Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt

Chương 47

Charoline bất động trên ghế ngồi, từ khoảnh khắc nghe thấy tiếng vĩ cầm cất lên lần đầu tiên, cô như bị trúng phải một lời nguyền hóa đá. Đôi mắt cô không còn thấy gì nữa, mọi thứ xung quanh đều trở nên hư vô, mà thân thể cứng đờ của cô dường như cùng chiếc ghế bị một lực lượng vô hình kéo lui lại với tốc độ chóng mặt.

Lùi về bên người đang kéo cây vĩ cầm ấy.

Lùi về điểm phát ra âm thanh duy nhất ấy.

Rõ ràng là một giai điệu đầy vui tươi, vậy mà cô lại dâng lên một cảm xúc muốn bật khóc. Những giọt nước lấp lánh len lén rỉ ra khỏi tuyến lệ, hóa thành ánh sóng lấp lánh trong khóe mắt.

Đủ rồi, tất cả những bất cam và tủi hờn, nhung nhớ và cô đơn, đều tan biến như khói như mưa trong tiếng đàn ngày càng đến gần ấy. Cuộc hành trình kỳ diệu vượt gần hai thế kỷ thời gian này, ý nghĩa cốt lõi, có lẽ chính là để nghe được âm nhạc của Paganini.

Charoline nhẹ nhàng rút tay khỏi Liszt đưa lên che miệng mình, những xúc cảm phức tạp đang đan xen khiến cô sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng.

Thấy dáng vẻ ấy của cô, Liszt cũng không biết nên hình dung cảm xúc của mình ra sao. Tiếng đàn của Paganini là độc nhất vô nhị, nhưng Charoline cũng là người duy nhất trên thế giới này.

Họ đã bên nhau một năm rưỡi, anh chỉ thấy cô khóc bốn lần —

Lần đầu, vì lần đầu gặp mặt bị anh xúc phạm;

Lần thứ hai, vì tình yêu dưới ánh trăng của anh;

Lần thứ ba, vì tấm vé của người kia;

Lần thứ tư, vì tiếng đàn của người kia.

Hình như cũng không đến nỗi nào, dù sao thì, tôi và hắn, mỗi người chia một nửa nước mắt của em.

Hình như vẫn tệ lắm, vì tôi sẽ ghen tỵ với tất cả những khúc nhạc khiến em rơi lệ.

Liszt rút khăn tay từ trong ngực áo ra, đưa tay chấm đi giọt nước nơi khóe mắt cô. Charoline vì sự lau chùi nhẹ nhàng ấy mà ngẩng đầu lên, anh thuận thế lau sạch toàn bộ nước mắt cho cô, nhét khăn tay vào tay cô, rồi bất chợt kéo cô vào lòng mình.

“Tôi chẳng thấy gì cả. Ba ô nhịp nữa tôi sẽ buông cô ra.”

Anh nói thật khẽ, đây tuyệt đối không phải chuyện anh sẽ làm trong buổi hòa nhạc của người khác.

Cô lập tức hiểu ý anh, vì sự dịu dàng chu đáo đó mà nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

Đây là một buổi hòa nhạc kỳ tích, nên phải mang theo niềm hân hoan hạnh phúc mà thưởng thức.

*

Hòa nhạc của Paganini rất hiếm khi tuân theo quy tắc thông thường. Ông ấy thích xuất hiện từ một góc khuất nào đó, vừa kéo đàn vừa bước lên sân khấu.

Ông ấy bước từ lối vào, nhàn nhã băng qua những khán giả của mình, thỉnh thoảng gật đầu chào hỏi người bên cạnh, nhưng ngón tay lại không hề ngừng nghỉ, những nốt nhạc trôi chảy và chắc chắn từ cây vĩ cầm Guarneri của ông bay thẳng vào tai từng người.

Cứ mỗi đoạn ông đi qua, lại có hai ngọn đèn cầy lớn và tinh xảo được thắp sáng, theo tiếng đàn của ông mà khiến ánh sáng trở lại trong khán phòng.

Charoline nghe thấy hợp âm rải có trang trí được kéo lên đột ngột bằng kỹ thuật détaché mạnh mẽ dứt khoát, lập tức toàn bộ sự chú ý bị hút trọn.

Cô nhắm mắt lại, loại bỏ tiếng thầm thì kinh ngạc của các quý bà quý ông xung quanh, rồi nghe thấy bàn tay phải dứt khoát và gọn gàng của vị thần linh kia, vững vàng gảy lên những nốt détaché ngắn gọn mạnh mẽ.

Paganini có một độ nhạy đáng sợ với thời lượng nốt, dù đang vừa đi vừa hành lễ, phần kết của biến tấu vẫn được ông kéo trọn đủ nhịp bằng cây vĩ, không hề khiến người ta có cảm giác vội vàng.

 

Ngay sau đó, ông bắt đầu một đoạn biến tấu còn kỳ diệu hơn, đột ngột tăng tốc cây vĩ, kéo ra những nốt legato trên hai dây đàn khác nhau.

Charoline có thể nghe được tiếng bước chân của Paganini đang dần tiến gần, cảm nhận được kỹ thuật siêu phàm gần như theo bản năng của ông, cô siết chặt chiếc khăn tay mà nghệ sĩ dương cầm tặng để che giấu trái tim đang đập cuồng nhiệt.

Chỉ một biến tấu thôi cũng đủ khiến cô sôi trào máu nóng, linh hồn chấn động!

Đó là cây vĩ cầm có thể khiến linh hồn rung lên chỉ vì một đoạn biến tấu!

Đó là Niccolò Paganini!

Ánh sáng rực rỡ phủ đầy khán phòng, vị thần linh trở về ngai vàng của mình.

Ông đứng giữa sân khấu, thỏa sức truyền rao vinh quang của bản thân, mỗi lần trổ tài đều khiến khán giả hò reo vang dội, rồi lại đồng loạt im bặt, chờ đợi lần bùng nổ tiếp theo.

Đây không giống một buổi hòa nhạc nghiêm cẩn, mà giống một lễ hội điên cuồng hơn.

Bản thân thần linh hoàn toàn không để tâm việc hòa nhạc trở nên ồn ào, ông chỉ cảm thấy phản ứng đó vẫn chưa đủ, rồi sẽ dùng những giai điệu hoa mỹ hơn nữa để ban ơn cho các tín đồ của mình.

Thì ra, đi nghe hòa nhạc của Paganini là có thể phát ra tiếng ngay cả khi ông đang chơi;

Thì ra, đi nghe hòa nhạc của Paganini là có thể đứng lên tương tác với thần tượng.

Charoline, người ban đầu còn cố kìm nén bản thân, ghi nhớ các nguyên tắc thưởng nhạc một cách văn minh, đã dần trở nên bứt rứt không yên trong không khí đang bốc cháy ấy. Trái tim cô giằng xé không ngừng, cuối cùng cũng không thoát được sức hấp dẫn chí mạng của Paganini, bật dậy hòa vào biển người đang gào thét.

Mặc kệ hình tượng tiểu thư, mặc kệ chuẩn mực hành vi, đó là Paganini kia mà!

Là Paganini còn sống, người có thể kéo ra tiếng vĩ cầm tuyệt thế kia!

Mặc dù đã từng nghe danh rằng các buổi hòa nhạc công khai của nghệ sĩ vĩ cầm người Ý này thường mở màn vô cùng tùy hứng, nhưng Liszt vẫn bị bầu không khí điên cuồng ấy làm chấn động.

Đặc biệt là khi thấy Charoline bên cạnh dường như biến thành một con người khác, không hề giấu diếm sự yêu thích, nhiệt tình và sùng bái của mình, anh cũng không còn muốn làm người ngồi yên khác biệt giữa đám đông.

Anh vừa đứng dậy, đã bị cô nắm lấy cánh tay, truyền lại cho anh cảm xúc phấn khích và vui mừng ngay lúc đó.

Anh liếc nhìn cô, lại thấy đôi mắt xám xanh sáng rực kia vẫn gắt gao dán chặt vào người đang kéo đàn kia, chưa từng dời mắt một giây.

Liszt cảm nhận lực đạo nơi cánh tay mình ngày càng chặt, ánh mắt lại nhìn lên sân khấu — người nhạc sĩ không còn trẻ nhưng vẫn mang sức hút chí mạng — trong lòng anh, một ngọn lửa khát vọng bốc cháy, thiêu đốt cả thể xác lẫn linh hồn.

Về âm nhạc, Liszt chưa từng biết thế nào là đố kỵ. Bởi vì anh biết, chỉ cần anh muốn, mọi thứ anh đều có thể làm được.

Anh vô thức vuốt ve đôi tay đang siết lấy tay mình, trong lòng lần đầu tiên có một suy nghĩ rõ ràng đến thế—

Tôi muốn trở thành hắn, tôi muốn trở thành Paganini trên cây đàn dương cầm.

Charoline, đến ngày đó, xin em cũng hãy dâng tặng cho tôi sự cuồng nhiệt và mê luyến của em.

Vị thần trên sân khấu thoải mái kéo xong nốt cuối cùng, ông giơ cao cây vĩ như đang tuyên bố điều gì.

Ông mở mắt — đôi mắt khép lại vì đắm chìm trong âm nhạc — thả lỏng thế đứng chuẩn mực khi kéo đàn, rồi dùng tiếng Pháp mang âm điệu đặc trưng Ý mà tuyên bố với các tín đồ của mình: “Bonjour, Paris! Je suis Paganini.” (Chào Paris! Tôi là Paganini.)

Đáp lại vị thần là những bó hoa tung bay khắp nơi, tiếng hò reo và tràng pháo tay không dứt.

Paganini dùng đầu vĩ cầm ra hiệu, khán phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Tất cả những người đứng lên cũng quay về chỗ ngồi, bắt đầu thật sự lắng nghe phần biểu diễn tiếp theo một cách nghiêm túc như trong một buổi hòa nhạc chính thức.

Charoline tham lam dõi theo từng cử động của thần tượng cô sùng bái, cảm tạ Liszt vì đã cho cô vị trí ngồi hàng đầu, để cô có thể nhìn thấy rõ kỹ thuật bấm dây và kéo vĩ vi diệu của Paganini.

Cô xử lý từng khung hình hiện ra trong đầu với tốc độ ánh sáng, phân tích cách thần linh xử lý từng câu nhạc, từng nét đặc trưng trong phong cách biểu diễn, cố gắng chuyển hóa tất cả thành kỹ thuật có thể hòa vào âm thanh cây vĩ cầm của chính mình.

Trải nghiệm học tập kỳ diệu này đã mang lại cho cô thu hoạch lớn lao.

Cô mang lòng biết ơn nhìn sang Liszt – người nghệ sĩ dương cầm kia chắc chắn không hề hay biết, rốt cuộc anh đã mang đến cho cô món quà lớn thế nào.

Đến khi Charoline khó khăn lắm mới chịu rời ánh nhìn khỏi sân khấu để nhìn Liszt, thì lại phát hiện vị nghệ sĩ dương cầm này chẳng biết đã từ đâu lấy ra một xấp giấy nhạc, đang điên cuồng ghi chép từng nốt nhạc nguệch ngoạc ngay khi nghe thấy tiếng vĩ cầm của Paganini vang lên.

Anh… đang ghi nhạc tức thì?

Anh… định đem tiếng vĩ cầm chuyển sang dương cầm?

Chẳng lẽ… đây chính là khởi nguyên của “Grandes études de Paganini” (Paganini Đại luyện tập khúc)?

Charoline nhìn Liszt, người như không có ai xung quanh, chăm chú viết nhạc, chợt hiểu ra vì sao con người này lại có sức hút đặc biệt đến thế. Anh luôn muốn lưu giữ mọi cái đẹp vào trong tiếng đàn dương cầm, rồi đem bản nhạc ấy truyền ra khắp nơi, để trong thời đại chưa có máy ghi âm hay máy phát nhạc, nhiều người vẫn có thể nghe thấy sự quyến rũ của âm nhạc.

Anh không chỉ đơn thuần là một nghệ sĩ biểu diễn khoe khoang kỹ thuật, mà mọi điều anh làm đều phụng sự cho lý tưởng âm nhạc của mình. Dù nửa đầu cuộc đời dành phần lớn thời gian để cải biên các bản nhạc của người khác, nhưng Charoline lại có thể nhìn thấy, giữa những “con nòng nọc” chi chít kia, một trái tim thuần khiết, quý giá hơn cả kim cương.

Liszt, anh có thể viết ra những bản cải biên xuất sắc nhất, và cũng có thể sáng tác ra những khúc nhạc đẹp nhất.

Cô không muốn thừa nhận, giờ khắc này, anh thực sự quyến rũ đến mức nào.

Vị nghệ sĩ dương cầm đang miệt mài ghi chép hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của cô nàng nghệ sĩ vĩ cầm đang lặng lẽ thay đổi. Lúc này anh đã hoàn toàn chìm đắm vào khúc concerto vĩ cầm hấp dẫn mê hồn. Nhạc phẩm đã bước sang chương ba, bản nhạc giọng Si thứ này sở hữu một giai điệu mà anh cho là quyến rũ nhất mình từng nghe.

Anh không thể nói rõ những kỹ thuật trên cây đàn vĩ cầm ấy, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến việc anh phán đoán và ghi lại đường đi của từng nốt nhạc đáng yêu này. Âm thanh ấy nghe như tiếng chuông ngân vang biến ảo trên âm vực cao, trong trẻo và êm dịu đến vô cùng. Kỹ thuật tuyệt vời của nghệ sĩ biểu diễn ban tặng cho âm thanh ấy một khí thế huy hoàng, khiến nó cứ vang vọng mãi, dội vào từng trái tim người nghe.

Càng ghi lại được nhiều nốt nhạc, Liszt lại càng yêu thích phong cách sáng tác này. Âm nhạc của Paganini lạ lùng thay lại hợp với anh đến thế, anh biết mình có thể khám phá được nhiều báu vật hơn nữa từ kho tàng ấy —

Chỉ cần cho anh đủ thời gian!

Thế nhưng, tiếng hoan hô và vỗ tay bùng nổ đột ngột lại cắt ngang dòng suy nghĩ đang suôn sẻ của anh, khiến anh giận dữ vạch một đường mực dài lên bản nhạc, làm rách cả giấy.

 

Buổi biểu diễn của Paganini kết thúc rồi. Hoa tươi bay lên như mưa sao băng đổ về trung tâm sân khấu, biến quang cảnh ấy thành một cơn mưa hoa lãng mạn. Thần linh lùi vào hậu trường giữa những tràng hoa và tiếng ngợi ca, còn tiếng vỗ tay vẫn không ngừng mong ngóng ngài quay lại.

“Diable!” (Quỷ thật!)

Liszt gầm nhẹ đầy bực tức, suy nghĩ bị xáo trộn hoàn toàn, những nốt nhạc anh lẽ ra có thể ghi lại nay bị xóa sạch bởi tiếng ồn hỗn loạn.

“Đoạn giai điệu ấy tiếp theo thế nào nhỉ?”

Anh lẩm bẩm, vì phải vừa ghi chép vừa nghe nên không thể hoàn toàn tập trung, giờ lại chẳng thể nhớ nổi đoạn nhạc vừa trôi qua.

“Là thế này, Franz.”

Giữa cơn náo động, Charoline rút ra cây bút máy mà cô từng tặng anh từ tay anh, rồi viết xuống phần giai điệu bị thiếu.

“Tạ ơn trời đất, Charoline, cô còn nhớ được bao nhiêu?” Anh như nhìn thấy vị cứu tinh.

“Anh có thể mong chờ phần biểu diễn encore mà, biết đâu Paganini sẽ lại chơi khúc nhạc đó.” Cô không nói thẳng, chỉ hy vọng anh có thể thả lỏng một chút, tận hưởng tiếng đàn hiếm có này.

“Tha cho tôi đi, cô nghệ sĩ vĩ cầm đáng yêu, cái cảm giác chờ đợi như sắp bị tuyên án này thật sự tra tấn quá rồi.”

“Anh thích khúc nhạc này đến thế sao?”

Liszt vừa định trả lời, thì tiếng gọi vang dội bất chợt lại cắt ngang. Anh nhìn thấy nghệ sĩ vĩ cầm được hàng vạn người ngưỡng mộ ấy quay trở lại sân khấu, lòng bắt đầu thầm cầu nguyện sẽ được nghe lại khúc nhạc như tiếng chuông ngân ấy một lần nữa.

Vị nghệ sĩ phóng khoáng này chẳng hề có chút kiểu cách, đối mặt với tiếng hò reo nồng nhiệt, ông giơ cây vĩ cầm lên ra hiệu mọi người giữ im lặng.

“Encore để nghe Paganini thì có buồn tẻ quá không nhỉ? Mặc dù tôi biết các bạn yêu mến Paganini.”

Khán giả bên dưới cũng rất phối hợp với ông, cười ồ lên một cách vui vẻ và thân thiện. Ai ngờ, Paganini trên sân khấu lại ném xuống khán phòng một quả bom thật sự —

“Chúng ta chơi một trò thú vị nhé. Nếu có quý ông nào đủ dũng khí bước lên sân khấu và trình diễn một đoạn Paganini, tôi sẽ để các bạn thấy Paganini nổi điên là thế nào!”

“Các nghệ sĩ vĩ cầm của Paris, có ai muốn lên sân khấu không?”

 
Bình Luận (0)
Comment