Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 57

Năm năm đã trôi qua, khi tuyết Cáp Nhĩ Tân một lần nữa rơi xuống vai, Dương Kim ngỡ rằng mình đang mơ.

Công ty nhiều lần muốn giao dự án ở Cáp Nhĩ Tân cho cậu, nhưng cậu đã từ chối hết lần này đến lần khác. Lần này thực sự không thể từ chối được nữa.

Nếu không, cậu sẽ không trở lại Cáp Nhĩ Tân.

Bởi cậu biết, nếu đến Cáp Nhĩ Tân, cậu sẽ không kiềm lòng được mà đến hẻm Đại học Công Nghiệp. Đến đó, cậu sẽ có khả năng gặp Lương Dã. Nếu gặp Lương Dã, cậu sẽ không kiểm soát được bản thân mà nói những lời mơ hồ.

Và những lời mơ hồ đó cuối cùng vẫn thốt ra khỏi miệng.

"Lương Dã, mùa đông lạnh lắm anh."

Dương Kim không hiểu sao mình lại buột miệng nói ra một câu hiển nhiên và vô dụng như thế. Trời âm mười mấy độ làm sao mà không lạnh cho được?

Nhưng câu nói này nghe thật quen. Hình như cậu đã nghe ở đâu đó. Có lẽ cậu nhớ nhầm thôi. Từ sau khi uống thuốc, trí nhớ của Dương Kim luôn rối loạn, thường không phân biệt được đâu là thực tế, đâu là ảo tưởng.

Trước mặt cậu là người mà cậu đã cố gắng quên nhưng không thể quên được – Lương Dã. Anh đang bước từng bước chậm rãi về phía cậu sau khi nghe câu nói mơ hồ ấy.

Lương Dã chắc chắn hận cậu, nếu không phải bây giờ thì sẽ là trong tương lai. Không ai có thể yêu một người đã đẩy gia đình mình vào vực thẳm. Và cậu cũng không thể gánh chịu mối hận thù đó một mình, càng không thể giả vờ như không có gì mà ở bên Lương Dã.

Vì vậy, khi Lương Dã đứng trước mặt, khi cậu cảm nhận được hơi thở của anh, Dương Kim lùi lại hai bước.

"Tôi về đây là đi công tác." Dương Kim lập tức giải thích. "Chỉ là tình cờ đi ngang qua, không ngờ... không ngờ anh vẫn còn ở đây."

Người trước mặt im lặng rất lâu. Dương Kim không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Những sinh viên cầm cờ Trung Quốc và cờ khu hành chính Macao không ngừng đi qua bên cạnh họ, đám đông ồn ào, chỉ có họ lặng lẽ đứng giữa gió tuyết.

"Tình cờ, không ngờ...?" Cuối cùng, Lương Dã cũng lên tiếng.

Khi lặp lại hai từ này, giọng nói của anh mang theo sự nghi hoặc, thất vọng, và một cảm giác bất an – giống như sau một niềm vui lớn, người ta nhận ra tất cả chỉ là công cốc.

Dương Kim thực ra nghe rõ anh nói gì, bàn tay trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, nhưng cậu giả vờ như không nghe thấy: "Gì cơ?"

Lương Dã nhìn cậu im lặng, hoặc nói đúng hơn là anh đang quan sát cậu. Anh không trả lời.

Dương Kim ngẩng đầu nhìn anh, thấy ánh mắt anh dừng lại ở cổ mình.

Cậu cúi đầu theo ánh nhìn của anh.

A... sao lại đeo chiếc khăn quàng này, lại còn để anh nhìn thấy nữa chứ.

Dương Kim đẩy gọng kính trên sống mũi, cảm thấy không thoải mái. Trong túi của cậu có thuốc, và cậu rất muốn rời khỏi đây để uống một viên.

Cậu nói: "Công ty còn nhiều việc, tôi phải đi rồi."

"Em đi làm rồi." Nghe cậu nói muốn đi, Lương Dã lập tức hỏi: "Ở Macao sao?"

Dương Kim trả lời ngắn gọn: "Ở Thượng Hải."

Cậu cảm nhận được Lương Dã đang chờ cậu nói thêm, nhưng cậu không biết phải nói gì. Hoặc có lẽ cậu không nên nói thêm điều gì cả.

Cậu im lặng, Lương Dã lại hỏi: "Làm gì?"

"... Thiết kế kiến trúc."

"Thiết kế kiến trúc?" Lương Dã cau mày. "Anh nhớ trong thư trúng tuyển của em ở Đại học số Một Macao đâu phải chuyên ngành này."

Tại sao lại nhắc chuyện cũ?

Dương Kim ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy ánh mắt của anh mang đầy sự dò xét.

— Quả nhiên, Lương Dã thực sự hận cậu.

Năm năm trước, lần cuối họ gặp nhau, Lương Dã đã rời khỏi nhà cậu với sự tức giận vì cậu giấu anh chuyện bức thư trúng tuyển. Sau đó, cậu bỏ đi không lời từ biệt như thể khẳng định rằng mình là kẻ lừa dối.

Sự hối hận đã dày vò suốt năm năm nay lại trỗi dậy tràn ngập tâm trí cậu. Không chỉ là vì sự lừa dối hay sự ra đi không lời từ biệt, mà còn vì cái chết của ba Lương Dã, và kỳ vọng của mẹ anh rằng anh sẽ kết hôn, sinh con.

Dương Kim nói: "Tôi thực sự phải về rồi, công ty đang có việc."

Nói xong, cậu quay người định đi.

Người phía sau gọi lại: "Con thỏ anh vẫn còn nuôi, em không vào tiệm nhìn nó một chút sao?"

Bước chân Dương Kim khựng lại một lúc, cậu mím chặt môi lắc đầu, rồi tiếp tục bước đi.

Rất nhanh, cổ tay cậu bị Lương Dã nắm chặt.

Lực nắm quá mạnh, đau quá.

Dương Kim bất chợt nhớ đến lần đầu họ gặp nhau, khi Lương Dã kéo cậu vào con hẻm cụt cũng nắm chặt cổ tay cậu như thế, nói: "Tôi thích chơi bời, không phân biệt nam hay nữ. Nếu cậu không ngại cũng chẳng sao."

Cậu ước gì điều đó là thật. Nếu cậu chỉ là một người qua đường nhỏ bé trong cuộc đời Lương Dã thì thật tốt biết bao.

Nhưng không phải. Sự thật là cậu đã làm tổn thương Lương Dã, làm tổn thương anh và cả gia đình anh.

Nếu không, tại sao giọng nói của Lương Dã lúc này lại đầy vẻ cắn răng chịu đựng giống như đang căm hận đến vậy?

"Dương Kim, anh đã chờ em năm năm." Lương Dã cố kiềm chế nhưng vẫn không thể che giấu sự đau đớn trong giọng nói, chất vấn: "Em còn muốn đi sao...?"

Chưa bao giờ Dương Kim khao khát được uống thuốc như lúc này.

Cậu ghét uống thuốc, vì mỗi lần uống trí nhớ của cậu lại tệ hơn một chút. Và điều đó đồng nghĩa với việc cậu sẽ quên Lương Dã nhiều hơn một chút. Mặc dù đau khổ nhưng cậu không muốn quên anh.

Nhưng lúc này, cậu cảm thấy khó chịu quá. Trong đầu cậu không ngừng vang lên những ký ức về thời gian ở trại "chữa đồng tính". Dòng điện chạy qua cơ thể không ngừng, những người đó nói với cậu: "Mày đã hại Lương Dã, Lương Dã hận mày, rất hận mày."

"Lương Dã, anh đừng như vậy..." Dương Kim lắc đầu, dùng tay kia cố gắng đẩy tay Lương Dã ra.

Lương Dã siết chặt tay cậu hơn, giọng nói cũng gay gắt hơn: "Em dựa vào đâu mà bỏ đi? Anh mẹ nó chờ em tận năm năm!"

"Hồi đó tại sao lại bỏ đi không một lời? Tại sao? Không phải chúng ta đã hứa rằng em sẽ thi vào Đại học Công Nghiệp, còn anh sẽ mở tiệm ở đây sao?"

Quá gần, Dương Kim lại ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc trên người Lương Dã. Những cái ôm từng đong đầy mùi thuốc lá giờ đây chỉ còn là mơ ước. Con người không thể vừa đáng ghét vừa tham lam.

Những sinh viên ăn mừng đã rời đi hết, ngõ hẻm chìm trong sự tĩnh lặng lạnh giá, tuyết rơi lặng lẽ cũng như sự im lặng kéo dài suốt năm năm mùa đông.

Giọng nói run rẩy của Lương Dã vang lên: "... Dương Kim, ngay cả quyền biết sự thật anh cũng không có sao?"

Nghe anh buồn đến thế, kiên trì đến thế, Dương Kim chưa từng thấy một Lương Dã như vậy. Cậu gần như buột miệng: "Anh... anh..."

Reng reng reng—

Tiếng chuông điện thoại trong tiệm tạp hóa vang lên sắc bén và gấp gáp, át cả lời nói của Dương Kim.

Cậu bừng tỉnh như trong mơ, mím chặt môi.

Lương Dã mặc kệ tiếng chuông, vẫn hỏi: "Cái gì?"

Chuông điện thoại ngừng, vài giây sau lại vang lên dồn dập hơn.

"Tôi... tôi nói, anh mau nghe điện thoại đi." Dương Kim nói, "Có vẻ như rất gấp."

Lương Dã không động đậy, vẫn giữ chặt lấy cậu, ánh mắt như sợ cậu lại chạy mất.

Chuông điện thoại ngắt rồi lại reo lên lần nữa.

Dương Kim ngẩng lên nhìn anh, nói: "Thật sự... có vẻ rất gấp."

Chuông điện thoại reo liên tục cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Lương Dã.

Anh buông tay Dương Kim ra, quay vào tiệm để nghe điện thoại.

Nhanh như chớp, Dương Kim lấy từ trong túi ra hai viên thuốc nuốt xuống mà không cần nước.

Thuốc là thứ cậu đã uống suốt năm năm, bắt đầu từ khi ở trại "chữa đồng tính".

Cậu được thả ra khỏi trung tâm không phải vì cậu "chữa khỏi" đồng tính, mà vì cậu bắt đầu xuất hiện những hành vi cực đoan.

Trong trại, cậu bị thẩm vấn như một tội phạm.

Những người tự xưng là y bác sĩ đã dùng điện giật để moi ra câu chuyện giữa cậu và Lương Dã, sau đó bóp méo câu chuyện ấy rồi kể lại cho cậu nghe – một phiên bản khác đầy sai lệch.

Họ nói: "Mày đã hại đời Lương Dã. Ba anh ta là do mày hại chết. Mẹ anh ta bị què cũng là do mày. Cả bệnh tim của mẹ anh ta cũng là vì mày. Bản thân Lương Dã vốn dĩ có thể như một người bình thường - kết hôn và sinh con, nhưng mày đã biến anh ta thành đồng tính."

Họ nói: "Đừng yêu Lương Dã nữa. Mày là sao chổi của anh ta. Sự yêu thích của mày chỉ đem lại tai họa cho anh ta."

Họ nói: "Lương Dã hận mày."

Ồ, Lương Dã hận mình.

Dương Kim nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhỏ xíu trong phòng bệnh được bao quanh bởi những thanh sắt bảo vệ, không ngừng lặp lại câu nói đó trong đầu.

Ban đầu, cậu tự hỏi tại sao. Nhưng rồi cậu ngừng đặt câu hỏi, chỉ còn lặp đi lặp lại một cách máy móc: Lương Dã hận mình. Lương Dã hận mình. Lương Dã hận mình.

Cuối cùng, cậu gần như đã chấp nhận điều đó như một sự thật.

Ồ, Lương Dã thực sự hận mình.

Vào một đêm trong tháng thứ hai ở trung tâm, Dương Kim nằm trên giường lặp lại những suy nghĩ đó.

Lương Dã hận mình.

Lương Dã hận mình.

Suy nghĩ ấy dẫn dắt cậu đứng dậy đi đến cửa sổ phòng bệnh, giơ chiếc ghế lên và đập vào thanh sắt bảo vệ.

Tiếng động khiến y bác sĩ chạy đến. Họ hỏi cậu đang làm gì. Cậu đáp: "Tôi muốn nhảy xuống."

Hôm sau khi tỉnh dậy, họ hỏi tại sao cậu làm thế. Cậu không nhớ. Cậu không nhớ mình đã làm gì.

Hiệu quả của thuốc không đến ngay lập tức. Dương Kim không biết mình có nên rời khỏi hẻm Đại học Công Nghiệp hay không.

Lý trí nói với cậu rằng cậu nên đi, nhưng đôi chân không chịu nghe lời, thậm chí còn bước hai bước về phía tiệm.

Cậu nhìn thấy con thỏ.

Con thỏ vẫn ở chỗ cũ, nhưng bây giờ được nuôi trong một chiếc lồng lớn hơn. Trông nó tròn trịa và mập mạp hơn năm năm trước nhiều.

Con thỏ cũng nhìn thấy cậu.

Đang nhai cỏ, nó đột ngột dừng lại, nhảy hai bước về phía cậu rồi đứng yên, đôi mắt nhỏ chăm chăm nhìn cậu.

Khi Dương Kim không kìm được định bước tới để chạm vào nó, Lương Dã đột ngột hỏi lớn qua điện thoại: "Mẹ tôi? Bà ấy sao rồi?"

Bình Luận (0)
Comment