Trong phòng tạm giam, Nguyên Tinh Thần vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật rằng mình đã từ NPC trở thành người chơi, cô nghiến răng hung tợn nhìn chằm chằm kẻ gây ra chuyện này, nhưng trong phòng lại quá tối nên anh chẳng phát hiện ra được.
Tâm trạng của Bạch Mộc Trạch rất tốt, lại còn đùa với cô: “Làm NPC nhiều rồi, cũng phải thử làm người chơi tí đi, trải nghiệm lúc chơi cũng vui lắm, nhưng có điều phải đề phòng những NPC vô đạo đức hay gài bẫy mình đấy.”
Nghe vậy, Nguyên Tinh Thần có chút không vui: “Ồ, là anh ta đã làm gì tôi thì có.”“Anh thì biết cái gì, NPC cũng có nhiệm vụ đấy, anh nghĩ tôi muốn dọa anh chắc.”Nguyên Tinh Thần dựa vào tường, không muốn nói chuyện với anh nữa.
“Tôi tò mò thật đấy, NPC các cô có xếp cấp bậc gì không?”
Giấc ngủ này kéo dài thẳng tới hừng đông, theo nguyên tắc giam giữ 6 tiếng, 4 giờ sáng là họ đã được ra ngoài rồi, nhưng cả hai hơi mệt nên ngủ tới tận lúc những người khác mở cửa ra.“Nội dung bí mật không tiện kể cho anh nghe, nếu anh tò mò như thế thì sao không dùng thẻ chuyển đổi để biến mình thành NPC đi?”
Nguyên Tinh Thần thấy 2 chân mình hơi đau: “Hóa ra Doris bị bệnh Lou Gehrig, chẳng trách cần phải ngồi xe lăn.”“Thử xem.”“Cô không nhìn nhầm đâu, là thật đấy.” Tang Cách cũng hơi kinh ngạc“Dù sao tôi cũng đâu có giỏi hù dọa, vẫn nên làm người chơi thì hơn.”Nguyên Tinh Thần nhún vai: “Ừm, là thế đấy, dù tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng giờ tôi cũng là người chơi giống mọi người rồi, chào mọi người, tôi là Nguyên Tinh Thần, trước đây nếu có dọa sợ mọi người thì mong thông cảm dùm, dù sao cũng là phe khác nhau mà, từ giờ mong rằng có thể hợp tác để cùng trốn khỏi mật thất.”Lần này Nguyên Tinh Thần không cướp chỗ của người khác nữa mà lên tầng 2 để tìm cái ghế khác. Còn 10 phút nữa là tới bữa sáng nhưng lại không có ghế thừa.
Nguyên Tinh Thần dựa vào tường, không muốn nói chuyện với anh nữa.Nguyên Tinh Thần ngáp một cái, cảm giác da mắt như chùng xuống, NPC ma không có giới hạn thể lực nhưng người chơi thì có, cô bàn bạc với Bạch Mộc Trạch: “Có thể dựa vào anh ngủ tí không?”
Bạch Mộc Trạch bình thường không thích nói chuyện lại như bật được chế độ khác, “Đã là đồng đội rồi nên cô cứ chấp nhận đi, à, tôi là Bạch Mộc Trạch.”
Bạch Mộc Trạch lấy mu bàn tay che ánh sáng lại, sau đó đứng dậy. Bả vai trái đau như bị chặt, cực kỳ buốt, anh xoa vai hỏi: “Sao vậy?”“Nguyên Tinh Thần.”
“Yên tâm à?”Đợi bà ta đi rồi, Nguyên Tinh Thần đứng dậy từ xe lăn, cầm chìa khóa lên, “Đi thôi, lên tầng 4.”Nguyên Tinh Thần tủm tỉm cười, nhảy một cái tới chỗ cậu ta: “Ồ~ Hóa ra cậu tên Hứa Dạng à, bạn thân.”
Từ màn Vô Diệm nữ tới giờ, 2 người mới biết được tên nhau.
“Chà, hôm nay mấy đứa ngoan lắm, Doris cũng không đi trễ, rất tốt, ăn sáng trước đi rồi ta có một tin tốt muốn báo cho các con.”Nguyên Tinh Thần biết anh nói không sai, sự thật là cô đã trở thành người chơi rồi, giờ chỉ có thể cắn răng đi tìm manh mối để có được lời giải thôi.Bạch Mộc Trạch đứng ở ghế trống quan sát kỹ, phát hiện trên sàn nhà có 2 dấu bánh xe, anh đột nhiên nhớ ra những lời Nguyên Tinh Thần kể với mình lúc đứng ở cửa nên bèn nói: “Xe lăn của cô ấy.”Nguyên Tinh Thần biết anh nói không sai, sự thật là cô đã trở thành người chơi rồi, giờ chỉ có thể cắn răng đi tìm manh mối để có được lời giải thôi.
“Ê, giờ bọn anh đã tìm được manh mối gì rồi?”Khóa mật mã là những chữ cái tiếng Anh, yêu cầu 6 chữ.
“Ở đây không có ai tên Ê hết.”
Dương Manh Manh ngồi xuống nhìn kỹ mật mã trên đó, “Chà, tôi đoán được đại khái rồi, những mật mã này không đầy đủ, mỗi vị trí ký tự thực chất chỉ có 6 chữ, ký tự đầu tiên là RUHIGT, thứ 2 là KEGHBY… Có thể đoán đại khái ra, hẳn là một từ đơn hoàn chỉnh, chúng ta bắt đầu từ RUHIGT rồi tìm xem trong căn phòng này có thứ gì liên quan tới 6 chữ này không.”“Được rồi, Bạch Mộc Trạch, dù sao thì anh cũng phải cho tôi biết mình nên làm gì tiếp theo chứ?”Bạch Mộc Trạch khẽ cười: “Đúng là đơn giản thật.”
Rò ràng Viện trưởng cũng không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu như thế, bà ta lấy ra một chùm chìa khóa trong túi rồi lấy một chiếc chìa khóa đồng đặt lên bàn, “Tất nhiên là được, đây là chìa khóa đi lên tầng 4, các con đi đi, 6 giờ chiều nhà từ thiện sẽ đến dùng bữa tối, phải tìm ra trước lúc đó, nếu không sẽ lại bị phạt đấy nhé.”“Tìm chìa khóa đi, cửa sắt từ tầng 2 xuống tầng 1 bị khóa rồi, phải có chìa khóa mới mở ra được.”
Tần Nhiễm chỉ vào Nguyên Tinh Thần: “Giáo sư Bạch, cô ta làm gì anh rồi?”Nguyên Tinh Thần yên lặng ghi lại.Hứa Dạng tê hết cả đầu, cậu ta xin thề từ rày về sau sẽ không hát bài Tìm Bạn này nữa.“Đã là đồng đội rồi thì có gì mà không yên tâm nữa, hơn nữa tôi tới nước này đều do anh cả, anh không định chịu trách nhiệm à?”
Bạch Mộc Trạch tò mò hỏi: “Cửa khóa rồi thì NPC các cô đi thế nào vậy?”
“Anh thì biết cái gì, NPC cũng có nhiệm vụ đấy, anh nghĩ tôi muốn dọa anh chắc.”“Đẩy cái là mở ra ngay mà, đơn giản thế thôi.”
Trong ngăn kéo có hồ sơ khám bệnh, bệnh án, ghi chép dùng thuốc, ghi chép kiểm tra của Doris.Nguyên Tinh Thần nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc do tình đồng nghiệp đó.”Bạch Mộc Trạch khẽ cười: “Đúng là đơn giản thật.”
“Không bắt tay đâu, chào nhé.” Nguyên Tinh Thần gật đầu.“Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên.” Bạch Mộc Trạch dịch ra: “Nói đơn giản thì đó là bệnh Lou Gehrig.”
Nguyên Tinh Thần ngáp một cái, cảm giác da mắt như chùng xuống, NPC ma không có giới hạn thể lực nhưng người chơi thì có, cô bàn bạc với Bạch Mộc Trạch: “Có thể dựa vào anh ngủ tí không?”Tâm trạng của Bạch Mộc Trạch rất tốt, lại còn đùa với cô: “Làm NPC nhiều rồi, cũng phải thử làm người chơi tí đi, trải nghiệm lúc chơi cũng vui lắm, nhưng có điều phải đề phòng những NPC vô đạo đức hay gài bẫy mình đấy.”
“Yên tâm à?”
Bữa sáng vẫn là sữa bò và bánh mì, Hứa Dạng gặm hết sandwich rồi ợ một cái.“Đã là đồng đội rồi thì có gì mà không yên tâm nữa, hơn nữa tôi tới nước này đều do anh cả, anh không định chịu trách nhiệm à?”Từ này có nghĩa là hối hận, nữ tu Mary đang hối hận về chuyện gì?
Bạch Mộc Trạch nghẹn lời, nói như anh là một tên đàn ông phụ lòng cô vậy, “Cô ngủ đi.”
“Không ổn rồi, đừng nói mới nhiệm vụ đầu mà đã thất bại rồi nhé.” Nguyên Tinh Thần vò đầu.Nguyên Tinh Thần nói với Bạch Mộc Trạch: “Đầu óc của cô gái này nhanh nhạy đấy.”
Vừa dứt lời, Bạch Mộc Trạch đã thấy bên vai mình nằng nặng, Nguyên Tinh Thần đã ngủ thiếp đi rồi.
Kỳ Việt chủ động vươn tay chào cô: “Tôi là Kỳ Việt, đã từng chơi 1 mật thất của cô rồi, cô còn nhớ không?” Anh ta đã nhớ ra Nguyên Tinh Thần là Ngọc Kiều nương trong Lê Viên khúc.***
Giấc ngủ này kéo dài thẳng tới hừng đông, theo nguyên tắc giam giữ 6 tiếng, 4 giờ sáng là họ đã được ra ngoài rồi, nhưng cả hai hơi mệt nên ngủ tới tận lúc những người khác mở cửa ra.
Nguyên Tinh Thần đẩy xe lăn tới dấu vết cạnh bàn, quả nhiên là khớp nhau, lúc cô ngồi xuống, đồng hồ đúng lúc điểm 8 giờ, Viện trưởng xuất hiện rất đúng giờ.Dương Manh Manh bịt miệng lại, hình như hơi khó tin vào những gì trước mắt mình, “Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, anh Tiểu Bạch ngủ chung với Doris à?”
“Được rồi, Bạch Mộc Trạch, dù sao thì anh cũng phải cho tôi biết mình nên làm gì tiếp theo chứ?”“Cô không nhìn nhầm đâu, là thật đấy.” Tang Cách cũng hơi kinh ngạc
Trên bàn có một tờ giấy đang viết dở, trên đó viết chế độ ăn uống và sinh hoạt của từng đứa trẻ, Kỳ Việt giở ra, chỉ thấy có Weider, Jenny và Doris.“Ừm, chất lượng người chơi lần này khá ổn.”***Nghe có tiếng người nói chuyện, Nguyên Tinh Thần khẽ dịu mắt: “Ôi, trời sáng rồi à.” Sau đó vỗ vai người bên cạnh: “Bạch Mộc Trạch, dậy nào.”
Bạch Mộc Trạch lấy mu bàn tay che ánh sáng lại, sau đó đứng dậy. Bả vai trái đau như bị chặt, cực kỳ buốt, anh xoa vai hỏi: “Sao vậy?”
Nguyên Tinh Thần mở bệnh án ra, trên đó viết bệnh của cô là: Amyotrophic teral sclerosis.Nguyên Tinh Thần nhìn tên trên cửa rồi chỉ vào căn phòng bên trái: “Là căn này.”
Tần Nhiễm chỉ vào Nguyên Tinh Thần: “Giáo sư Bạch, cô ta làm gì anh rồi?”
Nghe vậy, Nguyên Tinh Thần có chút không vui: “Ồ, là anh ta đã làm gì tôi thì có.”
Theo thời gian trên đồng hồ, Nguyên Tinh Thần nói: “Đã gần 8 giờ rồi, tới phòng ăn thôi.”Dương Manh Manh bịt miệng lại, hình như hơi khó tin vào những gì trước mắt mình, “Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, anh Tiểu Bạch ngủ chung với Doris à?”
Hứa Dạng như phát hiện ra được bí mật động trời, trợn trừng mắt nói: “Bạch Mộc Trạch, anh chọc tới NPC luôn à?”Nguyên Tinh Thần đáp lại: “Tất nhiên là được rồi, Viện trưởng, con còn nhớ trước đây luôn là nữ tu Mary đưa con tới bệnh viện, có thể cho tụi con vào phòng cô ấy xem thử không ạ?”
Nguyên Tinh Thần yên lặng ghi lại.Bạch Mộc Trạch nhức đầu: “Nói bậy bạ gì vậy, tôi dùng thẻ chuyển đổi biến cô ấy từ NPC trở thành người chơi thôi.”
Vừa dứt lời, Bạch Mộc Trạch đã thấy bên vai mình nằng nặng, Nguyên Tinh Thần đã ngủ thiếp đi rồi.Nguyên Tinh Thần nhún vai: “Ừm, là thế đấy, dù tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng giờ tôi cũng là người chơi giống mọi người rồi, chào mọi người, tôi là Nguyên Tinh Thần, trước đây nếu có dọa sợ mọi người thì mong thông cảm dùm, dù sao cũng là phe khác nhau mà, từ giờ mong rằng có thể hợp tác để cùng trốn khỏi mật thất.”
Hiện tại bên phải đã bị khóa lại, chỉ đi được bên trái, Viện trưởng và nữ tu Mary đều ở đó.“Gì, cô nghĩ tôi chưa đủ thông minh hay sao?”Tang Cách lại rất thích sự thẳng thắn này của cô: “Tôi là Tang Cách, hôm qua lúc cô chiếm chỗ, thật sự tôi chỉ muốn đánh cho cô một trận thôi đấy.”
Hứa Dạng rất hâm mộ cô: “Sao cô dám ra điều kiện với NPC vậy, là có chương trình trước hay tự diễn vậy?”Nguyên Tinh Thần ngượng ngùng: “Ờm… Đều là nhiệm vụ yêu cầu mà.”Phòng ăn vẫn bày trí như hôm qua, vẫn là 7 chỗ ngồi.“Ờ thì, tôi là Hứa Dạng.”Bạch Mộc Trạch nhức đầu: “Nói bậy bạ gì vậy, tôi dùng thẻ chuyển đổi biến cô ấy từ NPC trở thành người chơi thôi.”
“Ờ thì, tôi là Hứa Dạng.”
Nguyên Tinh Thần tủm tỉm cười, nhảy một cái tới chỗ cậu ta: “Ồ~ Hóa ra cậu tên Hứa Dạng à, bạn thân.”
Ngăn tủ của bàn đã bị khóa lại, ngăn đầu là khóa mật mã, ngăn thứ 2 là ổ khóa.Hứa Dạng tê hết cả đầu, cậu ta xin thề từ rày về sau sẽ không hát bài Tìm Bạn này nữa.
Trong phòng tạm giam, Nguyên Tinh Thần vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật rằng mình đã từ NPC trở thành người chơi, cô nghiến răng hung tợn nhìn chằm chằm kẻ gây ra chuyện này, nhưng trong phòng lại quá tối nên anh chẳng phát hiện ra được.Kỳ Việt chủ động vươn tay chào cô: “Tôi là Kỳ Việt, đã từng chơi 1 mật thất của cô rồi, cô còn nhớ không?” Anh ta đã nhớ ra Nguyên Tinh Thần là Ngọc Kiều nương trong Lê Viên khúc.
Lúc trước họ không hề để ý là cô nhi viện có tầng 4, dùng chìa khóa mở hàng rào thì có thể đi lên dễ dàng.Từ màn Vô Diệm nữ tới giờ, 2 người mới biết được tên nhau.“Không bắt tay đâu, chào nhé.” Nguyên Tinh Thần gật đầu.
Kỳ Việt chỉ mỉm cười rồi thu tay về, nhìn cô.Bạch Mộc Trạch bình thường không thích nói chuyện lại như bật được chế độ khác, “Đã là đồng đội rồi nên cô cứ chấp nhận đi, à, tôi là Bạch Mộc Trạch.”
Theo thời gian trên đồng hồ, Nguyên Tinh Thần nói: “Đã gần 8 giờ rồi, tới phòng ăn thôi.”
Phòng ăn vẫn bày trí như hôm qua, vẫn là 7 chỗ ngồi.
Lần này Nguyên Tinh Thần không cướp chỗ của người khác nữa mà lên tầng 2 để tìm cái ghế khác. Còn 10 phút nữa là tới bữa sáng nhưng lại không có ghế thừa.
Kỳ Việt chỉ mỉm cười rồi thu tay về, nhìn cô.“Không ổn rồi, đừng nói mới nhiệm vụ đầu mà đã thất bại rồi nhé.” Nguyên Tinh Thần vò đầu.“Là sao?” Nguyên Tinh Thần đọc không hiểu.
“Dù sao tôi cũng đâu có giỏi hù dọa, vẫn nên làm người chơi thì hơn.”Bạch Mộc Trạch tò mò hỏi: “Cửa khóa rồi thì NPC các cô đi thế nào vậy?”Bạch Mộc Trạch đứng ở ghế trống quan sát kỹ, phát hiện trên sàn nhà có 2 dấu bánh xe, anh đột nhiên nhớ ra những lời Nguyên Tinh Thần kể với mình lúc đứng ở cửa nên bèn nói: “Xe lăn của cô ấy.”
Viện trưởng đặt con dao trong tay xuống, mỉm cười hiền hậu nhìn họ nói: “Các con à, nhà từ thiện ở thị trấn biết hoàn cảnh của Doris nên quyết định quyên góp một khoản tiền để chữa trị cho Doris, nhưng nhà từ thiện lo chúng ta là kẻ lừa đảo nên phải cung cấp được giấy chứng nhận điều trị của Doris, các con, các con có thể giúp Viện trưởng tìm không?”Cô nhi viện không có nguồn thu nhập nên phải dựa vào sự đóng góp của những người tốt bụng, có thể thấy bệnh của Doris tốn kém rất nhiều tiền, sự xuất hiện của nhà từ thiện như một cọng rơm cứu mạng đối với cô nhi viện Thánh Tâm, không chỉ cứu Doris mà còn giúp cải thiện đời sống của những đứa trẻ khác nữa.Lúc này Nguyên Tinh Thần mới nhớ ra, Doris ngồi xe lăn.
“Nội dung bí mật không tiện kể cho anh nghe, nếu anh tò mò như thế thì sao không dùng thẻ chuyển đổi để biến mình thành NPC đi?”(*) Tê bì chân tay hiểu đơn giản là cảm giác bị tê ở tay hoặc ở chân do các dây thần kinh đang bị chèn ép.“Xe lăn ở cạnh cửa sổ.” Hôm qua Kỳ Việt đã lấy ra.
Nghe có tiếng người nói chuyện, Nguyên Tinh Thần khẽ dịu mắt: “Ôi, trời sáng rồi à.” Sau đó vỗ vai người bên cạnh: “Bạch Mộc Trạch, dậy nào.”Tiếc nhất là bệnh này rất khó chữa trị, hay nói cách khác là không thể trị hết được.Nguyên Tinh Thần đẩy xe lăn tới dấu vết cạnh bàn, quả nhiên là khớp nhau, lúc cô ngồi xuống, đồng hồ đúng lúc điểm 8 giờ, Viện trưởng xuất hiện rất đúng giờ.
Nguyên Tinh Thần ngượng ngùng: “Ờm… Đều là nhiệm vụ yêu cầu mà.”“Chà, hôm nay mấy đứa ngoan lắm, Doris cũng không đi trễ, rất tốt, ăn sáng trước đi rồi ta có một tin tốt muốn báo cho các con.”
Bữa sáng vẫn là sữa bò và bánh mì, Hứa Dạng gặm hết sandwich rồi ợ một cái.
Viện trưởng đặt con dao trong tay xuống, mỉm cười hiền hậu nhìn họ nói: “Các con à, nhà từ thiện ở thị trấn biết hoàn cảnh của Doris nên quyết định quyên góp một khoản tiền để chữa trị cho Doris, nhưng nhà từ thiện lo chúng ta là kẻ lừa đảo nên phải cung cấp được giấy chứng nhận điều trị của Doris, các con, các con có thể giúp Viện trưởng tìm không?”
Nguyên Tinh Thần đáp lại: “Tất nhiên là được rồi, Viện trưởng, con còn nhớ trước đây luôn là nữ tu Mary đưa con tới bệnh viện, có thể cho tụi con vào phòng cô ấy xem thử không ạ?”
Cửa phòng Mary không khóa, đẩy một cái là mở ra ngay.Rò ràng Viện trưởng cũng không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu như thế, bà ta lấy ra một chùm chìa khóa trong túi rồi lấy một chiếc chìa khóa đồng đặt lên bàn, “Tất nhiên là được, đây là chìa khóa đi lên tầng 4, các con đi đi, 6 giờ chiều nhà từ thiện sẽ đến dùng bữa tối, phải tìm ra trước lúc đó, nếu không sẽ lại bị phạt đấy nhé.”“Đẩy cái là mở ra ngay mà, đơn giản thế thôi.”
“Viện trưởng yên tâm, tụi con nhất định sẽ làm xong.” Nguyên Tinh Thần vừa cười vừa nói.Hứa Dạng như phát hiện ra được bí mật động trời, trợn trừng mắt nói: “Bạch Mộc Trạch, anh chọc tới NPC luôn à?”
Đợi bà ta đi rồi, Nguyên Tinh Thần đứng dậy từ xe lăn, cầm chìa khóa lên, “Đi thôi, lên tầng 4.”
Hứa Dạng rất hâm mộ cô: “Sao cô dám ra điều kiện với NPC vậy, là có chương trình trước hay tự diễn vậy?”
Nguyên Tinh Thần nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc do tình đồng nghiệp đó.”
Nguyên Tinh Thần thầm nghĩ: Không thể kể cho cậu nghe nguyên nhân thật sự được, nếu không NPC sẽ bị thiệt thòi.Bạch Mộc Trạch bật cười: Đồng nghiệp cơ à… Cô cũng biết bịa thật đấy.
Nguyên Tinh Thần thầm nghĩ: Không thể kể cho cậu nghe nguyên nhân thật sự được, nếu không NPC sẽ bị thiệt thòi.
***
Cuối cầu thang là một cái hành lang, 2 bên trái phải thông tới những khu vực khác nhau.Lúc trước họ không hề để ý là cô nhi viện có tầng 4, dùng chìa khóa mở hàng rào thì có thể đi lên dễ dàng.“Anh đang tự khen bản thân đấy à?”
Tang Cách lại rất thích sự thẳng thắn này của cô: “Tôi là Tang Cách, hôm qua lúc cô chiếm chỗ, thật sự tôi chỉ muốn đánh cho cô một trận thôi đấy.”Cuối cầu thang là một cái hành lang, 2 bên trái phải thông tới những khu vực khác nhau.
Hiện tại bên phải đã bị khóa lại, chỉ đi được bên trái, Viện trưởng và nữ tu Mary đều ở đó.Những người khác mở ngăn tủ, giở giường chiếu lên, còn Nguyên Tinh Thần thì ngồi xuống ghế mở ghi chép của Mary, “Dấu này… Bạch Mộc Trạch, anh tới đây xem tí đi.”
Nguyên Tinh Thần nhìn tên trên cửa rồi chỉ vào căn phòng bên trái: “Là căn này.”
Lúc này Nguyên Tinh Thần mới nhớ ra, Doris ngồi xe lăn.Cửa phòng Mary không khóa, đẩy một cái là mở ra ngay.
Chăn mền trên giường rất gọn gàng, bên cạnh giường là một cái tủ sách, trông cách bố trí tương tự như trẻ con nhưng phòng lớn hơn một chút.
Trên bàn có một tờ giấy đang viết dở, trên đó viết chế độ ăn uống và sinh hoạt của từng đứa trẻ, Kỳ Việt giở ra, chỉ thấy có Weider, Jenny và Doris.
Ngăn tủ của bàn đã bị khóa lại, ngăn đầu là khóa mật mã, ngăn thứ 2 là ổ khóa.
Khóa mật mã là những chữ cái tiếng Anh, yêu cầu 6 chữ.
Dương Manh Manh ngồi xuống nhìn kỹ mật mã trên đó, “Chà, tôi đoán được đại khái rồi, những mật mã này không đầy đủ, mỗi vị trí ký tự thực chất chỉ có 6 chữ, ký tự đầu tiên là RUHIGT, thứ 2 là KEGHBY… Có thể đoán đại khái ra, hẳn là một từ đơn hoàn chỉnh, chúng ta bắt đầu từ RUHIGT rồi tìm xem trong căn phòng này có thứ gì liên quan tới 6 chữ này không.”
Nguyên Tinh Thần nói với Bạch Mộc Trạch: “Đầu óc của cô gái này nhanh nhạy đấy.”“Nguyên Tinh Thần.”
“Ừm, chất lượng người chơi lần này khá ổn.”
“Anh đang tự khen bản thân đấy à?”
“Gì, cô nghĩ tôi chưa đủ thông minh hay sao?”
“Còn phải kiểm tra thêm.”
Những người khác mở ngăn tủ, giở giường chiếu lên, còn Nguyên Tinh Thần thì ngồi xuống ghế mở ghi chép của Mary, “Dấu này… Bạch Mộc Trạch, anh tới đây xem tí đi.”Bạch Mộc Trạch xoay khóa mật mã theo chữ tiếng Anh này, khóa mở ra.
Bạch Mộc Trạch đi tới cạnh cô: “Tìm được gì rồi?”
“Anh nhìn đi.” Nguyên Tinh Thần chỉ vào dấu vết ở một khoảng trống nói: “Cái này giống như dấu hằn của một từ đơn ấy nhỉ, còn nữa, trong sổ có một trang bị xé rồi, hẳn là bất cẩn để lại dấu vết này đấy.”“Tôi tò mò thật đấy, NPC các cô có xếp cấp bậc gì không?”
Cô lấy ra một cây bút chì trong ống đựng bút, cẩn thận đánh chì lên dấu hằn, rất nhanh sau đó, một từ đơn tiếng Anh đã hiện ra trên giấy: REGRET.
Từ này có nghĩa là hối hận, nữ tu Mary đang hối hận về chuyện gì?
“Thử xem.”
Bạch Mộc Trạch xoay khóa mật mã theo chữ tiếng Anh này, khóa mở ra.
Trong ngăn kéo có hồ sơ khám bệnh, bệnh án, ghi chép dùng thuốc, ghi chép kiểm tra của Doris.
Nguyên Tinh Thần mở bệnh án ra, trên đó viết bệnh của cô là: Amyotrophic teral sclerosis.
“Là sao?” Nguyên Tinh Thần đọc không hiểu.
Bạch Mộc Trạch nghẹn lời, nói như anh là một tên đàn ông phụ lòng cô vậy, “Cô ngủ đi.”“Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên.” Bạch Mộc Trạch dịch ra: “Nói đơn giản thì đó là bệnh Lou Gehrig.”
Nguyên Tinh Thần thấy 2 chân mình hơi đau: “Hóa ra Doris bị bệnh Lou Gehrig, chẳng trách cần phải ngồi xe lăn.”
Triệu chứng thường thấy của người bị bệnh này là teo cơ, 2 chân không thể đi lại được mà phải dùng xe lăn, nghiêm trọng hơn sẽ xuất hiện triệu chứng tê bì chân tay* và nói lắp.
(*) Tê bì chân tay hiểu đơn giản là cảm giác bị tê ở tay hoặc ở chân do các dây thần kinh đang bị chèn ép.
(*) Tê bì chân tay hiểu đơn giản là cảm giác bị tê ở tay hoặc ở chân do các dây thần kinh đang bị chèn ép.“Anh nhìn đi.” Nguyên Tinh Thần chỉ vào dấu vết ở một khoảng trống nói: “Cái này giống như dấu hằn của một từ đơn ấy nhỉ, còn nữa, trong sổ có một trang bị xé rồi, hẳn là bất cẩn để lại dấu vết này đấy.”Tiếc nhất là bệnh này rất khó chữa trị, hay nói cách khác là không thể trị hết được.
Cô nhi viện không có nguồn thu nhập nên phải dựa vào sự đóng góp của những người tốt bụng, có thể thấy bệnh của Doris tốn kém rất nhiều tiền, sự xuất hiện của nhà từ thiện như một cọng rơm cứu mạng đối với cô nhi viện Thánh Tâm, không chỉ cứu Doris mà còn giúp cải thiện đời sống của những đứa trẻ khác nữa.