Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 14

“Cái gì?”

Trên thực tế, từng từ một đều rất rõ ràng đối với Bạch Nhụy Ngâm, nhưng khi chúng kết hợp lại, đột nhiên chúng trở thành một loại ngôn ngữ khác.

Mua một căn nhà… tặng cho cô???

Đó là những từ ngữ vô cùng đặc biệt, những ngôn từ cực kỳ hiếm thấy.

Nhân viên bán hàng cũng là người tinh ý, nghe thấy cuộc đối thoại của họ, ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ rồi hỏi Bạch Nhụy Ngâm: “Cô thích loại hình nhà nào? Nếu không chắc chắn, chúng tôi có sẵn các mẫu nhà, có thể đưa hai người đi xem trước.”

Bạch Nhụy Ngâm lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Quang Khải với vẻ mặt phức tạp: “Anh nói thật chứ?”

Thẩm Quang Khải gật đầu: “Thật.”

Bạch Nhụy Ngâm: “Việc này… không được ổn lắm đâu?”

Làm gì có chuyện sau khi xác nhận quan hệ rồi đã ngay lập tức tặng cho nhau một căn nhà chứ!

Thẩm Quang Khải nhẹ nhàng nói: “Em không thích nhà sao?”

“Thích, em đương nhiên thích.” Bạch Nhụy Ngâm vội vàng đáp, “Nhưng mà tặng nhà như thế… hơi quá quý giá.”

Nghe vậy, Thẩm Quang Khải quay sang hỏi nhân viên bán hàng: “Giá mỗi mét vuông ở đây là bao nhiêu?”

Nhân viên bán hàng mỉm cười giới thiệu: “Giá trung bình khoảng 4.000 tệ/m2. Như biệt thự ở giai đoạn hai của chúng tôi, hiện tại giá cho căn liền kề khoảng 2.000.000 tệ.” (khoảng 6.700.000 VND)

Nếu là khách hàng khác, cô ấy sẽ không trực tiếp nói giá toàn bộ một căn nhà mà chỉ giới thiệu số tiền đặt cọc cần thiết. Nhưng với hai người trước mắt, rõ ràng họ không phải là người thiếu tiền, cô ấy bèn mạnh dạn quảng cáo.

Quả nhiên sau khi nghe thấy giá này, Thẩm Quang Khải nhẹ gật đầu: “Giá khá rẻ.”

Bạch Nhụy Ngâm cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nghe mức giá này.

Ở những nơi nhỏ như thế này, giá nhà thật sự rất hợp lý, không giống như ở Hạ Thành, nơi mà giá đất cao ngất ngưởng.

Tuy nhiên, hai triệu tệ không phải là số tiền nhỏ. Thấy cô vẫn có ý định từ chối, Thẩm Quang Khải nói với nhân viên: “Xin hãy dẫn chúng tôi đi xem mẫu nhà.”

“Vâng, xin mời hai người qua đây.”

Thẩm Quang Khải nói với Bạch Nhụy Ngâm: “Đừng từ chối vội, em xem thử rồi hãy quyết định.”

Nhân viên dẫn họ xem một căn biệt thự độc lập.

Xem xong, Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy căn nhà không có điểm nào đáng chê, điểm duy nhất là… cô không thể mua nổi.

Ngoài biệt thự, nhân viên còn giới thiệu cho họ một căn hộ penthouse. Ngay khi bước vào, Bạch Nhụy Ngâm đã thấy mắt mình sáng lên.

Penthouse có thiết kế gác lửng, với một cửa sổ kính lớn, từ tầng ba mươi có thể nhìn toàn cảnh Vọng Xuyên và cả dãy núi tuyết ở xa.

Cảnh đẹp lộng lẫy khiến Bạch Nhụy Ngâm không thể rời mắt. Sau khi rời khỏi, cô vẫn luôn nghĩ về căn nhà này.

Thẩm Quang Khải nhận thấy cô rất thích, liền hỏi nhân viên: “Còn bao nhiêu căn penthouse?”

“Còn năm căn ạ.”

Nhân viên liệt kê địa chỉ của năm căn penthouse, nghe xong, Thẩm Quang Khải nhìn Bạch Nhụy Ngâm: “Em chọn một căn đi.”

Bạch Nhụy Ngâm nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của anh, hỏi: “Anh thật sự quyết định tặng em một căn nhà à?”

Từ nhỏ đến giờ, ngôi nhà lớn nhất cô từng ở chính là nhà hiện tại của Lê Tâm Ngữ.

Nhà của Lê Tâm Ngữ đối với cô đã là rất xa hoa rồi, mấy ngày hôm trước hai đứa cô còn nói giá nhà bên này rất thấp, nếu Bạch Nhụy Ngâm có ý định ở đây thì cũng có thể tính đến chuyện mua một căn nhà nhỏ ba, bốn mươi mét vuông để sống.

Khi còn làm việc tại Jerry English, thu nhập hàng năm của Bạch Nhụy Ngâm khoảng ba trăm nghìn (khoảng 1.005.000.000VND), trong năm năm qua cô cũng đã tiết kiệm được khoảng bảy trăm nghìn (khoảng 2.345.000.000VND), nên việc mua một căn nhà ở đây đối với cô cũng không phải là vấn đề quá khó khăn.

Thẩm Quang Khải mỉm cười nhẹ: “Thật đấy.”

Anh tiếp tục: “Em đã tặng anh mười tỷ rồi, một căn nhà nhỏ này có đáng gì.”

Nghe thấy câu này, Bạch Nhụy Ngâm hơi ngẩn người.

Ngay lập tức cô nhận ra rằng, tối qua khi cô đề nghị kết hôn với Thẩm Quang Khải, anh đã nói rằng câu hỏi của cô giống như việc hỏi anh có chấp nhận được mười tỷ hay không.

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh không hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người, nhưng nghe thấy Thẩm Quang Khải nói như vậy, ánh mắt nhìn Bạch Nhụy Ngâm lập tức trở nên kính trọng.

Trước đó cô ấy còn nghĩ rằng hai người là một cặp đôi tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ, không ngờ cô gái trẻ tuổi lại có thể tặng bạn trai mười tỷ, đúng là một tiểu thư hào phóng!

Phú bà ơi cơm của em đến rồi, đói quá đi thôi!!!!

Sau một hồi do dự, dưới sự thuyết phục của Thẩm Quang Khải và nhân viên bán hàng, Bạch Nhụy Ngâm quyết định nhận món quà này từ Thẩm Quang Khải.

Vì là quà tặng cho Bạch Nhụy Ngâm nên tên của cô được ghi trên giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.

Khi ký tên lên hợp đồng, Bạch Nhụy Ngâm vẫn có cảm giác không thật.

Cô đã có nhà của riêng mình rồi.

Ra khỏi trung tâm bán hàng, đã là buổi trưa.

Ngoài trời nắng gắt nhất trong ngày, Bạch Nhụy Ngâm cũng không còn sức để đi tiếp nữa, cùng Thẩm Quang Khải vào một quán nhỏ gần đó, vì không thèm ăn nên cô chỉ gọi hai phần bánh tráng cuốn chua ngọt.

Ăn xong, Thẩm Quang Khải đưa cô xuống dưới lầu. Lúc chia tay, Bạch Nhụy Ngâm đột nhiên gọi tên anh: “Thẩm Quang Khải.”

Thẩm Quang Khải ngẩng đầu nhìn cô.

Bạch Nhụy Ngâm vẫy tay với anh, “Lại gần chút.”

Thẩm Quang Khải hơi ngạc nhiên, nhưng theo bản năng làm theo.

Khi khoảng cách giữa hai người được rút ngắn, Bạch Nhụy Ngâm đột nhiên nắm lấy áo anh, kéo anh về phía mình một chút, sau đó nhón chân, môi nhẹ chạm vào gò má của anh.

Chỉ là một nụ hôn thoáng qua, như một con chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

Thẩm Quang Khải đứng sững người, như hóa thành một khúc gỗ.

Sau khoảng mười giây anh mới hoàn hồn, mặt không biểu hiện gì khác biệt nhưng tai đã đỏ bừng.

“Em…”

Bạch Nhụy Ngâm nghiêng đầu, mỉm cười nhìn anh: “Cảm ơn anh, em rất thích món quà anh tặng.”

Khi về đến nhà, cô thấy Lê Tâm Ngữ vừa mới dậy.

Lê Tâm Ngữ nhìn cô với ánh mắt buồn ngủ, trêu chọc: “Ôi, sáng sớm đã đi hẹn hò với Thẩm Quang Khải rồi sao? Hai người đi đâu vậy, trông mặt mày cậu rạng rỡ thế?”

“Rõ ràng thế à?” Bạch Nhụy Ngâm sờ mặt mình: “Có tin tốt cho cậu đây, mình đã có nhà rồi.”

Lê Tâm Ngữ chưa hiểu ngay được, lẩm bẩm: “Hả? Sáng sớm hai người đi xem nhà à? Thì ra các cậu đã chuẩn bị kết hôn rồi, mua nhà cho tổ ấm cũng là chuyện bình thường. Các cậu mua nhà loại gì?”

Bạch Nhụy Ngâm chỉ vào đầu mình: “Chính là căn hộ duplex* trên tầng cao của tòa nhà chúng ta đang ở đấy.”

(*Căn hộ duplex là loại căn hộ có hai tầng, thường được thiết kế với một cầu thang bên trong để kết nối hai tầng này. Căn hộ duplex thường có không gian rộng rãi hơn so với căn hộ thông thường, với một tầng dành cho không gian sống chính như phòng khách và bếp, và tầng còn lại thường dành cho phòng ngủ và các tiện ích khác.)

Lê Tâm Ngữ khen ngợi: “Tốt đấy, nếu là tự ở thì giá cả ở đây khá hợp lý. Hai người cùng góp tiền mua sao? Tốn bao nhiêu tiền vậy?”

Bạch Nhụy Ngâm dừng lại một chút, “Không tốn tiền.”

Lê Tâm Ngữ: “?”

Bạch Nhụy Ngâm: “Nói chính xác thì căn nhà này không phải mình mua, mà là Thẩm Quang Khải tặng mình.”

Lê Tâm Ngữ: “???”

Một lúc sau, Lê Tâm Ngữ thốt lên: “Mẹ ơi, Thẩm Quang Khải chơi lớn vậy? Đúng là chân ái mà huhu! Mà cũng đúng thôi, với gia cảnh của anh ấy thì mua một trăm căn nhà cũng chẳng hề hấn gì. Chiêu này có anh ấy đúng là cho tên người yêu cũ thứ… thứ mấy gì đó của cậu đo ván mà. Cái tên mà lúc hẹn hò đòi share tiền, chia tay xong còn đòi cậu trả tiền bữa ăn trưa của anh ta đó.”

Người mà Lê Tâm Ngữ nói chính là bạn trai cũ thứ ba của Bạch Nhụy Ngâm.

Người đàn ông đó có điều kiện bình thường, điểm mạnh là có khuôn mặt đẹp và tay nghề nấu ăn giỏi. Trong thời gian yêu Bạch Nhụy Ngâm, anh ta thường xuyên mang bữa tối đến cho cô.

Kết quả là sau khi chia tay, anh ta đã yêu cầu cô trả một vạn tệ, nói rằng đó là tiền công làm bữa ăn cho cô trong ba tháng qua.

Nghĩ lại, thật là không thể tin nổi.

Trở lại hiện tại, giờ Thẩm Quang Khải đã tặng nhà rồi, Bạch Nhụy Ngâm thực sự cũng phải suy nghĩ nghiêm túc, tìm thời gian với Thẩm Quang Khải để trở về Hạ Thành làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Vừa nghĩ đến việc này, cơ hội liền đến ngay lập tức.

Một người bạn đại học có quan hệ khá thân với Bạch Nhụy Ngâm thông báo rằng cô ấy dự định kết hôn vào tháng sau và muốn mời Bạch Nhụy Ngâm làm phù dâu.

Bạch Nhụy Ngâm không do dự nhiều liền đồng ý ngay, rồi quay sang nói với Thẩm Quang Khải về việc này.

Bạch Nhụy Ngâm: [Giữa tháng sau bạn học cũ của em kết hôn, cô ấy mời em làm phù dâu, hay là chúng ta tranh thủ lần này về Hạ Thành đăng ký kết hôn luôn?]

Thẩm Quang Khải: [Được thôi.]

Bạch Nhụy Ngâm còn định hỏi xem có thể nhờ bạn học mời cả Thẩm Quang Khải tham dự đám cưới không, lại không ngờ chú rể và anh có quen biết nhau, bên đó cũng gửi thiệp mời cho Thẩm Quang Khải.

Như vậy cũng đỡ lằng nhằng.

Dù căn hộ Thẩm Quang Khải tặng Bạch Nhụy Ngâm là nhà mới xây nhưng vẫn còn thô. Vì thế hai người bắt tay vào việc thiết kế, trang trí lại căn hộ.

Cô là người cầu toàn nhưng cũng khá lười. Cô lười không muốn chăm sóc từng góc nhỏ, nên đã tìm một đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp. Cô chỉ cần đưa ra yêu cầu, còn việc thiết kế thì để cho các nhà thiết kế lo.

Ngày nọ, sau khi cô vừa trao đổi với nhà thiết kế xong, cả hai chuẩn bị lên tầng thượng để xem tình hình. Vừa ra khỏi cửa thì vừa đúng lúc gặp người đối diện, hai bên sửng sốt nhìn nhau.

Dì Trần thấy Bạch Nhụy Ngâm, nụ cười trên môi nhạt đi: “Ồ cô Bạch đấy à?”

Bạch Nhụy Ngâm bình tĩnh trả lời: “Chào dì Trần.”

Sau khi chào hỏi xong, Bạch Nhụy Ngâm chuẩn bị chờ thang máy lên tầng. Đúng lúc này dì Trần lại mở miệng: “Cháu còn nhớ cậu Trương mà tôi từng giới thiệu không?”

Bạch Nhụy Ngâm chỉ khẽ gật đầu chứ không nói thêm gì.

Dì Trần nâng cao giọng, ra vẻ hứng thú: “Hôm sau tôi có giới thiệu cho cậu ấy một cô gái khác, tuy điều kiện bên ngoài kém hơn cháu một chút nhưng cô ấy có chí tiến thủ, đã thi đỗ công chức. Bây giờ hai người đó đang chuẩn bị đóng tiền đặt cọc, chọn ngày tốt để kết hôn rồi đấy.”

Bạch Nhụy Ngâm nghe xong cũng không có chút phản ứng nào, ngay cả lông mày cũng chẳng thèm nhướng lên.

Đúng lúc thang máy đến, cửa thang máy mở ra, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Thẩm Quang Khải đi ra khỏi thang máy: “Anh muốn cùng em xem xét việc trang trí, nói không chừng sẽ giúp em có thêm ý tưởng.”

Căn hộ này là món quà Thẩm Quang Khải tặng Bạch Nhụy Ngâm nên cô chính là chủ sở hữu của nó. Trong việc trang hoàng lại căn hộ, tất nhiên cô là người quyết định cuối cùng.

Dì Trần thấy Thẩm Quang Khải thì ngạc nhiên:”Cậu trai trẻ, cậu với cô Bạch đây quen nhau à?”

Thẩm Quang Khải gật đầu nhẹ.

Dì Trần như con sói nhìn thấy miếng thịt trước mắt, lập tức nhiệt tình tiến tới: “Không phải lần trước cậu nói mình còn độc thân sao? Dì biết mấy cô gái tốt lắm, để dì giới thiệu cho cậu một người làm quen nhé?”

“Không cần đâu.” Thẩm Quang Khải từ chối ngay, liếc nhìn Bạch Nhụy Ngâm một cái rồi trầm giọng: “Tôi có vợ sắp cưới rồi.”

Dì Trần sửng sốt: “Hả? Đã có vợ sắp cưới luôn rồi ư? Nhanh quá vậy?”

Thẩm Quang Khải lại nhìn Bạch Nhụy Ngâm rồi nói: “Thật ra chuyện này còn phải cảm ơn dì.”

Dì Trần ngơ ngác: “Hả?”

Bà đã làm gì sao? Lần trước còn chưa kịp giới thiệu cô nào cho anh mà???

Khóe môi Thẩm Quang Khải hơi nhếch lên, quay qua nhìn Bạch Nhụy Ngâm: “Nếu không phải nhờ dì nói cho tôi biết cô ấy thích mẫu đàn ông cao trên 1m8, đẹp trai, tiền tiết kiệm ít nhất phải có 1 tỷ. Mà đúng lúc tôi phù hợp với điều kiện cô ấy đưa ra, chắc tôi cũng chẳng có dũng khí để tỏ tình với cô ấy thêm lần nữa. Cho nên cảm ơn dì đã có lòng mai mối.”
Bình Luận (0)
Comment