Sau khi gặp cha Tôn xong, Tuân Lan tiếp tục quay trở về đóng phim.
Sợ Sử Dật Ninh lại tìm cơ hội để hạ độc thủ, suy xét vì sự an toàn của Tuân Lan, Kỳ Niên đã sắp xếp hai vệ sĩ chuyên nghiệp cho cậu. Họ đi theo đoàn phim trong suốt quá trình để bảo vệ Tuân Lan, khi gặp Tuân Lan thực hiện các hành động nguy hiểm hoặc sử dụng dây cáp, họ sẽ tiến hành kiểm tra an toàn lần cuối.
Thế trận này có vẻ hơi lớn, nhưng xét thấy đến vụ ngoài ý muốn Tuân Lan gặp phải trước đó nên người trong đoàn phim khá hiểu cách làm này của Tuân Lan. Đặc biệt là Cao Trì, hắn cũng không cảm thấy hành vi của Tuân Lan lố lăng chút nào. Nếu năm đó khi đóng phim hắn có thể cẩn thận như Tuân Lan thì có lẽ khuôn mặt của hắn đã không bị
hủy dung.
Sau khi quay phim ở bên ngoài gần một tháng nữa, Tuân Lan trở về Kinh Thị một chuyến.
Khi máy bay hạ cánh, Tuân Lan trở về căn hộ của mình trước, ngay khi cửa thang máy mở ra thì cậu nhìn thấy cha của Tôn Dũng đang ngồi xổm ở cửa nhà cậu. Ánh mắt Tuân Lan chỉ dừng một chút, không lộ chút ngạc nhiên nào.
Ngày hôm đó khi Tuân Lan rời đi có nói cho cha Tôn địa chỉ của mình và nói với đối phương nếu có cần gì thì có thể đến tìm cậu.
Ngay khi cha Tôn nhìn thấy cậu thì đứng phắt dậy, nói với vẻ kích động: "Cậu Tuân, cuối cùng cậu đã về, tôi đợi cậu nhiều ngày lắm rồi."
Tuân Lan cho ông một ánh mắt, ý bảo ông tạm thời đừng nóng nảy.
Những chuyện sau đó của Tôn Dũng đều do Kỳ Niên theo dõi, thỉnh thoảng anh sẽ nói với Tuân Lan về tiến triển điều tra của vụ án, vì vậy Tuân Lan biết vụ án của Tôn Dũng sẽ được mở phiên tòa trong vài ngày tới.
Đến khi Tiểu Chu đưa Tuân Lan lên lầu rồi rời đi, Tuân Lan mới nói với cha Tôn: "Xin lỗi, gần đây tôi khá bận, luôn quay phim ở nơi khác, lần này chú tìm tôi vì Tôn Dũng đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cha Tôn nói một cách tức giận: "Cậu Tuân, lúc trước quả thực cậu đã nói đúng, tên Sử Dật Ninh kia, hắn thật sự muốn giết con trai tôi!"
Sau khi gặp Tuân Lan ngày hôm đó, cha Tôn đã trở lại trại tạm giam canh giữ bên cạnh Tôn Dũng, sau đó ông phát hiện ra Tôn Dũng bị đánh gần như mỗi ngày. Tất cả những người bị giam giữ chung dường như đều không ưa Tôn Dũng, đôi khi Tôn Dũng không nói một câu nào cũng có thể chọc bọn họ ra tay. Bọn họ người đông thế mạnh, Tôn Dũng căn bản không thể phản kháng.
Cha Tôn lau nước mắt nói, "Phương pháp chỉnh người của bọn họ thật sự rất âm độc, nói với cai ngục cũng vô dụng, sau đó con trai tôi sẽ chỉ bị đánh tồi tệ hơn, giờ chỉ mới vào trong một tháng mà nó đã gầy đến thoát tướng, đến khi nhận phán quyết rồi vào ngục giam thì biết làm sao đây!"
Tuân Lan cầm cốc nước ấm lên uống, Sử Dật Ninh thật sự không làm cậu thất vọng, quả nhiên là hắn ta đã làm vậy.
Nhìn cha Tôn vẻ mặt đau lòng, Tuân Lan hoàn toàn không thể đồng cảm với những cảm xúc của cha Tôn.
Tôn Dũng bị đánh trong trại tạm giam nghe có vẻ rất thảm, nhưng nói thế trước mặt người bị hại là cậu đây có phải không thích hợp lắm không? Ngày hôm đó nếu cậu tránh trễ một chút, hiện tại nếu tình hình tốt hơn chút là còn nằm trong bệnh viện, không tốt có lẽ đã cưỡi hạc về tây rồi.
Hơn nữa, ác ý của Tôn Dũng đối với cậu là thật.
Nhận tiền hại người là thật, ghen ghét hại người cũng là thật, căn bản không đáng được thông cảm.
Tuân Lan đợi cha Tôn trút tâm sự đủ rồi mới hỏi lại một cách thấu hiểu: "Vậy nên lần này chú tìm tôi là?"
Cha Tôn nói một cách lắp bắp: "Con trai tôi có chứng cứ cho hai lần Sử Dật Ninh mua nó hại người, tôi... tôi biết chỗ giấu, tôi có thể nói cho cậu..."
Ý cười của Tuân Lan không chạm đến đáy mắt, "Chú Tôn, chú đưa cho tôi chứng cứ là chú muốn để tôi đi đối phó Sử Dật Ninh đúng không? Dù sao tôi cũng vẫn luôn muốn tính sổ với Sử Dật Ninh còn gì."
"Lúc đầu cậu tới tìm tôi còn chẳng phải là vì nó sao?" Cha Tôn không dám nhìn Tuân Lan lắm.
"Bằng chứng của hai sự việc này đều được đặt chung một chỗ đúng không?" Vẻ mặt Tuân Lan rất tỉnh, "Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, những việc ông ta phạm phải trước đó cũng không giấu được, thời hạn thụ án của con trai chú sẽ tăng lên. Cho dù tôi có giúp chú đối phó với Sử Dật Ninh thật đi nữa, nhưng chú chắc chắn con trai chú thật sự muốn chú làm như thế, chú có thể đưa ra quyết định này thay ông ta?"
Cha Tôn vội vàng nói: "Đương nhiên có thể, nó cũng sắp bị người của Sử Dật Ninh hành chết rồi, cho dù có ở tù thêm mấy năm nữa, nhưng ít nhất người vẫn sống!"
"Chú Tôn, chú đừng coi tôi là thằng ngốc chứ." Vẻ mặt Tuân Lan càng càng thêm thờ ơ, "Chú muốn giao chứng cứ cho tôi, đơn giản là sợ người nhà họ Sử sẽ trả thù những người khác trong nhà chú, muốn để tôi làm bia ngắm cho các chú, chuyển hướng thù hận của bọn họ."
Cha Tôn cho rằng có Tuân Lan đứng ra thì bọn họ không chỉ có thể giữ con trai mình mà còn giữ được cuộc sống ổn định cho nhà mình. Tuy nhiên, sở dĩ bây giờ gia đình ông vẫn có thể yên ổn bán rau và sống yên trong nhà là vì mạng của Tuân Lan lót bên dưới.
Người ta nói người già thành tinh, lời này quả nhiên vẫn đúng. Tự bản thân Tôn Dũng ngu ngốc và ác độc, còn cha Tôn thì lại coi người khác thành kẻ ngu dốt, đúng là tinh ranh.
Nhìn dáng vẻ hơi cứng đờ của cha Tôn, Tuân Lan nói: "Từ đầu đến cuối tôi cũng không có ý nghĩ giúp con trai chú đối phó với Sử Dật Ninh, chú hiểu chứ?"
Cha Tôn cảm thấy mình như bị Tuân Lan lột trần, rõ là ông chưa hề nói gì, nhưng Tuân Lan lại biết tất cả. Bấy giờ ánh mắt ông ta nhìn Tuân Lan mới trở nên sợ hãi.
Đặt ly nước xuống, Tuân Lan nói: "Chú trở về đi, tôi sẽ kêu người chuyển lời cho con trai chú, cho ông ta biết tình thế nguy hiểm của ông ta hiện tại. Nếu ông ta không khai ra Sử Dật Ninh, tôi sẽ nói cho người nhà chú biết chuyện này, để họ đưa ra quyết định."
Muốn chuyển rủi ro cho cậu? Nghĩ rằng cậu nói cậu không so đo sau khi Tôn Dũng vào tù là không so đo thật à? Trên đời nào có được chuyện tốt như vậy, cậu cũng không phải làm từ thiện, cậu phải nhìn Tôn Dũng và Sử Dật Ninh chó cắn chó.
Bấy giờ cha Tôn thật sự nản lòng.
Lần này Tuân Lan trở lại Kinh Thị vì được mời tham gia một tiệc trao giải phim.
Kỳ Niên cũng được mời làm khách mời danh dự.
Vào trước hôm bắt đầu tiệc tối, Kỳ Niên đã đón Tuân Lan đưa đến biệt thự Vân Sơn, hôm sau hai người cùng làm tạo hình.
Đội ngũ tạo hình là một đội ngũ chuyên nghiệp thường hợp tác với Kỳ Niên, mấy nhà tạo mẫu đang bận rộn vây quanh hai người. Khi đeo phụ kiện, một nhà tạo mẫu nói với Tuân Lan: "Cậu Tuân, sợi dây đỏ trên tay cậu cần phải tạm thời tháo ra."
"Được..." Tuân Lan không nói gì, tình huống như vậy xảy ra rất nhiều rồi, dù sao một thân đồ cao cấp được thiết kế riêng và dây đỏ căn bản không hợp.
Bên Kỳ Niên cũng không khác mấy.
Đây không phải lần đầu tiên nhóm nhà tạo mẫu đến biệt thự Vân Sơn, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Tuân Lan ở đây, và cũng mới biết được mối quan hệ giữa Kỳ Niên và Tuân Lan hóa ra lại tốt như vậy. Hôm nay khi bọn họ đến, Kỳ Niên đang mở một cuộc họp từ xa ở sảnh dưới lầu, bọn họ vừa bước vào đại sảnh, Kỳ Niên đã bảo bọn họ đợi một lát, sau đó kêu người đi gọi Tuân Lan đang ngủ trưa trên lầu.
Khi Tuân Lan đi xuống nhìn như vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt, mặc áo choàng tắm, biểu cảm tự nhiên như không, tựa như nơi đây là nhà của cậu vậy.
Lúc này mọi người nhìn sợi dây đỏ trông giống như vòng tay đôi đó, thầm nhìn nhau, ù ôi...
Tiệc tối bắt đầu lúc tám giờ, mở màn là đi thảm đỏ và phỏng vấn, sau đó tiến vào hội trường buổi tiệc, đều có phát sóng trực tiếp trong suốt quá trình. Còn chưa đến tám giờ mà fans của các nhà cũng đã ngồi canh sẵn trong phòng live rồi.
Xe của Tuân Lan và Kỳ Niên lần lượt đến hiện trường, cách nhau khoảng hai phút, Kỳ Niên bước vào trước.
Sau khi anh xuất hiện trong màn ảnh phát sóng trực tiếp, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức trở nên vô cùng dày đặc.
[ Kỳ Niên đẹp trai quá điii! ]
[ Người hôn mê gần một năm vẫn đẹp trai phải biết! ]
[ Xê ra hết! Để tôi liếm trước! ]
[ Tôi phát hiện sau khi Niên Niên tỉnh thì hoạt bát hơn trước kia rất nhiều luôn. ]
[ Chuẩn, trước đây dạng tiết mục dạ hội như thế này chưa bao giờ nhìn thấy bóng dáng của anh ấy. ]
[ Aaaaa Lan Lan đến! ]
[ Cục cưng Lan cục cưng Lan, mau nhìn camera! ]
Kỳ Niên vừa ký tên mình xong thì Tuân Lan đã xuất hiện ở đầu kia thảm đỏ. Kỳ Niên ngoái đầu nhìn cậu một cái, sau đó đi nhận phỏng vấn của hai MC. Sau khi xong phỏng vấn, Kỳ Niên đi đến lối vào của sảnh tiệc, nhưng đi rất chậm rãi.
Sau khi anh nghe thấy Tuân Lan nhận xong phỏng vấn thì đứng tại chỗ một lúc chờ Tuân Lan đi lên, sau đó thì chính thức vươn tay ra với người ta: "Tuân Lan, đã lâu không gặp."
Tuân Lan nhịn cười, vươn tay ra bắt, "Đã lâu không gặp..."
Hai người sóng vai chậm rãi bước ra khỏi màn ảnh phát sóng trực tiếp, mặc dù đã không nhìn thấy họ nữa, nhưng comment trong phòng phát sóng trực tiếp lại còn sôi động hơn vừa rồi.
[ An Thành và Trần Thiệu Nguyên lại kết hợp rồi. ]
[ Kết hợp gì chứ, chung khung hình thôi! ]
[ Thật xứng đôi... ]
[ Trai đẹp thì nên ở bên trai đẹp đi thôi! ]
[ Các bạn, CP này mị chèo. ]
[ Rốt cuộc khi nào Dung Trang chiếu đây, tôi nóng lòng muốn xem quá! ]
Khi đến sảnh tiệc tối, Tuân Lan và Kỳ Niên mỗi người ngồi riêng. Vị trí của Kỳ Niên là ở hàng đầu tiên, còn Tuân Lan ở hàng thứ hai. Cách xa ba chỗ ngồi ở giữa, là khoảng cách vừa lúc có thể được camera live stream quay vào chung khung hình.
Sau khi Tuân Lan ngồi xuống không lâu mới nhớ ra xem bảng tên ở hai bên mình là ai. Bên trái có chút ấn tượng, là một một diễn viên nam; bên phải thì vô cùng không khéo, thế mà là thằng nhóc Sử Dật Ninh này.
Oan gia ngõ hẹp mà.
Mới vừa nghĩ vậy thì có người đi đến. Tuân Lan ngẩng đầu, thấy Sử Dật Ninh đang nhìn cậu với vẻ mặt khó chịu.
Tuân Lan vẫy vẫy tay với hắn, nói: "Hi..."
Cực kì khiêu khích.
Từ khi Tôn Dũng thất thủ, rồi sau khi nhận ra mình bị Tôn Dũng lợi dụng, cả người Sử Dật Ninh vẫn luôn bên bờ bùng nổ, sau khi cho người dạy dỗ Tôn Dũng một trận mới hơi hả giận một chút. Bây giờ vừa nhìn thấy Tuân Lan, cơn giận trong lòng hắn lại bùng lên, hết nhịn rồi nhịn, cuối cùng mới đè xuống được.
Hắn chắc chắn Tuân Lan không biết chuyện hắn mua chuộc Tôn Dũng, nhưng bởi vì trước đó hắn đã cướp đi vai diễn của Tuân Lan, cho nên hắn không tin Tuân Lan không có ý kiến gì với hắn. Bây giờ một vẻ ngây thơ chào hỏi hắn, nhìn kiểu gì cũng thấy kì lạ.
Sử Dật Ninh phớt lờ Tuân Lan, hai bên đều đã kín chỗ, hắn muốn đổi chỗ ngồi với người bên trái mình. Nhưng đối phương đang vừa nói vừa cười với người bên cạnh, hắn gọi hai lần nhưng đối phương cũng không nghe thấy, Sử Dật Ninh thấp giọng mắng một tiếng đồ điếc rồi ngồi xuống bên cạnh Tuân Lan với vẻ mặt nhăn nhó.
Nhân dịp tiệc tối còn chưa bắt đầu, Tuân Lan rời đi một phút, khi quay lại thì trong tay cậu cầm tờ khăn giấy.
Sau khi ngồi xuống lần nữa, Tuân Lan lén lút gấp giấy.
Nhìn thấy hành động này của cậu, Sử Dật Ninh liếc mắt một cái, khịt mũi nói: "Trẻ con..."
Lớn tồng ngồng còn chơi giấy, mất mặt không cơ chứ.
Tuân Lan nghe thấy, quay đầu nhìn Sử Dật Ninh, mỉm cười với hắn. Sau vài giây, Tuân Lan đưa thứ đã gấp xong cho Sử Dật Ninh, "Cho anh..."
"Gì đây?" Sử Dật Ninh nhíu mày, cầm thứ đó qua xem xét, không quen, nhưng biết đại khái là loại động vật côn trùng gì đó.
"Anh không biết à?" Tuân Lan nói, "Nó gọi là châu chấu. Chắc biết châu chấu đúng không, có một câu nói bỏ lửng gọi là "châu chấu sau mùa thu, nhảy nhót không được mấy ngày", rất hợp với anh."
Sử Dật Ninh đã nhìn ra, cũng đã nghe qua câu nói bỏ lửng này, Tuân Lan đang bóng gió mắng hắn!
Vò con châu chấu nhỏ màu trắng, Sử Dật Ninh đứng phắt dậy định mắng Tuân Lan.
"Không thể tức giận, có máy quay đó." Tuân Lan kéo người ngồi xuống trước khi Sử Dật Ninh lên tiếng, cười đến hiền lành, "Cố gắng kiềm lại, đừng phá hỏng hình tượng quý công tử của anh."
"Tuân Lan, mẹ nó cậu tìm chết!" Sử Dật Ninh vò châu chấu trong lòng bàn tay, thấp giọng mắng với vẻ tức giận.
"Tôi chọc giận anh thì gọi là tìm chết." Tuân Lan nghiêng đầu nhìn Sử Dật Ninh, "Vậy anh chọc giận tôi thì nên gọi là gì nhỉ?"