Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 46

3

   Đột nhiên, trong hành lang bỗng có tiếng người kêu ré, rồi một chai cồn bay vèo lại, táng thẳng xuống giữa bầy rắn. Cồn nồng độ cao bắn tung tóe cùng những mảnh thủy tinh vỡ, văng đầy lên mình rắn. Bầy rắn lập tức hỗn loạn, dúi dụi vào nhau rồi cuốnh cuồng tháo chạy. Trên nền hành lang cũng ướt đẫm những cồn, lũ rắn vừa chạm vào lập tức co rúm lại như bị lửa thiêu, giãy dụa đau đớn. Vụn thủy tinh cứa vào mình chúng, máu đỏ ứa ra, vết thương bị cồn thiêu đốt, sùi lên xèo xèo, mau chóng biến thành màu đen sạm. Bầy rắn càng giãy giụa, càng bị vụn thủy tinh cứa rách nhiều hơn, trên mình càng chằng chịt những vết thương khủng khiếp. Có con còn văng cả nội tạng đẫm máu ra ngoài, lòng ruột bầy nhầy, trông vô vùng gớm ghiếc.

   Mùi tanh tưởi khủng khiếp và cảnh tượng ghê sợ khiến tôi choàng tỉnh, vội vàng lùi lại. Đúng lúc đó, một chiếc bật lửa hiệu Zippo đã bật sẵn ném vèo tới, bén vào cồn. "Phụt" một tiếng, lửa bùng lên xanh lét, chạy lan dưới đất, bầy rắn lập tức chìm trong lửa. Bầy rắn giãy giụa kịch liệt, đầu ngóc thật cao, mồm há ngoác rộng quá đầu, để lộ những cái răng độc trắng ởn nhưng chỉ một chốc đã đổ ập vào trong lửa, cơ thể co giật, rộp lên như bóng nước, từ từ sạm đen, co rút lại, cuối cùng biến thành một mẩu cứng ngắc như que than.

   Một con rắn lớn nhất trong đám đang gắng gượng quẫy đuôi bật mình lên khỏi mặt đất, nhảy vọt lên khỏi biển lửa, cơ thể dài ngoẵng uốn éo giữa không trung chốc lát rồi rơi phịch xuống, đau đớn giãy gịua điên cuồng, há ngoác miệng phun ra một tia nọc độc, hồi lâu mới bất động chịu trận.

   Nói thì chậm nhưng cảnh tượng trước mặt diễn ra rất nhanh khiến tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, đầu óc tê dại trong mùi cồn sặc sụa và mùi tanh khét gớm ghiếc. Nhưng thật kì lạ, hình như tôi loáng thoáng nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ đám lửa.


   Mà rắn thì đâu có biết kêu?
-------------------------------------------
4

   Một cậu sinh viên ngồi phệt xuống dưới đất, kinh hãi chỉ vào những xác rắn đen cháy như than, hét lên với một sinh viên khác: "Wongsa! Sao cậu lại giết thần rắn? Cậu muốn bị nguyền rủa phải không?"

   Nhưng cậu sinh viên vừa ném lọ cồn lại cười toáng lên, bước nghêng ngang tới bên con rắn to nhất vừa cố nhảy ra khỏi biển lửa, túm đuôi nó xách ngược lên rũ rũ vài cái, vụn than dính trên da rắn rơi lả tả xuống. Cậu ta nhìn cậu bạn kia giễu cợt: "Thần rắn cái quái gì? Chỉ là mấy con rắn nhãi nhép thôi mà! Xem, chết cả rồi còn đâu, thần thánh gì nào? Chúng ta có..."

   Wongsa chưa nói dứt câu, cái xác rắn đột nhiên bật lên đánh tưng, há mõm đớp phập vào cánh tay cậu ta, máu tươi lập tức tóe ra, nhễu trên mép rắn, chảy dọc thân thể nham nhở của con rắn.

   Wongsa rú lên kinh hãi, nắm chặt lấy mình rắn giằng mạnh. Có lẽ con rắn đã dồn hết sức tàn vào cú táp hấp hối nên răng nó bập quá sâu, cậu ta không thể giằng ra nổi. Hai sinh viên khác vội chạy lại ra sức kéo giúp, cuống cuồng một chốc cũng giằng được con rắn ra nhưng cũng với một tiếng thét đau đớn. Nguyên một miến thịt đẫm máu cũng bị rút ra khỏi tay Wongsa.

   Wongsa bịt lấy vết thương, giận dữ đạp thẳng xuống cái xác rắn. Con rắn to tướng đã cháy nham nhở lập tức nát bấy như tương, máu thịt lem nhem đầy đất.

   Tôi lúc này đã lùi về phía cửa phòng, tóc gáy dựng đứng vì kinh hãi và ghê sợ. Nhưng dù sao thì Wongsa cũng đã cứu tôi. Tôi nhào vội vào phòng lấy hộp cứu thương, cô chịu đựng cảm giác ghê tởm để băng qua đống xác rắn bầy nhầy, chạy tới sơ cứu cho Wongsa.


   Máu chảy ra từ vết thương của Wongsa vẫn màu đỏ tươi, cũng không có mùi gì khác thường. Chắc con rắn đã nhả hết nọc độc trong cơn giãy chết, nếu không, hẳn là cậu ta đã nguy to.

   Tôi đang cuống quýt băng bó cho Wongsa, bỗng thấy bên cạnh tôi tối sầm, hình như có một cái bóng phủ lên người tôi. Tôi liếc mắt, thấy một bóng người thù lù đã đứng ngay trước mặt chúng tôi.

   Tôi ngẩng đầu nhìn, vì sấp bóng nên không rõ mặt nhưng tôi vẫn nhận ra đó chính là Chalerm. Cậu ta lừ lừ đứng đó, mắt tóe lửa nhìn chúng tôi.

   "Cậu giết?" Chalerm chỉ vào đán xác rắn hỏi tôi: "Rắn?"

   Tôi còn chưa kịp phản ứng, Wongsa đã cướp lời: "Tôi giết đấy? Sao nào?"


   Tôi thấy Chalerm run lên nhưng không nói gì, chỉ lầm lì quay về phòng mang một tấm drap giường ra bắt đầu thu dọn xác rắn. Cậu ta trải tấm drap xuống đất, cẩn thận nhặt từng xác rắn xếp ngay ngắn lên trên. Cứ nhặt xong một cái xác, cậu ta lại chắp tay lầm rầm gì đó trong miệng, thành khẩn giống như đang làm ma cho thân hữu.

   "Hừm! Quái vật!" Wongsa lầm bầm chửi. "Năm ngoái, chính trong phòng này, ba đứa cùng phòng đều bị rắn cắn chết, có mỗi nó không sao. Chắc chắn là nó biết điều khiển cổ rắn! Tôi có Phật Tổ phù hộ, tôi cóc sợ!"

   Vừa thoáng nghe thấy, tôi bỗng thấy tay chân lạnh toát, bàn tay đang băng bó vô thức bóp chặt khiến Wongsa đau đớn rên rỉ. Chalerm đã nhặt nhạnh xong đống xác rắn, cẩn thận gói ghém tấm drap giường lại, nâng trên tay, lừ lừ băng qua trước mặt chúng tôi đi thẳng.

   Bỗng nhiên, tôi cảm thấy quanh người cậu ta tỏa ra một luồng khí lạnh toát, đặc biệt là từ trong cặp mắt sáng quắc đang chiếu ra những luồng hàn khí lạnh băng, trông chẳng khác gì mắt rắn. 

Bình Luận (0)
Comment