Nhược Bảo Trân - Nhất Đẳng Thiểu Nữ

Chương 13

Tỷ tỷ cũng chạy tới, ôm chặt lấy ta, che tai ta lại, dường như không muốn ta nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

Ta gỡ tay tỷ tỷ xuống, hỏi: "Lời Lục hoàng tử nói là có ý gì?"

Tỷ tỷ dẫn ta về viện của nàng ấy, rót cho ta một chén trà, sau đó nói với ta: "Sau khi cha tử trận, là Thái tử điện hạ đã đích thân xin chỉ, cho chúng ta vào cung."

"Vậy nhà tan cửa nát là có ý gì?"

Tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen nhánh, những chú chim đang bay trên trời, ánh trăng chiếu xuống những tán cây, nàng ấy xoa đầu ta, nói: "Đó đều là lựa chọn của cha, ông ấy đã phát huy giá trị cái c h ế t của mình đến mức tối đa."

"Trân Trân, muội phải hiểu, một người có được bao nhiêu, nhất định sẽ mất đi bấy nhiêu."

Sáng sớm hôm sau, Thập Nhất công chúa mang một viên dạ minh châu rất to đến cho ta.

Ta nhìn viên dạ minh châu, há hốc mồm kinh ngạc: "To... to như vậy sao?"

Thập Nhất đắc ý cười: "Trộm được từ kho báu của phụ hoàng đấy, kết hợp với mũ phượng của ngươi, mới là tận dụng hết giá trị của nó!"

"Hay là ta gọi ngươi là hoàng tẩu nhỉ?" Thập Nhất ghé sát vào người ta, cười gian xảo.

"Thập Nhất! Đừng trêu chọc ta nữa!"

Thập Nhất không để ý đến ta, vẫn ghé sát vào người ta, nói: "Từ khi ngươi vào cung, đã được định sẵn là hoàng tẩu của ta rồi, chỉ là không biết là hoàng tẩu của huynh trưởng nào thôi."

Nàng ấy bất đắc dĩ xòe tay: "Ai bảo ta là con út chứ."

Ta khó hiểu: "Nhưng chẳng phải ta vào cung là làm thư đồng cho công chúa sao?"

Thập Nhất công chúa dùng tay chọc chọc đầu ta,chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi ngốc hay sao vậy, những thứ đó đều là giả vờ thôi."

"Dù sao trước lúc lâm chung, Tướng quân đã đặc biệt dặn dò Thái tử hoàng huynh, bảo huynh ấy chăm sóc cho hai người các ngươi thật tốt."

Nàng ấy cảm khái nói: "Chiến đấu vì bá tánh mà hi sinh, thật là vinh quang vô hạn!"

Sau đó, nàng ấy nhảy xuống khỏi ghế, vung vẩy nắm đấm, hỏi ta: "Hay là ta không làm công chúa nữa, làm nữ tướng quân có được không? Giống như cha ngươi bảo vệ giang sơn!"

Nghĩ đến những vết sẹo dữ tợn trên lưng cha, ta liên tục lắc đầu: "Tuyệt đối không được! Người sẽ bị thương đấy, đừng đi!"

Thấy ta lo lắng, Thập Nhất vội vàng nói được rồi được rồi, sau đó lại cầm trường thương đỏ rực chạy ra ngoài.

Đêm khuya, trăng treo trên cành liễu, hôm nay Triệu Thính Lam không ôn bài cho ta nữa, mà là mang theo một bình rượu, tự mình rót ba chén, chỉ rót cho ta nửa chén.

"Rượu hoa quế, không cay đâu." Hắn dịu dàng nói.

Ta nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận được vị ngọt ngào của hoa quế, gật đầu, cười híp mắt: "Ngon lắm!"

Triệu Thính Lam uống cạn một chén rượu, ho khan hai tiếng, ánh mắt nhìn ta, nói: "Trân Trân, muội có muốn hỏi ta điều gì không?"

" Mẹ của ta, bà ấy sống có tốt không?"

Triệu Thính Lam dịu dàng nhìn ta, sau đó đẩy đĩa bánh hạt dẻ trước mặt ta, dịu dàng nói: "Bà ấy sống rất tốt, bà ấy có rất nhiều tiền, còn có rất nhiều bảo bối, không chỉ mẹ của muội, mà Hoàng hậu nương nương cũng sống rất tốt."

Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, cười nói: "Vậy thì tốt rồi."

Sau đó, ta hỏi ra điều mà ta vẫn luôn băn khoăn trong lòng mấy ngày nay: "Hôm đó, lời Lục hoàng tử nói là có ý gì?"

Triệu Thính Lam trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt hắn trong veo, khẽ nói: "Ta đã giao dịch một phen với cha của muội."

"Lúc đó, mẫu tộc của ta dần dần suy yếu, quân địch ép sát biên giới, cha của muội không còn khả năng sống sót trở về. Đối với Quý phi, ông ấy đã trở thành con cờ bị vứt bỏ, là ta bí mật đến gặp ông ấy, bảo ông ấy viết huyết thư, dâng sớ lên hoàng đế. Ông ấy muốn ta viết thánh chỉ, truyền về kinh thành, bảo đảm cho hai tỷ muội muội được phong làm hoàng phi."

Hắn xoa đầu ta, nhẹ giọng nói: "Đó là lý do vì sao Quý phi lại ghét muội. Sẽ không ai nhân từ với kẻ phản bội mình, huống chi là cuộc chiến đoạt ngôi vị Thái tử."
Bình Luận (0)
Comment