nhiệm vụ", vì vẫn chưa tìm được điểm đến tiếp theo.

Đúng lúc đó, trạm chăn nuôi ở ngôi làng này lại không chữa nổi dịch bệnh cho... ba ba, nên đã gửi phản hồi lên hệ thống.

Vị bác sĩ thú y lớn tuổi ở trạm đó lúc làm hồ sơ đã quên chọn phân loại, cuối cùng khiến ca bệnh này bị xếp vào danh mục "chăn nuôi nói chung".

Đến khi nhóm của Dung Tử Ẩn lọc dữ liệu, vì La Hạ lại không kiểm tra kỹ thế là cả nhóm lập tức lao đến hiện trường — và kết quả là một pha hiểu lầm vừa dở khóc dở cười.

Trưởng thôn thấy tình hình như vậy cũng hiểu là bên phía họ đã hiểu nhầm, nhưng chuyện gấp gáp, ông chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm đến mấy chuyện đó nữa. Bây giờ bác sĩ nào chữa bệnh không quan trọng, quan trọng là ai có thể chữa khỏi bệnh cho đám ba ba trong thôn họ.

“Mấy vị chuyên gia ơi! Hay là mình vào làng ngồi nghỉ một chút nhé?” Thấy Dung Tử Ẩn và mọi người định quay về, trưởng thôn vội vàng giữ họ lại.

Làm nông quen tay, trưởng thôn cũng khá khỏe. La Hạ và mấy người khác vốn chỉ là các nghiên cứu viên bình thường, nên bị ông kéo một cái là bị giữ lại ngay.

Dung Tử Ẩn hiểu được ý của trưởng thôn, liền chủ động lên tiếng: “Không cần nghỉ ngơi đâu, để chúng tôi xem tình hình bệnh của ba ba trước đã.”

“Được, được! Vậy thì cảm ơn cậu! Mời bên này!” Trưởng thôn biết Dung Tử Ẩn là người cầm đầu phụ trách, nghe được câu này thì nỗi lo trong lòng cũng vơi đi quá nửa, vội vàng dẫn cậu về phía khu vực ao nuôi.

Quả thật là khác biệt giàu nghèo thấy rõ — hoàn toàn đối lập với sự nghèo nàn, đổ nát của mấy ngôi làng mà họ từng tới trước đây, ngôi làng hiện tại mà Dung Tử Ẩn và mọi người vừa đến lại có đường sá sạch sẽ, thẳng tắp, ngay cả nhà cửa của dân trong làng cũng đều rất khang trang.

Tệ nhất cũng là nhà hai tầng tinh tươm, tường trắng sứ, mái ngói đỏ au, nhìn rất có nét riêng. Nhiều hộ dân thậm chí còn có xe ô tô đỗ ngay trước sân.

Thấy Dung Tử Ẩn đang quan sát, trưởng thôn liền giới thiệu: “Mấy năm gần đây cuộc sống khá lên rồi. Trước tiên là làm đường rồi có mạng internet. Trẻ con trong làng cũng đi học ở ngoài nhiều, thế nên dần dần nhà nào cũng mua xe để tiện đưa đón con đi học.”

“Vậy là điều tốt rồi. Cho tôi hỏi — làng mình làm nghề nuôi ba ba được bao lâu rồi?”

“Được khoảng sáu, bảy năm rồi!” Trưởng thôn vẻ mặt đầy tự hào: “Nói thật với cậu, dù khó khăn nhưng không thể cản được sự đoàn kết của dân làng. Hai năm đầu còn phải nhờ đến chuyên gia giúp, nhưng hai năm nay thì chúng tôi tự làm được rồi!”

“Cuộc sống này cậu nhìn mà xem, nó đang từng ngày trở nên tốt đẹp hơn.” Trưởng thôn vốn là người vui tính, Dung Tử Ẩn chịu nghe ông nói chuyện, nên ông càng nói càng nhiều.

La Hạ và mọi người bên cạnh nghe thế cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Rõ ràng tình hình của ngôi làng này tốt hơn nhiều so với những nơi họ từng đến trước đây.

Khi đến ao nuôi ba ba và nhìn thấy những con ba ba bị bệnh, tâm trạng của cả nhóm lại càng thêm phần thoải mái.

“Virus gây sốt xuất huyết, chính là viêm tuyến mang tai, không phải bệnh nặng lắm.” Dung Tử Ẩn cầm một con ba ba bị bệnh lên xem kỹ, rất nhanh đã có kết luận.

La Hạ không động tay vào mà chỉ nhìn theo Dung Tử Ẩn rồi khi nghe tên bệnh mới nhận ra đúng là bệnh đó.

Thực ra cũng không có gì lạ, vì ba ba vốn là loài ít người để ý, dù là bác sĩ thú y cũng hiếm khi gặp ai mang ba ba hay rùa đến nhờ khám chữa bệnh.

La Hạ gặp ít trường hợp nên chưa kịp phản ứng nhanh.

Nhưng vị bác sĩ thú y già của trạm chăn nuôi trong làng lại thấy có điều không đúng: “Sao mà bệnh kéo dài mãi vẫn không khỏi vậy?”

Bởi vì ông cũng đã chẩn đoán đây là bệnh viêm tuyến mang tai. Triệu chứng bệnh gồm phù nề toàn thân, mai và bụng của ba ba có những vết loang hoặc xuất huyết, chảy máu ở miệng và mũi, tuyến mang tai bị hoại tử màu xám trắng, v.v.

Những con ba ba bệnh mà Dung Tử Ẩn đang cầm trên tay đều có các dấu hiệu này, nên lúc đầu vị bác sĩ già cũng đồng tình với kết luận đó.

Nhưng sau khi dùng thuốc đúng bệnh, tình trạng không những không khá hơn mà còn trở nên nghiêm trọng hơn.

Nghe ông nói vậy, Dung Tử Ẩn cũng thấy có chút kỳ lạ.

“Đã gửi mẫu đi xét nghiệm chưa?”

“Chưa kịp, mới vừa gửi mẫu virus lên trên, chưa có kết quả đâu!”

Dung Tử Ẩn gọi La Hạ lại: “Trước tiên tìm cách kiểm tra thử.”

Sau đó, Dung Tử Ẩn cùng La Hạ lấy mẫu, điều tra và dùng thiết bị mang theo để tiến hành một xét nghiệm sơ bộ tạm thời.

Kết luận thu được vẫn giống nhau.

Nghĩa là bệnh tình không sai, thuốc dùng cũng đúng. Trong tình huống này, nếu loại trừ khả năng virus đột biến thì chỉ còn một lý do duy nhất: có người phá hoại.

“Trong làng các người có ai thù hận với người nuôi ba ba không?” Dung Tử Ẩn đưa trưởng thôn ra một góc hỏi.

Trưởng thôn nghĩ đi nghĩ lại, dù trong vài năm qua cuộc sống trong làng tốt hơn nhiều, nhưng bà con cũng không phải người thích khoe khoang hay gây sự. Dù có lúc hàng xóm đôi khi cãi vã, cũng nhanh chóng làm lành. Không thể nào nghiêm trọng đến mức như Dung Tử Ẩn nói, đến mức đe dọa sinh kế cả làng như vậy được.

Vị bác sĩ thú y già cũng cảm thấy nghi ngờ.

Dung Tử Ẩn quay lại gần bờ nước, bất ngờ nhanh nhẹn vớt lên một con ba ba.

“Cái này…” Dung Tử Ẩn chăm chú nhìn con ba ba một lúc, rồi đưa cho trưởng thôn: “Con ba ba này không phải của làng mọi người đâu!”

Trưởng thôn nhìn qua cũng giật mình.

Thật sự không phải!

Lão Ngô đứng gần đó cũng tò mò tiến lại xem một cái, hơi bối rối, bởi theo hắn thì ba ba đều có mắt nhỏ như hạt đậu xanh, còn con mà Dung Tử Ẩn đang cầm thì trông chẳng khác gì những con khác trong ao.

Dung Tử Ẩn giải thích sơ qua cho hắn nghe: “Họ nuôi là ba ba Trung Hoa, thuộc giống bản địa của ta, còn con này mới bắt được là giống ngoại lai.”

“Vậy khác nhau ở điểm nào?”

Dung Tử Ẩn suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Ba ba Trung Hoa trông đẹp trai hơn chút!”

Ba ba Trung Hoa: [Đột nhiên tự hào]

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Ngô: Cậu làm sao mà nhìn được mặt ba ba mà bảo nó đẹp trai được vậy!

Bình Luận (0)
Comment