Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 48

Đã một ngày không gặp Lương Dã, Dương Kim tha thiết mong chờ hết giờ học. Dẫu vậy tan học xong, Diêu Văn Tĩnh đến hỏi bài toán, cậu vẫn kiên nhẫn bỏ cặp sách đã thu dọn gọn gàng xuống ngồi lại giải đáp cho cô.

Đó lại là bài toán hình học – sở trường của Dương Kim. Cậu có tài năng thiên bẩm về tưởng tượng không gian, từ nhỏ đã vẽ phác thảo rất giỏi, cảm nhận phương hướng cũng rất tốt.

Sau khi giải xong, cả hai cùng rời trường vừa đi vừa trò chuyện. Diêu Văn Tĩnh nói cô vẫn muốn học ngành tài chính tại Bắc Kinh, rồi hỏi Dương Kim liệu cậu có định đi Macao không.

Dương Kim trả lời: "Không, tôi sẽ ở lại Cáp Nhĩ Tân."

"... Vì Lương Dã sao?" Diêu Văn Tĩnh sững sờ. "Nhưng còn gia đình cậu thì sao?"

"Sẽ có cách giải quyết." Dương Kim đáp chắc nịch.

Diêu Văn Tĩnh lại hỏi: "Vậy còn mẹ anh ấy? Nếu sau này hai người luôn ở Cáp Nhĩ Tân, bà ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết."

Nghe thế, Dương Kim vô thức kéo nhẹ vạt áo bên mình.

Lúc này, cả hai đã đi đến cổng trường. Dương Kim thấy Lương Dã đứng đó nên không trả lời câu hỏi của Văn Tĩnh mà chỉ nói lời tạm biệt: "Văn Tĩnh, cố gắng lên nhé. Cậu nhất định sẽ đậu vào Bắc Kinh."

Nói xong, cậu nhanh chân bước về phía Lương Dã.

Lương Dã vẫn như thường lệ, đôi mắt một mí cụp xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm. Dương Kim có chút buồn, một ngày không gặp, cậu nghĩ rằng nhìn thấy mình hẳn Lương Dã sẽ vui mừng lắm.

Ngay giây tiếp theo, một chiếc khăn quàng đã được choàng lên cổ cậu. Lương Dã nghiêm túc nói: "Dương Kim, hôm nay lạnh lắm em."

Bất ngờ không kịp phản ứng, Dương Kim chỉ biết chớp chớp hàng mi, lông mi cọ nhẹ vào khăn quàng. Một làn hương thuốc lá phảng phất khi bàn tay Lương Dã vươn tới giúp cậu cẩn thận chỉnh lại chiếc khăn ngay ngắn.

Dương Kim rụt rè chôn mặt vào chiếc khăn hít một hơi sâu mùi hương quen thuộc, không còn thấy khó chịu như mọi khi.

"Xe đạp để Tiểu Công chở hàng rồi, hôm nay mình đi bộ về nhé."

"Được thôi."

Thật ra Dương Kim rất thích đi bộ. Mùa đông được cùng Lương Dã sóng bước trên con đường về nhà có thể nhân lúc không ai nhìn lén nhét tay vào túi áo Lương Dã, nếu có người đi ngang lại vội rút tay ra. Rồi cậu sẽ chờ Lương Dã kéo mạnh tay mình nhét lại vào túi áo giữ thật chặt.

"Hai người vừa rồi nói gì thế?"

"Văn Tĩnh nghĩ em sẽ đi Macao, em bảo cô ấy là không. Em sẽ ở lại Cáp Nhĩ Tân với anh." Dương Kim ngập ngừng một lát, rồi nói tiếp, "Cô ấy còn hỏi mẹ anh liệu có phản đối không. Em không trả lời cô ấy, nhưng em nghĩ... dì là người tốt. Rồi sẽ có ngày bà hiểu cho tụi mình. Sau này hai đứa mình sẽ cùng chăm sóc bà nhé?"

Khi không có tuyết, mùa đông lại trở nên ồn ào. Tiếng xe cộ trên đường, tiếng trẻ con nô đùa chạy ngang qua, thậm chí cả tiếng chổi của nhân viên vệ sinh quét mặt đường đều nghe rõ mồn một.

Thế giới rộn ràng bên tai nhưng người đi bên cạnh lại im lặng lạ kỳ.

Đã lâu rồi Dương Kim không cảm thấy bất an khi ở bên Lương Dã, nhưng một linh cảm nào đó thôi thúc cậu ngẩng đầu, chăm chú nhìn biểu cảm của anh. Thế nhưng, gương mặt Lương Dã không hề biểu lộ điều gì. Hàng lông mày khẽ nhíu lại của anh cũng chẳng thể nói lên bất cứ điều gì.

Rất lâu sau, cuối cùng Lương Dã đáp lại: "Được."

Thật ra cũng không lâu lắm, chỉ là Dương Kim cảm thấy lâu.

Cậu nghĩ đây là chuyện không cần suy nghĩ cũng có thể trả lời ngay bởi trong lòng cậu, yêu đương chính là một đời, một đời chính là trở thành gia đình.

Ngay trước mắt họ là con hẻm cụt nơi hai người từng nhiều lần cãi vã. Dương Kim giơ tay kéo nhẹ áo của Lương Dã, ngẩng đầu nhìn anh.

Lương Dã cúi xuống nhìn cậu một lát, như hiểu ý, vòng tay qua vai dẫn cậu đi vào trong.

Khi cả hai đã đứng ở nơi sâu nhất trong hẻm, Dương Kim vội vàng nói: "Lương Dã, em sẽ không đi Macao."

Cậu tiến sát tới tay nắm chặt lấy vạt áo ở eo Lương Dã, dốc hết sức thành khẩn: "Anh bảo em ở lại Cáp Nhĩ Tân, em đã nói sẽ ở lại thì chắc chắn em sẽ ở lại."

Ánh mắt của Lương Dã sâu thẳm, thậm chí còn sâu hơn cả màn đêm tĩnh lặng nhất. Dương Kim luôn cảm thấy hôm nay Lương Dã có gì đó không ổn nhưng lại không thể chỉ ra là gì.

Bàn tay trái từng bị thương của Lương Dã nhẹ nhàng áp lên má cậu, giọng anh trầm thấp: "Sao tự nhiên nói mấy chuyện này?"

"Em luôn cảm thấy anh chưa từng thực sự tin em." Dương Kim cụp mắt xuống, vẻ mặt đầy thất vọng.

"Anh có phải chỉ đang qua loa với em, yêu đương kiểu ngày nào hay ngày ấy không?"

Dương Kim lại ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ rõ sự cầu xin: "Em học tiếng Bồ Đào Nha là để qua mắt ba em thôi. Em đã tính cả rồi, mẹ em dự sinh ngay trước kỳ thi đại học, lúc đó họ chắc chắn không còn tâm trí quản em nữa... Anh tin em được không?"

Gió bắc ùa vào ngõ cụt. Dương Kim bất giác nhớ lại những lời mà Lương Dã đã từng nói với cậu ở chính nơi này, khi hai người mới quen nhau.

Lương Dã nói:

"Điều kiện của cậu tốt như vậy, đừng đi vào con đường sai lầm."

"Tôi không phải người đồng tính."

Sự không chắc chắn mà Dương Kim ghét nhất lại tràn về cùng với cơn gió lạnh thổi qua ngõ quất lên mặt cậu.

Cậu quay đầu nhìn lại lối ra của ngõ cụt — không có ai. Rồi cậu vội vàng tiến gần hơn, vòng tay qua cổ Lương Dã khẩn cầu một lời đáp từ anh.

"Anh tin em." Cuối cùng Lương Dã trả lời, bàn tay đặt sau lưng Dương Kim giúp cậu không phải ôm anh quá vất vả.

Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Anh chỉ là—"

"Là gì?" Dương Kim gấp gáp hỏi.

Lương Dã im lặng rất lâu, không biết anh đang nghĩ gì. Sau cùng, anh nói: "Chỉ là anh cảm thấy mình kiếm tiền quá chậm, lo rằng không thể cho em một cuộc sống đủ tốt. Nhà anh điều kiện vốn đã không tốt."

Dừng lại giây lát, anh bổ sung: "...Rất không tốt."

Dương Kim chưa từng nghĩ rằng nhà Lương Dã có gì không ổn. Cậu định hỏi thêm thì Lương Dã đã cúi đầu hôn cậu.

Trong hẻm cụt vắng lặng, trong một đêm đông không có tuyết, nụ hôn ấm áp và sâu sắc xảy ra trong khoảnh khắc những tâm hồn trẻ chạm đến tình yêu đầu đời, đủ để khiến họ quên đi nỗi đau vừa chạm tới một giây trước.

Dương Kim đã suýt chạm đến sự thật về nỗi đau của Lương Dã. Suýt thôi.

---

Từ ngày đó, Lương Dã lại bận rộn hơn.

Anh nói rằng gần Tết luôn là thời điểm bận rộn, vừa phải nhập thêm hàng Tết, vừa vì học sinh nghỉ đông nên người đến tiệm xem phim đông hơn, một mình người làm đêm không thể xoay sở hết.

Lời giải thích hợp lý, Dương Kim tất nhiên không chút nghi ngờ.

Một đêm nọ, sau khi tiễn giáo viên dạy tiếng Bồ Đào Nha, người này hỏi cậu đã nộp đơn vào các trường đại học ở Macao chưa vì hạn chót sắp tới.

Dương Kim nói đã nộp rồi nhưng thực tế thì chưa.

Vài ngày sau, Dương Kim nhận được cuộc gọi từ Dương Thiên Cần.

Điện thoại bàn được lắp sau khi Liễu Chi Quế rời đi, ngay cả ở khu dân cư giàu nhất Cáp Nhĩ Tân như tiểu khu Hữu Nghị cũng là một điều khá hiếm hoi.

Trong điện thoại, Dương Thiên Cần yêu cầu cậu nhanh chóng chuẩn bị hồ sơ nộp vào các trường ở Macao. Dương Kim như thường lệ đối phó bằng cách giả vờ rằng mình đã nộp.

Lại thêm vài ngày, Dương Kim nhận được một cuộc gọi khác từ ba.

"Con phải lập tức đến Macao, trong nhà có việc gấp. Mua vé ngay đi, sáng ngày kia nhất định ba phải thấy con. Thủ tục thông quan đã nhờ người làm gấp cho con rồi."

Nói xong, ông cúp máy.

Dương Kim nắm chặt ống nghe, nhắm mắt lại, tự ra lệnh cho bản thân phải lập tức bình tĩnh.

Cậu đứng yên suy nghĩ một phút, sau đó quyết định ngay. Cậu gom toàn bộ tiền bạc và những món đồ giá trị trong nhà ở Cáp Nhĩ Tân mang tất cả đến tiệm của Lương Dã.

Thời gian không còn nhiều, tàu hỏa sắp chạy. Lương Dã đạp xe như bay chở Dương Kim đến nhà ga.

Trên đường, Lương Dã hỏi: "Ba em sao đột nhiên gọi em qua đó?"

Lương Dã lúc nào cũng bình tĩnh, nhưng lần đầu tiên Dương Kim nghe thấy sự bất an trong giọng anh khi hỏi câu này.

Vài ngày trước ở con hẻm cụt, cậu đã nói với anh rằng mình sẽ không đi Macao. Vậy mà giờ đây cậu lại vội vàng lên đường. Cậu phá vỡ lời hứa quá nhanh.

Chiếc đồng hồ lớn trước ga tàu Cáp Nhĩ Tân điểm chuông đúng giờ. Âm thanh ấy vang vọng trong tai những con người vội vã. Trời đêm, gió bắc thổi tung áo khoác như một nụ hôn chia tay đầy che đậy.

"Lương Dã, em sẽ trở về." Dương Kim nhìn thẳng vào mắt anh khẳng định chắc chắn.

"Thật đấy."

"Ừ, anh đợi em."

Dương Kim cảm thấy bất an, vội bổ sung: "Nhỡ đâu em không thể về ngay, số tiền em để ở tiệm—"

"Em không về, anh sẽ mãi đợi ở tiệm nhỏ cạnh Đại học Công Nghiệp. Nếu lâu quá, anh sẽ đến Macao tìm em." Lương Dã ngắt lời.

"Nhưng xa lắm."

Cũng rất tốn kém. Người bình thường khó mà làm thủ tục thông quan.

Trước ánh mắt sâu thẳm của Lương Dã, Dương Kim không thể nói ra những điều đó. Thực tế tàn nhẫn này cậu không nỡ phơi bày.

Bàn tay trái của Lương Dã vuốt nhẹ lên má cậu. Vết sẹo khắc ghi vì cậu trên tay anh như cũng đang hôn cậu, chan chứa lưu luyến, kiềm chế, không nỡ rời xa.

Lương Dã đáp: "Dù mất bao lâu anh cũng đợi, dù xa bao nhiêu anh cũng tới."

---

Trên đường đi, Dương Kim diễn tập trong đầu mọi khả năng có thể xảy ra.

Tốt nhất là Dương Thiên Cần không còn sống được lâu. Tệ nhất là ông ta đã biết xu hướng tính dục của cậu, thậm chí biết đến sự tồn tại của Lương Dã.

Mọi khả năng cậu đều nghĩ ra cách ứng phó, duy chỉ có khả năng tệ nhất cậu không biết phải làm thế nào.

Lương Dã từng nói con người ai cũng có điểm yếu. Dương Kim nhận ra điều đó là chân lý. Lương Dã chính là nhược điểm của cậu. Chỉ cần chạm vào cậu liền đau đớn, đau đến mức mất đi lý trí không thể suy nghĩ được.

Đến nơi rồi.

Cậu bước vào nhà. Dương Thiên Cần ngồi trên sofa trong phòng khách, bên cạnh là Liễu Chi Quế, bụng bà đã nhô cao rõ rệt.

Dương Thiên Cần chỉ vào sàn nhà trước mặt ra lệnh: "Qua đây, quỳ xuống."

Dương Kim không còn lựa chọn nào khác, đành ngoan ngoãn bước đến quỳ xuống.

Ngay lập tức, một cái tát trời giáng từ tay Dương Thiên Cần quất mạnh lên mặt cậu.

Dương Kim không kịp đề phòng ngã nhào xuống đất, ngay dưới chân Liễu Chi Quế. Điều bất ngờ là bà lại cúi xuống đỡ cậu dậy.

"Buông tay! Ai bảo bà đỡ nó?!" Dương Thiên Cần quát vào mặt Liễu Chi Quế.

Ông ta lại quay sang Dương Kim gằn giọng: "Mày đã nộp hồ sơ chưa? Mày dám lừa tao hả?! Nói đi, mày đã nộp vào những trường nào? Các trường ở Macao tao đều có quen biết, chỉ cần một cú điện thoại tao sẽ biết ngay mày đang nói dối hay không!"

Những lời mắng mỏ cùng nước bọt từ miệng ông ta văng đầy lên mặt cậu, Dương Kim không kịp tránh. Nhưng cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm — may mà không liên quan đến Lương Dã.

"Dương Kim, có phải mày mong tao chết lắm đúng không? Mày nghĩ tao chết rồi thì tiền sẽ thuộc về mày à? Mẹ mày đang mang thai em trai mày, ở Macao còn đầy đứa gọi tao là ba! Tiền của tao tao muốn cho ai là quyền của tao, mày có hiểu không?!"

Thực ra Dương Kim đã đoán trước được điều này. Nhưng khi nghe chính miệng Dương Thiên Cần nói ra, trái tim cậu vẫn rung lên — không phải vì đau lòng, mà vì những ký ức ấm áp và hạnh phúc thời thơ ấu đang trào dâng khiến cậu cảm thấy mọi thứ trở nên thật lạ lẫm.

Cậu quay sang nhìn Liễu Chi Quế. Bà tránh ánh mắt của cậu. Lúc này, Dương Kim hiểu ra việc bà đỡ cậu dậy ban nãy không phải vì thương hay yêu cậu, mà chỉ là muốn thông qua cậu để lấy tiền của Dương Thiên Cần.

Dương Thiên Cần chất vấn cậu: "Tại sao không nộp hồ sơ?"

"Con muốn thi đại học."

"Thi đại học?" Dương Thiên Cần hỏi lại với vẻ không tin nổi, "Thi vào đâu? Đại học Công Nghiệp?"

Tim Dương Kim thắt lại, lập tức phủ nhận: "Không có."

Cậu đã chuẩn bị trước lời giải thích trên đường đi:

"Con muốn thi lên Bắc Kinh. Các trường đại học giỏi nhất Trung Quốc đều ở đó. Con muốn học ở đó. Điểm của con đủ để thi đỗ."

"Mày học sách đến lú lẫn rồi hả?" Dương Thiên Cần quay sang Liễu Chi Quế, chửi bới: "Bà nuôi dạy con kiểu gì mà để nó thành đồ vô dụng thế này? Học thì có ích gì, hả?"

Bất ngờ, ông ta đứng bật dậy, tay ôm ngực, trông có vẻ rất khó chịu. Dương Kim nhìn ông ta, nhận ra sự đau đớn của ông nhưng không thể đồng cảm.

Liễu Chi Quế tiến tới định đỡ ông nhưng lại bị ông ta hất mạnh ra quát: "Cút đi!"

Bụng bà suýt nữa đập vào chiếc sofa gỗ đỏ đắt tiền.

Dương Thiên Cần quay lại gầm lên với Dương Kim: "Mày quỳ ở đây cả đêm cho tao! Còn nữa, đừng hòng quay lại Cáp Nhĩ Tân! Tao sẽ lập tức cho người rút hồ sơ học của mày!"

Bình Luận (0)
Comment