Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi

Chương 41

        Khi Hạ Đình nói, có lý do gì để học sinh trường cấp ba số 1 không lắng nghe? Tất nhiên là không có! Ai cũng không dám chọc tức Hạ Đình, đành phải nhìn nhân viên phòng bi-a thu dọn mà kinh hãi ngồi xuống.
  Hứa Diệc Hàm lúc này đã trở thành một lão sư nhỏ, đờ đẫn nhìn những học sinh ngồi trước mặt mình, ngay cả vẻ mặt của những học sinh này cũng không vui lắm.
  Lâm Tư Tranh bước vào, theo sau là Trương Chu.
  Hạ Đình thản nhiên nói: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
        Trương Chu: "..."
  Cô có nhìn lầm không? Các học sinh trong phòng bi-a đang nghe Hứa Diệc Hàm dạy học? ? ?
  Lâm Tư Tranh mỉm cười, chạy đến bên người Hạ Đình: "Diệc Hàm mời tớ đến xem việc học của cậu như thế nào."
  Hạ Đình nghiêm túc gật đầu; “Không sao.” Được lắm, hóa ra là Hứa Diệc Hàm gọi cho nàng, Hạ Đình nhớ chuyện này.
        Hứa Diệc Hàm rùng mình một cái, không biết tại sao trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó ánh mắt hiếu kỳ của đám học sinh này đã khơi dậy cảm giác trách nhiệm trong lòng Hứa Diệc Hàm.
  Thật là cảm động a! Mọi người thậm chí còn không chơi nữa, bọn họ đang học trong phòng bi-a!
  Sau này, ai nói với cô người đến hội trường bi-a là học sinh hư thì Hứa Diệc Hàm sẽ không bao giờ tin nữa!
  Mọi người ngồi thành hàng, khéo léo đặt tay lên chân.
  Hạ Đình ngồi ở trước mặt, sợ hãi không dám động đậy.
  Lâm Tư Tranh tìm vị trí bên cạnh ngồi xuống, đối mặt với Hạ Đình.
  Lâm Yến đau đầu, đây là cái quái gì vậy? Bầu không khí học tập chết tiệt, Hứa Diệc Hàm, tôi phải tìm cơ hội để hỏi cậu.
  Hứa Diệc Hàm bắt đầu giảng bài, nhưng một lúc sau, nàng cảm thấy không ổn nên dừng lại.
  Hạ Đình đứng thẳng lưng dưới cái nhìn của Lâm Tư Tranh, hỏi Hứa Diệc Hàm: "Sao vậy?"
  Mọi người: Im đi, im đi, tớ xin cậu Hứa Diệc Hàm, đừng đòi hỏi gì cả.
  Hứa Diệc Hàm đáp lại sự mong đợi, chỉ vào mấy hàng bạn học: "Bọn họ cứ ngồi yên như vậy sao?"
  Dù sao đi nữa, đám người Lâm Yến vẫn còn giấy kiểm tra nhàu nát, Hứa Diệc Hàm có thể hướng dẫn họ. Nhưng những bạn học khác không có gì trong tay nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.
  Hạ Đình hiểu rồi.
  Mọi người bị ánh mắt của Hạ Đình quét qua, trong lòng đột nhiên thắt lại. Chết tiệt! Cảm giác gì lạ thế này!
  “Mang thêm một ít giấy và bút tới đây.” Hạ Đình nhàn nhạt ra lệnh cho nhân viên gần đó.
  Ngay sau đó, một xấp giấy trắng cùng với bút gel màu đen được đưa đến.
  Hạ Đình tàn nhẫn ra lệnh: "Các cậu nghe kỹ rồi ghi chép lại cho tôi!"
  Trương Chu đứng khựng lại bên cạnh Lâm Tư Tranh, sau đó hỏi, "Tớ muốn hỏi, nhà trường có đánh giá sai Hạ Đình không vậy?"
  Lâm Tư Tranh che miệng cười: "Nhìn cậu ấy thật đáng yêu."
  Trương Chu: "..." Tư Tranh, có phải cậu đã quá chú trọng vào Hạ Đình hay không vậy? Những người kia nhìn cậu ta đều có vẻ hoảng sợ kia kìa!!!
  Ánh mắt Hứa Diệc Hàm sáng lên: "Tốt lắm! Tốt lắm, Hạ Đình! Cậu thật thông minh."
  Mọi người: "..." Ta thật muốn chết.
  Dù phải đi học ở trường, cuối tuần phải nghỉ học để đi chơi, giờ thì làm cái gì ở đây?
  Một tên nam sinh dạn dĩ run rẩy giơ tay nói: "Được, nhưng chúng ta không có giấy kiểm tra..."
  Hứa Diệc Hàm hưng phấn nói: "A, cái này không thành vấn đề. Tớ sẽ viết đề lên bảng."
  Lâm Yến: "Nếu sau này cậu không làm giáo viên thì tiếc lắm đấy".
  Hạ Đình nhấc gậy bi-a gõ xuống bàn, ánh mắt càng lạnh lùng: "Cậu hiểu không? Có giấy bút thì nghe kỹ mà ghi lại."
  Hứa Diệc Hàm rất tán thành: "Hừ!"
  Ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong lòng học sinh vụt tắt nên đành chấp nhận cầm giấy bút.
  Lâm Tư Tranh khẽ vẫy tay với Hạ Đình.
  Hạ Đình lạnh lùng liếc nàng một cái, lập tức mềm lòng.
  Lâm Tư Tranh đang nhép miệng, giống như đang nói: Hạ Đình, cậu thật lợi hại.
  Có gì đáng kinh ngạc, Hạ Đình mím môi, nhưng vẫn không giấu được khóe môi cong lên.
  Lâm Tư Tranh lại thì thào: "Cậu siêu lợi hại!"
  Hạ Đình nghe vậy, ánh mắt Lâm Tư Tranh nghiêm túc đến mức nhìn thấy cũng có chút xấu hổ.
  Lâm Yến từ bên cạnh hét lên: "Đại tỷ của chúng ta là một hạt giống tốt!” Nhưng chúng ta không phải, chị có thể để chúng ta đi được không, đại tỷ.
  La Giai Giai: "Đúng vậy, Đại tỷ, em nghĩ chắc chắn không thành vấn đề đối với chị khi kiểm tra hay gì đó. Chị có thể làm xong bài trong vài phút a."
  Trương Chu bật cười: "La Giai Giai, nịnh nọt nên hạn chế một chút đi?"
  Sau khi Trương Chu quen với Hạ Đình bây giờ, cô thấy Hạ Đình không đáng sợ như lời đồn đại, vì vậy cô không còn sợ Hạ Đình như trước.
  Hạ Đình bối rối vì lời nói của những người này, cô ngây người nghe không lên tiếng.
  Lâm Yến liếc nhìn Hứa Diệc Hàm, sau đó nhìn tờ giấy nhàu nát không thấy đề, tức giận nói: “Kỳ thi lần sau đại tỷ nhất định sẽ được thăng lên 20 hoặc 30!” Lâm Yến thản nhiên nói, mà Hứa Diệc Hàm vừa nghĩ tới liền không vui.
  “Làm sao có khả năng!” Hứa Diệc Hàm nói, chỉ vượt 20 đến 30 người không phải là quá khinh thường cô cùng Lâm Tư Tranh làm gia sư cho Hạ Đình sao? Trong khoảng thời gian này, Hứa Diệc Hàm phát hiện Hạ Đình rất có năng lực học hỏi, kiến ​​thức năm nhất cấp ba cũng không khó, xuất phát điểm của Hạ Đình lần trước, khả năng tiến bộ của cô cũng quá lớn.
  Lâm Yến lập tức đứng lên: "Cái gì cũng có thể được!"
  "Tớ còn chưa nói xong." Hứa Diệc Hàm xua tay, "Ý tớ là, Hạ Đình làm sao chỉ có thể tiến bộ lên 20, 30 bậc! Cậu ấy xếp sau, cho nên phạm vi tiến bộ rất lớn, nhất định phải nhiều hơn."
  Hạ Đình:? ? ?
  Ban đầu, Lâm Yến nói cô sẽ được thăng lên 20 hoặc 30 bậc, Hạ Đình đã nghĩ gạt bỏ nó. Đừng nói nhảm trước mặt Lâm Tư Tranh! Nếu cô không thể làm được thì thật sự rất xấu hổ.
  Cho nên, bây giờ Hạ Đình cáu kỉnh muốn đánh người.
  Một nhóm học sinh nghe thấy mọi người đang thảo luận về điểm số của Hạ Đình, nghĩ rằng đây là thời điểm tốt để xu nịnh, bọn họ không được tụt lại phía sau!
  Thế là hội trường bi-a lần lượt vang lên tiếng vang.
  "Đúng, đúng vậy! Hạ Đình hiện tại rất mê học, làm sao chỉ có thể tiến lên ba mươi?"
  "Bốn mươi! Nhất định có hơn bốn mươi!"
  "Không! Nếu muốn tớ nói, cậu ấy nhất định phải tiến lên năm mươi trở thành hình mẫu học tập!"
  "Cậu nói quá ít, không biết Hạ Đình chính là lớp trưởng lớp mỹ thuật sao? Cậu ấy hẳn là thứ nhất."
  "Tiến lên năm mươi!"
  "..."
  Bàn tay của Hạ Đình nắm gậy trở nên chặt hơn.
  Tôi đánh từng người một, tin hay không?
  Hứa Diệc Hàm lắc đầu trước ánh mắt mong đợi của mọi người, cười nói: “Không! Ít nhất phải chín mươi!” Thực ra nàng khá bảo thủ, chủ yếu là vì nàng sợ Hạ Đình sợ hãi vì nói quá nhiều. Biết Hạ Đình có thể làm được.
  Đây là kết quả thảo luận giữa nàng và Lâm Tư Tranh từ lâu, trạng thái gần đây của Hạ Đình quả thật rất tốt, chỉ cần có nền tảng vững chắc, Hạ Đình sẽ đồng loạt đi lên.
  Nhưng Lâm Yến không nghĩ nhiều như vậy.
  Mọi người đang la ó, nghe Hứa Diệc Hàm nói xong Lâm Yến cũng đi theo nói: "Được! Một trăm!"
  Hạ Đình: "???"
  Hạ Đình nhấc gậy bi-a lên: "Lâm Yến, cậu muốn chết sao?"
  Lâm Yến gào thét trốn sau Lâm Tư Tranh: "Không công bằng, không công bằng, đại tỷ! Sao vậy, rõ ràng là người khơi dậy đầu tiên là Hứa Diệc Hàm, sao lại đánh em!"
  Hạ Đình: "Ai bảo hùa theo làm gì!"
  Trường cấp ba số 1 Phàm Triết là một trường cao trung trọng điểm, với ít nhất 1.500 học sinh trong một khối. Có rất nhiều học sinh xuất sắc, nhưng bất kỳ trường nào cũng sẽ có học sinh không học. Trước đó Lâm Tư Tranh đã dễ dàng vượt năm trăm học sinh đứng đầu toàn trường, Hạ Đình... lần này ... tiến một trăm là một chuyện rất dễ dàng.
  Một trăm, nó có thể chỉ là một câu hỏi 20 hoặc 30 điểm. Chỉ cần Hạ Đình làm thêm một vài câu trắc nghiệm, làm sao có thể không làm được? Hơn nữa, bây giờ Hạ Đình học mọi môn đều nghiêm túc, nên Lâm Tư Tranh hoàn toàn tin tưởng Hạ Đình.
  Hạ Đình đã nâng gậy bi-a lên.
  Dám trốn sau Lâm Tư Tranh sao? Nếu hôm nay cô không đánh thì hôm nay cô sẽ viết ngược tên mình.
  Lâm Tư Tranh cười nói: "Tớ cũng tin cậu có thể làm được."
  Hạ Đình: "..."
  Lâm Yến: "!!!"
  Lâm Yến giống như đã nhận được lệnh ân xá, "Nhìn đi đại tỷ! Tiểu hoa khôi cũng nói như vậy."
  Xém chút nữa Hạ Đình đã đụng phải cột điện, đột ngột dừng lại trên không.
  Cơn cáu kỉnh của cô đột nhiên giảm xuống, cô đặt gậy bi-a xuống.
  Hôm nay tạm tha cho đám người này.
  Đối với sự tin tưởng mà Lâm Tư Tranh nói thì không có gì sai.
  “Tiếp tục học!” Hạ Đình lạnh lùng nói.
  Hứa Diệc Hàm: "Ồ ồ, được rồi, giờ giải lao đã kết thúc, bây giờ chúng ta tiếp tục nhìn lên bảng, phương pháp phân tích trọng lực này, các cậu phải ghi thật kỹ..."
  Tất cả học sinh: "..."
  Chết tiệt, chết tiệt, ta ghét học sinh giỏi, ta ghét học.
  Hạ Đình rất cẩn thận lắng nghe, bởi vì cô biết Lâm Tư Tranh đang nhìn mình.
  Chỉ cần cô quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy đôi mắt kia, trong veo vô cùng bất phàm. Hạ Đình không dám quay đầu lại nhìn.
  Hạ Đình chỉ có thể dùng học tập giả bộ không nhìn thấy mắt Lâm Tư Tranh.
  Sau khi học hết ba tiếng, tất cả học sinh đều như cọng bún thiu, ngoại trừ Hạ Đình vẫn đang vô cảm, Hứa Diệc Hàm vẫn đang rất phấn khích.
  Trương Chu, người đến chơi. Lâm Tư Tranh, người đến để gặp người yêu của nàng.
  Hạ Đình muốn mời mọi người đi ăn tối nhưng ai cũng đều lắc đầu từ chối giống như nghe chuyện kinh dị. Ngay cả Lâm Yến và La Giai Giai cũng nhanh chóng từ chối, không! Không ăn! Không đói!
  Nếu đại tỷ ra lệnh học ở bàn ăn thì phải làm sao?
  Phải chạy, phải nhanh chóng chạy.
       Lâm Yến thân mật kéo Trương Chu đi, để cho Hạ Đình và Lâm Tư Tranh có không gian riêng.
  Hứa Diệc Hàm cũng từ chối, nói đã hứa với mẹ mình về nhà ăn tối.
  Cuối cùng thì chỉ còn lại Hạ Đình với Lâm Tư Tranh.
  Lâm Tư Tranh nói: "Mẹ tớ cũng bảo tớ về nhà ăn tối, nhưng chúng ta có thể về nhà cùng nhau. Vậy được không?"
  Hạ Đình khẽ gật đầu, cùng Lâm Tư Tranh đi bộ ra trạm chờ xe.
  Thực ra, cô muốn trực tiếp đi taxi.
  Nhưng taxi nhanh hơn xe buýt, cô muốn ở lại với tên mọt sách này một lúc, dù chỉ là vài phút.
  Giống như lần trước, Lâm Tư Tranh thích ngồi bên cửa sổ, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
  Đây là phong cảnh mà nàng đã nhìn thấy vô số lần, Hạ Đình theo ánh mắt của nàng mà nhìn, nhưng đáy mắt lại tràn đầy Lâm Tư Tranh, đối với cảnh vật bên ngoài cũng không quan trọng.
  Đến nơi.
  Hạ Đình lười biếng xách cặp sách đi theo Lâm Tư Tranh.
  Cô đang nghĩ, cô thực sự có thể làm được không?
  Tại sao tên mọt sách này chắc chắn cô có thể làm được?
  Cô dừng lại, Lâm Tư Tranh giống như ý thức được cũng dừng lại, xoay người nhìn lại.
  Một cơn gió thoảng qua, hất tung váy, mái tóc dài bay bổng, đẹp như tranh vẽ.
  Hạ Đình nhìn thẳng Lâm Tư Tranh, nhìn không đủ.
  Cô tiến lên vài bước, đôi mắt đen khẽ dừng lại: "Nếu tôi thật sự làm được... Tôi có thể xin cậu một phần thưởng không?"
  Lâm Tư Tranh hỏi: "Cậu muốn cái gì?"
  Hạ Đình không nói tiếng nào mà nhẹ nhàng ấn hai ngón tay mảnh khảnh lên môi, khóe môi nhếch nhẹ, hấp dẫn không thể tả.
  Khuôn mặt Lâm Tư Tranh lập tức đỏ bừng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được.
  Nhưng Hạ Đình vẫn nghe rõ.
  Lâm Tư Tranh nói: "Được"
  Buổi chiều hôm đó, Hạ Đình trở về nhà, nằm trên giường nghĩ đến hình ảnh Lâm Tư Tranh ngượng ngùng tự hứa với cô. Đầu cô tràn ngập ... hình ảnh nàng hôn cô.
  Cuối cùng, Hạ Đình bị mất ngủ, phải dậy làm bài tập cả đêm.
  

Bình Luận (0)
Comment