Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 12

Bàn tay bị nước sôi làm bỏng đau rát, Dương Kim chỉ biết giấu chúng trong ống tay áo, các ngón tay cọ vào nhau để xoa dịu cảm giác đau đớn. Nhưng điều đó hoàn toàn vô ích.

Ngón tay bị bỏng rồi, làm sao bây giờ? Thứ bảy tuần sau là cuộc thi piano, nếu không giành được giải quán quân, cậu sẽ gặp rắc rối lớn.

Dương Thiên Cần đá cậu một cái, giọng lạnh lùng: "Nửa năm không gặp đã câm rồi à?"

Cú đá trúng vào cằm, không mạnh nhưng bất ngờ đến mức Dương Kim cắn phải đầu lưỡi mình. Vị máu tanh nồng lan khắp khoang miệng. Cậu nhanh chóng nuốt nước bọt, cố gắng nuốt đi cả máu, tránh để Dương Thiên Cần phát hiện.

Cậu không dám nhìn thẳng vào ông, lí nhí: "Cũng muộn rồi, con thường ngủ vào giờ này. Con muốn đợi ba về nên ra ngoài sân đứng cho tỉnh táo."

Dương Thiên Cần quan sát cậu một lúc, giọng lạnh như băng: "Mày biết hậu quả khi nói dối tao chứ?"

Tim Dương Kim run rẩy. Ba cậu có biết điều gì không? Biết cậu vừa gặp Lương Dã ở cửa? Biết cậu đã lén theo dõi anh hơn một tháng nay? Hay... biết rằng cậu là một kẻ đồng tính đáng kinh tởm?

Cậu ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên gương mặt ba. Nhưng Dương Thiên Cần chẳng bao giờ biểu lộ cảm xúc, một ánh mắt cũng đủ uy nghiêm. Không biết Macao đã nuôi dưỡng ông ra sao mà từ một người ba từng ôm cậu trượt băng trên sông Tùng Hoa giờ lại thành thế này.

Dương Kim chìa đôi tay đỏ ửng ra. Tay cậu vừa bị lạnh vừa bị bỏng. Cậu nói: "Nếu con có chạy xa con đã đeo găng tay rồi. Thật sự con chỉ đứng trong sân thôi."

Dương Thiên Cần nhìn chằm chằm đôi tay cậu hồi lâu không nói gì. Tim Dương Kim đập loạn, trong đầu vội vàng nghĩ ra từng câu chuyện để bịa đặt nhưng dù nghĩ thế nào cũng không thể tự thuyết phục bản thân.

Trong lúc cậu thấp thỏm chờ đợi, Dương Thiên Cần rời mắt khỏi cậu chuyển sang hỏi: "Khi nào thi cuối kỳ?"

Dương Kim ngơ ngác mất một lúc mới đáp: "Hai tuần nữa."

Liễu Chi Quế đứng cạnh Dương Thiên Cần, không ngồi xuống dù sofa còn rộng. Bà xen vào: "Nó luôn đứng nhất toàn khối."

Dương Thiên Cần chẳng tỏ thái độ gì, tiếp tục hỏi: "Môn tiếng Anh thế nào?"

Dương Kim báo điểm số của mình.

"Đứng lên đi." Dương Thiên Cần nói. "Tương lai mày sẽ qua Macao học, tiếng Anh phải giỏi. Tốt nhất là học cả tiếng Bồ Đào Nha. Tao mang sách giáo trình và băng cassette về cho mày, trong vali của tao."

Dương Kim đứng dậy đi về phía vali. Cậu thực sự rất muốn rửa tay bằng nước lạnh ngay lúc này, đau quá.

"Để mẹ mày lấy." Dương Thiên Cần chặn lời. "Chuyện của phụ nữ thì để phụ nữ làm, mày chẳng có chút đàn ông nào cả."

Cuối cùng ông quay sang quát Liễu Chi Quế: "Bà dạy con kiểu gì vậy? Mau cắt tóc nó đi. Để tóc dài thế này là muốn đi đứng đường à?"

---

Không lâu sau, Dương Thiên Cần ra khỏi nhà, không rõ đi đâu, còn Dương Kim thì bị Liễu Chi Quế kéo đến trước gương.

Bà ấn mạnh đầu cậu xuống, động tác dứt khoát như từng nhát dao muốn kết liễu cậu. Trong gương, từng lọn tóc cậu rơi xuống tựa như những mảnh vụn của khát khao tự do. Tự do vốn dĩ đã không còn, mà khát khao ấy giờ đây cũng sắp tan biến.

Ngẩng đầu lên, cậu thấy Liễu Chi Quế trang điểm rất đẹp, nhưng lớp trang điểm ấy như chỉ bề ngoài không thể hòa quyện với nỗi khổ đau, căm phẫn, áp lực và sự bế tắc trong cuộc hôn nhân của bà.

Dương Kim muốn khóc, nước mắt đã dâng tràn trong mắt.

"Con trai mà khóc cái gì?" Liễu Chi Quế nhìn thấy ánh nước trong đôi mắt cậu liền lớn tiếng mắng, "Sao tao lại sinh ra được cái thứ như mày chứ?"

Dương Kim cuối cùng cũng không khóc. Tuy cậu dễ xúc động nhưng khả năng chịu đựng còn mạnh hơn nước mắt.

Lần cuối cậu khóc là năm tám tuổi, khi Dương Thiên Cần lần đầu sang Macao. Cậu ôm chặt ba ở nhà ga, nước mắt lã chã cầu xin: "Ba ơi, đừng đi, đừng bỏ con và mẹ lại."

Từ lần đó, gia đình chẳng còn là gia đình. Nước mắt cậu không thể đổi lại sự thương yêu từ bất kỳ ai nữa.

---

Ngày hôm sau, Dương Kim dậy muộn.

Đêm qua, những âm thanh vọng ra từ phòng ngủ chính khiến cậu kinh hãi.

Cậu mở mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu bất giác nghĩ đến chồng băng video, đến hình ảnh hai người trong đó ôm nhau trông vừa say đắm vừa hạnh phúc. Cậu cảm thấy mọi chuyện lẽ ra nên như vậy, chứ không phải những lời mắng nhiếc chói tai từ căn phòng đó.

Việc dậy muộn dẫn đến sự đãng trí. Hôm nay là ngày cậu đã hứa mang tiền cho nhóm giày vải thô nhưng Dương Kim lại quên mất.

Khi cậu đến lớp, trong phòng đã có rất nhiều người. Vừa nhìn thấy cậu, Điền Kim Lai liền dẫn đầu huýt sáo, tiếp đó cả nhóm tụ lại như một đám mây đen áp sát bàn học của cậu.

Các bạn học xung quanh chỉ quay đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức quay lại làm việc của mình.

Không ai cảm thấy có gì sai, cũng chẳng ai ra tay giúp đỡ.

Nhóm giày vải thô vây quanh bàn cậu, khoanh tay nhìn chằm chằm.

Họ không nói gì nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Dương Kim không hiểu sao bản thân lại có thể kiềm chế cơn run rẩy, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói ra: "Ngày mai."

"Ồ, ngày mai." Điền Kim Lai nhếch mép cười lạnh, ngẩng cằm ra hiệu cho đám anh em tản ra. Sau đó, gã cúi xuống gần cậu nói nhỏ: "Lần tới nếu không mang tiền đúng giờ thì đừng trách tao không nể mặt. Đừng tưởng bọn tao không biết mày suốt ngày qua trường nghề làm gì."

Tim Dương Kim giật thót, chưa kịp phản ứng Điền Kim Lai đã bước đi.

Gã đi ngang qua bàn Diêu Văn Tĩnh, tiện tay bật nhẹ bím tóc cô. Diêu Văn Tĩnh chậc một tiếng, giữ lấy vạt áo gã, khẽ nhíu mày quay lại nhìn Dương Kim.

Dương Kim lập tức cúi gằm xuống.

Khi cậu ngẩng lên, Điền Kim Lai đã rời khỏi chỗ của Diêu Văn Tĩnh.

Phòng học được hệ thống sưởi làm ấm, năm mươi mấy người chen chúc trong đó, không khí ngột ngạt và khó chịu.

Dương Kim nhắm mắt, hít thở sâu nhiều lần nhưng chẳng thấy dễ chịu hơn, trái lại còn cảm giác như bị nghẹt thở.

Tiết học đầu tiên là Toán. Thầy giáo bước vào, viết một bài toán lên bảng.

Dương Kim cố gắng bình tĩnh lại, mở tập nháp ra định làm bài nhưng rồi cậu sững sờ.

Trên trang giấy, chi chít dòng chữ Lương Dã.

Lật sang trang khác, cứ vài trang lại thấy xuất hiện rất nhiều, rất nhiều dòng chữ Lương Dã.

Lúc này, tay cậu như không thể kiểm soát, cầm bút viết điên cuồng hai chữ đó.

Lương Dã, Lương Dã, Lương Dã...

Cho đến khi kín cả một trang giấy, cho đến khi hai chữ đó phủ đầy cả bài toán dang dở, cậu mới hoàn hồn.

Lương Dã, hóa ra còn hiệu quả hơn cả việc hít thở sâu.

Dương Kim lặng lẽ nhìn một trang giấy đầy chữ Lương Dã hồi lâu, rồi mở hộp bút ra.

Bên trong là tấm vé buổi hòa nhạc piano cậu đã không kịp đưa tối qua.

---

Hôm sau, Dương Kim cố ý đợi nhóm Điền Kim Lai rời đi trước rồi mới đứng dậy rời lớp.

May mắn là Điền Kim Lai chỉ huýt mấy tiếng sáo trêu chọc khi đi ngang qua mà không làm gì thêm.

Quay đầu lại, Dương Kim thấy Diêu Văn Tĩnh nhíu mày nhìn về phía này. Cô đầu tiên nhìn Điền Kim Lai, đợi gã đi rồi lại cúi mắt nhìn cậu. Ánh mắt phức tạp của cô khiến Dương Kim khó hiểu và cậu cũng không muốn hiểu.

Xác nhận nhóm Điền Kim Lai đã đi xa, cậu nhét vé vào túi rồi nhanh chóng bước về phía trường nghề.

Cậu đã lãng phí chút thời gian, không biết liệu có còn kịp gặp Lương Dã không.

Nếu không gặp được, cậu sẽ đến thẳng tiệm tạp hóa nhà họ Lương tìm anh. Coi như đây là lần cuối thử sức. Ai bảo Lương Dã tối qua lại xuất hiện kỳ lạ trước cửa nhà cậu mà không đưa ra lời giải thích rõ ràng. Là tự anh chuốc lấy.

Khi đến trước cổng trường nghề, Dương Kim chọn một vị trí kín đáo hơn hẳn so với thường lệ. Cậu không muốn bị người hôm trước mắng mình là đồng tính lại nhìn thấy.

Chờ mãi chưa thấy Lương Dã đâu nhưng cậu lại thấy Thường Hiểu Yến.

Thường Hiểu Yến cũng nhìn thấy cậu, nói nhỏ điều gì đó với cô bạn gái đi cùng rồi bảo bạn rời đi. Sau đó cô tiến về phía cậu.

"Cậu lại đến đây làm gì?" Thường Hiểu Yến hạ giọng hỏi.

"Tôi nghe Nhậm Thiếu Vĩ nói nhà cậu và nhà Lương Dã... hình như có chút mâu thuẫn đúng không?"

"Nhưng đó không phải chuyện của người lớn sao? Là chuyện của đời trước, cậu đừng xen vào nữa. Trường chúng tôi đám con trai chẳng có ai ra hồn, hoặc là không biết điều, hoặc là nóng nảy, Lương Dã cũng không ngoại lệ. Cậu cứ đâm đầu vào để bị đánh làm gì?"

Dương Kim vẫn chăm chú nhìn về phía cổng trường, không để tâm lời Thường Hiểu Yến nói. Đợi mãi không thấy bóng dáng ai, cậu hỏi: "Anh ấy đi rồi à?"

Thường Hiểu Yến thở dài: "Cậu đúng là cứng đầu thật đấy. Cậu không sợ bị đánh à? Lương Dã đánh nhau giỏi lắm đấy."

Dương Kim lắc đầu.

Thường Hiểu Yến lại thở dài, dường như không biết làm gì với cậu, cô nói: "Lớp bọn họ ở phòng đầu tiên tầng ba, đèn vẫn còn sáng, chắc chưa tan học đâu. Họ sắp tốt nghiệp rồi, thường xuyên bị giáo viên chủ nhiệm giữ lại nói chuyện. Lạ thật, một đám nhóc lưu manh thì có gì để nói chứ."

Dương Kim cảm ơn cô, hỏi thêm về vết thương lần trước cô ngã, nhận được câu trả lời rồi gật đầu nói tạm biệt.

Quay người đi, cậu tựa vào bức tường thở nhẹ một hơi, siết chặt vé trong túi, lặng lẽ chờ người ở phòng học đầu tiên tầng ba.

Đã vào tháng Một, mùa đông lạnh nhất trong năm. Những học sinh vừa tan học rủ nhau cuối tuần ra sông Tùng Hoa trượt băng, rồi đi uống bia, ăn đồ nướng.

Dương Kim rụt đầu vào cổ áo.

Những cuộc vui như thế xa lạ với cậu. Niềm vui đã rời xa cậu quá lâu. Cậu từng nghĩ nếu ba mẹ từ khi cậu sinh ra đã chỉ mắng chửi và đánh đập cậu, có lẽ cậu đã dễ chịu hơn.

Nỗi đau lớn nhất của con người là từng được hạnh phúc.

Trong khi cậu mải nghĩ, một mùi khói thuốc quen thuộc thoảng qua, Dương Kim lập tức ngẩng đầu nhìn thấy Lương Dã đang bước qua cậu.

May mắn thay, hôm nay không có ai đi cùng anh.

Dương Kim không vội vàng đuổi theo mà chỉ lặng lẽ theo sau từ xa. Cậu không muốn gây rắc rối ngay trước cổng trường.

Cho đến khi gần đến ngõ cụt, Dương Kim mới chạy nhanh lên túm lấy dây đeo túi chéo của anh, gọi khẽ: "Lương Dã."

Như thể đã dự đoán trước, Lương Dã dừng bước. Vài giây sau, Dương Kim nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ như hơi thở. Anh quay người lại.

Dương Kim coi hành động đó như một sự đồng ý, kéo dây túi dẫn anh vào ngõ cụt.

Đến tận cùng con ngõ, Lương Dã bất ngờ hỏi: "Cắt tóc rồi à?"

Dương Kim sững sờ.

Cậu đã đội mũ len để che kín tóc, vậy mà không hiểu sao Lương Dã lại nhận ra và càng không hiểu tại sao anh lại nói ra. Rõ ràng anh có thể không nói mà.

Tại sao một mặt thì đẩy người khác ra, mặt khác lại nói những lời khiến người ta nghĩ ngợi?

Dương Kim kéo thấp mũ len cố che bớt tóc.

Kỹ năng cắt tóc của Liễu Chi Quế thực ra không tệ. Khi cậu còn nhỏ, bà từng cắt cho cậu kiểu tóc bát úp dễ thương nhất trong khu. Nhưng tối qua, bà không cắt cẩn thận, tóc bị cắt lung tung nhìn vừa lộn xộn vừa xấu xí.

Cảm giác xấu hổ khiến Dương Kim vội vàng cúi đầu, lấy ra từ túi tấm vé dự thi piano, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gặp.

"Hôm qua anh quên lấy đồ." Cậu đưa tấm vé ra.

Lương Dã nhìn thoáng qua rồi đáp ngay: "Tôi không cần."

Dương Kim mím môi, muốn hỏi lại câu hỏi tối qua: Nếu không cần, tại sao anh lại đến trước cửa nhà em? Tại sao, rốt cuộc là tại sao?

Nhưng như thế sẽ quá thẳng thắn. Cậu không thể vượt qua tính bướng bỉnh của bản thân, đầu óc rối bời ngẩng lên nói: "Nhưng em muốn đưa cho anh."

Lương Dã nhướn mắt, vẻ cợt nhả: "Tôi. Không. Cần."

Anh không cần, phải làm sao đây?

Dương Kim muốn tìm một cuốn sách dạy cách ứng xử trong các mối quan hệ, tốt nhất là có công thức, để cậu học thuộc tất cả vì Lương Dã. Nếu làm được, giờ đây cậu sẽ không cảm thấy bất lực và lúng túng như thế này.

Trời đã tối, hôm nay cậu đợi Điền Kim Lai và nhóm bạn đi trước, lại chờ Lương Dã tan học nữa càng làm mất khá nhiều thời gian. Dương Thiên Cần rất khó đối phó, nếu cậu về muộn mà không có lý do hợp lý không biết ông sẽ làm gì.

Mặc kệ.

Mặc kệ.

Dương Kim cắn răng, trực tiếp nhét tấm vé vào túi áo Lương Dã. Động tác của Lương Dã cũng nhanh không kém, anh nắm lấy cổ tay cậu kéo tấm vé ra ngoài. Dương Kim bướng bỉnh lại thêm phần hiếu thắng, bước tới gần anh hơn, dùng cả hai tay cố gắng nhét tấm vé vào. Trong lúc hai người giằng co, bất ngờ—

"Cái quái gì đây, Lương Dã, hai đứa bây đang làm cái gì thế hả?" Một giọng nói vang lên từ đầu ngõ.

Hai người lập tức buông tay.

Dương Kim nhìn về phía phát ra giọng nói. Cậu nhận ra gương mặt đó — là kẻ lần trước đứng trước cổng trường nghề chửi rủa đồng tính một cách thô tục.

Đầu óc Dương Kim trở nên hỗn loạn. Cậu vội vã nhét tấm vé vào túi áo của Lương Dã, sau đó quay người bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment