Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 26

Sau khi trở lại Vọng Xuyên, Bạch Nhụy Ngâm lại trở về với cuộc sống bình lặng như trước.

Thậm chí cuộc sống của cô sắp trở nên bình lặng hơn, vì bọn trẻ sắp được nghỉ hè rồi.

Bạch Nhụy Ngâm giả vờ hỏi Lê Tâm Ngữ: “Lê tổng, cho hỏi công ty chúng ta có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè không?”

Lê Tâm Ngữ lười biếng trả lời: “Nghỉ thôi.”

Bạch Nhụy Ngâm: “Hai chữ thật tuyệt vời, mình thích.”

Lê Tâm Ngữ trở mình trên ghế sofa: “Dù sao thì mấy tháng trước cũng kiếm đủ tiền tiêu rồi, nếu cậu rảnh rỗi thì có thể đi làm thêm gì đó, còn mình thì chắc chắn sẽ nằm dài ra mà nghỉ.”

Bạch Nhụy Ngâm khẽ mỉm cười.

Lê Tâm Ngữ nói đúng, cô quả thực định làm thêm chút việc.

Nhờ phúc của Hoa Minh Hy Hoa Minh Phàm và Miêu Nhân, không biết mấy đứa trẻ này làm cách nào, nhưng rất nhiều đứa trẻ ở lớp phụ đạo trước kia đều biết cô đã trở về Hạ Thành.

Sau khi biết Bạch Nhụy Ngâm đã rời khỏi Jerry English nhưng vẫn dạy online cho Hoa Minh Hy và Hoa Minh Phàm, những đứa trẻ khác ganh tỵ lắm, đứa nào cũng nằng nặc đòi ba mẹ đăng ký học online với cô giáo Bella.

Những ngày gần đây, phụ huynh liên tục liên hệ với cô, khiến Bạch Nhụy Ngâm có chút không xoay xở kịp.

Thời gian của Bạch Nhụy Ngâm cũng có hạn, nếu dạy từng buổi một kèm một thì dù có cho cô thêm một ngày 25 tiếng cũng không dạy hết được. Mấy ngày nay, cô cứ suy nghĩ mãi xem liệu mình có thể mở lại một lớp học online không.

Vì chuyện này, cô đã tham khảo ý kiến của Tả Niên, người đã có hơn mười năm kinh nghiệm trong ngành giáo dục. Kinh nghiệm của anh ấy phong phú hơn cô rất nhiều.

Nghe xong, Tả Niên đề xuất cô có thể trực tiếp treo danh nghĩa dưới cơ sở của họ, vì họ có sẵn một nền tảng dạy online chuyên dụng, có thể tận dụng để giảng dạy.

Bạch Nhụy Ngâm biết Tả Niên vẫn muốn mời cô tham gia vào cơ sở của họ.

Trước đây cô đã từ chối, nhưng lần này cô bắt đầu cân nhắc một cách nghiêm túc. Dù sao nếu thật sự phải dạy cho nhiều học sinh như vậy, có một cơ sở hỗ trợ sẽ tốt hơn. Không nói đâu xa, việc mở lớp tư nhân là vi phạm pháp luật, nếu có phụ huynh nào tố cáo thì cô sẽ gặp rắc rối lớn.

Hơn nữa nền tảng dạy online cũng rất quan trọng, không thể cứ mở một phòng họp trực tuyến như khi dạy cho Hoa Minh Hy và Hoa Minh Phàm hiện tại là bắt đầu buổi học được. Dạy một kèm một hay một kèm hai khác hoàn toàn so với dạy nhiều người. Bản thân việc học online đã khó giao tiếp hơn so với học trực tiếp, nếu không có một nền tảng ổn định thì việc quản lý lớp học đông người sẽ rất khó khăn.

Tả Niên thể hiện thành ý rất lớn, anh ấy nói dù cô có tham gia vào cơ sở của mình hay không thì anh ấy vẫn sẵn lòng cung cấp nền tảng miễn phí để cô thử nghiệm. Nếu cảm thấy phù hợp, họ có thể bàn kỹ hơn về việc hợp tác sau này.

Anh ấy đã nói đến mức này, Bạch Nhụy Ngâm nghiêm túc suy nghĩ rồi đồng ý lời mời của Tả Niên.

Ngày cuối cùng của lớp học thêm, Lê Tâm Ngữ đã tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại nhà.

Buổi tiệc còn mời cả Quý Việt Bân, cậu bé đã nghỉ giữa chừng. Cậu bé nói dối rằng đi mừng sinh nhật bạn cùng lớp, nhưng thật ra là lén chạy đến đây.

Bạch Nhụy Ngâm tò mò hỏi Lê Tâm Ngữ: “Bây giờ là ông nội của Quý Việt Bân chăm sóc cậu bé à?”

“Có lẽ thế.” Lê Tâm Ngữ nhún vai, “Nhưng ông cụ đó cũng thật kỳ lạ, nghe nói để đồ ăn trong nhà đến năm ngày không nỡ vứt, khiến cả nhà bị ngộ độc thực phẩm, chính ông ta cũng suýt nữa thì đi đời. Ba mẹ cậu bé không còn cách nào khác, phải gọi bà ngoại xuống nấu ăn cho gia đình. Nhưng bà ngoại của cậu ấy cũng lạ đời, thích nhặt ve chai, ngày nào cũng lục thùng rác trong khu, nửa căn nhà bị nhét đầy đồ lặt vặt bà ấy nhặt về, cả nhà ngày nào cũng cãi nhau.”

Nghe đến đây, Bạch Nhụy Ngâm nhìn Quý Việt Bân với ánh mắt đầy thương cảm.

Sống trong một gia đình như thế, đứa trẻ này thật sự rất khổ sở.

Tuy nhiên, có vẻ Quý Việt Bân đã quen với cuộc sống đầy biến động trong gia đình mình. Mấy đứa trẻ khác cũng không tỏ ra có ác cảm gì với cậu bé dù cậu đã bỏ giữa chừng, mà vẫn kéo cậu bé vào cùng nói cười, ồn ào như trước.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, bọn trẻ đều đã về hết, Lê Tâm Ngữ vui vẻ reo lên: “Hoan hô! Được nghỉ hè rồi!”

Bạch Nhụy Ngâm cũng rất vui. Trước đây khi làm việc ở Jerry English, cô sợ nhất là kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, vì lúc đó sẽ mở rất nhiều lớp, lịch học có thể kéo dài từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối. Cô làm việc ở Jerry English suốt năm năm, chỉ được nghỉ một ngày mỗi tuần, và đó lại là ngày thứ Hai.

Bây giờ nhớ lại cường độ làm việc lúc đó, cô cảm thấy mình thật sự đáng nể, có thể kiên trì ở đó suốt năm năm.

Lớp học thêm tạm thời kết thúc, Bạch Nhụy Ngâm bận rộn với việc sửa sang nhà cửa và chuẩn bị mở lớp học mới.

Còn Lê Tâm Ngữ thì nhàn nhã hơn, ngày hôm sau đã xách hành lý đi tỉnh khác để tham gia hội chợ truyện tranh, chuẩn bị ở nhà bạn bên đó nửa tháng, dặn Bạch Nhụy Ngâm đừng nghĩ đến mình.

Đến ngày thứ ba của kỳ nghỉ hè, Thẩm Quang Khải đến tìm Bạch Nhụy Ngâm, hỏi cô có muốn đi du lịch Dubai không.

Bạch Nhụy Ngâm ngạc nhiên: “Sao anh đột nhiên muốn đi Dubai thế?”

Thẩm Quang Khải: “Ba mẹ của Linh Linh đang ở đó, họ muốn anh đưa con bé qua đó chơi hai tháng.”

Bạch Nhụy Ngâm hiểu ra: “Được thôi, nhưng xin visa đi Dubai có dễ không?”

Thẩm Quang Khải: “Ở đó có chính sách miễn visa, chỉ cần có hộ chiếu là có thể đi được.”

Bạch Nhụy Ngâm quả thật có hộ chiếu, từ hồi đại học đã làm.

Nhưng lúc đó làm hộ chiếu không phải để đi du lịch nước ngoài, mà là để chuẩn bị đi làm có lương ở Mỹ.

“Đi làm có lương ở Mỹ” như tên gọi, là dùng visa J1 để sang Mỹ làm việc ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè.

Chương trình đó cần phải thông qua trung gian, tiền vé máy bay và các khoản phí khác cộng lại cũng hơn 30.000 tệ. Nhưng bù lại, thu nhập rất cao, những anh chị khóa trên đã từng tham gia nói rằng đi ba tháng có thể kiếm ít nhất 10.000 đô, đủ để bù lại toàn bộ chi phí ban đầu và còn dư.

Hồi đó nghe thế, Bạch Nhụy Ngâm đã rất hứng thú, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô quyết định tham gia.

Nhưng thực tế khi đến nơi rồi mới biết, trải nghiệm không tốt như những gì người ta nói.

Nếu chỉ tính riêng tiền lương thì đúng là đủ để bù lại chi phí ban đầu, nhưng vấn đề là cuộc sống ở nước ngoài cũng tốn kém, ăn uống, chỗ ở, đi lại đều phải tốn tiền, không thể sống bằng không khí được.

Làm việc cũng rất mệt mỏi, khi đó Bạch Nhụy Ngâm bị phân công làm việc ở khu bếp của một quán ăn, công việc vừa bẩn vừa nặng nhọc. Hằng ngày cô phải đối mặt với những đồng nghiệp cũng uể oải chẳng kém mình, và không có nhiều cơ hội để sử dụng tiếng Anh nhằm nâng cao trình độ giao tiếp.

Dù vậy, cô không bỏ cuộc, vừa làm việc vừa cố gắng tìm một công việc phụ thứ hai. Cuối cùng nhờ ngoại hình ưa nhìn, cô được nhận vào làm thu ngân cho một cửa hàng quần áo.

Dù công việc thứ hai này không mang lại nhiều thu nhập, nhưng đối với Bạch Nhụy Ngâm thì đó là một trải nghiệm vô cùng quý giá.

Tất nhiên trong số những người đi cùng đợt với cô, Bạch Nhụy Ngâm là người may mắn nhất. Có người vừa đến nơi đã bị sa thải, và không biết sau đó giải quyết ra sao. Những người khác tìm việc làm thêm đến phát điên mà vẫn không tìm được, cuối cùng họ phải làm việc cật lực, tiết kiệm chi tiêu để vừa đủ bù lại chi phí ban đầu, coi như làm công không lương ba tháng nơi đất khách.

Sau khi bắt đầu công việc, vì kỳ nghỉ ngắn nên thỉnh thoảng cô chỉ đi du lịch trong nước, không có cơ hội và thời gian để ra nước ngoài.

Khi Thẩm Tuyển Linh biết rằng Bạch Nhụy Ngâm sẽ đi Dubai cùng họ, cô bé vui mừng như một con quay nhỏ, đi khoe khắp nơi.

Vé máy bay do Thẩm Quang Khải mua, anh mua hẳn ba vé hạng nhất.

Họ sẽ bay đến Cảng Thành trước, sau đó từ sân bay quốc tế ở đó bay thẳng đến Dubai.

Dù đây không phải là lần đầu tiên ra nước ngoài, nhưng lần trước cô ra nước ngoài là để làm việc, lần này là đi du lịch nên tâm trạng của Bạch Nhụy Ngâm vẫn có chút phấn khích.

Cô có chút lo lắng, trước khi đi đã kiểm tra hành lý đến bảy, tám lần, mỗi lần kiểm tra đều cảm thấy mình đã bỏ sót thứ gì đó.

Đêm trước ngày khởi hành, vì sáng sớm hôm sau cả ba sẽ cùng xuất phát nên Bạch Nhụy Ngâm đã mang hành lý đến nhà Thẩm Tuyển Linh, dự định ngủ ở đó một đêm.

Thấy cô đến, Thẩm Tuyển Linh phấn khích nhảy quanh cô: “Cô Bella ơi, con muốn ngủ cùng cô!”

Bạch Nhụy Ngâm thật sự không chịu nổi sự làm nũng của cô bé, bất chấp ánh mắt ai oán của Thẩm Quang Khải ở bên cạnh, cô mềm lòng gật đầu đồng ý.

Mặc dù đã đến nhà Thẩm Tuyển Linh vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Nhụy Ngâm vào phòng của cô bé.

Phòng của Thẩm Tuyển Linh thật sự khiến người ta sáng mắt, với phong cách trang trí Rococo kiểu Pháp, phối màu hồng nhạt và xanh lục nhạt, vừa thanh lịch vừa lãng mạn, như một bức tranh sơn dầu.

Thấy Bạch Nhụy Ngâm thích phòng của mình, Thẩm Tuyển Linh vui mừng đến phát cuồng: “Nếu cô Bella thích, con sẽ tặng cô căn phòng này.”

Bạch Nhụy Ngâm nheo mắt cười: “Ồ? Linh Linh định tặng phòng cho cô kiểu gì đây?”

Thẩm Tuyển Linh nhăn mặt, suy nghĩ rất lâu: “Con sẽ dùng tiền lì xì để mua lại căn phòng này từ ba mẹ, rồi tặng cho cô.”

“Cảm ơn Linh Linh.” Bạch Nhụy Ngâm nhẹ nhàng véo má cô bé, “Nhưng nếu tặng phòng cho cô, con sẽ không còn chỗ để ngủ nữa.”

“Đúng nhỉ.” Thẩm Tuyêbr Linh cũng nhận ra điều này, “Vậy con sẽ đổi món quà khác, để con nghĩ xem…”

Nghĩ một hồi, Thẩm Tuyển Linh nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Trẻ con đúng là dễ ngủ.

Tốc độ chìm vào giấc ngủ này khiến Bạch Nhụy Ngâm vô cùng ghen tị. Cô nhẹ nhàng tắt đèn, đắp chăn cho cô bé rồi cũng nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, ba người đến sân bay.

Tại phòng chờ hạng thương gia, họ ăn sáng đơn giản. Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Tuyển Linh đã quen với việc được Thẩm Quang Khải chiều chuộng khẩu vị, nên thức ăn ở đây có vị bình thường, họ không ăn nhiều, chỉ ăn chút ít để lót dạ.

Đây là lần đầu tiên Bạch Nhụy Ngâm ngồi khoang hạng nhất, cảm giác thật sự mới mẻ.

Điều cô cảm nhận rõ nhất là khoang hạng nhất thật sự rất rộng rãi. Chiều cao của cô không phải quá cao, chỉ 1m66, nhưng do tỉ lệ cơ thể tốt, chân cô dài, mỗi lần ngồi khoang phổ thông, chân cô phải để chếch sang một bên.

Với chiều cao như cô mà còn cảm thấy khó chịu, Bạch Nhụy Ngâm không dám tưởng tượng cảnh Thẩm Quang Khải với chiều cao 1m8 ngồi trong khoang phổ thông sẽ khổ sở như thế nào.

Dịch vụ ở khoang hạng nhất cũng rất xuất sắc, rất yên tĩnh. Thẩm Tuyển Linh cũng biết rằng ở những nơi như thế này không nên ồn ào, cô bé mang theo bài tập hè, ngồi yên tĩnh làm bài, thỉnh thoảng gặp câu hỏi khó mới quay sang hỏi nhỏ Bạch Nhụy Ngâm.

Hai tiếng rưỡi sau, máy bay hạ cánh xuống Cảng Thành.

Họ có năm tiếng chờ chuyến bay chuyển tiếp. Vài ngày trước, Bạch Nhụy Ngâm đã tìm hiểu nhiều bài viết hướng dẫn cách khám phá Cảng Thành trong thời gian trung chuyển từ bốn đến năm tiếng, nhưng khi hỏi một người bạn đang học tiến sĩ ở đó, bạn cô nói rằng nếu thời gian chuyển tiếp dưới sáu tiếng thì không nên rời khỏi sân bay, vì sẽ không kịp.

Sân bay rất rộng, trong khu vực nhà ga có nhiều cửa hàng cùng nhà hàng, cho nên ba người chỉ đi loanh quanh ở đây.

Điều khiến Bạch Nhụy Ngâm vô cùng ngạc nhiên là Thẩm Tuyển Linh lại biết nói tiếng Quảng Đông.

Thẩm Quang Khải giải thích: “Lúc nhỏ, con bé từng sống ở đây vài năm cùng ba mẹ, sau đó mới chuyển đến Vọng Xuyên.”

Thẩm Tuyển Linh tự hào hất cằm lên: “Hừ hừ, con rất lợi hại đấy nhé.”

Bạch Nhụy Ngâm không tiếc lời khen ngợi: “Wow, Linh Linh giỏi quá!”

Thẩm Quang Khải nghe thấy vậy, đột nhiên nói: “Thật ra anh cũng biết nói tiếng Quảng.”

Bạch Nhụy Ngâm: “…” Vậy thì sao?

Cô nhìn Thẩm Quang Khải, Thẩm Quang Khải cũng nhìn cô, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Một lúc sau, Bạch Nhụy Ngâm nhận ra điều gì đó, liền nói một cách vô cảm: “Wow, Khải Khải giỏi quá.”
Bình Luận (0)
Comment