Không muốn tiếp tục trì hoãn, không muốn để bản thân có thêm cơ hội do dự nên sáng hôm sau Lương Dã dậy rất sớm. Anh cầm theo chiếc áo phao trực tiếp đến cổng trường Trung học số 3.
Khi Lương Dã đến nơi, cổng trường không có một học sinh nào. Anh đã chờ ở đó suốt nửa tiếng nhưng đến cả khi tiếng chuông vào lớp vang lên, anh vẫn không thấy Dương Kim đâu.
Không thể nhìn nhầm cũng không thể bỏ sót. Mỗi người bước qua cổng trường anh đều theo dõi rất kỹ. Làm sao mà có thể bỏ qua được chứ?
Nhưng tiếp tục đợi cũng không thực tế, bởi anh đã trễ giờ. Tiết đầu tiên sáng nay là tiết học điện công nghiệp.
Khi đến được trường nghề số 3, tiết học đầu tiên đã bắt đầu từ lâu. Ở cổng trường, thầy giáo phòng hành chính đang bắt những học sinh đến muộn. Đi muộn sẽ bị trừ điểm phong trào của lớp, ảnh hưởng đến cơ hội nhận cờ đỏ lưu động vào tuần sau. Dù rằng ở trường nghề chẳng ai quan tâm mấy đến cái cờ đỏ ấy, nhưng tránh được phiền phức vẫn hơn.
Lương Dã vòng ra phía bên hông trường, lùi lại vài bước lấy đà rồi bật nhảy, leo lên tường rào và nhảy vào bên trong trường.
"Lương Dã?" Một giọng nói vang lên gần đó.
Lương Dã giật mình, quay lại và càng giật mình hơn.
Đó là thầy Phương — người mà hôm qua có tin đồn rằng đã bị đưa vào trại "chữa đồng tính" và chịu sốc điện.
Thầy Phương đang ngồi dưới bức tường, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, trong mắt còn mang chút ý cười, hoàn toàn không giống như vừa trải qua bất kỳ "cực hình" nào.
Thầy... tại sao lại ở đây? Thầy đã "bình thường" trở lại rồi sao?
"Em là Lương Dã phải không?" Thầy Phương hỏi lại lần nữa.
Lương Dã ngẩn ra vài giây mới đáp: "Dạ."
Thầy Phương mỉm cười: "Ngày thứ hai sau khai giảng đã đi học muộn rồi sao."
Lương Dã có chút lúng túng, không biết phải trả lời thế nào.
"Em vào đi, coi như tôi không thấy gì." Thầy Phương cười, giúp anh giải vây.
Một giáo viên và một học sinh như anh — loại người trèo tường vào trường — xuất hiện cùng một chỗ thế này đã đủ để nói lên nhiều điều. Thầy Phương có lẽ đã bị đình chỉ, thậm chí là bị sa thải, chỉ vì thầy là người đồng tính.
Túi áo phao trong tay bỗng trở nên rất nặng. Lương Dã nghĩ đến Dương Kim, nghĩ rằng liệu một người tốt như Dương Kim rồi có một ngày cũng sẽ trở nên như thế này không?
Lương Dã bất chợt quay lại. "Thầy, thầy..."
Thầy đã "bình thường" lại rồi sao?
Cơn bốc đồng khiến lời nói đã đến bên miệng lại không thể thốt ra. Có lẽ sâu trong tiềm thức, anh vốn đã đồng tình với suy nghĩ của Dương Kim: thích người khác giới không đồng nghĩa với "bình thường", mà thích người cùng giới cũng chẳng có nghĩa là "không bình thường".
Thầy Phương dường như biết anh muốn nói gì. Thầy cúi đầu cười nhẹ, chậm rãi nói: "Ở trường mọi người nói về tôi như thế nào? Tôi chưa từng đưa em ấy đến trường."
Lương Dã sững người.
Thầy Phương đang nhắc đến những lời đồn về thầy ở trường. Quả nhiên đó chỉ là tin đồn.
"Hôm đó họ xông vào nhà tôi, dùng lời lẽ đe dọa, dùng dụng cụ tra tấn ép buộc tôi. Họ đưa tôi đến nơi đó. Nơi ấy còn đáng sợ hơn cả cái chết. Họ bắt tôi phải... thể hiện 'bình thường' với phụ nữ. Tôi không thể làm được, họ liền sốc điện tôi."
"Nhưng điều kinh khủng nhất không phải điều đó. Điều kinh khủng nhất là khi tôi giả vờ 'bình thường' để được thả về nhà, tôi phát hiện em ấy đã chết. Em ấy treo cổ ngay trong ngôi nhà của chúng tôi. Đã ba ngày trôi qua mà không ai phát hiện ra."
Gió bắc rét buốt cuốn theo tuyết phủ mặt đất, lớp tuyết bay lơ lửng quanh mắt cá chân. Lương Dã lạnh đến thấu xương, đôi tay cầm chiếc áo phao suýt nữa không giữ được.
"Xin lỗi, tôi không nên nói những điều này với em." Thầy Phương mỉm cười áy náy.
"Thầy... vậy sau này thầy định thế nào? Thầy đã..." Lương Dã cố gắng tìm từ khác để diễn đạt nhưng không thể nghĩ ra điều gì hợp lý hơn, "Thầy đã 'bình thường' rồi, thầy nên xin nhà trường cho quay lại tiếp tục dạy học. Như vậy... ít nhất cũng có một công việc để sống."
Thầy Phương nhìn anh cười, nói: "Cảm ơn em, nhóc à. Thầy sẽ làm vậy. Em mau đi học đi."
Lương Dã nhìn thầy Phương thêm vài lần, muốn nói điều gì đó. Có thể là một lời an ủi, hoặc hỏi thầy tại sao biết rõ sẽ khó khăn như vậy mà vẫn yêu, vẫn chọn con đường ấy.
Nhưng những lời đó dường như không phù hợp, cũng khó lòng thốt ra.
Cuối cùng, anh lặng lẽ đeo cặp sách lên vai, cầm lấy túi áo phao và cả bản thân nặng trĩu như chì quay người bước về lớp học.
"Lương Dã." Thầy Phương gọi anh lại.
Lương Dã quay đầu, thấy trên khuôn mặt thầy nở nụ cười ấm áp nhất mà mùa đông này từng có.
"Bảo vệ tốt cho bản thân, và cả cậu học sinh trường Trung học số 3 ấy."
---
Khi hết tiết đầu tiên, Lương Dã len lén trở lại lớp. Nhậm Thiếu Vĩ đi tới khoác vai anh và hỏi tại sao anh đến muộn.
Lương Dã mệt mỏi hất tay hắn ra hỏi: "Tiết vừa rồi ai dạy thế?"
Nhậm Thiếu Vĩ đáp: "Ông Vương đầu hói, dạy lớp 10 đến tạm thời dạy thay. Chứ mày nghĩ còn là thầy Phương à?"
Lương Dã không trả lời, chỉ nói mình không khỏe muốn gục đầu nghỉ một lát. Nhậm Thiếu Vĩ lẩm bẩm thêm vài câu rồi bỏ đi.
Dù trong lớp đã bật sưởi rất ấm, toàn thân Lương Dã vẫn lạnh buốt.
Thích đàn ông thật sự là tội ác không thể dung thứ sao? Thật sự không thể tha thứ? Ngay cả một người thầy tốt như vậy cũng không thoát khỏi số phận đó sao?
Cả buổi sáng trôi qua, cơ thể Lương Dã càng lúc càng nặng nề, anh bắt đầu sốt. Sức khỏe anh vốn rất tốt, hiếm khi bị ốm, có lẽ do tối qua đứng ở bờ sông quá lâu, gió lạnh thấm vào người khiến anh bị cảm.
Vậy còn Dương Kim? Anh nghĩ. Dương Kim cũng đứng trong gió rất lâu, liệu cậu ấy có bị cảm không? Có phải vì bị cảm mà sáng nay cậu ấy không đến trường?
"Mày có cần về nhà không?"
"Này, Lương Dã, tao đang hỏi mày đấy, mày ngẩn người nghĩ gì thế?"
Lương Dã sực tỉnh, lắc đầu với Nhậm Thiếu Vĩ không biết đã đứng cạnh mình từ khi nào.
Dù học lực không tốt, thường xuyên hút thuốc và đánh nhau nhưng anh chưa từng trốn học một ngày nào.
Hồi tốt nghiệp cấp hai, anh có thể đã không tiếp tục đi học nữa. Về nhà giúp Tôn Hiền quản lý tiệm tạp hóa nhỏ mới là lựa chọn thực tế hơn. Nhưng Tôn Hiền vẫn kiên quyết cho anh vào trường nghề.
"Mẹ nhớ hồi nhỏ con thích học lắm. Nếu không vì chuyện của ba chắc việc học của con đã không dang dở như vậy. Học đi, dù là trường nghề cũng phải học. Nhỡ sau này tốt nghiệp con vào được nhà máy, mẹ con mình sẽ không phải chen chúc ở cái tiệm tạp hóa này nữa."
Chi phí học trường nghề không rẻ. Tôn Hiền tằn tiện từng đồng để lo cho anh nên anh không dám lãng phí dù chỉ một giây tiền học của mẹ.
Sau này, khi có thông tin đầy đủ hơn, Lương Dã và mẹ mới biết việc vào làm ở nhà máy không hề dễ dàng. Trong thời đại ai cũng muốn vào nhà máy, cơ hội thì ít mà người thì nhiều. Không tiền, không quyền, cũng không mối quan hệ, hoàn toàn không có cơ hội.
Đầu đau như búa bổ, Lương Dã cố gắng lắm mới chịu đựng được đến lúc tan học.
Nhậm Thiếu Vĩ bước đến chạm tay lên trán của Lương Dã, lập tức hoảng hốt: "Đệt, anh trai ơi, trán mày nóng như có thể nướng khoai lang được rồi đấy!"
Lương Dã chẳng còn sức mà tranh cãi, loạng choạng đứng lên, ý thức mơ hồ nhưng vẫn nhớ mang theo chiếc áo phao.
Nhậm Thiếu Vĩ vội đỡ anh: "Sao tự dưng sốt thế này? Tối qua mày làm gì mà ra nông nỗi này?"
Lương Dã không trả lời.
Khi ra ngoài trời, cái lạnh lập tức bao trùm cơ thể anh. Sự đối lập giữa cái nóng hầm hập trong người và cái lạnh giá buốt khiến anh càng thêm khó chịu. Mồ hôi ướt đẫm cơ thể bị gió lạnh thổi qua làm anh run lên bần bật.
Phát sốt đã khổ thế này, vậy còn sốc điện thì sao? Dương Kim, một người với làn da trắng trẻo mỏng manh, liệu có chịu nổi không? Cậu ấy sẽ chết sao? Cậu ấy cũng sẽ bị gia đình từ chối sao? Cậu ấy cũng sẽ chết trong im lặng nhiều ngày chẳng ai hay biết sao?
"Ơ, thầy Phương kìa, sao thầy lại đứng đó ——" Một ai đó hét lên.
Tiếp theo là vô số âm thanh vang lên, tiếng la hét, bàn tán, dựng chuyện, và cả những lời lăng mạ...
Lương Dã dựa vào Nhậm Thiếu Vĩ khó nhọc ngẩng đầu lên. Anh thấy thầy Phương đứng ở rìa mái nhà của tòa nhà dạy học, trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng như buổi sáng.
Từ văn phòng hiệu trưởng, phòng hành chính, và cả phòng bảo vệ, mọi người hối hả lao ra chạy lên mái nhà, cố gắng ngăn chặn một cái chết đang đến gần.
Thầy Phương vẫn đứng đó chờ đợi hiệu trưởng. Thầy nhìn chằm chằm vào lối cầu thang dẫn lên mái nhà, ánh mắt kiên định như thể trong lòng thầy chắc chắn rằng đám "người bình thường" ấy sẽ không dám lại gần mình.
Và thầy đã đúng.
Hiệu trưởng hét lên điều gì đó, có lẽ là yêu cầu thầy xuống. Thầy Phương cũng hét lại, đại khái là: "Ngài thật sự muốn trao cơ hội thăng chức cho những kẻ giẫm lên thi thể người khác để leo lên sao?"
Hiệu trưởng không trả lời câu hỏi của thầy. Ông ta chỉ nói: "Thầy Phương, đồng tính luyến ái là sai trái, là bệnh. Quay đầu lại là bờ!"
Hiệu trưởng ra hiệu bằng ánh mắt, những bảo vệ và giáo viên nam bên cạnh ông ta ngập ngừng vài giây, sau đó mới tiến lên định kéo thầy Phương lại.
Lương Dã không biết thầy Phương có muốn chết hay không, nhưng anh thấy thầy lùi thêm một bước để tránh bàn tay họ. Khi họ túm được thầy, thầy bắt đầu giãy giụa, vừa giãy vừa hét lên: "Tôi rất bình thường! Tôi rất bình thường!"
Khi chân phải của thầy trượt qua rìa mái nhà, tiếng hét kinh hoàng vang khắp sân trường.
Rồi tất cả trở nên im lặng.
Chỉ còn lại âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất.
Bịch ——
Thầy Phương lao xuống đất.
Tuyết trên sân chưa kịp tan, một đoá hoa đỏ như máu nở rộ trên nền tuyết trắng, vừa bi tráng lại vừa đẹp đẽ.