Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng Tức

Chương 16

3.

Ta hỏi nàng: “Nếu nàng có thể tự do, hoặc đệ đệ và muội muội muốn đón nàng đi, nàng có đi không?”

Nàng vừa một tay đánh bàn tính rất nhanh, một tay vừa thì lật trang sổ, tùy ý nói: “Ta không bao giờ trả lời những câu hỏi mang tính giả thiết.”

“Nếu ta nói ta muốn thả nàng đi thì sao?”

“Nàng sẽ không đồng ý.” Nàng không đổi sắc mặt, có vẻ còn hơi đắc ý.

Ta không nói gì nữa.

Sau khi hai ta quen thuộc với nhau, nàng càng ngày càng thoải mái, cũng coi ta như ca ca mà chung sống, mà nàng có vẻ còn hòa hợp với mẫu thân còn hơn cả ta.

Mẫu thân và nàng thực ra là cùng một loại người.

Cuối cùng nàng cũng tính xong sổ sách, gập lại sổ, cười nhìn ta: “Giận rồi à?”

Giọng điệu này, không biết còn tưởng nàng là tỷ tỷ của ta.

“Ừm,” Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta tất nhiên không đi, nói thế nào đi nữa thì ta cũng đã xuất giá, làm sao có thể rời đi?”

“Vậy nếu chúng ta chưa thành thân thì sao?”

“Nếu chúng ta chưa thành thân, có thể ta đã c.h.ế.t rồi, đệ đệ và muội muội cũng có thể chết. Rốt cuộc huynh muốn hỏi gì? Không phải là huynh ở bên ngoài có người khác đấy chứ?” Nàng nhíu mày nói: “Đại phu đã nói, thân thể của huynh không tốt, phải giữ gìn sức khỏe, nên không thể trầm mê nữ sắc, mẫu thân cũng nói rồi, dù chúng ta không có con, huynh cũng không thể nạp thiếp, nhiều nhất chỉ có thể nhận con thừa tự!”

Nói xong, nàng che miệng cười, da thịt trên mặt trắng hơn cả khăn tay.

Thực ra khi nàng mới đến, còn có chút làn da nâu của trẻ con ở quê, giờ đây lại được nuôi dưỡng thành dáng vẻ nổi bật, nhan sắc xinh đẹp, có thể sánh với tiểu thư quý tộc.

Thấy ta nhìn nàng, nàng hơi đỏ mặt, hắng hắng giọng nói: “Nhưng mà ta cũng đến tuổi rồi, phải khai chi tán diệp cho Chu gia mới đúng.”

Ta không nhịn được cười lớn.

Câu này nghe thật già dặn.

Thật sự là một nha đầu mười lăm tuổi tự nói ra.

4.

Nàng bực mình đến mức không nhịn được mà véo ta, ta cười tránh đi.

Nàng dậm chân: “Không đúng sao? Mẫu thân chính là nói như vậy!”

Ta cười đến đau bụng, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, dù sao cũng là dưỡng đồng tức của ta.”

Với nàng, nhiều lúc ta cảm thấy như là huynh muội, bạn bè, rất ít khi giống như phu thê, ta hoài nghi nàng không có tình cảm nam nữ với ta.

Khi mơ, ta thấy nàng yêu một nam tử tuấn tú, khóc lóc cầu xin ta thả nàng đi, trong giấc mơ ta quả thật lòng đau như cắt, khó chịu đến mức không thở nổi.

Mẫu thân đi Hàng Châu nhập hàng, bữa sáng bọn ta ăn ở tiểu viện của mình.

Nàng vừa ăn vừa nói về cửa hàng hôm nay nàng sẽ đi và những người nàng sẽ thăm.

Ta không nghe vào được, chỉ nắm tay nàng nói: “Ta mơ thấy nàng thích người khác, nàng cầu xin ta thả nàng đi.”

Nàng nhìn ta hai cái, nhướn mày, bình tĩnh uống một ngụm trà, với ánh mắt nghi hoặc nói: “Là ta và nam tử nào đó gần gũi, huynh mới nảy ra suy nghĩ này?”

Nàng suy nghĩ một chút: “Trương Sơn ư? Ta hiểu rồi, mỗi lần về nhà, chưa từng ở riêng với hắn, ta thấy hắn và Hổ Nựu có thể thành thân, ta sẽ không để mình rơi vào tình huống có thể gây hiểu lầm với Hổ Nựu. Huynh yên tâm.”

“......” Ta nói: “Không phải hắn, mà là một kép hát thanh tú tuấn lãng.”

“Vậy thì càng không thể rồi, ta thì chưa từng thấy kép hát nào đẹp hơn huynh.”

“Thật sao?” Ta có chút vui mừng

Nàng cười: “Sơ Nghiêu ca ca, sau này huynh làm ăn phải cẩn thận, đừng để người khác nịnh bợ huynh, thật dễ dàng đấy, đi thôi, xe ngựa đang đợi chúng ta kìa.”

Thật sự rất bình tĩnh và lý trí.

Khi ra khỏi cửa, nàng nắm tay ta.

Mịn màng ấm áp.

Đây là lần đầu tiên, dù trước đây nàng còn nhỏ, cũng chưa từng nắm tay ta như vậy.

Ta lén nhìn nàng một cái, mặt đỏ lên.

Ôi, cũng không đến nỗi quá già dặn.

Cảnh xuân vừa lúc.

Bình Luận (0)
Comment