Kỳ nghỉ đông của Lương Dã trôi qua không khác gì mọi năm. Mỗi ngày anh đều bận rộn nhập hàng, sắp hàng, bán hàng. Nhưng có một điều khác biệt, đó là ánh mắt anh thường xuyên hướng về phía cửa sổ chờ đợi một ai đó xuất hiện.
Mà chờ ai thì anh lại không rõ.
Cửa hàng mỗi ngày đều đông khách, vậy mà chẳng hiểu sao cảm giác thiếu vắng cứ mãi quẩn quanh.
Trước đó, bữa sủi cảo cùng Dương Kim đối với cậu có lẽ chỉ là một bữa cơm giản dị, nhưng với Lương Dã, đó là một bữa ăn thịnh soạn. Sủi cảo có nhân thịt, anh và mẹ chỉ dám mua thịt trong khoảng từ ngày Tiểu Niên (23 tháng Chạp) đến rằm tháng Giêng.
Anh hiểu rõ. Anh cũng đã từng nói rồi: "Chúng ta không cùng một thế giới."
Thế nhưng sao vẫn không ngừng nghĩ đến?
Ngày đầu tiên của kỳ học mới, trong lớp học vang lên những tiếng thì thầm bàn tán.
Lương Dã không quan tâm chuyện tầm phào, nhưng Nhậm Thiếu Vĩ thì lại khác. Vừa đặt cặp xuống, hắn đã chạy đi hóng chuyện. Chưa đầy vài phút sau, Nhậm Thiếu Vĩ đã quay lại lớn giọng: "Mẹ nó, kinh tởm thật!"
Lương Dã quay đầu nhìn cậu bạn.
Ánh mắt anh lập tức bắt gặp Trương An, người cũng đang nhìn anh. Trương An nhân cơ hội cất giọng lớn: "Không phải sao? Đám 'thỏ đực' bẩn thỉu là thế đấy. Ở nhà không làm được thì mang cả bạn tình đến trường mà làm! Tao thề, từ giờ tao không dám bước chân vào phòng thực hành điện nữa!"
Những câu từ rời rạc đó đã đủ để Lương Dã ghép nối câu chuyện lại với nhau. Điều khiến anh kinh ngạc nhất không phải nội dung mà là danh tính của nhân vật chính.
Người đó là thầy Phương, giáo viên dạy thực hành môn điện.
Thầy là người hiền hòa, luôn nói chuyện với giọng ấm áp và nụ cười trên môi. Hầu hết học sinh đều mong muốn lớp mình được thầy hướng dẫn các buổi thực hành.
Một bạn học thắc mắc: "Vậy học kỳ này ai dạy bọn mình thực hành điện?"
Trương An đáp ngay: "Dù là ai thì chắc chắn không phải thầy Phương nữa! 'Con thỏ' chết tiệt như ông ta mà mày còn muốn học à? Tao chỉ cần ở chung phòng với ông ta thôi đã muốn nôn rồi. Còn làm gì thực hành với điện? Chắc ông ta bị chuyển đi trại chữa rồi ấy chứ."
"Trại chữa?" Có người tò mò hỏi.
"Không biết à? Đám đồng tính đều bị đưa đến đó để điện giật cả. Nghe bảo lấy gậy điện chích thẳng vào người. Chết thì thôi. Mấy loại người đó sống cũng chẳng ích gì, đúng là đáng đời."
Lương Dã lập tức xách cặp rời khỏi trường, lòng ngổn ngang bao cảm xúc bất an.
Cuối tháng hai rồi nhưng Cáp Nhĩ Tân vẫn chưa có dấu hiệu ấm lên. Lương Dã không biết năm nay mùa xuân sẽ đến khi nào, giống như việc anh không hề hay biết rằng người đồng tính sẽ bị đưa đến trại "chữa đồng tính" để bị sốc điện.
Rời khỏi cổng trường, anh vô thức liếc về góc tường mà Dương Kim từng hay trốn. Không có ai.
May quá, không có ai. Nhưng... sao lại không có ai?
Đi qua con hẻm cụt, Lương Dã lại bất giác nhìn vào trong. Vẫn không có ai.
Lại không có ai. Cậu ấy đi đâu rồi?
Toàn thành phố có lịch khai giảng đồng nhất, theo lý mà nói hôm nay trường Trung học số 3 cũng đã khai giảng, dù thế nào Dương Kim cũng nên đã từ Macao trở về rồi mới phải.
Nhưng... nếu cậu ấy không về thì sao? Nếu cậu ấy bị ba mẹ phát hiện ra việc mình là... và bị đưa vào trại chữa đồng tính thì sao?
Suy nghĩ hỗn loạn, Lương Dã vô thức tăng tốc bước chân hướng về nhà. Anh quyết định về nhà lấy xe đạp rồi đạp đến khu Hữu Nghị, tìm căn hộ tầng năm của tòa nhà ba dãy một. Nếu đèn sáng, anh sẽ quay lại ngay...
Nhưng không cần nữa.
Đứng trước cửa hàng tạp hóa nhà mình, Lương Dã nhìn thấy một người. Một dáng người gầy gò, làn da trắng nhợt, đeo kính. Trên cổ cậu chẳng có gì, đến khăn quàng cũng không thèm mang.
Cái cậu học sinh ngoan này, đúng là hết thuốc chữa.
Lương Dã bước nhanh đến, định tháo khăn quàng trên cổ mình ra để choàng vào cổ Dương Kim. Nhưng khi sắp làm vậy, anh đột nhiên cảm thấy hành động đó quá vượt giới hạn.
Đồng tính, trại chữa đồng tính, sốc điện, cái chết...
Những từ ngữ ấy cứ xô đẩy trong đầu anh. Anh không thể hình dung ra cảnh tượng cụ thể, cũng không thể tưởng tượng Dương Kim sẽ phải chịu những đau khổ đó như thế nào. Chính sự mơ hồ ấy khiến anh bất an, thậm chí sợ hãi.
Lương Dã bước một bước lớn lên phía trước, nắm lấy cổ tay Dương Kim định kéo vào con hẻm cụt để nói chuyện cho rõ ràng. Nhưng nghĩ đến việc ở cửa hẻm cũng có thể có người qua lại, anh lại buông tay, nhanh chóng quay vào nhà lấy chiếc xe đạp rồi tùy tiện bịa một lý do với mẹ mình.
"Lên xe." Anh ngồi lên yên trước của xe đạp, giục Dương Kim.
Đôi mắt sau cặp kính của Dương Kim vốn luôn lạnh lùng giờ đây lại sáng bừng lên, cẩn trọng nhưng cũng đầy rạng rỡ. Ánh mắt ấy như của một đứa trẻ bị trách mắng đã lâu, giờ cuối cùng cũng nhận được một viên kẹo.
Dương Kim leo lên xe anh, chính xác hơn là nhảy phốc lên ghế sau. Có lẽ vì hành động quá phấn khích, chiếc xe loạng choạng mấy lần trước khi Lương Dã giữ được thăng bằng.
Sau đó, từ phía sau vang lên một tiếng "á" nhỏ pha lẫn chút ngượng ngùng.
Lương Dã bỗng dưng muốn hút thuốc.
Tâm trạng rối bời, anh đạp xe mạnh mẽ lao đi. Vì xuất phát quá đột ngột, một đôi tay nhanh chóng nắm chặt lấy eo anh từ phía sau.
Dù qua lớp áo đông dày cộm, lẽ ra anh không thể cảm nhận được gì, nhưng có lẽ thần kinh đang căng thẳng đã khiến mọi giác quan trở nên nhạy bén. Anh như cảm nhận được từng ngón tay của Dương Kim bám lấy mình.
Anh muốn gạt tay Dương Kim ra nhưng lại sợ làm cậu đau.
Lương Dã đạp xe một mạch đến bên cầu sắt, dừng lại, và nhận ra cổ của Dương Kim đã đỏ ửng vì lạnh.
Không nghĩ ngợi nhiều, anh tháo ngay khăn quàng cổ của mình quấn vào cổ cậu. Trong cơn bực bội, anh nói: "Trời lạnh thế này mà không biết quàng khăn à? Đã đội mũ đeo găng tay rồi mà cổ thì lại để trống làm gì?"
Nói xong, Lương Dã mới nhận ra giọng mình không được dễ chịu cho lắm. Đang định nói gì đó nhẹ nhàng để xoa dịu thì bắt gặp khóe miệng của Dương Kim khẽ cong lên.
Nụ cười ấy thoáng qua rất nhanh. Trước khi Lương Dã nhìn rõ, Dương Kim đã giấu nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng.
Tim anh bỗng lỡ nhịp. Lương Dã không hiểu đó là vì căng thẳng hay vì điều gì khác.
Đồng tính, trại chữa đồng tính, sốc điện, cái chết...
Hơi thở của anh gấp gáp. Anh đi thẳng về phía chân cầu, vừa bước vừa cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ, nhưng không khí lạnh như quẩn quanh trong đầu làm anh không sao suy nghĩ mạch lạc được.
Anh để ý thấy Dương Kim đang cầm một chiếc túi căng phồng. Định hỏi trong đó đựng gì nhưng cuối cùng lại quên mất.
Họ đi đến bờ sông, và không thể bước tiếp. Trước mặt là mặt sông đóng băng.
Trên cầu sắt, một đoàn tàu đang ầm ầm chạy qua. Cây cầu đã tồn tại cả thế kỷ, như đang đặt gánh nặng của lịch sử lên đôi vai những con người trẻ tuổi. Đoàn tàu vẫn chạy về phía trước nhưng thực tại thì chưa thể chạm đến hồi kết.
"Cậu có biết đồng tính sẽ bị đưa đến trại chữa đồng tính để sốc điện không?" Lương Dã đột nhiên quay lại hỏi thẳng.
Anh bước quá vội, hỏi cũng quá gấp, khiến câu hỏi vừa rời khỏi miệng đã kéo theo một làn hơi trắng đọng lại trên kính của Dương Kim. Mặc dù vậy, qua lớp kính mờ anh vẫn thấy rõ đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn mình.
Anh thật sự muốn hút thuốc. Hoặc, tốt hơn là anh muốn đục một lỗ trên sông Tùng Hoa đóng băng nhảy xuống để tỉnh táo lại.
Đôi mắt kia nhìn anh rất lâu, ánh sáng trong đó dần dần tắt đi. Sau một lúc lâu, Dương Kim đáp khẽ: "Ừm."
"Vậy mà cậu còn—"
"Lương Dã." Dương Kim nhẹ nhàng cắt ngang anh, "Em không định làm gì anh cả. Anh không cần lo."
Sự im lặng nghẹn lại trong cổ họng. Lương Dã đứng khựng một lúc lâu, rồi trầm giọng hỏi ngược lại: "Vậy còn cậu?"
Anh nghe thấy tiếng thở của mình, cũng nghe thấy tiếng thở của Dương Kim. Dưới chân cầu chỉ có hai người họ. Nơi này yên tĩnh hơn bất kỳ đâu, nhưng Lương Dã lại không phân biệt được tiếng thở nào là của mình, tiếng nào là của cậu.
Im lặng kéo dài rất lâu. Rồi Dương Kim khẽ hỏi: "Anh... lo lắng cho em sao?"
Ánh mắt của Dương Kim không nói dối, nhịp tim như trống trận trong lồng ng.ực cậu cũng không nói dối. Bất kể là lo lắng hay để tâm, Lương Dã bỗng nhận ra cách anh đối xử với người trước mặt này khác hẳn tất cả những người khác.
Vậy sao? Là lo lắng ư? Lo lắng là gì chứ? Lương Dã chưa từng học hành nhiều. Nhưng nếu từ lúc nghe tin về thầy Phương đến bây giờ, trong đầu anh luôn hiện lên hình ảnh của Dương Kim, vậy có lẽ đó chính là lo lắng.
Nhưng lo lắng thì sao chứ? Sau lo lắng sẽ là gì? Anh không cách nào thừa nhận được.
Gió cuối tháng hai lẽ ra phải dịu nhẹ hơn nhưng luồng không khí đang xen giữa hai người họ vẫn mạnh mẽ như vậy.
Lương Dã châm thuốc, trầm giọng nói: "Cậu không thể làm một người bình thường được à?"
Dương Kim nhìn anh rất lâu rồi hỏi: "Thế nào là bình thường? Thế nào là không bình thường? Tại sao thích phụ nữ là bình thường còn thích đàn ông thì không?"
Cậu dùng giọng rất nhẹ để nói ra ba câu hỏi đó, như thể bọc trong bông nhưng bên trong là đá cứng – cái sự cứng đầu bên trong mới chính là bản chất của cậu.
Dương Kim lại hỏi tiếp: "Lương Dã, anh cũng nghĩ điều đó là không bình thường sao?"
Lương Dã không thể trả lời, nhưng khi nghe Dương Kim dùng giọng nói vừa nhẹ vừa lạnh lại vừa dịu dàng gọi tên mình, anh cảm thấy mọi sự tỉnh táo trong đầu đều rối loạn.
Sau đó rất lâu, Dương Kim vẫn nhìn anh như vậy, chờ đợi một câu trả lời. Còn Lương Dã, anh quay về phía mặt sông đóng băng hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, không dám nhìn cậu.
Cuối cùng, sự im lặng đã chiến thắng.
Dương Kim khẽ nói: "Em hiểu rồi. Anh yên tâm đi, em sẽ không làm hại anh."
Cậu cúi đầu mím môi, một lát sau lại nói tiếp:
"Trước đây tan học em hay đi theo anh về nhà, xin lỗi anh. Anh cứ coi em là một người kỳ quái đi."
"Lương Dã, thật ra em cũng không có ý định làm gì anh cả. Ngày đó anh đã cứu em, em rất cảm kích, chỉ thế thôi. Em cũng không dám nghĩ xa hơn, bởi vì..."
Dương Kim hít sâu một hơi, hơi thở run rẩy.
"Những điều anh nói... em còn sợ hơn cả anh."
Lương Dã thấy ánh mắt của Dương Kim cuối cùng cũng rời khỏi mình, chuyển sang nhìn dòng sông lẽ ra phải chảy xiết giờ đây lại bị đóng băng.
Anh thấy trong mắt Dương Kim cũng có sự sợ hãi. Hình như nỗi sợ đó đã tồn tại từ rất lâu rồi – là sợ điều gì chứ?
Lương Dã không biết.
Anh thật tệ. Anh luôn đẩy Dương Kim ra xa, nhưng chưa bao giờ thử bước vào thế giới nội tâm của cậu.
Giống như lúc này, dù anh có cơ hội hỏi Dương Kim một câu cậu sợ điều gì, anh vẫn chọn hít một hơi cuối cùng từ điếu thuốc, sau đó thản nhiên nói:
"Đi thôi, tôi đưa cậu về."