Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 7

Dứt lời, Sở Văn Lâm liền cảm giác Du Khâm đi tới bên cạnh y.

Y yên lặng uống lên một ngụm rượu vang đỏ, tự trấn an một chút, nhưng lại không dám quay đầu lại nhìn hắn.

Du Khâm rũ mắt nhìn Sở Văn Lâm, giống như không quá để ý mà ngồi xuống cạnh y, trực tiếp đáp tay lên lưng ghế y, gác hai chân lên nhau.

Phó Quân đánh giá hình thức ở chung của hai người một chút, ánh mắt hơi thâm. Nhưng hắn cũng chỉ nhẹ nhàng cười, lễ phép hàn huyên cùng Du Khâm: “Du Khâm, đã lâu không gặp.”

Du Khâm nghiêng mặt khẽ liếc Phó Quân một cái, lại đổ ánh mắt lên người Sở Văn Lâm, ngữ điệu kéo dài, ý vị thâm trường nói: “Có sao, tôi lại cảm thấy không lâu lắm. Còn tưởng anh đã sớm quên tôi.”

Nghe thấy thanh âm gần trong gang tấc của hắn, Sở Văn Lâm nuốt một ngụm nước miếng.

Y biết những lời này là đang nói với y.

Là nói y thất tín bội nghĩa, chân trước cầm chỗ tốt sau lưng liền chạy theo người khác.

Nhưng là y thật sự không có.

Ngay khi nội tâm Sở Văn Lâm đang yên lặng thở dài, Phó Quân lại híp mắt cười, hạ lệnh trục khách: “Sao có thể chứ, tốt xấu cũng là tình nghĩa từng lớn lên cùng nhau. Chỉ là nếu cậu muốn xem cảnh đêm, lần sau tôi có thể mời cậu, lần này tôi có khách.”

Du Khâm nhếch miệng, hừ cười một tiếng: “Anh nói rất đúng. Kỳ thật tôi cũng không thích ăn cơm cùng những người không thân.” Nói xong, tươi cười của hắn phai nhạt xuống, cầm lấy rượu vang trước mặt Sở Văn Lâm nhẹ nhàng đong đưa, hạ giọng hỏi: “Anh nói đúng không, Sở Văn Lâm.”

Sở Văn Lâm há miệng th ở dốc, không lên tiếng, lại gật gật đầu.

Du Khâm nâng tay, một hơi uống cạn rượu vang đỏ trong ly, nhìn cái ly pha lê trong suốt trong tay, lạnh lùng nói: “Cho anh ba phút.”

Nói xong liền đặt ly lên bàn, pha lê va chạm mặt bàn phát ra một tiếng vang thanh thúy, hắn duỗi tay lấy chìa khóa xe của Sở Văn Lâm liền đứng dậy rời đi.

Hắn không hề che giấu sự lộng quyền độc hành của mình chút nào, thậm chí thái độ của hắn giống như Sở Văn Lâm vốn chính là đồ vật của hắn, làm Phó Quân cũng phải chú ý.

Advertisement

Sau khi hắn đi, Sở Văn Lâm liền thở ra một hơi, nói với Phó Quân: “Xin lỗi, tôi phải đi trước.”


Phó Quân nhìn mắt y tựa như suy tư gì, cầm khăn mặt bên cạnh lên xoa tay: “Quan hệ của anh cùng Du Khâm rất tốt?”

Sở Văn Lâm tự hỏi trong chớp mắt, suy nghĩ một cách nói thích hợp: “Cậu ấy chăm sóc tôi rất nhiều.”

Phó Quân nhướng mi, cười nói: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, hắn móc một tờ chi phiếu từ trong ngực ra giao cho Sở Văn Lâm: “Đây là bồi thường.”

Nhận qua vừa thấy, phía trên là mười vạn.

Quả nhiên là tài đại khí thô.

“Cảm ơn.” Sở Văn Lâm lắc lắc chi phiếu, đứng dậy đi ra ngoài.

Vốn dĩ y cũng không định kết giao với nam chủ vì dù sao sau này cũng phải phản bội hắn, cho nên mặc dù hôm nay y lâm thời ly tràng có chút vô lễ, y cũng không giải thích quá nhiều cùng Phó Quân.

Sở Văn Lâm đi rồi, Phó Quân chậm rì rì mà uống một ngụm rượu, chống cằm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.

“Anh!”

Một thanh âm quen thuộc vang lên bên cạnh, Phó Quân quay đầu lại.

Người đứng trước mặt hắn cao trên dưới 1 mét 8, mặc áo hoodie, đầu tóc ngắn ngủn.

Phó Quân thở dài: “Phó Vân*, hôm nay ngươi lại không đến công ty.”

(*): Ở đây tên của hai người đều là Phó Quân, anh trai là 傅均 (công bằng, hài hòa), em trai là 傅昀 (ánh nắng), cách viết cách phát âm khác nhau nhưng cv nó lại giống nhau, để phân biệt, mình sẽ edit anh trai là Phó Quân, em trai là Phó Vân. Bạn nào có cách tốt hơn thì chỉ giúp mình nha.

“Ai nha, công ty quá nhàm chán, em đi làm đến mức sắp trầm cảm rồi, đâu giống anh ở giới giải trí có cả bó mỹ nữ. Không nói những thứ này nữa.” Phó Vân chơi xấu nói, ngồi xuống cạnh hắn, dời đề tài, nâng nâng cằm chỉ theo hướng Du Khâm vừa rời đi: “Tên điên Du Khâm kia cư nhiên thật sự đã trở lại. Em nghe những người khác nói còn không tin, bệnh của hắn trị hết rồi à?”

Hiển nhiên vừa rồi gã cũng thấy tình trạng bên này.


Phó Quân gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói lần này trở về sẽ không xuất ngoại nữa.”

Nghe vậy Phó Vân bĩu môi: “Vậy không phải sau này phải nhìn hắn thường xuyên à, thật là đen đủi.”

Phó Quân nhíu mày, lạnh giọng cảnh cáo nói: “Phó Vân, chính ngươi cách xa Du Khâm một chút, đừng động đến hắn, cũng đừng đi gây sự.”

“Biết biết.” Phó Vân hừ một tiếng, lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Vậy cũng phải xem hắn có tìm ta gây phiền toái hay không đã.”

Sở Văn Lâm xuống lầu đuổi tới bãi đỗ xe ngầm, tới chỗ xe y liền phát hiện Du Khâm đang ngồi trên ghế phụ hút thuốc.

Ngồi vào xe, bên trong đã tràn đầy khói thuốc.

Bên cạnh, Du Khâm đáp tay lên cửa sổ, vươn tay búng tàn thuốc ra ngoài, híp mắt nhìn ngoài cửa sổ xe: “Sao không lái chiếc tôi cho anh.”

Sở Văn Lâm mở cửa sổ ra, nghĩ thầm nếu y nói là vì ngoa nam chủ cho y thêm chút tiền hắn sẽ tin sao?

Nhưng y chắc chắn sẽ không nói như vậy, liền ho khan vài tiếng: “Gặp hắn cũng không cần phải lái xe tốt đi.”

Y hoàn toàn không chú ý, những lời này của y thực dễ khiến người nghe hiểu lầm thành y không hề coi trọng Phó Quân một chút nào.

Du Khâm quay đầu lại nhìn y, mu bàn tay dán môi, chớp mi cười khẽ: “Vậy sao?”

Sở Văn Lâm không rõ nguyên do gật đầu.

Du Khâm lại hút một hơi thuốc, lơ đãng liếc nhìn tia sáng chợt lóe trong kính chiếu hậu, híp mắt, tùy ý hỏi: “Đồ tôi cho anh đâu?”

Advertisement

Sở Văn Lâm ngây ngẩn cả người, Du Khâm nhìn y trầm mặc không nói, ánh mắt khẽ thay đổi.

Thời khắc khẩn cấp, Sở Văn Lâm đột nhiên nhớ lại, y mở hộp trữ vật dưới xe, lấy đồng tiền cổ kia ra: “Đây.”


Du Khâm không tiếp: “Không cần đưa tôi, anh cất kỹ là được.”

Sở Văn Lâm nga một tiếng, nghĩ nếu y đánh mất Du Khâm cũng sẽ không buông tha cho y, liền đặt đồng tiền cổ kia vào túi ngực trên áo sơmi: “Cất ở đây sẽ không quên.”

Du Khâm nhìn động tác của y, cười khẽ một tiếng, chậm rãi đến gần y, hai ngón tay nắm mặt Sở Văn Lâm, nâng cằm lên nhẹ nhàng hé miệng, thổi một luồng khói thuốc.

Trong nháy mắt, toàn bộ thùng xe trở nên sương khói lượn lờ, trong hơi thở đều là mùi thuốc lá nồng đậm, Sở Văn Lâm nghe thấy thanh âm như có như không của Du Khâm, ái muội không rõ, ngón tay xẹt qua môi y: “Cái miệng này của anh cũng thật biết nói chuyện.”

Đột nhiên hít phải khói thuốc, Sở Văn Lâm bị sặc đến ho khan vài tiếng, đầu óc có chút choáng váng, liền muốn đẩy Du Khâm ra, đối phương lại đột nhiên thoáng nhìn ra phía sau, tựa như thấy gì đó, vươn tay xoay chìa khóa, khởi động xe.

Sở Văn Lâm nghe thấy thanh âm, vội vàng khuyên can: “Uống rượu rồi không thể lái xe.”

Du Khâm lại không nghe y nói, ấn tay lái lùi thẳng ra sau, sau đó liền nghe thấy một tiếng vang lớn, thân xe một trận đong đưa.

Du Khâm dùng tay bóp tắt đầu thuốc, hung hăng ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ: “Tôi cũng không định lái xe.”

Dứt lời, dưới ánh mắt nghi hoặc của Sở Văn Lâm, Du Khâm xuống xe, ném xuống một câu: “Tự tìm xe về nhà đi.”

Sở Văn Lâm vội vàng theo hắn nhìn lại, Du Khâm thế nhưng trực tiếp đi tới trước chiếc xe vừa bị hắn đâm, gõ gõ cửa sổ xe, sau đó nói gì đó, thế nhưng nắm cổ áo chủ xe, hung hăng giáng cho gã một đấm. Sau đó hắn lại duỗi thân vào trong xe, đoạt một chiếc camera ra, ném mạnh xuống đất rồi đá tới góc tường.

Sở Văn Lâm hít hà một hơi, chủ xe kia lại không có chút ý tứ phản kháng nào, cuối cùng còn vội vàng lái chiếc xe vừa bị Du Khâm đâm cho móp méo biến hình kia đi rồi.

Du Khâm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng Sở Văn Lâm, nâng bước đi ra ngoài.

Sở Văn Lâm sửng sốt trong chốc lát, mới tìm người lái thay tới lái xe về nhà, nhưng chiếc xe cũ này của y quả thực đã bị đâm đ ến mức không thể lái được nữa.

Du Khâm ngăn một chiếc xe lại, chạy đến Thiên Dã Thự. Thời gian xây dựng nơi này tương đối sớm, nhưng qua vài thập niên, nơi này vẫn là đoạn đường mà người thường nghĩ cũng không dám nghĩ như cũ, nếu muốn cư trú ở đây, không phải chỉ cần tiền là được.

Nhà cũ Du gia chính là ở đây.

Vào cửa, quản gia liền đi tới vấn an, cầm quần áo áo khoác của Du Khâm đi sắp xếp.

Phòng khách có hai người đang ngồi uống trà.

“Ai da, tiểu Khâm đã về rồi.” Một người phụ nữ trung niên trong đó mắt cười doanh doanh mà nhìn hắn, bưng hồng trà ưu nhã nhấp một ngụm, lại chậm rãi thở dài nói: “Con nói xem con đã về một thời gian rồi, sao lúc này mới về nhà thăm ông nội con vậy.”

Ông lão đang ngồi đối diện thị, cũng chính là ông nội Du Khâm – Du lão gia mặt vô biểu tình mà nhìn báo chí, không nói lời nào.


Du Khâm ngồi trên sô pha, nhếch chân lên: “Cho dù tôi không về cũng không tới phiên bà tới thuyết giáo tôi.”

Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, cắn môi không nói.

“Du Khâm, đó là cô ngươi.” Du lão gia giương mắt răn dạy một câu.

Du Chi Mẫn, cũng chính là cô của Du Khâm, con gái lớn của Du lão gia, thở dài: “Con bất kính với ta, không nhận ta cũng không sao, nhưng ông của con con cũng phải nhận chứ. Con xuất ngoại bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ gọi điện thoại trở về, chuyện này khiến chúng ta thất vọng buồn lòng biết bao nhiêu.”

“Đúng vậy, vì sao tôi phải đi nước M chứ?” Du Khâm híp mắt cười, ánh mắt lại cực kỳ lạnh băng. Mười bốn tuổi, hắn vì lý do bị mắc bệnh tâm thần mà bị đưa đến nước M trị liệu, mà tất cả đều là do một tay Du Chi Mẫn dựng lên. Chuyện này trong lòng hai người đều rõ ràng.

Du Chi Mẫn bị hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, nhưng thị cũng không phải ăn chay, liền không chút hoang mang mà giải thích: “Du Khâm, cô đề nghị ba đưa con xuất ngoại cũng là vì muốn tốt cho con, bác sĩ nơi đó đều là tiêu chuẩn quốc tế, con cũng biết con là tôn tử duy nhất của Du gia, con không trị bệnh cho tốt sao có thể kế thừa Du gia chứ.”

“Nếu bà thật sự nghĩ vậy thì tốt rồi.” Du Khâm cười lạnh một tiếng, bưng lên tách trà quản gia vừa đưa tới.

Du Chi Mẫn cũng không trả lời trực tiếp: “Nếu con đã về, cô cũng không muốn khắc khẩu với con làm con mất hứng nữa, chỉ là nghe nói con vẫn còn chơi thân cùng đám hồ bằng cẩu hữu kia, bọn họ không phải thứ tốt gì, cứ như vậy ông con cũng sẽ lo lắng.”

Lời trong lời ngoài đều đang nói Du Khâm không làm việc đàng hoàng, rồi lại muốn giả làm người hiền lành.

Du Khâm phiết phiết lá trà trong ly, thần thái tự nhiên khẽ thổi một hơi.

Du lão gia ném tập báo lên bàn: “Được rồi, cô ngươi nói cũng đúng, bớt lui tới với bọn họ là được.”

Lúc này, quản gia đột nhiên đi tới nói cùng Du lão gia: “Phó lão gọi điện tới.”

Lão gật gật đầu, đi lên lầu.

Phòng khách chỉ còn lại hai người, Du Khâm đặt chén trà lên bàn: “Không cần giả bộ nữa.”

Du Chi Mẫn cười nhẹ một tiếng: “Con nói gì vậy, cô nghe không hiểu.”

“Du Chi Mẫn, thu tay chân của bà lại, tôi không thích bị người giám thị.” Du Khâm nhấc khóe mắt liếc Du Chi Mẫn, thanh âm tuy nhẹ, nhưng hàn ý trong đó lại khiến lòng Du Chi Mẫn không khỏi co rụt lại, siết chặt chén trà bên cạnh.

Du Khâm đứng dậy rời đi, thị vẫn uống trà, không có bất luận phản ứng gì, chỉ là ánh mắt rũ xuống trở nên tàn nhẫn lên.

Bọn họ một người âm lãnh như rắn, một người giảo hoạt như hồ, tuy có huyết thống, nhưng cũng đã đấu nhau rất nhiều năm.

Khối thịt Du gia này, Du Chi Mẫn trước sau vẫn không chịu nhả ra.

Bình Luận (0)
Comment