Nhưng Xin Lỗi Em Hôm Nay Tôi Không Có Hứng

Chương 37

" Anh thật là khốn nạn".

Trần Nam đưa tay lên chùi máu trên miệng, nhìn khuôn mặt tràn trề căm tức của Thanh Tú, anh khẽ nhếch cánh môi.

" Muốn quá đáng, tôi sẽ quá đáng, muốn khốn nạn, tôi sẽ cho em biết một người khốn nạn đúng nghĩa là như thế nào".

Người đàn ông, sự tức giận của anh cũng lên cao ngất ngưỡng, khắp người toát ra khí chất lạnh lẽo, từng chữ rít qua kẽ răng khiến Thanh Tú muốn nổi da gà.

" Anh muốn làm gì?" Cô trợn mắt lên, khuôn mặt căng như dây đàn.

Trần Nam túm lấy cổ áo cô, đáy mắt bừng lên một ngọn lửa mãnh liệt, nóng đến cực điểm, cơ hồ muốn thiêu rụi mọi vật xung quanh.

Quai hàm bạnh ra hết cỡ, anh nghiến răng.

" Tôi muốn khốn nạn...".

Thanh Tú giật thót, đâu ra cái tình huống quái gở thế này, ban đầu là cô tức giận anh, sao chính mình lại trở thành nơi để anh phát điên? Cô sợ hãi đưa hai tay ôm trước ngực phòng thủ.

" Chẳng phải nói tôi khốn nạn sao, che đậy cái gì?"

Nói rồi một động tác nhanh như chớp, Trần Nam nhấc bổng cô lên vai, cứ như vậy mà vác đi mặc cho cô giãy dụa, giày dép thậm chí rớt lăn lóc bên đường.

" Anh làm gì...làm gì hả?"

Cô đấm loạn xạ vào lưng anh, nhưng cô dùng lực cỡ nào cũng chẳng ăn thua, ngược lại làm chính tay mình đau buốt. Người này, vết thương còn chưa lành tại sao lại coi thường bản thân mà vác một người đang nháo như vậy? Nghĩ đến đây bỗng nhiên cô nằm im trên vai anh, tay chân không múa máy nữa.

" Rầm..."

Thanh Tú bị anh vứt vào hàng ghế sau, cửa xe bị đóng mạnh phát ra âm thanh muốn rung chuyển trời đất. Lúc này cô mới phát hiện trong xe không chỉ có hai người, còn có Hoàng Hải ngồi trên ghế lái, vậy là anh ta đã chứng kiến tất cả sự việc từ đầu đến giờ, hai má cô bỗng chốc đỏ lên vì xấu hổ. Nhưng cô lại thầm tạ ơn trời, có anh ta ngồi ở đây nhất định Trần Nam sẽ không dám làm càn. Nhưng chưa kịp mừng thì...

" Hoàng Hải, xuống xe đi". Âm thanh sắc như dao cất lên.

Hoàng Hải như một cái máy, vô cùng nhạy bén với mệnh lệnh, lập tức rời khỏi xe.

Người đàn ông đưa ánh mắt đỏ ngầu về phía Thanh Tú, cô đang ra sức mở cửa xe nhưng đương nhiên đã bị khóa, cô nhìn anh, co người lại một góc, mắt quắc lên như một con nhím đang chuẩn bị xù lông đối phó với kẻ thù.

" Chạy đi...xem em chạy đường nào".

Anh lao đến, cô khiếp đảm rúm người lại không dám nhìn. Rất nhanh, rất mạnh Trần Nam đã đè lên người cô, hôn điên cuồng lên cái cổ thon dài, thậm chí anh còn cắn cô, không khác gì một con sư tử cuồng dã dày vò chú thỏ trắng khi vồ được nó.

" Đừng... đừng..."

" Trần Nam... anh điên rồi..."

Thanh Tú vừa la hét vừa cấu vào lưng người đàn ông, nhưng tất cả những gì cô cảm nhận lúc này chỉ là một trận phong ba càng dữ hơn từ anh ùa đến, muốn nuốt chửng cô tức khắc.

" Rẹc..rẹc.."

Cúc áo trên người cô bị bàn tay to khỏe của anh giật đứt mấy cái. Cô đưa cánh tay yếu ớt giữ chặt trước ngực, gào lên thê thảm.

" Đừng, xin anh...đừng mà..."

Nhưng lời nói của cô chỉ như gió, đi từ lỗ tai này qua lỗ tai kia của người đàn ông rồi bay mất, anh vẫn hung hãn trên người cô mà hôn, từ trước đến nay anh luôn nhân nhượng cô, hôm nay sẽ cho cô biết " khốn nạn" là thế nào.

Sau một hồi đuối sức không chống cự được, Thanh Tú buông hai tay sõng soài như một cái xác chết, mắt ầng ậc nước.

Trần Nam thấy cô không có bất cứ phản ứng nào thì dừng lại, nhìn vào đôi đồng tử đầy nước và khuôn mặt thống khổ khiến anh nhất thời bối rối.

" Khóc cái gì? "

Gương mặt anh đỏ lên, tóc tai rối tung, cà vạt xộc xệch. Thanh Tú cũng co ro thảm hại không kém, cô đưa ánh mắt uất ức về phía anh, nhưng cổ họng như có gì đó chặn lại, thốt không nên lời.

Trần Nam ngồi lên, cả người anh cơ bản là nóng đến mức sắp nổ tung, nhưng lại cố gắng kìm nén dục vọng của bản thân xuống, nước mắt của cô quả thực lợi hại...

Thanh Tú run rẩy, cô cũng ngồi dậy cố cài lại vài chiếc cúc, nhưng hầu như áo đã bị xé toạc. Trong bóng tối lờ mờ, nửa thân trên lộ ra trắng ngần đầy khiêu khích, cô không biết hình ảnh này khiến cổ họng Trần Nam khô khốc.

Anh cởi chiếc áo vest của mình vứt về phía cô, Thanh Tú không còn chọn lựa nào khác, đành nhắm mắt mặc vào, thân hình lọt thỏm trong chiếc áo rộng thùng thình.

" Điện thoại đâu?"

Không đợi Thanh Tú trả lời, Trần Nam đã giật chiếc giỏ xách, lấy điện thoại ra, tay nhấn cửa kính xe, một phát muốn quăng nó tức thì.

" Đừng, anh làm gì vậy?"

Thanh Tú chồm người qua chụp cánh tay anh lại, rốt cuộc không biết hôm nay anh ăn phải cái gì mà hành động lạ lùng như thế.

" Có điện thoại mà tôi gọi không nghe, vứt đi."

Thanh Tú ngỡ ngàng, anh gọi cho cô lúc nào, cô không hề nghe thấy một hồi chuông nào cả, cô giật mạnh chiếc điện thoại lại, mở màn hình, tám cuộc gọi nhỡ... sực nhớ trước lúc họp đã cài chế độ im lặng và để trong giỏ cho tới bây giờ.

Lời Trần Nam tiếp tục lùng bùng bên tai.

" Tôi nói em đợi, lại bỏ đi đâu? Điện thoại cũng không thèm bắt máy, em... muốn khinh tôi cỡ nào?"

Trần Nam gầm lên, dường như là nghiến cả răng.

" Tôi để im lặng nên không biết..."

Nghe cô trả lời, lồng ngực trần Nam vẫn phập phồng sau lớp áo sơ mi, cơ man là chưa nguôi giận.

" Một chút đợi tôi cũng không được, còn đi với Minh Thành cả buổi chiều thì không tính toán..."

Một chút? Cô đợi anh cả hai tiếng đồng hồ, thậm chí lên phòng tìm, còn anh? Chẳng phải đi cùng với Ái Lệ hay sao? Một lời cũng không nói hay sao?

" Tôi đi với ai anh cũng quản, thế còn anh bỏ đi với người phụ nữ khác trong khi tôi đợi anh cả hai tiếng thì thế nào?"

Nói tới chuyện này cô vẫn giận đến đỏ mặt tía tai, âm giọng muốn run run.

Trần Nam nhìn cô, đôi mắt dường như đã bớt đỏ, bây giờ chỉ sâu hun hút như đáy vực, giọng nói khàn khàn.

" Phụ nữ khác? Ai là phụ nữ khác?"

" Còn ai, chính là vợ- sắp- cưới của anh..."

Trần Nam hơi nghiêng người, cả thân hình anh muốn bao phủ lấy Thanh Tú, khóe môi cong lên, con mèo ngoan cố này, rõ ràng là đang ghen với Ái Lệ. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, khuôn mặt nhỏ này lúc tức giận khiến anh rất thích thú.

" Thanh Tú, tại sao khắp nơi trên mặt em đều hiện lên chữ ghen vậy?"

Cô gạt phắt tay anh ra.

" Ghen? Anh có bị bệnh không?"

Trần Nam mỉm cười cao ngạo, không ghen mà khi thấy tin tức anh cùng Ái Lệ sắp kết hôn, mặt cô xám xịt suốt cuộc họp, đầu óc mơ màng như đang ở trên mây, không ghen chứ là cái gì?

" Đúng, tôi bị bệnh đấy, bị bệnh nên mới phải hao tổn tâm trí đứng ra dẹp mấy cái tin vớ vẩn kia, trong khi em cùng tên khốn Minh Thành đi du hí với nhau".

" Tôi đến thăm bố của Ngọc Mai, du hí cái gì chứ?"

Trần Nam im lặng hướng ra cửa xe, nếu nhìn kĩ sẽ thấy gương mặt anh vô cùng phiền muộn, không khí trong xe cũng giảm nhiệt, thậm chí là lạnh lẽo.

Nhưng Thanh Tú không để ý vì cô đang mở điện thoại lướt web, hầu như những tin tức kia đều đã được gỡ xuống, vậy hóa ra anh để cô đợi lâu như vậy là dàn xếp vụ này với báo chí sao? Cô cứ chìm đắm trong suy tư mà không biết chính Ái Lệ là người đã tung những tin đó ra, còn Trần Nam anh cũng vô cùng nhức đầu khi biết được sự thật...

" Vậy hồi chiều anh nói tôi đợi là vì chuyện gì?"

Trần Nam không trả lời, khuôn mặt nghiêm nghị của anh chỉ khẽ nhìn cô một cái rồi gọi Hoàng Hải vào, chiếc xe nhanh chóng được điều khiển lao đi.

-------

Thanh Tú một đêm mất ngủ vì lo lắng không có tiền gởi về quê, cô đến công ty với đôi mắt gấu trúc thứ thiệt, đang soạn thảo văn bản thì điện thoại có tin nhắn. Cô mở ra, ngân hàng thông báo tiền lương vừa được chuyển vào thẻ, cô không tin vào mắt mình nữa, muốn hét lên.

Trong phòng giám đốc...

Sau khi gõ cửa bước vào, Thanh Tú phát hiện Trần Nam đang ngồi uống trà trên ghế sô fa, cả người anh tây trang thẳng tắp thư thái dựa ra đằng sau, miệng câu lên một nụ cười nhẹ.

" Ngồi đi".

Vừa lúc đó ngoài cửa phòng xuất hiện một người, cô ta đưa mắt nhòm qua khe cửa không bỏ sót một chi tiết nào.

Thanh Tú ngồi đối diện người đàn ông, mắt anh chiếu lên người cô một tia thâm trầm.

" Chuyện gì?"

" Chuyện... tiền lương...".

Trần Nam nhấp một ngụm trà, anh đương nhiên biết cô thắc mắc gì, bởi anh đã yêu cầu kế toán chuyển tiền lương đầy đủ cho cô sáng nay.

" Không chuyển tiền em cũng có ý kiến, giờ chuyển rồi em còn muốn gì nữa?"

Hai tay Thanh Tú đan vào nhau, mỗi lần nhắc đến tiền bạc cô thật khó mở lời, nhưng cô lo sợ liệu anh có ý đồ gì không khi không trừ nợ nữa.

Nhìn bộ dạng bối rối của cô, Trần Nam cất tiếng ôn tồn.

" Số tiền bốn trăm triệu đó, tôi sẽ không tính đến nếu như em chăm chỉ làm việc ở đây, coi như đó là tiền thưởng cuối năm nay".

Thanh Tú tròn xoe mắt ngạc nhiên, là anh hào phóng hay là năng lực của cô đáng cho anh thưởng số tiền lớn như vậy? Cô ngây ngốc đến độ không chớp mắt.

Còn người đứng ngoài cửa, khi nghe Trần Nam nói vậy, đôi mắt cô ta ánh lên tia ngạc nhiên rồi sau đó chuyển sang đen ngòm, bóng dáng hậm hực bỏ đi.

Đặng Thanh Tú, số tiền lớn như vậy anh ta cũng không tiếc với cô, rốt cuộc cô có bùa mê gì?

--------

Một tuần tiếp theo, Trần Nam và Thanh Tú bận rộn hơn vì đang lên kế hoạch cho một sản phẩm mới. Mọi việc chỉ ở giai đoạn đầu nhưng nếu sau này hoàn tất, sản phẩm này sẽ là bá chủ trong giới linh kiện điện tử, cụ thể hơn là dòng chip định vị.

Chiều nay như thường lệ, sau khi tan ca Thanh Tú đứng đợi xe buýt trước cổng công ty, xe cộ giờ tan tầm tấp nập qua lại, tiếng còi inh ỏi bên tai, bỗng một chiếc xe đỗ xịch trước mặt cô. Người đàn ông bước xuống, vẻ đẹp cùng khí chất của anh khiến không ít người đi đường phải ngoái nhìn, hình như anh đã khá quen với việc đó nên cũng chẳng để tâm, hai tay đút vào túi quần, thư thái nhìn cô.

" Lên xe".

Anh đối với cô trước giờ hình như chỉ có mệnh lệnh và mệnh lệnh...

" Đi đâu?" Cô nheo mắt hỏi.

" Giúp tôi mua ít quần áo".

Quần áo? Trời ạ, hôm nay anh có bị trúng tà hay không.

" Đồ của anh chẳng phải được thư kí Linh đặt may ư?"

" Từ bây giờ người đó sẽ là em".

Cô còn đứng ngơ ngác thì anh lại bắn ra một câu nữa.

" Sao, không muốn chăm chỉ?"

Nói rồi anh ngồi vào xe, Thanh Tú buộc phải bước lên theo, cô không biết từ nay phải làm những việc " chăm chỉ" gì nữa để hợp thức hóa số tiền kia thành tiền thưởng cuối năm? Trên đường đi không khí vô cùng yên lặng, khi nhìn gương mặt nghiêng của Trần Nam lúc tập trung lái xe, cô không ngừng cảm thán trong lòng, lại nghĩ đến chuyện anh muốn cô giúp anh chọn đồ, miệng không tự chủ được cong khóe môi lên cười. Cho là cảm giác được tin tưởng mà sung sướng trong lòng đi, cô đưa tay sờ hai má, nóng bừng...

" Em bị tự kỉ à?"

Không ngờ những hành động vừa rồi bị anh bắt gặp, cô xấu hổ nhìn ra cửa xe.

Chiếc xe dừng trước một trung tâm thời trang cao cấp, hai người bước vào trước bao con mắt ngưỡng mộ, mà không...có lẽ họ chỉ chăm chú nhìn người đàn ông này thôi, còn người bình thường như cô, chắc chỉ để làm nền.

Thanh Tú xoay một vòng để nhìn từ đông sang tây, quần áo nhiều khiến cô hoa mắt chóng mặt, mang tiếng là đi chọn giúp mà cô toàn lẽo đẽo theo sau Trần Nam, anh hỏi cái này có hợp không, cái kia màu sắc thế nào cô cũng gật đầu hết.

" Này, cái nào em cũng nói được, chả nhẽ tôi phải mua tất cả ở đây về hay sao?"

Giọng anh trách móc bên tai khiến cô cười mà như mếu.

" Người như anh mặc cái gì cũng đẹp, thậm chí không mặc..."

Cô lập tức đưa tay lên bịt miệng mình lại, như thế nào lại hồ đồ đến mức này, nhưng không kịp nữa rồi, người đàn ông đã nghe thấy, anh chăm chăm nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, sau đó đưa tay lên cốc vào cái trán bướng của cô, nhếch mép cười một cách mờ ám.

" Được, bữa nào tôi không mặc xem có đẹp hay không..."

Cách đó không xa, một người đàn ông khác hướng ánh mắt chăm chăm về phía hai người, anh ta vô cùng bực tức trước hành động thân mật của Trần Nam dành cho cô.

Còn Thanh Tú, lúc này má cô đỏ còn hơn quả gấc chín, giữa chốn đông người mà da mặt Trần Nam vẫn dày như vậy, cô không dám nhìn anh nữa, đưa tay chọn một lúc ba cái áo sơ mi và hai chiếc áo thun.

" Đây thưa ngài...mấy cái này rất hợp với ngài".

Đuôi mắt Trần Nam hiện ý cười, anh bỏ đồ vào giỏ hàng.

" Đủ rồi, giờ qua gian bên kia chọn cho em đi".

" Tôi không có nhu cầu".

" Ai nói không có, sắp tới em sẽ phải cần..."

Nói rồi Trần Nam kéo cô đi đến gian thời trang nữ, cô đứng đó mắt chữ o miệng chữ a khi đích thân anh lựa chọn, chỉ nháy mắt đã nhét vào tay cô ba, bốn cái đầm gì đó, đồng thời hất cằm đến căn phòng nhỏ trước mặt.

" Vào mặc ra đây xem nào".

" Nhưng..."

Trần Nam nghiêm mặt lại, cô không dám từ chối, đành đi vào phòng thử đồ.

Năm phút sau...

Thanh Tú mở cửa bước ra, cô vừa đi vừa nhìn xuống bộ đồ đang mặc, tay vân vê tà váy, cánh môi cong lên nói với Trần Nam.

" Cái này chắc không được, hở vai quá..."

Cô ngước mắt lên, nhưng trước mặt cô không phải Trần Nam, mà là Quốc Đại.

" Anh... sao lại ở đây?" Cô ngạc nhiên, cất tiếng lắp bắp.

Quốc Đại quét mắt một lượt khắp người cô như ngầm đánh giá điều gì, sau đó cất tiếng chế giễu.

" Không ngờ em cũng lớn mật như vậy, rõ ràng anh ta sắp cưới vợ mà cũng sống chết bám cho được, xem ra chắc tiền anh ta bao em không ít".

Từng câu từng chữ Quốc Đại phát ra khiến Thanh Tú đỏ mặt, máu trong người cô muốn dồn tới não, không hiểu sao trước đây cô có thể yêu một người với cái miệng như con rắn độc như vậy.

" Tôi không phải người vô liêm sỉ như anh".

Cô nói vừa hết câu thì Trần Nam xuất hiện, gương mặt anh còn đọng chút nước, có lẽ mới rửa mặt từ nhà vệ sinh ra, nhìn thấy hai người đứng nói chuyện, mắt anh tối sầm, nhìn thẳng vào Quốc Đại bằng ánh mắt sặc mùi thuốc súng.

Thanh Tú nhất thời bối rối khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh từ đôi con ngươi nâu trầm kia, anh sẽ như thế nào đây? Bao nhiêu lần anh nổi cơn thịnh nộ khi cô vô tình gặp hoặc đi chung với Quốc Đại, bây giờ... liệu anh có hiểu lầm gì không?

Một nỗi lo sợ ập đến khiến Thanh Tú toát mồ hôi trán, nhưng trái với suy nghĩ của cô, Trần Nam lại ung dung bước đến bên cạnh, trước mặt Quốc Đại cứ thế đưa tay chỉnh sửa lại lưng áo cho cô, cử chỉ vô cùng ôn nhu, giọng nói hoàn toàn ấm áp.

" Anh chọn cũng không tồi đấy chứ?"

Nói rồi anh nắm tay cô, cố tình là cho người đàn ông kia thấy.

" Đi thôi, lấy hết mấy cái đầm này".

" Nhưng... Trần Nam... còn chưa thay đồ ra".

Anh đưa tay vén vài cọng tóc lòa xòa trước mặt cô, vô cùng âu yếm.

" Không cần đâu, mặc như vậy ra tính tiền đi".

Một cảm giác ấm áp lẫn cảm kích chảy qua lòng Thanh Tú, cô biết anh đang diễn kịch, nhưng...quả thực lúc anh dịu dàng như vậy, dù là giả cũng khiến người khác muốn tan chảy. Cô ngoan ngoãn bước theo anh, bỏ lại Quốc Đại mặt đen như chì...

Sau khi tính tiền rồi ra xe, cô khẽ liếc anh, nhưng suốt đoạn đường dài mặt mày anh như pho tượng, không biết được là đang nghĩ gì, đến khi xe chạy gần đến nhà cô anh mới mở miệng.

" Ba ngày nữa cùng tôi công tác ra Đà Nẵng".

Thanh Tú gật đầu, hình như từ ngày làm trợ lí cho anh, cô chưa đi công tác xa lần nào, và càng không ngờ được, chuyến công tác ấy sẽ thay đổi tất cả mọi việc.
Bình Luận (0)
Comment