Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 17

Lâm Dị và cai ngục xa lạ im lặng đi trên hành lang, camera hai bên lặng lẽ di chuyển theo họ.

Không khí yên tĩnh, không ai mở miệng.

Trong đầu Lâm Dị có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, đột nhiên tiếng bước chân bên cạnh biến mất. Anh ta theo bản năng sờ dùi cui, tay phải giấu sau tay áo cầm một vật khác lạnh như băng, cẩn thận nghiêng người nhìn về sau.

“Không cần căng thẳng.” Đối phương thong dong đứng tại chỗ, giơ tay cầm lấy điều khiển từ xa bấm về phía camera.

Điểm đỏ trong camera lóe rồi biến mất.

Lâm Dị nhíu mày, bỏ tay xuống.

“Trắng trợn vậy à?”

“Không hẳn.” Cai ngục ném điều khiển trong tay cho anh ta: “Tặng chú em… nhưng chắc chả cần dùng tới nhể?” Gã cười cợt, nói ra sự thật: “Dù sao chú em cũng muốn xuống tầng ba mà.”

Lâm Dị nhận lấy điều khiển, trong đầu nhanh chóng sàng lọc thế lực sau lưng gã kia: thân phận cai ngục => làm việc cho chính phủ. Có điều khiển camera => thế lực sau lưng hẳn là rất lớn nên mới kiêu ngạo như vậy.

Lâm Dị cho ra kết luận: “Quân Tinh Hạm sao?”

“Không hổ là hồ ly, chỉ ngắn ngủi vài năm đã thành tâm phúc của hội trưởng Niên La Hội… trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên lợi hại.”

Lâm Dị không hứng thú khách sáo với gã, đi thẳng vào chuyện chính: “Chuyện gì?”

“Chú em đừng hiểu lầm, trùng hợp gặp nên muốn chào hỏi thôi.” Gã nháy mắt về hành lang sau lưng họ: “Tôi tới để tặng quà.”

Mặt Lâm Dị không thay đổi nhìn gã.

“Nhưng trước khi tặng, thì cũng phải biết sở thích người muốn tặng chứ nhể…” Cai ngục nhìn Lâm Dị, nhướng mày: “Hửm, chú em như vậy là sao?”

Quân Tinh Hạm quả nhiên nhúng tay rồi, khi Bác Sĩ tiếp xúc với Kẻ Điên, Lâm Dị đã tính tới việc sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ can thiệp, nhưng suy đoán với đối diện trực tiếp không hề giống nhau.

Ví như điều trước có thể giả ngu, ra vẻ mình không biết gì là ổn. Mà điều sau, theo kịch bản thì anh phải lăn lộn với các thế lực bên cạnh Giang Dịch Dịch, nhưng việc này đối với nhiệm vụ của anh ta không hề lạc quan.

“Ê ê hồ ly, chắc chú chưa ngu đến độ nghĩ bản thân có thể khống chế cục diện này chứ?” Gã tiến lên hai bước, vỗ vỗ vai Lâm Dị: “Nếu vậy thì chú em hơi ngáo quyền lực rồi!”

Lâm Dị dòm cái tay trên vai mình.

Gã cai ngục vội giơ tay: “Đừng căng thẳng, nhiệm vụ của tôi không phải giết chú em đâu.”

“Mấy người không tra được phải không?” Lâm Dị hỏi.

Vẻ mặt cai ngục tiếc nuối: “Bác Sĩ giấu kỹ quá.”

“Ngay cả mấy người cũng không tra được…” Lâm Dị lẩm bẩm, vì sự bí ẩn Giang Dịch Dịch mà kinh hãi.

Thế lực trong đó phải mạnh cỡ nào mới có thể bảo mật tới trình độ không lọt nổi giọt nước thế này, tựa như hồ sơ của Bác Sĩ là Giang Dịch Dịch vốn bình thường đến vô lý như vậy.

“Tuy rằng muốn nói với chú thêm vài câu nhưng không kịp rồi.” Gã thúc giục Lâm Dị: “Tốt xấu gì chú cũng ở cạnh Bác Sĩ một thời gian, chẳng lẽ cậu ta thích gì mà chú lại không biết sao?”

Lâm Dị ngẫm nghĩ, trong đầu xuất hiện vài tin tức có ích: “Cậu ta thích làm phẫu thuật.”

Cai ngục kiên nhẫn đợi, nghe vậy thì mất hứng: “Hết rồi?” Gã đánh giá Lâm Dị, trong giọng nói lộ rõ thất vọng: “Sở thích này thì cần gì điều tra, tùy tiện hỏi đứa nào ở tầng hai cũng biết mà.”

Lâm Dị liếc gã, cực kỳ thẳng thắn: “Khi anh tới hỏi tôi thì cũng phải hiểu Bác Sĩ không có dục vọng, không có sở thích, không có nhược điểm.”

Cai ngục thở dài: “Đúng là một đối tượng tặng quà cực kỳ khó lấy lòng.”

Lâm Dị nhìn hành lang bị bóng đen bao phủ: “Anh hỏi thẳng cậu ta đi, khuyên chân thành đó.” Lâm Dị cười, mang theo niềm vui khi thấy người khác sắp gặp xui xẻo: “Biết đâu sẽ có đáp án anh muốn.”

“Nét mặt xúi dại của chú…” Cai ngục nghiền ngẫm nói: “Quá rõ ràng.”

“Đại khái là vì việc nói chuyện với Bác Sĩ…” Lâm Dị cười rạng rỡ: “Cực kỳ đáng tội nghiệp đó.”

Gã cai ngục im lặng hai giây, quay đầu nhìn hành lang u tối.

“Vậy tôi phải chuẩn bị cho tốt mới được.” Bảo với Lâm Dị: “Đi thôi, chúng ta dừng ở đây cũng lâu rồi, Đồ Tể sắp điên lên rồi đó.”

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

“Nói đến Đồ Tể…” Lâm Dị tựa như thuận miệng nhắc tới: “Vị trí này anh ta ngồi vững thật.”

“Chú muốn thế chỗ hắn à?” Gã cai ngục ngó Lâm Dị: “Đừng có mơ nữa.”

“Cũng đâu phải không có tiền lệ thay đổi quản ngục chứ!”

“Có thì có, nhưng là ở tầng sáu.” Gã như vô ý nhắc nhở Lâm Dị: “Đây là tầng hai.”

“Sự hiểu biết của Niên La Hội với tinh ngục rất có hạn, đây không phải chuyện tốt, nếu như chú em còn muốn đi xuống.” Gã dừng bước ở cửa: “Chú biết trưởng tinh ngục không?”

Trưởng tinh ngục? Đó là tồn tại thần bí nhất liên minh, dường như chỉ xuất hiện trong lời đồn, không ai xác định được tin tức của hắn. Khiến rất nhiều người hoài nghi, hắn có thật sự tồn tại hay không?

“Không biết à?” Gã cân nhắc nét mặt của Lâm Dị rồi kết luận: “Anh khuyên chú đừng có làm trái quy tắc đấy!”

“Bởi vì trưởng tinh ngục không thích đâu.”

[Thông qua kiểm tra.]

Âm thanh của máy đo lường vang lên, cửa đóng chặt hiện đèn xanh, cánh cửa ngăn cách phòng biệt giam và bên ngoài chậm rãi mở ra.

*

Trong bóng đêm yên tĩnh, không chút tiếng động.

Tĩnh mịch là đặc sản của nơi này, sợ hãi là gia vị, lặng yên không tiếng động sẽ phá hủy ý chí và nội tâm của người bị giam giữ.

Con người dù có mạnh mẽ cũng không thể bình tĩnh trong bóng đêm không chút âm thanh, không chút ánh sáng, dường như thế giới chỉ còn lại sự cô độc vô biên, bị vứt bỏ, bị ngăn cách, bị hắc ám bao trùm mà sinh ra tuyệt vọng.

Nghe miêu tả chắc mọi người cũng hình dung ra được, đúng không? À, bản thân tôi có lẽ sẽ cố gắng chịu đựng cho qua, nhưng rất nhiều người khi nghe mấy lời miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ này sẽ không biết được, lúc nó xảy ra trong hiện thực sẽ tàn khốc đến mức nào.

Chẳng qua thói xấu này không có gì đáng để phê phán, trong vô số thói hư tật xấu của nhân loại còn có thứ đáng bị phê phán hơn.

Mà lúc này trong bóng đêm vô cùng yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Giang Dịch Dịch quay đầu nhìn cửa phòng biệt giam.

Phòng biệt giam cách âm không tốt lắm, nhưng vì ở đây ít ai ra vào nên miễn cưỡng duy trì bầu không khí yên tĩnh, nói thật, Giang Dịch Dịch rất muốn đề xuất Đồ Tể mua một cánh cửa cách âm tốt hơn, không thể để phòng biệt giam có tiếng nhưng không có miếng như vậy được.

Tiếng bước chân dần tới gần, cuối cùng dừng trước cửa.

Giang Dịch Dịch rũ mắt tiếp tục động tác trên tay, lưỡi dao xẹt qua bóng người không tồn tại, bắt đầu phân tích rồi tổ chức lại.

Trong phòng giam nhàm chán, đây có thể coi như thú vui tiêu khiển.

“Bác Sĩ?” Một thanh âm lễ phép xa lạ vang lên.

“Tôi là A.” Đối phương tự giới thiệu: “Để biểu đạt lòng biết ơn mà tới.”

Giang Dịch Dịch dừng động tác: “Biết ơn gì?”

“Trong thời gian này Ninh Sa nhờ Bác Sĩ chăm sóc.”

Nghe thấy cái tên, trong đầu Giang Dịch Dịch chợt hiện lên hồ sơ của Kẻ Điên.

“Nhưng tôi không rõ sở thích của Bác Sĩ, nên không biết tặng quà gì mới có thể biểu đạt được lòng biết ơn của chúng tôi.” A dùng từ vô cùng chừng mực, hoàn toàn khác lúc nói chuyện với Lâm Dị, lễ phép đến kỳ quặc.

“Quà sao?” Giang Dịch Dịch hỏi, nhưng trong đầu đã bật ra câu trả lời: Còn phải hỏi à? Tất nhiên là mau thả tôi ra khỏi tinh ngục.

Nhưng chưa được 3s, nó đã biến mất với tốc độ nhanh hơn cả khi xuất hiện. Bởi vì hiện tại cậu vô cùng có hứng thú với mấy tầng bên dưới…

Giang Dịch Dịch im lặng, không ngờ có một ngày bản thân lại do dự chuyện có nên ra tù hay không? Nó chứng minh có một số việc đã không thể kéo dài thêm nữa, rốt cuộc ‘Giang Dịch Dịch’ trong bản gốc này là ai?

Và cậu là ai?

Giang Dịch Dịch im lặng vài giây, trong phút chốc bị vô số ý nghĩ dằn vặt mà thở dài.

“Thứ tôi muốn các anh không cho được.”

Câu trả lời không ngoài dự đoán, khi bọn họ không điều tra được gì từ hồ sơ của Giang Dịch Dịch thì bọn họ đã rõ việc này.

A thản nhiên thừa nhận: “Nhưng chúng tôi rất muốn biểu đạt lòng biết ơn.”

“Còn gì nữa?” Giang Dịch Dịch ngẩng đầu nhìn bóng đêm, không để ý hỏi.

“Còn…” Trái cổ A trượt lên xuống, hỏi vấn đề mấu chốt: “Ninh Sa có thể chữa khỏi không?”

Giang Dịch Dịch nhếch miệng, làm gì có ai tự nhiên tặng quà free bao giờ. Đối với bọn họ Kẻ Điên không xuống tầng ba đương nhiên là chuyện tốt, nhưng chưa đến mức khiến bọn họ đặc biệt tới tìm Giang Dịch Dịch. Hiển nhiên sẽ có yêu cầu khác, nhưng Giang Dịch Dịch không có hứng thú với yêu cầu của bọn họ.

“Các anh không có lợi thế động vào tôi đâu.”

A im lặng, thầm đổi kế hoạch: “Kẻ Điên… không, Ninh Sa, cậu ấy là binh sĩ ưu tú nhất, cứu vớt vô số sinh mệnh, bất kể thế nào cậu ấy không nên trở thành như bây giờ, giẫm nát vinh quang ngày trước dưới chân, ngu dốt sống nốt nửa đời…”

Giang Dịch Dịch mất kiên nhẫn: “Hết chuyện rồi thì biến đi dùm cho.”

Cuộc đối thoại thất bại đúng như gã dự liệu trước khi vào đây. Trước khi rời đi, gã do dự vài giây rồi nói: “Có một việc tôi rất tò mò.”

“Vì sao Bác Sĩ lại đối đầu với Độc Lang?”

“Vì… tôi là người tốt?” Giọng Giang Dịch Dịch không còn chắc chắn như trước.

“Vậy sao Bác Sĩ không dứt khoát làm người tốt đến cùng? Như thế Bác Sĩ sẽ nhận được hữu nghị từ quân Tinh Hạm, nó mang tới rất nhiều lợi ích cho cậu đó.” A kiên nhẫn đợi kết quả: “Trăm lợi mà vô hại, không phải sao?”

Giang Dịch Dịch không còn hứng thú tiếp tục, trong giọng nói càng mất kiên nhẫn: “Tôi không thích người khác quyết định thay tôi.”

Đúng là một đối tượng khó lấy lòng.

A thì thầm, còn muốn nói gì đó thì trong bóng tối đột nhiên vang lên âm thanh như lưỡi dao chạm vào kim loại.

A theo bản năng nhìn về phía cửa phòng biệt giam đóng chặt. Đèn trên hành lang mơ hồ chiếu lên cửa. Âm thanh lanh lảnh đó vẫn tiếp tục vang lên.

A im lặng nhìn. Trên hành lang chỉ còn tiếng kêu kèn kẹt, tra tấn tâm lý con người.

“Bíp – Mạnh Kiên, cậu quá giờ rồi, lập tức rời đi mau.”

Yên tĩnh.

“Mạnh Khiên, nghe thấy thì trả lời.”

Âm thanh đột nhiên ngưng bặt.

A trừng mắt, ánh sáng từ hành lang tiến vào, bóng tối biến mất, gã thở hổn hển, tiếng tim đập dồn dập khiến gã ý thức được trong tay mình đang cầm gì.

A cúi đầu nhìn, nắm cửa phòng biệt giam dội vào mắt gã.

A chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cửa lớn trước mặt, đột nhiên ý thức được vừa xảy ra việc gì, vội vàng buông tay lùi về sau.

“Mạnh Kiên, cậu ổn không? Có thể trả lời tôi không?” Bộ đàm phát ra âm thanh gấp gáp.

“Nghe có vẻ như anh ta đang sốt ruột.” Tiếng của Giang Dịch Dịch phá vỡ sự im lặng.

A ấn bộ đàm, không mở được đối thoại, ấn xuống lần nữa, vẫn không được, lúc này mới phát hiện tay mình không có lực.

“Mạnh Kiên…”

“Tôi không sao…” A nhanh chóng đi ra ngoài, giọng hơi đứt quãng nhưng lập tức nối thành câu: “Tôi lập tức ra ngoài.”

“Đã xảy ra chuyện gì? Nói chuyện có vấn đề à?”

A không trả lời, gã đi càng lúc càng nhanh, bỏ lại cánh cửa tối tăm kia phía sau.

Tới khi ánh sáng chiếu lên người gã, đuổi đi toàn bộ hắc ám, bộ đàm mới có câu trả lời của gã.

“Đừng chủ động tiếp xúc Bác Sĩ.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cậu ta là một người có năng lực.”

“Gì cơ? Cậu xác định?”

A đứng dưới ánh mặt trời, trịnh trọng cảnh cáo đối phương: “Đừng nhúng tay vào chuyện của Bác Sĩ nữa.”

“Việc này phải báo lên trên…”

A đề cao âm lượng: “Bác Sĩ đã ở tinh ngục rồi.”

Bộ đàm im lặng vài giây: “Nhưng tầng ba đối với cậu ta mà nói…”

“Tôi nói lại lần nữa, đừng nhúng tay vào việc của Bác Sĩ.” A ấn ngực, trái tim vẫn đập mạnh, nếu nói là sợ hãi chưa tan thì nên nói… không thể ép xuống được.

“Trừ phi anh muốn giẫm lên vết xe đổ.”

Giang Dịch Dịch nhặt lưỡi dao trên đất, nhìn cửa phòng biệt giam, trên cánh cửa dày để lại vết cắt nhạt hầu như không thể nhìn thấy.

Ngón tay cậu khẽ nhúc nhích, theo thói quen xoay lưỡi dao, cười nhẹ.

Trên giao diện trước mặt hiện lên thôngbáo đã lâu không gặp.

[Tâm lý học bậc cao cấp tăng lên bậc thầy.]

Hết chương mười bảy
Bình Luận (0)
Comment