Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 43

Lương Dã chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này.

Tối qua, mỗi khi uống một ly rượu ở Duyệt Nguyệt Lâu, trong đầu anh đều là hình bóng của Dương Kim. Anh nghĩ hôm nay chỉ cần uống với ông chủ này cho thoải mái, ngày mai cửa hàng sẽ được cứu, ngày kia anh sẽ lấy lại quyền quản lý cửa hàng, và những ngày được ở bên Dương Kim sẽ càng gần hơn.

Rượu tuy nồng, trôi xuống cổ họng có cảm giác cháy bỏng, Lương Dã vẫn thấy vui.

Nhưng bây giờ, nhìn Dương Kim ngồi dưới ánh đèn trắng nhợt nhạt của bệnh viện với gương mặt không chút cảm xúc, anh bỗng chốc chẳng biết phải làm gì.

"Anh có phải chưa bao giờ đặt lời em nói trong lòng không?" Dương Kim hỏi không chút dao động.

Dương Kim chưa bao giờ nói chuyện với anh bằng kiểu giọng như thế này.

Chẳng mấy chốc, Lương Dã nhận ra rằng Dương Kim đang giận vì anh lại uống rượu, thậm chí uống đến mức phải vào bệnh viện.

"Dương Kim." Lương Dã gọi tên cậu, cố đưa tay không gắn kim truyền dịch ra để nắm lấy tay cậu.

Dương Kim lặng lẽ rút tay về, không đặt trên mép giường nữa.

Lương Dã nhìn bàn tay trống rỗng của mình, bỗng chốc nhận ra cảm giác thất bại không phải khi ngã gục trên đường phố lạnh lẽo của Cáp Nhĩ Tân vào đêm tháng mười, mà là khi bàn tay người yêu gần ngay trước mắt nhưng anh lại không thể nắm lấy. Không có khả năng để giữ lấy.

"Học sinh ngoan, anh... anh không có cách nào khác." Lương Dã cố gắng giải thích, "Không ai giúp anh cả. Anh phải kết giao với người mới, phải có được nguồn tiền mới mà chỉ có thể làm như thế này thôi. Đây là quy tắc trong làm ăn. Muốn kiếm sống bằng công việc này, anh phải tuân theo quy tắc, em hiểu không?"

Dương Kim nhìn thẳng vào anh một lúc lâu, hỏi: "Chẳng phải em đã đưa tiền cho anh rồi sao?"

Lương Dã im lặng.

Đúng là anh đã nhận tiền của Dương Kim và anh cũng hứa sẽ sử dụng, nhưng làm sao anh có thể thực sự dùng số tiền đó được. Trước khi bước vào vương quốc của tự do và tình yêu, trước tiên anh phải đi qua con đường mang tên bình đẳng. Nếu không, điều anh bước vào chỉ là một ảo ảnh giữa sa mạc.

"Anh không dùng tiền của em, đúng không?" Dương Kim nhìn anh, giọng lặng đi: "Rõ ràng anh đã hứa với em là sẽ dùng nó mà."

Đôi vai Dương Kim thả lỏng, giọng nói nhỏ hơn hẳn: "Thôi bỏ đi, anh là vậy mà. Anh cũng hứa với em không uống rượu nữa. Lời anh nói chẳng có câu nào là thật cả."

Những khoảnh khắc cảm thấy bất lực và bi thương giống như lúc này. Lương Dã thật sự không nỡ lòng nghĩ rằng Dương Kim "ngây thơ không biết mình đang ở đâu", nhưng sự giàu có và nghèo khổ không chỉ chia cắt họ thành hai thế giới mà còn cách biệt trong suy nghĩ.

Rượu không phải thứ anh muốn bỏ là có thể bỏ ngay được. Dương Kim không hiểu điều đó.

"Em phải đi học, em còn rất nhiều việc phải làm." Dương Kim quay mặt đi, đứng dậy nói: "Để em gọi dì đến."

"Không cần đâu. Anh không thấy khó chịu nữa, lát nữa anh tự đi được."

Nghe đến việc gọi Tôn Hiền đến, Lương Dã lập tức ngăn cản. Anh ngừng lại một chút rồi bổ sung: "Tan học, anh qua đón em—"

"Anh không đi được đâu, bác sĩ nói hôm nay anh phải ở lại đây để theo dõi." Dương Kim ngắt lời anh, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn chất chứa trách móc: "Em đã thanh toán tiền viện phí rồi, nhưng bác sĩ còn nói..."

Cậu dừng lại một chút, rồi lúng túng đẩy gọng kính, ánh mắt hơi né tránh.

"Bác sĩ bảo cần người nhà ở đây. Em... không phải là ai của anh nên không thể ký giấy tờ giúp anh được."

Em không phải là ai của anh.

Câu nói ấy như một nhát dao cắt sâu hoắm vào lòng Lương Dã.

Anh cảm thấy bản thân thật nhẫn tâm. Người bận tâm về tiền bạc từ đầu đến cuối vốn không phải là Dương Kim, mà là chính anh. Dương Kim chưa bao giờ để ý việc anh nghèo hay giàu. Cậu chỉ cần một lời khẳng định chắc chắn, một sự cam kết rõ ràng từ anh, nhưng anh đã nhẫn tâm không đáp lại.

Hiện tại, Dương Kim quay lưng bước đi, dáng vẻ vội vã nhưng vẫn để lại một câu đầy bướng bỉnh và đau lòng: "Tan học cũng không cần anh đến đón."

Căn phòng bệnh với những bức tường trắng toát, ánh đèn sáng rực càng làm sự cô đơn trở nên rõ ràng hơn. Lương Dã nhắm mắt lại nhưng thứ ánh sáng ấy vẫn khiến đôi mắt anh cay xè, đau nhức. Từng giọt thuốc trong bình chậm rãi truyền vào tĩnh mạch, cơ thể anh lạnh buốt.

Anh hy vọng mình có thể trở thành một cỗ máy không cần ăn, không biết mệt, chỉ biết ngày đêm kiếm tiền.

Nhưng anh lại không muốn mình là một cỗ máy, bởi nếu như thế, anh sẽ không thể cảm nhận được những cảm xúc tinh tế của Dương Kim, những cảm xúc luôn dao động vì anh. Anh cũng sẽ không nhận ra rằng, việc lấy cớ nghèo khó để giữ cậu ấy lại bên mình thực chất là một hành động tồi tệ đến nhường nào.

---

Khi bác gái đẩy Tôn Hiền đến, Lương Dã đã cảm thấy khá hơn nhiều.

Sau khi ký tên theo yêu cầu của bác sĩ, Tôn Hiền ngồi xuống cạnh giường anh hỏi ngay: "Con rốt cuộc bị làm sao thế? Uống bao nhiêu mà phải vào viện thế này?"

Đây chính là điều Lương Dã sợ nhất. Nhìn chiếc ống quần trống không của mẹ và những nếp nhăn khắc khổ in dấu thời gian trên khuôn mặt bà, anh chỉ cảm thấy hận bản thân mình bất lực kiếm tiền không ra còn khiến mẹ phải lo lắng.

"Mẹ, con làm mẹ phải vất vả đến đây, con xin lỗi." Lương Dã không trả lời câu hỏi của bà, trước tiên cúi đầu nhận lỗi. Anh lại nhìn sang bác gái, nói: "Bác, cháu cảm ơn bác nhiều."

Bác gái liền mắng anh: "Cái thằng này, làm ăn cũng không phải làm như thế! Uống đến mức vào viện rồi mà còn bảo không sao. Dù bác sĩ bảo không nghiêm trọng nhưng cứ uống thế này mãi thì chắc chắn có chuyện. Sau này không được thế nữa nghe chưa?"

Lương Dã gật đầu lia lịa, nhanh chóng nhận lỗi: "Bác nói đúng, cháu sẽ rút kinh nghiệm."

"Rút kinh nghiệm?" Tôn Hiền chen vào, giọng điệu không vui: "Thằng Dã này từ nhỏ đến lớn đã bướng bỉnh, giống y như ba nó. Miệng thì nói rút kinh nghiệm, thực ra trong đầu chẳng định nghe ai cả. Rồi cuối cùng chỉ mình chịu thiệt thòi thôi."

Là mẹ, bà hiểu con mình hơn ai hết. Lương Dã bị nói trúng, đành câm nín không dám phản bác.

Tôn Hiền nói tiếp: "Sau này lấy vợ phải tìm một cô như thế nào mới trị nổi con đây? Dịu dàng quá thì không ổn, phải tìm một đứa còn bướng hơn con, ép cho con biết điều mới được."

Sao câu chuyện lại chuyển hướng nhanh như vậy chứ?

"Mẹ, con hứa với mẹ sẽ không uống nữa." Lương Dã vội ngắt lời, không để mẹ tiếp tục lạc đề. "Cửa hàng của con sắp được trả lại rồi, bên đội quản lý cũng làm quen được kha khá rồi, uống rượu chắc tạm thời không phải nữa đâu. Mẹ đừng lo, con biết mình làm gì."

"Biết làm gì à? Con thì biết cái gì..." Bà Tôn lẩm bẩm, rồi bỗng ngẩng đầu lên nhìn anh: "Mẹ hối hận vì đã mua cho con cái xe đạp! Nếu không mua, giờ con chắc chắn đang ngoan ngoãn ở cửa hàng trong ngõ Lương Hữu, đâu đến nỗi này."

Lương Dã im lặng.

Cùng là một chiếc xe đạp nhãn hiệu Khổng Tước, nhưng với anh, nó là gông cùm trói buộc sự tự do, còn với Tôn Hiền, đó là thứ dẫn anh đến con đường phiêu bạt. Tại sao lại thế chứ?

Khoảnh khắc đó, anh lại nhớ đến ba mình, nhớ lần ba đánh anh vì thi kém hồi tiểu học. Anh từng khóc, chất vấn ông: "Ba có biết chữ đâu, ba lấy quyền gì mà đánh con?"

Lọ thuốc truyền xong, y tá tới thay chai thuốc mới.

Ở bệnh viện không thể chịu nổi, Lương Dã hỏi: "Truyền xong chai này là con về được chưa? Con thấy ổn rồi mà."

Còn chưa để y tá trả lời, Tôn Hiền đã cắt ngang: "Về cái gì mà về? Gấp cái gì? Mẹ đâu thiếu tiền để trả viện phí cho con. Con nằm đây cho khỏe hẳn rồi hãy đi! Đến lúc đó mẹ đưa tiền cho con, con trả lại cho Dương Kim đi."

Tiền ở đâu ra chứ? Tuy anh không còn ở tiệm trong hẻm Lương Hữu nhiều nhưng vẫn quản lý sổ sách. Thu nhập của cửa hàng chỉ đủ chi tiêu hằng ngày cho bà Tôn và bác gái, làm gì có dư để trả viện phí cho anh.

Y tá trả lời: "Bác sĩ phải đánh giá lại đã. Anh cứ truyền xong chai này rồi tính sau."

Sau khi thay chai thuốc, cô liếc nhìn Tôn Hiền một cái, cau mày nói: "Cô có nếp gấp ở tai, bình thường tim có thấy khó chịu không? Nếu có thì cô nên đi kiểm tra khi có thời gian."

Lương Dã căng thẳng, vội hỏi: "Cái đó là vấn đề gì vậy?"

"Nếu có nếp gấp ở dái tai là dấu hiệu của bệnh tim. Tốt nhất nên kiểm tra tim mạch và mỡ máu. Tất nhiên cũng có thể chỉ là do thói quen nằm nghiêng đè lên mà tạo ra thôi." Y tá lại nhìn Tôn Hiền, bổ sung: "Nhưng nếp gấp của bác khá rõ, cả hai bên tai đều có. Dù sao cũng nên kiểm tra cho chắc, nếu không sao cũng coi như mua sự yên tâm."

Khi y tá đi khỏi, bầu không khí rơi vào sự im lặng nặng nề.

Bác gái bên cạnh cố gắng nói mấy lời hòa giải, nhưng Lương Dã không nghe được, trong lòng chỉ muốn chất vấn cuộc sống: Tại sao lại không thể tốt đẹp với gia đình mình một chút?

Tôn Hiền nói: "Bây giờ y tá nào chẳng thích dọa người, mẹ có làm sao đâu. Mẹ chỉ nói là con đừng uống rượu nữa, vào viện toàn gặp chuyện xui xẻo."

Lương Dã nhíu mày: "Mẹ đang nói gì thế? Kiểm tra sức khỏe là chuyện cần làm, sức khỏe không thể trì hoãn được."

"Làm cái gì mà làm? Con giống y hệt ba con, cứ thích chuyện bé xé ra to!" Tôn Hiền mắng anh, "Đã bảo mẹ không sao rồi, làm kiểm tra phí tiền biết bao, con cứ thế này chẳng cho mẹ được một ngày yên tâm."

"Mẹ." Lương Dã gọi một tiếng, nhắm mắt lại.

Nhắm mắt lại, anh lại nhìn thấy hình ảnh của ba mình. Một ngày tuyết rơi tháng mười hai, cánh đồng lúa ngấm máu, ba anh nằm trên đó cùng mảnh đất đen màu mỡ ấy chết đi.

Anh mở mắt nhìn mẹ nói: "Con đã trưởng thành rồi, đã tốt nghiệp, bắt đầu kiếm tiền rồi. Mẹ không thể cứ coi con như một đứa trẻ mà mắng mỏ nữa. Hay mẹ muốn con mãi không lớn, mãi không cưới được vợ?"

Nhắc đến chuyện gia đình, Tôn Hiền liền im lặng. Lương Dã biết chỉ có nhắc đến điều này bà mới chịu nghiêm túc lắng nghe.

"Mẹ luôn nói con đừng giống ba, nhưng từ nhỏ đến lớn con chỉ muốn hỏi mẹ một câu..." Hàng lông mày của anh nhíu chặt lại, hình ảnh cuối cùng của ba hiện rõ trong đầu không thể xóa nhòa.

"Mẹ, con phải giống ba."

Anh cố ý nói một cách tàn nhẫn, bởi anh hiểu, những lời tàn nhẫn mới có thể khiến người khác suy ngẫm sâu sắc.

"Ba con dù bị người ta đánh chết nhưng ông là người sống có nghĩa khí, đến tận bây giờ người trong làng vẫn còn nhắc đến ông. Từ sau đó, giá lúa trong làng cũng không còn sụt giảm nữa."

"Mẹ, đó mới là một người đàn ông. Đàn ông phải có khí chất, phải dám đứng mũi chịu sào. Ba có những chỗ không tốt — ông ấy có lỗi với hai mẹ con mình, vì thế con muốn giống ba, và muốn làm tốt hơn, chu toàn hơn ông ấy."

"Thực ra từ lúc mười hai tuổi theo mẹ lên Cáp Nhĩ Tân, con đã muốn hỏi mẹ, con là con trai của ba, con giống ba. Điều đó là sai sao?"

Tôn Hiền không trả lời, quay mặt đi chỗ khác. Ánh đèn trong bệnh viện phản chiếu trong đôi mắt bà, Lương Dã thấy mắt mẹ đầy những giọt lệ.

Những ngày tháng lăn lộn trong xã hội từ khi tốt nghiệp, Lương Dã luôn cảm thấy mình trưởng thành quá chậm. Đến mức Dương Kim không nắm được trong tay, mẹ anh cũng vậy. Anh chẳng giữ được gì cả.

Mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân đã đến. Ánh sáng ban mai vừa le lói, bệnh viện đã chật kín người. Từng người bước qua vội vã, tất cả đều là những kiếp đời nhỏ bé và khổ đau.

Lương Dã đưa tay nắm lấy bàn tay mẹ mình, gần như là cầu xin: "Mẹ, mẹ là người thân duy nhất của con. Con làm ăn hay muốn mẹ đi khám, mẹ đừng cứ đối nghịch với con mãi nữa."

Những lời đè nén trong lòng bao năm nay cuối cùng anh cũng nói ra bằng giọng trầm ổn: "Yên ổn thì tốt thật, nhưng con không muốn cả đời chỉ là một con rùa rụt cổ trong ngõ Lương Hữu. Mẹ đừng ngăn cản con nữa, mẹ hãy buông tay để con gánh vác gia đình này được không?"

Bình Luận (0)
Comment